ta là cô lại cảm thấy phiền não.
Cô định đi vào văn phòng của Lăng Ngạo Thiên thì đột nhiên cửa đẩy
ra. Một phụ nữ xinh đẹp, 3 vòng chuẩn thế, cũng là cùng giới tính nhưng
nhìn thật có sức hút à nha. Người phụ nữ đó cứ nhìn Vy Vy suốt, đảo qua
đảo lại rồi mĩm cười.
Trời đất, có ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra, sao lại nhìn
cô rồi cười một cách bí ẩn như vậy. Cô chỉ cười gượng, ha.. ha..
Người phụ nữ đó bước xuống, trông cô không giống những cô gái hay bám lấy Lăng Ngạo Thiên.
Mà thôi cô lắc đầu, mặc kệ.
Hạ Vy Vy bước vào văn phòng, anh ngồi ung dung ở đó nhìn chằm chằm
cô: "Tổng giám đốc." Lăng Ngạo Thiên đứng dậy tiến lại gần cô, ép cô vào tường, anh ghé sát tai cô: "Em còn nhớ ngày hôm qua chứ?"
Hạ Vy Vy đỏ mặt, mới sáng sớm mà lại đùa rồi. Thật khiến người ta khó xử, cô đẩy Lăng Ngạo Thiên ra, đầu óc cô trống rỗng sao mà nhớ nỗi.
Anh là đang đề cập chuyện gì?
Cô lắc đầu, tách xa anh: "Không nhớ, anh có thể nhắc lại cho tôi
không tổng giám đốc." Anh cốc đầu cô: "Hôm nay em phải đi với anh đến
gặp bà nội anh."
À nhớ rồi, thật là không có tinh thần. Chỉ định giúp người ai ngờ lại còn phải đi gặp người nhà của anh, đúng là rắc rối, biết vậy cô chẳng
thèm để tâm. Cô cười: "A, nhớ rồi, tổng giám đốc tôi nói được thì tôi
làm được. Không cần phải nhắc nhở đâu."
Lăng Ngạo Thiên tay anh bắt lấy cằm cô: "Coi như em biết điều." Anh
ghé tai, thổi phù.. làm cô nhột lên. Anh ta đang làm cái quái gì thế, tự nhiên thổi vô tai cô. Cô đẩy anh ra: "Tổng giám đốc tôi sẽ đi pha cà
phê cho anh."
"Đau." Lăng Ngạo Thiên sờ vào ngực mình.
Hạ Vy Vy hoảng sợ, nhìn anh, sao lại đau? Cô đã làm gì đâu chứ: "Anh
đau cái gì? Rõ ràng ban nãy tôi đẩy anh rất nhẹ mà, anh có sao không,
xin lỗi, xin lỗi." Hạ Vy Vy lấy tay chạm ngực anh.
Lăng Ngạo Thiên nhìn cô, anh cười một cái, trúng kế. Quá ngon luôn:
"Em thật nhẫn tâm a, sao em lại có thể đẩy anh hai lần như vậy. Đau, đau chết mất." Vy Vy lo lắng, bồn chồn: "Sao lại như vậy, anh đau ở đâu?"
Anh chỉ chỉ ngực trái: "Ở đây nè." Vy Vy chạm vào, cô cảm thấy đâu có bị gì: "Tôi thấy có làm sao đâu?"
Cô nhìn anh, anh cười. Ra là trêu cô, làm cô lo lắng, cô tức giận.
Bản thân chỉ muốn đạp Ngạo Thiên một cái, nhưng cuộc đời nó đâu có đúng
như mình mong muốn a, thật là đau khổ.
Hạ Vy Vy đứng lên định đi ra, Lăng Ngạo Thiên nắm lấy tay cô, anh
nói: "Anh đau thật mà." Cô không tin anh: "Anh nói dối, có cái gì mà
đau. Ngực anh có làm sao đâu mà đau."
