chàng mà ai ai cũng mong muốn lên giường cùng, Mạc Dương Minh.
Động tác ôm ấp, như là cặp đôi đang gây lộn ở Quốc Nội. Cô gái bị đẩy ra còn người đàn ông lại quay lưng đi vào phòng.
Cô gái ngồi một mình ở ngoài khóc lóc thút thít.
#Người mẫu Vương Huyên vướng tình nghi yêu đương với No2. Anh chồng quốc dân các chị em muốn lấy Mạc Dương Minh.
No1. Tất nhiên là của Lăng Ngạo Thiên rồi.
No2. Mạc Dương Minh và Cao Lãng đồng hạng.
Quin Alice thấy cũng chẳng thèm quan tâm, cô bây giờ chỉ để ý Lucy của cô đã đi đâu khi nào mới trở về.
Đến trời tối.
Quin Alice lại đi đến một câu lạc bộ nổi tiếng tên là Hư Không ở Đế
Đô này, cô đi đến phòng VIP, lảo đảo dựa vào tường đi từng bước từng
bước một, tay phải dựa lên tường tay trái lại cầm chai rượu vang 1952.
Kelvin tìm kiếm cô ở Quốc Nội, gọi điện thoại cô cũng chẳng thèm bắt máy.
Quin Alice ngước nhìn phòng VIP này, nhìn khá là sang trọng. Cô chỉ nói với quản lý Hư Không nói: "Tôi lấy phòng này!"
"Thưa cô, phòng này không được.. đây là phòng của Mạc tiên sinh."
"Mạc tiên sinh là ai tôi không cần biết, tôi muốn phòng này. Hắn trả bao nhiêu tôi trả gấp 10!" Quin Alice quạo nói.
Quản lý ấp úng chẳng biết trả lời như thế nào, cậu chỉ qua phòng đối
diện không thua kém gì phòng này nói: "Hay là Kiều tiểu thư, phòng VIP
này cũng..."
"Cũng cũng cũng cái gì? Tôi đã bảo tôi muốn phòng này!" Quin Alice
la, cô lấy chân đạp vào cửa phòng VIP đó mạnh "rầm". Cô đứng trước cửa
chỉ vào nói: "Phòng này bà lấy, ra khỏi đây!"
Chàng trai cau mày ngoáy ngoáy lỗ tai mình mặc kệ: "Mau lôi cô ta ra
ngoài! Phiền chết!" Cô gái ngồi kế bên nói: "Cô là ai thế dám xông vào
đây?"
"Bà đây là công chúa Quin Alice, dám đuổi bà đi sao?" Quin Alice mang đôi gót đen, cô tháo xuống đi chân đất từng bước từng bước đến chỗ
chàng trai nắm lấy cà vạt, đặt mông ngồi lên đùi chàng trai này.
Mặt đối mặt, cô trợn mắt: "Tay chơi?"
"Luyến nhi?" Mạc Dương Minh ngạc nhiên.
Cô đặt tay lên trán mình, bỏ mẹ.. cô không thấy gì hết. Cô đứng dậy
cười gượng gạo: "Ồ, có vẻ bây giờ tôi lại muốn ở phòng khác rồi, chơi
vui vẻ." Cô liếc ngang dọc, nhìn xem trong phòng này chỉ có hắn là đàn
ông còn lại là 4 5 người phụ nữ.
"Bạo thật, 1 cô không đủ tận 4 5 cô." Cô gật gù cái đầu giơ hai ngón
cái lên: "Good, mạnh đấy, đùi anh cũng rất to." Đúng là tay chơi, không
thể đùa được.
Mạc Dương Minh phát điên kéo tay cô: "Luyến nhi? Sao em lại ở đây?"
Cô nhíu mày: "Hả? Anh nói gì? Tôi đến đây tất nhiên để chơi rồi."
Anh không vui vẻ mấy: "Ở đây có gì để chơi?"
Cô mĩm cười lấy hai tay choàng qua cổ anh, hôn lên má của anh: "Tất
nhiên đến chơi với các anh chàng soái ca." Một tiếng chụt, vết son in
trên má.
