thùng rác vì Hạ Vy Vy đang mang thai. Anh nghĩ rằng anh không nên hút
thuốc, anh đã bỏ từ khi lấy vợ của mình về nhà.
Tần Quý đưa một cốc nước ấm cho anh, anh cầm lấy ánh mắt vẫn nhìn ra
phía bên ngoài. Tiếng xe ồn ào náo nhiệt, anh một hồi sau mới nhìn sang
Tần Quý: "Cậu kêu tôi đến đây, chắc không phải chuyện thường gì." Đúng
là vậy, Tần Quý gật đầu.
"Cậu chắc biết bên trong người vợ cậu đang có độc X." Tần Quý nói ra, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lăng Ngạo Thiên lâng lâng cảm xúc, anh ủ rũ cắn môi rồi hai tay đặt
lên trên.. mái tóc ngắn của anh che khuất đi đôi mắt.. một đôi mắt buồn
không nói nên lời, anh chẳng biết phải nói như thế nào. Nghĩ cô quên
mình thì lòng anh bị co thắt lại. Tần Quý hai tay thì xỏ vào bên trong
túi áo, anh vuốt cái tóc nói: "Loại độc dược đó hiện tại vẫn chưa tìm ra dược giải, cộng thêm hình như loại độc đó chỉ được sử dụng duy nhất..
cũng như vợ cậu cũng là người đầu tiên trúng độc đó.. cái này nói trắng
ra là ngay từ đầu loại dược này để cho vợ cậu."
"Không phải cho Vy Vy, mà là tôi.. chỉ là bọn họ biết Vy Vy là điểm
yếu duy nhất của tôi cho nên mới động đến cô ấy. Là do tôi quan tâm đến
Vy Vy quá nhiều, lúc đó bản thân tôi không ở nhà nên không thể làm gì
được cả." Chỉ 1 phút hiểu lầm, khiến cho vợ anh lại bị trúng loại độc
lạ.. đến cả thuốc giải hay là nguyên liệu để làm ra thuốc giải cũng phải khó khăn nhường nào, anh lúc đó làm gì có ở nhà mà quan sát đâu?
"Vị hôn thê của ba anh sắp đặt đúng là máu, chưa biết cái chết là gì, tôi là bác sĩ.. tôi có thể hiểu được. Việc này quá sức với Hạ Vy Vy khi phải đối diện với loại độc không rõ danh tính của nó. Lúc cô ta hạ độc
người khác lẽ nào không sợ bị trừng phạt?" Tần Quý nói, anh cảm thấy
việc này đúng là khó nhằn.. cô gái mang tên Kiều Mỹ, lạ thật.. người như cô ta đần độn thế mà lại tạo ra được loại này? Một phát trúng ngay à?
Tần Quý vỗ vai của anh, cũng liền hỏi han: "Này, cậu có nghĩ sau lưng Kiều Mỹ còn có ai nữa không? Chỉ một mình cô ta lại có thể chế tạo ra
loại đó? Nếu là tôi, tôi cũng chưa chắc đã tạo ra được nó." Cơ mà vốn
anh cũng không muốn tạo, tại vì nó quá nguy hiểm cho người lớn lẫn trẻ
nhỏ.
Loại này ăn mòn vào não các dây thần kinh rất là nhanh: "Tôi cũng nói thẳng với cậu, để cậu chuẩn bị tinh thần trước!"
"Nói đi.."
"Mặc dù tôi không biết loại độc này nó sẽ chắc chắn gây ra cái gì,
nhưng tôi biết nhẹ là mất trí nhớ.. còn.. nặng thì.. chắc là trở thành
người thực vật hoặc là chết đi. Biểu hiện khi loại độc đó tái phát, cơ
thể vợ cậu sẽ co giật mạnh.. tôi chỉ sợ rằng vợ cậu không chịu đựng nỗi. Trường hợp đó rất xấu nếu như tôi ở xa thì tôi không bảo đảm được tình
hình đó." Tần Quý một lời không thể kể hết, nói chung anh chỉ có thể tóm gọn được như vậy thôi.
"Thật sự không còn cách nào khác?" Anh ánh mắt đượm buồn một câu hỏi.