Lăng Ngạo Thiên giả vờ đáng thương, vô tội: "Anh chỉ vào ngực, anh
không nói là đau ở ngực." Hạ Vy Vy không hiểu: "Thế anh đau ở đâu?"
Anh nhìn cô, bá đạo nói: "Anh đau ở trong tim."
Hạ Vy Vy đỏ mặt, thả thính chắc chắn là thả thính, mày bình tĩnh, bình tĩnh.
Lăng Ngạo Thiên bắt lấy Hạ Vy Vy, để cô ngồi trên đùi mình: "Em cứ
đẩy anh như vậy làm anh đau lòng lắm đó." Gần quá, hai người đối diện
mặt, không cách 3cm.
Lăng Ngạo Thiên tiến tới định hôn cô, nhưng lại nghe tiếng chuông
điện thoại. Hạ Vy Vy xô anh ra, cô lập tức đứng lên: "Anh, có người gọi
anh, tôi đi đây."
Cô chạy thẳng ra ngoài, anhbực mình. Đang tốt đẹp ai mà gọi điện cho
anh, người đó đúng là chán sống. Tống Thành gọi đến, anh bắt máy.
Tống Thành nói trước: "Tổng giám đốc tôi.."
Cảm thấy anh im lặng, Tống Thành cảm thấy như mình đã làm sai cái gì
đó. Không xong. Anh sắc mặt âm u: "Cậu, làm không ngừng nghỉ 1 đêm cho
tôi."
Tống Thành nghẹn họng, đúng là mình đã làm sai cái gì rồi. Mình gọi
không đúng lúc: "À, vâng tổng giám đốc." Anh đổ mồ hôi, toi, kì này chết chắc.
Lăng Ngạo Thiên cúp máy, anh thở dài.
Đến gần xế chiều, hai người ngồi trên xe.
Lăng Ngạo Thiên nói với cô: "Không được làm điều gì sai sót."
Cô che mặt, gật gật đầu: "Được, được, nghe anh nghe anh hết. Sẽ không đâu, cứ tin tưởng ở tôi."
Lăng Ngạo Thiên kéo cô sát lại gần mình, cô định đẩy anh lần nữa
nhưng anh lại nói: "Cho anh mượn vai nhắm mắt một lát, anh đang rất
mệt." Cô ngoan ngoãn ngồi im, ủa nhưng tại sao mình phải ngồi cho anh ta tuỳ ý quyết định.
Hỏng bét, đây là cơ thể của mình nhưng nó lại không chịu nghe lời
mình. Cô muốn đập đầu vào gối tự tử quá đi mất, ngại chết đi được. Cô
nhìn qua anh, lông mi dài, mặt của anh nét hoàn mỹ tới nỗi không có điểm để mà chê bai.
Cô mĩm cười, đúng là tài giỏi mà còn hoàn hảo như vậy. Ngạo Thiên mở
mắt nhìn cô cười: "Em nhìn anh sao? Anh rất đẹp trai có đúng không?" Cô
giật mình, vẫn ngồi im đó, nhưng quay đầu sang chỗ khác: "Anh ngủ tiếp
đi."
Lăng Ngạo Thiên gật đầu, hài lòng lại nhắm mắt: "Em đừng lo, không
cần sợ sau này ai cướp anh đi đâu cả." Hạ Vy Vy bó tay anh, cô đã nói gì đâu mà. Anh làm cho cô căng thẳng chết đi được.
Nhưng không hiểu sao khi nghe như vậy lòng cô lại ấm áp. Đừng nói đã
rung động? Cũng đúng, tình yêu nó đến từ những điều nhỏ nhặt nhất. Khi
bản thân yêu người đó từ khi nào nhưng vẫn không nhận ra, đến một lúc
nào đó cần thiết nó sẽ khơi ra cho mình cảm nhận.