Anh hơi ngẩn người khi cô hôn mình, nghe cô nói tiếp liền cáu giận:
"Em điên rồi à? Em phát điên cái gì thế, gì mà chơi với các anh chàng?"
Anh tức tối nhìn cô.
Cô nhăn mặt đẩy anh ra: "Anh đừng quan tâm đến chuyện của tôi, tôi
đến để tìm một anh chàng mạnh mẽ để qua một đêm khoái cảm với bản thân.
Anh chơi với các cô gái được thì tôi cũng có thể chứ!" Cô cười thản
nhiên.
Mạc Dương Minh nắm chặt lấy tay cô: "Đi về nhanh! Em say rồi!"
Quin Alice quát, cô đang nổi giận: "Anh điên à, tại sao tôi phải về.
Tránh ra dùm, tôi đến đây không ai có quyền xen vào đâu!" Cô cầm đôi gót của mình và chai rượu đi ra ngoài. Mạc Dương Minh hắn ta luôn vui vẻ,
còn cô chỉ toàn nỗi buồn bao vây, cô muốn thử xem sống cuộc sống trêu
hoa như hắn như thế nào nhỉ?
Anh đứng trước cửa nhìn cô đóng lại mà tức giận, anh mắng quản lý:
"Đuổi hết đám người phụ nữ này ra, điên à mà đem vào? Tôi có kêu chắc?"
Cao Lãng hắn mà thấy có gái ở đây liền sẽ loạn cho coi, mắc công lại bảo bản thân có lỗi với Ninh Tiểu Y, trời ơi anh đây điên mất thôi!
Quản lý rụt người lôi các cô gái ra ngoài.
Mạc Dương Minh làm gì vào đây chơi đùa với gái chứ.. anh vô tội thật sự.
Cô đi vào phòng đối diện ngồi trên sô pha nói: "Mau gọi mỹ nam đến đây cho tôi." Cô chỉ quản lý.
Quản lý gật đầu kêu tới, 3 anh chàng đi vào lễ phép đi đến bên cạnh cô.
Một người hôn lên mu bàn tay trái: "Kiều tiểu thư, vinh hạnh: "Tôi là Nhạc Nhị." Một người hôn mu bàn tay phải: "Tôi là Nhạc Nhất."
Người còn lại là một người đàn ông ngoại quốc đầy khí phách đi đến
bên cạnh cô, hôn lên má cô, cô hơi đỏ mặt: "Tôi là Joyce Hiddleston."
Cô cười mĩm, híp con mắt lại nhìn chàng trai này: "Joyce? Tên thật
đẹp, có nghĩ là chúa tể nhỉ?" Đôi mắt của cô chớp chớp lại cuốn hút,
lông mi cong vút.
"Đúng thế, Kiều tiểu thư, được phục vụ cô là vinh hạnh của tôi." Joyce Hiddleston cười nhu mì.
"Thế sao? Ông chủ của Hư Không thật khách sáo quá đi thôi." Quin
Alice đưa hai tay nắm vào nhau đặt lên má mình, đôi môi nhỏ nhắn mềm mại đang mĩm cười.
Joyce Hiddleston kinh ngạc nhìn cô: "Kiều tiểu thư thật thông minh, không ngờ cô có thể đoán ra được."
Quin Alice đứng dậy kéo Joyce Hiddleston ngồi xuống sô pha bên cạnh
mình, cô đưa tay xỏ vào vest của Joyce Hiddleston sau đó đặt tay lên bờ
ngực vạm vỡ của người đàn ông ngoại quốc này: "Đúng là rắn chắc."
Joyce Hiddleston cả người chấn kinh, anh bị cô gái này làm cho anh mất hồn, trời đất.. không có tí phòng bị nào cả.
Quin Alice liếm môi: "Thử xem." Cô nắm lấy cà vạt của anh, môi của anh đã gần đến đôi môi ngọt ngào của cô.
"Rầm!"