Tần Quý lắc đầu: "Không còn, ngoài việc cậu hãy điều người ở sát bên
cạnh cô ấy để có bề gì bất trắc gọi ngay cho tôi, nếu không cậu cũng tự
hiểu rồi đó!"
Lăng Ngạo Thiên nghe mà tức khắc nhói lồng ngực của mình, anh đau
thật.. đau thật sự, chưa từng có cảm xúc đau đớn như thế này. Vy Vy
không thể chết, cả đời này kể cả kiếp trước hay kiếp sau, cô ấy phải bên cạnh anh mãi mãi, anh muốn cùng em sống cho hết đời.. là đòi hỏi quá
nhiều nhưng anh thật mong muốn nó!
Tần Quý thấy anh trầm mặc, mái tóc che khuất đôi mắt nhưng vẫn biết
rằng anh đang tâm trạng cực kỳ tồi tệ chưa từng có: "Tôi chỉ nói sự
thật, đừng trách tôi."
"Không trách, đều nhờ cậy vào cậu rồi.. bằng mọi giá mà tôi phải
trả.. hay muốn tất cả tài sản tôi đều đưa ra miễn cứu được Vy Vy." Anh
một tay gầy dựng vượt qua mọi rào cản, không sợ từ tay trắng làm lại từ
đầu đâu.. chỉ sợ đường đời sóng gió mà không có em ở bên cạnh!
Tần Quý không ngờ anh vì vợ mình mà chịu thua thiệt tiền như vậy, tất cả tài sản của Lăng Ngạo Thiên là đếm không hết.. nhiều vô số kể, cả
mấy đời vẫn chưa xài hết có khi chỉ xài nửa phần 10 mà thôi. Nói đến Tập đoàn Lăng Đế thì ai ai cũng biết, từ nhân viên nhỏ cho đến chức tổng
giám đốc đều không thua ai.
Anh cười: "Đừng lo, cậu là bạn tôi, tôi đương nhiên sẽ giúp đỡ bạn mình khi có thể."
"Tần Quý.. thật sự, nếu không có Vy Vy. Tôi không chết nhưng tâm tôi
sẽ chết, tôi không thể nghĩ đến cảnh tượng đó được.. nghĩ thôi mà tôi đã phát điên lên rồi!" Lăng Ngạo Thiên lần đầu tiên bày tỏ tâm sự của bản
thân cho người ngoài nghe, hiếm có quá: "Sẽ chết mất.."
"Tin tưởng ở tôi, Ngạo Thiên! Tôi sẽ đem cái danh xưng bác sĩ tài
giỏi nhất mà đặt tất cả vào ván cược lần này." Tần Quý cười khẽ, ừ.. mặc dù anh vẫn chưa lấy vợ nhưng anh đã chứng kiến nhiều người khóc thảm
thương vì mất đi người mà mình yêu quý.
"Mọi thứ đều đặt vào cậu." Anh gật đầu.
"Cũng nhờ cậu nữa." Tần Quý nói tiếp: "Mọi chuyện đều trông cậy vào
cậu, cậu là chồng của cô ấy. Thời điểm đó cô ấy cần cậu nhất!"
Lăng Ngạo Thiên đáy lòng nghẹn ngào đi, anh được sưởi ấm bởi câu nói
này nhưng lại lạnh lẽo: "Nhưng tôi lo rằng đến lúc đó tôi cũng không dám nhìn.." Anh lo vì chứng kiến cảnh mà cô đau đớn, lại co giật trước mặt
mình mà anh không biết phải làm gì cả.
Anh bật cười ha hả: "Cậu sẽ! Khi một người mà quan trọng với cậu
trong tình trạng nguy kịch, cậu sẽ theo tự nhiên phản xạ bản thân mà ôm
lấy cô ấy hoặc kêu gọi tên mà thôi. Với cái mác "cưng vợ" của cậu thì
chắc chắn 100% rồi."
"Quá khen, vợ tôi chỉ có một không cưng thì cưng ai?"
"Đúng là không biết xấu hổ." Tần Quý lắc đầu, chậc chậc.. tôi đúng là muốn nôn ra câu nói này rồi.