Vậy đó, không biết từ khi nào cả hai đã rung động vì nhau, chỉ đơn
giản bên cạnh nhau lại cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc thế thôi. Đến nhà Lăng Hoa ôi trời đất, lạy ông lạy bà. Nhà của Lăng Hoa không kém gì anh, anh thì không thích quá nhiều người hầu ở nhà mình, còn nhà bà thì lại
nhiều người hầu vì tuổi đã cao.
Cô choáng váng thật sự.
Lòng tự tôn như bị giẫm đạp hai lần, nhìn ngôi nhà to như vậy mắt của cô sáng rực. Thật là thích, phong cách trang trí của ngôi nhà này khá
là đặc sắc.
Cô hứng thú nhìn xung quanh, nụ cười tươi rói. Vườn rộng nên trồng rất nhiều cây, trong xanh và mát mẻ.
Gió cứ thổi tóc của cô phì phào, mái tóc đen dài óng ả.
Lăng Ngạo Thiên nhìn cô, thiên thần.
Mặt anh có chút đỏ, không thể không thừa nhận cô rất dễ thương. Thân
hình nhỏ nhắn, nhìn chỉ muốn nựng, ôm vào lòng của mình không cho chạy
đi. Anh tiến đến gần cô, nắm lấy tay cô kéo đi: "Vào thôi. Bà nội đang
chờ chúng ta."
Hạ Vy Vy nhìn anh: "Um.."
Tống Thành nhìn bóng lưng hai người, dáng dấp chênh lệch nhưng nó lại đồng điệu nhau. Như một cặp đôi đang yêu. Anh cười, không biết sau này
sẽ ra sao. Hai người liệu có kết cục tốt không? Cơ mà tổng giám đốc nhà
mình biết yêu cũng là một chuyện lạ. Anh thở dài, lắc đầu.
Chắc là không đâu.
Hai người tiến vào trong, người hầu đã đứng chào đón sẵn..Đứng giữa
là một người phụ nữ trung niên, nói đúng hơn là một bà cụ đã chừng tuổi
gần 80. Nhưng bà vẫn lộ ra sắc thái tao nhã, khí chất. Đúng là giới quý
tộc. Trông bà đẹp lão.
Bã đứng ở đó cười dịu dàng.
Cô sững sờ nhìn bà, có chút nhát, đột nhiên cô cúi đầu xuống hô lên:
"Lão phu nhân." Bà cười cười kéo cô lại gần, bà xoa bụng cô: "Cháu có
thể gọi ta là bà nội, dẫu sao chúng ta cũng sẽ là người một nhà."
Vy Vy rụt rè, cố gắng mĩm cười: "Dạ bà nội." Mà từ đã, bà vừa nói là
người một nhà. Cô nhìn qua Ngạo Thiên, sao anh không nói gì hết. Cái tên điên này.. Bà nhìn cô, có vẻ lúng túng, cô lại đang nhìn anh: "Ngạo
Thiên, cháu không chịu lấy con bé?"
Ngạo Thiên nhìn bà: "Cháu không ý kiến." Bà gật đầu, vỗ bàn tay cô:
"Vậy là được, cháu đang mang trong mình giọt máu của Lăng gia, Ngạo
Thiên nó sẽ không bỏ cháu đâu, đừng sợ có ta đây." Hạ Vy Vy đổ mồ hôi,
sao anh ta không đề cập với cô chuyện cưới. Lẽ nào cuộc đời mình chấm
dứt từ đây.
Mình vẫn còn yêu đời, mình còn tuổi chơi mà. Thảm quá.
Hạ Vy Vy đánh đánh lưng Lăng Ngạo Thiên, tôi thật muốn giết anh. Ba
người ngồi trên sofa, bà nhã nhặn cứ xoa bụng cô: "Con nên tịnh dưỡng
tránh thai không bị gì, ta sẽ thường xuyên đến thăm con." Rồi xong, cô
hết lời để nói chỉ biết cười: "Dạ con nghe bà."