Mạc Dương Minh tức giận đang đứng trước cửa, anh bực bội đi vào bên
trong: "Luyến nhi!" Nhìn cô đang thân mật với người đàn ông ngoại quốc
khiến anh phát điên. Anh kéo cô vào lòng mình: "Đi về!"
Từ khi nào Quin Alice lại như vậy, anh thật sự rất khó chịu khi thấy cô thân mật với người khác.
Quin Alice đẩy anh ra: "Đang chơi vui mà!"
Joyce Hiddleston đứng dậy tâm tình vẫn bình thản, cười cười: "Có vẻ như cô ấy không muốn đi cùng Mạc tiên sinh rồi."
Mạc Dương Minh cười nhếch môi, vẫn kéo cô vào lòng lại: "Ông chủ Hư
Không, tôi cảm thấy anh đang chọc vào lửa. Cô ấy là người phụ nữ của tôi không đến phiên anh đụng vào."
Quin Alice hơi say nhìn anh: "Tôi là người phụ nữ của anh hồi nào? Vương Huyên mới là người phụ nữ của anh."
Anh cười trêu ghẹo, vẫy vẫy cái đuôi híp mắt: "Ô, Luyến nhi à em đang ghen sao?" Anh ôm chặt cô.
Cô giãy giụa nhưng anh ôm chặt quá không thể buông được: "Thật là ngộp thở quá, buông ra coi!"
"Luyến nhi sao em không nói em ghen, anh liền không dính dáng đến cô ta." Mạc Dương Minh đáng yêu sương sương.
Cô bực bội nực nội, cô mặc áo hai dây và quần jean bó sát dài thấy rõ đường cong 3 vòng của cô ở bên ngoài mặc một cái áo khoác jean. Hôm nay hết có yểu điệu thục nữ mà thay vào đó là cá tính, cô đeo kính vén để ở trên đầu mình.
Giỏ xách nằm trên sô pha: "Này, đừng có ôm tự tiện như vậy."
Nóng, nóng chết cô rồi. Cô cởi áo khoác ở bên ngoài ra, làn da trắng
nõn nà lộ ra. Joyce Hiddleston chăm chú nhìn hơi ngượng ngùng vẫn không
nói, đúng là bá cháy.. khác hẳn các cô gái Mạc Dương Minh chơi đùa, thật sự rất khác.
Cả cô người mẫu Vương Huyên cũng không thể sánh, một cô gái ngoại quốc gia thế thần bí không thể coi thường.
Mái tóc vàng bạch kim ngắn, đôi mắt xanh tuyệt đẹp khiến cho Joyce Hiddleston xao xuyến.
Tay chơi yêu tay chơi? Thật là thú vị.
Mạc Dương Minh tức khắc cởi áo vest của mình choàng vào cho cô, ánh
mắt xẹt qua Joyce Hiddleston. Quản lý bất đắc dĩ nhìn hai người đàn ông
này, ấu trĩ... trẻ con... nhưng mà giành giật cô gái xinh xắn như thế
này cũng không đến nỗi tệ.
Phải nói là quá là khôn.
Quin Alice say lại nũng nịu chớp mi hai choàng qua cổ của Mạc Dương Minh: "Nóng mà.." Hờn dỗi như trẻ con, thật sự nóng.
Mạc Dương Minh bị cô chủ động như thế, lần đầu tiên trong cuộc đời
anh bị một người phụ nữ trêu đùa.. đã vậy lại là người phụ nữ chưa bị
bóc tem, chết mất.. chết mất thôi: "Đừng nháo."
Cô liền buông tay ra: "Được thôi." Cô xoay người đi về hướng Joyce
Hiddleston: "Anh chàng đẹp trai, một đêm 50 vạn đi không?" Ahaha.. thật
ra mà nói nhìn cô gái này say là biết ngày mai chẳng nhớ nỗi gì.
Joyce Hiddleston giang hay tay ra, đắc ý nhìn Mạc Dương Minh: "Đi chứ!"
