Mục lục
Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Bảo Nhi



Bên cạnh có người bắt đầu hùa theo: “Hôn đi, hôn đi!”



Giản Trì Hoài nhìn chăm chú cái miệng nhỏ nhắn của cô, mặt hơi biến sắc. Da mặt cô có dày cỡ nào, cũng vẫn là một cô gái. Chử Đồng bĩu môi đến mỏi nhừ nhưng Giản Trì Hoài vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí còn mải ly rượu trong tay. Sự chờ mong và ao ước trong ánh mắt dần dần bị dập tắt, mặt Chử Đồng càng lúc càng nóng, đôi tay nhỏ bé để xuôi theo người nắm lại thật chặt.



Người đàn ông cụng ly với cô lúc trước bật cười: “Đàn ông đã nếm qua mùi vị của Giang Ý Duy, cái miệng chắc chắn sẽ càng trở nên kén chọn...”



“Ha ha ha...”



Chử Đồng lùi về phía sau, bỗng có một bóng người áp sát. Giản Trì Hoài một tay giữ gáy cô, làn môi mỏng bịt kín cái miệng của cô lại một cách chuẩn xác, hai ngón tay hướng đến hàm cô hơi dùng lực, cô chỉ còn cách ngoan ngoãn mở miệng. Có hương rượu nồng đậm, thanh lạnh tràn vào khoang miệng, Chử Đồng cả kinh trợn tròn mắt, thanh âm kháng cự bị giữ lại nơi cổ họng, hô hấp hoàn toàn biến mất. Giản Trì Hoài không làm thì thôi, đã làm thì sẽ cực kỳ hung hãn, mãnh liệt. Đúng là muốn lấy mạng cô mà!



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chử Đồng bỗng chốc đỏ bừng, vung tay đập lên ngực Giản Trì Hoài. Thấy cô không trụ nổi nữa, lúc ấy anh mới nhàn nhã lùi ra.



Rõ ràng cô đã bị sặc rượu, vừa muốn ho lại bị bàn tay lớn của người đàn ông bịt chặt miệng, cô nghe được cả tiếng nuốt rượu xuống vô cùng chật vật của mình.



Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Giang Ý Duy mang vẻ mặt chất đầy tâm sự bước vào. Khách sạn cực kỳ giữ bí mật chuyện Trịnh Niệm tới đây ở, cô ta hoàn toàn không thể tìm được cô ả và Ân Thiếu Trình đang ở phòng nào. Nhìn thấy dáng vẻ của Chử Đồng và Giản Trì Hoài, cô ta chọn bừa một chiếc ghế ngồi xuống, giọng điệu lãnh đạm: “Xem ra tôi bỏ lỡ chuyện gì rồi.”



Chử Đồng chống tay lên trán, bình thường một chút rượu từ miệng Giản Trì Hoài không làm khó được cô nhưng lúc này cô thực sự thấy mình đang say.



Giản Trì Hoài đứng dậy đầu tiên, vỗ bả vai cô: “Hôm nay cứ vậy đi, hôm khác lại tụ tập, tất cả về thôi.”



Mấy người đàn ông trong lòng hiểu rõ, lần lượt đứng lên. Chử Đồng bị Giản Trì Hoài kéo tay đứng lên, Giang Ý Duy ra ngoài cửa phòng đợi họ trước. Chử Đồng vẫn còn tỉnh táo, có thể tự đi được, nhưng bàn tay Giản Trì Hoài vẫn giữ chặt bả vai cô như sợ cô bị ngã.



Đi qua cửa thang máy, một tiếng ‘ding’ rơi vào tay Giang Ý Duy. Cô ta nhìn lại theo phản xạ. Trước khi cánh cửa từ từ mở ra, đã có một tiếng cười nũng nịu vọng ra: “Đúng vậy đó. Lời thoại hơi khó thuộc, thế nên em...”



Ngay sau đó, một nam một nữ bước ra. Người con gái xinh đẹp như hoa, người đàn ông phong lưu phóng khoáng. Giang Ý Duy không thể bước tiếp được nữa, cứ đứng đực ở đó, hai mắt nhìn chăm chăm vào Ân Thiếu Trình: “Thiếu Trình!”



Trịnh Niệm vẫn bám chặt lấy cánh tay Ân Thiếu Trình như đang tỏ rõ chủ quyền. Ánh mắt Ân Thiếu Trình đảo qua Giang Ý Duy, dừng lại nơi bàn tay Giản Trì Hoài, vừa định lên tiếng thì Giản Trì Hoài đã sốt ruột thúc giục trước: “Giang Ý Duy, đi thôi.”



Chử Đồng nhìn theo tầm mắt anh thấy Giang Ý Duy như bị rút kiệt tinh thần. Mấy ngày nay, Ân Thiếu Trình không chịu gặp cô ta, cũng không thèm nghe điện thoại. Cô ta khó khăn nhường nào mới có thể gặp được hắn, nhìn kỹ một lần? Ít nhất tại giây phút này, Chử Đồng cảm thấy cô ta thực sự đáng thương, không phải sự thương cảm dâng trào mà cô ta quả thực đáng thương.



Trịnh Niệm tuy bứt lên rất nhanh, nhưng độ nổi tiếng không bằng Giang Ý Duy. Cô ả lại biết rõ chuyện khi trước giữa Giang Ý Duy và Ân Thiếu Trình, lúc này, đương nhiên sẽ cực kỳ đắc ý: “Chị Ý Duy, em và Thiếu Trình đang định đi ăn tối, chị làm ơn tránh đường.”