Lăng Ngạo Thiên cười, anh thừa biết lát về sẽ bị cô mắng một trận
nhưng cũng tốt. Chỉ là nghe vài ba câu, đổi lại rước được của nợ về nhà. Sau khi ra về, đúng như dự đoán. Hạ Vy Vy đá nhẹ chân Lăng Ngạo Thiên
một cái: "Anh được lắm. Dám hứa hẹn với bà nội của mình chuyện cưới
hỏi."
Lăng Ngạo Thiên để hai tay lên vai cô: "Em muốn không? Anh biết nấu
ăn, anh có tiền, anh lại có tình yêu dành cho em. Em lời quá rồi." Đầu
anh dựa sát vào cô.
Hạ Vy Vy lùi về sau một bước, mặt có chút đỏ, hai tay cô nắm lại:
"Tại sao nhất thiết là tôi, tôi cũng không ngờ bà anh chịu cho anh cưới
một cô gái bình dân và mồ côi." Anh cau mày: "Ý của em là gì?"
Cô tránh ánh mắt anh, đi về phía trước, đột nhiên cô xoay người lại:
"Nếu như anh muốn đùa giỡn tôi, thì phải có chừng mực. Người giàu có như anh có thể lựa ra cả trăm hay là cả nghìn cô gái hơn tôi." Nụ cười của
cô có chút không tự nhiên.
Lăng Ngạo Thiên im lặng, anh định nắm lấy tay Hạ Vy Vy, nhưng có gì đó lại làm cho anh không kéo cô lại.
Có lẽ đã quá nhanh, chưa gặp bao lâu mà tiến triển làm cho cô và anh
không thể tưởng tượng, không khí cả hai có chút gượng gạo. Nhanh đến mức choáng ngợp, là yêu từ cái nhìn đầu tiên muốn cô thuộc về anh ngay lập
tức.. hay là anh hứng thú với cô vài ngày rồi chán.
Anh cũng không thể xác định.
Tại sao anh luôn cảm thấy cô có chút quen thuộc, có điều gì anh đã quên về cô sao?
Anh không thể nhớ nỗi, cũng đành thôi suy nghĩ tới nữa.
Hai người ngồi trên xe, lại là bầu không khí đó. Anh im lặng không
nói, cô gượng gạo vì chuyện ban nãy. Cô có hơi quá đáng rồi không?
Cô nhìn qua phía anh, giơ tay: "Tổng giám đốc, tôi có thể xuống xe
không? Tôi có chút chuyện." Lăng Ngạo Thiên không có biểu cảm gì, anh
nhìn về phía Tống Thành: "Để cô ấy xuống."
Tống Thành gật đầu mở cửa xe, cô bước xuống. Tình cảnh này hai người ngồi trên xe chắc cô ngợp chết mất.
Nhưng đáng lẽ ra là anh cũng sẽ níu kéo 1 2 lần, lần này anh lại dứt
khoác như vậy. Anh là đang giận cô? Cô mới là người nên giận chứ. Cô ghé vào tiệm bánh, mua một ít bánh ngọt. Đột nhiên cô đang đi trên đường
thì thấy cô gái 3 vòng chuẩn ở trên công ty của anh.
Cô tới gần nghe giọng của người đàn ông, ông nằm ở đó, la lên: "Trời
ơi bà con cô bác lại xem, tông tôi rồi không đưa tiền. Tôi đau chân
quá." Cô gái đó liền la: "Tôi đã tông ông hồi nào? Ông tự nhào ra đấy
thôi."
Mọi người bàn tán chỉ trích cô gái.. Hạ Vy Vy đành làm anh hùng cứu
mỹ nhân: "Chuyện gì thế?" Cô nhìn cô gái, rồi quay sang nhìn ông: "Ông
ơi ông có sao không?"
"A, ta đau chân, chân ta gãy rồi." Ông ta nói.
Hạ Vy Vy ngây thơ tái xuất: "Ông ơi để cháu đỡ ông đi bệnh viện." Ông ta không chịu.
Hạ Vy Vy liền chỉ xuống đất. Ông ta không hiểu cô chỉ cái gì: "Ông ơi, kiến lửa nhiều quá."
Ông ta nghe như vậy liền đứng lên, đạp loạn xạ: "Đâu? Đâu? Đâu?" Cô cười phì: "Ông ơi chân ông hết đau rồi. Tốt quá."
Cô gái đó nhìn cô cười, phốc. Cô không ngờ Vy Vy lại ma lanh như vậy.
Ông ta nhìn mọi người, mất hết mặt mũi đành chạy đi. Cô gái đó giơ tay ra: "Nào, đứng lên."
Hạ Vy Vy nhìn cô chằm chằm, cô đặt bàn tay lên: "Cảm ơn.".Cô gái nói: "Tôi tên Ninh Tiểu Y, cô có thể gọi tôi là Tiểu Y." Hạ Vy Vy gật đầu:
"Được, Tiểu Y, rất vui được biết cô. Tôi là Hạ Vy Vy, cô gọi tôi Vy Vy
là được."
Ninh Tiểu Y lớn hơn cô một tuổi, cô gái trẻ lại nhìn cô từ trên xuống dưới: "Cô là những người phụ nữ của Lăng Ngạo Thiên?"
Hạ Vy Vy lắc đầu: "Nhìn tôi giống lắm sao?"
Ninh Tiểu Y cười: "Thế không phải? Tôi cứ tưởng ai bên cạnh anh ta
đều muốn làm Lăng thiếu phu nhân." Hạ Vy Vy cười gượng, lắc lắc tay,
chối: "Vậy sao? Tôi thật sự không biết điều đó, anh ta có số đào hoa vây quanh mình thật đó."
Ninh Tiểu Y cười lớn: "Haha, cô nói đúng. Mà cô đang định đi đâu?" Hạ Vy Vy cầm trong tay bánh ngọt: "Tôi định đi về, tiện ghé qua tiệm bánh
ngọt mua về ăn. Cô ăn không?"
Ninh Tiểu Y gật: "Ăn chứ ăn chứ! Đi, đi nào, go go."
Excuse me? Sao cô lại ngồi trên xe Tiểu Y, có ai nói cho cô biết?
Cô nghĩ Tiểu Y là một người thân thiện, không giống như là thích Lăng Ngạo Thiên, rốt cuộc cô gái này là ai? Bí ẩn đến mức khiến người ta tò
mò.
Cùng lúc đó Lăng Ngạo Thiên nhìn xe của Ninh Tiểu Y: "Mụ Tiểu Y này
lại lôi kéo Vy Vy của tôi, Cao Lãng không quản cô ta sao?" Nhưng anh
nghĩ trong lòng, Tiểu Y là một người chán ghét phụ nữ hay bám theo anh,
nhưng sao trông cô ta lại yêu thích Vy Vy đến như vậy?
Đúng là nhím nhỏ của anh khác biệt những người phụ nữ hám hưvinh kia, làm cho anh để ý, làm cho người khó tính như Tiểu Y chấp nhận làm bạn
với cô.
Nhà Vy Vy.
Tiểu Y và cô ngồi trong phòng bếp.
Cô đặt dĩa bánh ngọt ra cho cô gái: "Cô ăn đi, rất ngon."
Ninh Tiểu Y mắt sáng rực: "Cô đúng là tốt a, chúng ta mới quen biết
nhưng lại cho tôi cái bánh ngọt bự bự thếnày." Cô hỏi: "Cô trông không
giống là người phụ nữ thích Ngạo Thiên, rốt cuộc cô là ai?"
Ninh Tiểu Y thản nhiên, vừa ăn vừa trả lời: "Tôi xinh đẹp như vậy,
cần gì thích anh ta, tôi là bạn của Cao Lãng bạn Ngạo Thiên." Hạ Vy Vy
sửng sốt: "Cao Lãng, tổng giám đốc của Cao thị?"
Ninh Tiểu Y gật đầu: "Cao Lãng và Ngạo Thiên là bạn, hai người bọn họ tính khí y đúc nhau. Là một loại người băng sơn, đổi lại tính Cao Lãng
bình tĩnh hơn Ngạo Thiên. Ngạo Thiên anh ta dễ nổi nóng."
Hạ Vy Vy gật đầu: "Đúng là bạn bè, tính cách bù qua xớt lại cho nhau
mà." Cô mĩm cười, nhìn Ninh Tiểu Y chằm chằm. Cô gái thấy thấy cô không
ăn mà cứ nhìn mình, hỏi: "Làm sao? Không ăn?"
Hạ Vy Vy lắc đầu, tay chống cằm: "Chỉ là tôi có chút vui vẻ."
Ninh Tiểu Y không hiểu, cô nói: "Tôi là mồ côi, không phải tiểu thư
danh giá như cô, từ trước đến nay tôi chỉ có một người bạn là con gái,
nhưng sau này cô ta phản bội tôi quen mối tình đầu tôi yêu nhất." Cô
kinh ngạc, xem ra cô gái này đối với Lăng Ngạo Thiên không hẳn là qua
đường, hoàn cảnh của Hạ Vy Vy như vậy mà Lăng Ngạo Thiên giữ lại có chút không giống anh ta.
Ninh Tiểu Y ánh mắt sắc bén nhìn, rốt cuộc là không đúng ở đâu, anh
ta thích cô gái này ở đâu nhỉ? Nhìn trông có vẻ đáng yêu, xinh xắn, da
thịt mềm mại trắng tinh, rốt cuộc là ở đâu.
Ninh Tiểu Y bối rối, khó chịu, cô chà mạnh đầu mình. A thật là làm cho người ta tò mò.
Hạ Vy Vy ngạc nhiên nhìn cô, hoảng hốt: "Cô làm sao đấy?" Ninh Tiểu Y nắm bàn tay cô: "Sau này tôi sẽ là bạn cô, những người bạn như vậy cô
cũng không cần bận tâm tới. Toàn là lũ khốn nạn. Tôi rất ghét thể loại
như vậy."
Hạ Vy Vy cười: "Cảm ơn cô."
Ding dong, ai kêu cửa vậy nhỉ?
Doãn Tư Hào, Tiểu Y tò mò nhìn ra cửa. Ai ai ai vậy ta? Lẽ nào là tên băng sơn, đại ma vương của chúng ta. Hạ Vy Vy mở cửa: "Tư Hào."
Doãn Tư Hào xoa đầu cô: "Tiểu Vy, anh đến không nói trước nhưng do
anh có đi ngang sẵn ghé qua thăm em, đây anh có mua đồ ăn cho em này."
Cô cười rạng rỡ, ngoan ngoãn gật: "Tư Hào, cảm ơn anh. Nào vào đây, em
giới thiệu cho anh bạn em."
Doãn Tư Hào ngó vô, anh bước vào thấy Ninh Tiểu Y xinh đẹp chuẩn 3 vòng. Rốt cuộc Tiểu Vy rước cô gái này ở đâu về đây.
Hạ Vy Vy kéo Tiểu Y lại, nhìn anh: "Đây là Ninh Tiểu Y."
"Tiểu Y đây là Doãn Tư Hào." Vy Vy cười
Tiểu Y nhìn anh, tướng tá, khuôn mặt. Coi là hoàn hảo giống hai tên
kia. Doãn Tư Hào, được. Doãn Tư Hào? Mình nghe nói Doãn gia có người
thừa kế tên như vậy, cô phụt hết bánh đang nhai trong miệng.
"Anh, anh là người thừa kế Doãn gia Doãn Tư Hào?" Ninh Tiểu Y mất hồn nhìn anh.
Anh cười: "Đúng, là tôi. Rất vui được biết cô, tôi là bạn của Tiểu
Vy." Ninh Tiểu Y như người chết, hồn bay bổng. Vy Vy vậy mà thân thiết
với người thừa kế Doãn gia, đúng là không thể coi thường Vy Vy.
Ninh Tiểu Y chụp Doãn Tư Hào và Vy Vy đang đứng nói chuyện, gửi qua Lăng Ngạo Thiên.
[Tôi đang thấy gì đây? Người phụ nữ của anh thật không thể coi
thường, vậy mà lại thân với người thừa kế Doãn gia như vậy, nhìn xứng
đôi quá Lăng tổng. Hắc hắc.] Tôi chọc chết anh, lêu, cho anh tức chơi.
Lăng Ngạo Thiên bên phía đó, nhìn tấm hình.
Chết tiệt, tên này là Doãn Tư Hào sao? Sao Vy Vy lại biết anh ta, Thượng Hữu Anh, Doãn Tư Hào. Em thật là làm cho tôi lo lắng a.
Anh gọi điện cho cô: "Ngạc nhiên không?"
Cô ười: "Vy Vy của anh hình như rất thích anh ta. Làm sao bây giờ.
Rốt cuộc người phụ nữ này của anh là như thế nào, làm tôi có chút tò mò
đó Lăng tổng."
Lăng Ngạo Thiên ung dung, có chút bực: "Chuyện nhỏ, Vy Vy còn là
người phụ nữ làm cho Thượng Hữu Anh tổng giám đốc Thượng thị như người
không hồn." Cô gái hoảng hốt: "Trời đất, cô gái mà làm cho Thượng tổng
đó dằn vặt uống say đó sao? Một người ấm áp biến thành người lạnh lùng,
thật là kinh khủng."
Lăng Ngạo Thiên chỉ đáp: "Ừ."
Ninh Tiểu Y chọc anh: "Vy Vy cô ấy thật có sức hút đó, công nhận cô
ấy xinh đẹp, cả tôi còn muốn bắt cô ấy làm vợ. Số anh khổ rồi Ngạo
Thiên, người ta có tận hai anh chàng soái ca không thua kém anh."
Lăng Ngạo Thiên bực mình, anh nén tức giận: "Cô có tin tôi gọi điện cho Cao Lãng ngay lập tức không?"
Ninh Tiểu Y bất đắc dĩ: "Lăng tổng, anh tấm lòng từ bi, tha cho tôi con đường sống."
Anh nói: "Cô canh Vy Vy, đừng để tên kia làm xằng làm bậy. Không tôi
sẽ giết chết cô." Cô thờ ơ trả lời: "Được thôi. Gì đâu mà căng." Cô cúp
máy nhìn hai người nói chuyện. Đúng là càng tiếp xúc càng cảm thấy cô
không phải loại phụ nữ đó, Vy Vy. Cô đúng là có sức hút đàn ông.
Ninh Tiểu Y nhớ lại vụ ban nãy ở ngoài đường, dù không quen biết nhưng Hạ Vy Vy lại giúp cô.
Cô gái tốt bụng như vậy, tôi chỉ sợ Lăng Ngạo Thiên hoa bướm vây
quanh. Cô mà yêu anh ta, sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra. Cô lại gửi một
tin cho anh.
[Đại ma vương, anh thật sự yêu cô ấy, hay là chơi đùa rồi chán. Tôi
thấy cô ấy tốt bụng, anh đừng vì lợi ích của bản thân mình chơi chán rồi bỏ. Tôi không hiểu anh thế nào.. không hiểu sao tôi lại đồng cảm cho cô ấy vào tay anh. Tôi mong anh suy nghĩ kĩ, phụ nữ chúng tôi không phải
để làm trò vui cho anh đâu.]
Lăng Ngạo Thiên đọc được, lòng anh khó chịu, cau mày.
Anh là yêu em hay chỉ là thích rồi hết. Vy Vy, anh là mong anh yêu em chứ không chơi đùa.
Lăng Ngạo Thiên cũng không biết tâm tình của anh ra sao, là yêu, là qua đường?
Rốt cuộc là gì?