Người đàn ông kia nghe như bị sét đánh đùng đoàng, anh kéo cô lập tức đi khỏi: "100 vạn, anh trả 100 vạn."
"300 vạn." Joyce Hiddleston nói.
Mạc Dương Minh cau mày, anh cắn răng nắm chặt nắm đấm. Nãy giờ ăn
giấm hơi nhiều đến mức muốn nôn cả ra hết, không vui rồi nha: "500 vạn."
"600 vạn."
Quin Alice ngoan ngoãn nhìn hai người đang đấu giá mình, ồ ồ mình giá 600 vạn sao?
Anh nổi điên: "800 vạn." Đậu xanh rau má, 800 vạn lận đấy nhé, chỉ cần cô không ở với hắn bao nhiêu anh vẫn ra..
Joyce Hiddleston: "Thua. Nhường Mạc tiên sinh." Anh cười: "Hẹn gặp lại Kiều tiểu thư, my lady."
Cô đứng dậy định nhón chân hôn anh, liền bị người đang ăn giấm kia
chặn mỏ lại: "Hôn bậy bạ!" Hôn anh đây này tự nhiên hôn hắn ta. Cô cười: "Hẹn gặp lại my man."
Mạc Dương Minh lập tức lôi kéo cô đi, ở trước cửa câu lạc bộ cầm lấy
áo khoác của cô choàng vào, bực bội: "Mặc đồ gì mà hở hang." Quin Alice
ôm lấy tay của anh: "Mạc tiên sinh, anh đang ghen sao?"
Anh véo tai của cô: "A a a! Đau đau đau!" Cô la.
"Nghe đây, Dương Minh không phải Mạc tiên sinh." Anh ép cô vào tường: "Luyến nhi, em hôm nay gan rất lớn, my man cái gì mà my man." Nhìn kĩ
đi, mỹ nam nằm top 2 mà ai cũng ước muốn đang ở trước mặt em.
Quin Alice cười hì hì: "Ngực của anh ta rất rắn chắc, cái đùi ngồi lên rất dễ chịu."
Ừm hửm.. rất là thoải mái luôn.
Mạc Dương Minh hậm hực nắm chặt cằm cô, lấy tay của cô xỏ vào bên
trong áo của mình. Da thịt đàng hoàng: "Cái này mới là rắn chắc!" Xe đi
đến anh mở cửa ngồi lên, kéo cô ngồi lên đùi mình: "Cái đùi này mới là
dễ chịu nhất!"
Cô phát ngốc nhìn chằm chằm anh, anh bừng tỉnh liền thấy mấy cử chỉ
ấu trĩ của bản thân lại hơi đỏ mặt "hừ" lạnh nhìn sang hướng khác.
"Bịch." Quin Alice ôm lấy người anh, vẫn ngồi trên đùi thủ thỉ nói:
"Ừ, đúng là tốt hơn hẳn, cảm ơn anh." Cô rơm rớm nước mắt: "Lucy, tớ hết sợ đàn ông rồi.. tớ nghe cậu rồi.."
Mạc Dương Minh ngượng ngùng hơi híp mắt đau lòng đưa tay lau nước
mắt, hôn lên: "Đừng khóc, Lucy biết sẽ rất vui." Anh đã động lòng rồi..
nhìn xem em phá phách cỡ nào, dám trêu đùa người đàn ông khác còn định
hôn hắn trước mặt anh.
Anh sợ rằng sẽ không thể bỏ em, không thể cho rằng là chơi đùa nữa.
Anh nói: "Luyến nhi, anh lỡ yêu em rồi." Nếu không có ngày hôm nay thì
chắc anh đã không nhận ra rõ tình cảm của mình.
Anh ôm cô nhắm mắt để tài xế lái đến khách sạn Mạc Mộ. Hai người cứ thế, cô dựa vào lòng anh ngủ một giấc dài.
Ở phía ngoài, Vương Huyên ở trong góc thấy Mạc Dương Minh thân mật với cô gái đó khiến cho cô ghen tị ganh ghét, sao có thể...