Đối mặt với sự khiêu khích như vậy, Giang Ý Duy vẫn đứng bất động, trong ánh mắt chỉ có Ân Thiếu Trình: “Thiếu Trình, có những chuyện không phải em cố ý giấu giếm anh, anh tin em đi...”



Trịnh Niệm thấy thế có chút sốt ruột, sợ Ân Thiếu Trình nhớ tới tình cũ: “Chị Ý Duy. Thật ra trước nay chị vẫn rất lợi hại. Chẳng phải mới đó đã tìm được đại gia mới sao?”



Lời này nói ra như đánh thẳng vào mặt Giang Ý Duy, Chử Đồng không hiểu sao cô ta vẫn có thể nín nhịn. So với Trịnh Niệm, tuy rằng Giang Ý Duy có nhiều lúc cũng rất cao ngạo, nhưng tới lúc mấu chốt thì quá yếu đi! Không biết đánh nhau, không biết đáp trả, khóc lóc thì có cái ích gì?



Ân Thiếu Trình đứng đó, đương nhiên tỏ ra thờ ơ lãnh đạm. Giản Trì Hoài kéo tay Chử Đồng định đi, nhưng không ngờ cô lại giật tay anh ra, bước đến trước mặt Trịnh Niệm: “Để tôi kể ấy người một câu chuyện cũ.”



Trịnh Niệm cau mày: “Chuyện cũ gì chứ, tôi không có hứng thú.”



“Ây da, tôi kể chuyện đảm bảo hay, nghe kỹ nhé.” Chử Đồng dựng thẳng ngón trỏ lên, ý bảo bọn họ tập trung chú ý: “Có một con cua tám càng họ Vương cùng một con tôm nhỏ bị ném vào nồi nấu chín. Nước càng lúc càng nóng, cuối cùng con tôm chịu không nổi nữa, gắng sức bò ra ngoài. Con cua liền nói với nó: Muốn ‘đỏ’ * thì phải nhẫn nhịn! Ha ha ha...”



*Đỏ còn được dùng với nghĩa là nổi tiếng.



Bốn người xung quanh không một ai cười. Giản Trì Hoài cũng không muốn ở đây cùng mất mặt với họ: “Có đi không?” Nói xong câu ấy, anh quay người bỏ đi trước. Chử Đồng xì một tiếng: “Chẳng có tý tế bào hài hước nào.”



Cô quay đầu đuổi theo. Trịnh Niệm bực bội kéo tay Ân Thiếu Trình. Lúc hai người họ lướt ngang qua Giang Ý Duy, Trịnh Niệm chợt nhớ tới chuyện cười ban nãy: “Tôm nấu chín sẽ chuyển màu đỏ, nhưng liên quan gì tới ‘ba ba’ *?”



*Trịnh Niệm nghe nhầm con cua họ Vương tám càng của Chử Đồng thành ba ba.



“Ba ba gì?” Ân Thiếu Trình thuận miệng hỏi.



“Chẳng phải tôm nấu với ba ba sao?” Trịnh Niệm nhớ lại, càng nghĩ càng thấy con người Chử Đồng kỳ quái. “Không đúng, hình như chị ta nói tới con cua?”



Ân Thiếu Trình dừng bước, cơ thịt trên gò má căng ra, ánh mắt không còn ôn hòa như ban nãy, hung hăng mắng Trịnh Niệm: “Ngu ngốc! Cô ta mắng cô chỉ là một con tôm không chịu nổi sóng to gió lớn.”



Tiếng còn lại để mắng chửi ai*, chắc không cần hắn tự giải thích nữa chứ?



* ‘Vương bát’ còn được dùng để chơi chữ chỉ những kẻ bị cắm sừng.



Trở lại xe Giản Trì Hoài, Chử Đồng lần sờ tìm dây an toàn, gương mặt nhỏ cúi xuống, tìm rất nghiêm túc. Giản Trì Hoài hạ cửa kính xe, trong lời nói mang ý cười: “Em mắng bọn họ một người là vương bát, một người là tôm. Nhưng sao tôi lại nhớ em nói em vừa phỏng vấn Trịnh Niệm?”



Chử Đồng nghe thấy vội vã ngẩng đầu, khuôn mặt cứng ngắc, nhất thời không biết nói sao. Cô giơ tay chỉ vào mặt mình: “Em... Em nói thật rồi à?”



“Đừng giả vờ say, tôi không mắc lừa đâu.”



“Mẹ ơi...” Chử Đồng xụi lơ trên ghế lái phụ, đưa hai tay vỗ vỗ mặt mình: “Em đang tìm cái chết sao? Sao em lại vì Giang Ý Duy mà đắc tội với hai người họ, có phải nãy uống nhầm thuốc mê không? Quá bồng bột rồi, quá xốc nổi rồi!”



Giản Trì Hoài càng lúc càng cảm thấy buồn cười, cô vợ này của anh đúng là hài hước: “Mới vừa nãy còn làm bộ ngay thẳng chính trực lắm mà. Không thì em cứ vờ vịt tiếp đi, như vậy anh còn cảm thấy em có chỗ đáng khen.”



Chử Đồng bật cười, cô vốn dĩ không hề hối hận. Chuyện Ân Thiếu Trình nhốt cô vào bệnh viện tâm thần cô còn nhớ rất rõ, chửi hắn một lần thì có sao? Cô quay người lại, ý cười đong đầy ánh mắt: “Hay là, em cứ vờ vịt một lần nhỉ?”



~Hết chương 33



~*Lảm nhảm: Hôm qua sức khỏe không ổn, tớ chuyển qua up hôm nay, mọi người thông cảm:smile:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK