Khi hai chữ "Hoà ly" nói ra từ miệng Bùi Chư Thành, Thư Tuyết Ngọc cảm thấy dường như trời đất cũng đứng im tại khoảnh khắc này, người chung quanh nói gì đó, làm những gì, có chuyện gì, dường như cũng không có quan hệ gì với bà. Minh Cẩm chết, theo thời gian qua đi, bà càng cảm thấy mình đã mãi mãi không thể xoay người, bà cho rằng, bà sẽ bị nhốt cả đời chết già ở trong Kiêm Gia viện, sau đó xuống dưới cửu tuyền (âm ti địa ngục), mới có thể tính xong món nợ này.
Nhưng thật không ngờ, bà còn có thể được thả ra ngoài, cũng thật không ngờ, bà và Bùi Chư Thành, còn có lúc có thể bình tĩnh đối xử lẫn nhau.
Từng cho rằng, có lẽ, cho dù bà không tìm thấy chứng cứ bị oan, có lẽ thời gian sẽ chậm rãi phủ lên hết thảy, có lẽ bọn họ còn có thể dìu nhau đến già.
Bà biết tính tình mình không tốt, lại không nói tới, cá tính vừa thẳng thắn nóng nảy, vừa thích cậy mạnh, không chịu cúi đầu... . Mà những thứ này, trong những năm tháng đã qua, để vô số thời cơ cho Chương Vân lợi dụng, bà từng nghĩ tới muốn sửa đổi. Giống như lần cãi nhau này, bà vốn muốn xin lỗi, bà muốn đi nói rõ ràng, thật ra không phải bà đi bới móc, mà là muốn nói lời cảm ơn vì chuyện cửa tiệm, giải thích rõ ràng hiểu lầm, thật không ngờ lại gặp phải Liễu di nương, càng không ngờ trong nháy mắt long trời lở đất, bà lại trở thành hung thủ giết người.
Lúc đầu bà vốn cho rằng có lẽ tất cả sẽ tốt đẹp, đều là tháp cát, nhìn thì xinh đẹp to lớn, lại không chịu nổi sóng gió gì.
Vì sao, bọn họ lại đi đến một bước ngày hôm nay chứ?
Rõ ràng trước kia, bọn họ cũng từng tin tưởng lẫn nhau như vậy, cũng sẽ không có ai nghi ngờ ai, rõ ràng đã từng như vậy ... . Bà vĩnh viễn đều nhớ rõ, tân hôn, ông bị mẹ chồng dùng mọi cách làm khó dễ mà ông vẫn che ở trước mặt của bà, thay bà hận đủ loại hoạnh hoẹ; bà cũng nhớ rõ, năm ấy ông trúng tuyển võ trạng nguyên, lại có tài văn chương, vẻ ngoài lại tốt, bao nhiêu nhà quyền quý tung cành ô liu với ông, hứa hẹn dùng đủ loại cám dỗ, muốn đám hỏi, từ đầu đến cuối ông lại từ chối...
Bà càng nhớ rõ, một năm kia, ông lao ra biên cương ba năm, lập ra chiến công hiển hách trở về, hoàng đế ngợi khen, mọi người ca tụng, mỗi người đều nói, một tước vị chắc chắn là không chạy thoát khỏi ông được đâu. *d&d#^d<.com> Kết quả, lúc bà ra ngoài, gặp phải thế tử Ninh vương trêu chọc, tính tình của bà dữ dằn, đã đánh một bạt tai qua. Mà Ninh vương là nhiếp chính vương vào lúc đó, quyền cao chức trọng, ngay cả hoàng đế cũng không dám khẽ vuốt mũi nhọn này, kết quả, một bạt tai này, đã đánh bay tước vị vốn chắc chắn của ông, ở dưới sự can thiệp của Ninh vương, không những ông không thể phong tước, thiếu chút nữa vì vậy bị định tội.
Chính bà cũng bị dọa đến, nhưng ông lại chưa từng oán trách bà một câu, chỉ nói: "Đáng đánh!"
Còn có một năm sau đó, Ninh vương tạo phản, ông dẫn binh trấn áp, lập ra công lao lớn nhất, không có Ninh vương chèn ép, lại có công lao, đáng lẽ là có thể phong tước. Kết quả có một ngự sử trước mặt mọi người nói ngày đó bà từng bị thế tử Ninh vương làm nhục, danh tiết đã tổn hại, ông cần phải xin hưu thê, tuyển danh viện (người con gái có thanh danh) khác. Kết quả chọc giận ông, rút ra trường đao (đao dài) bên hông, phóng ngựa đuổi theo xe ngựa của tên ngự sử kia đuổi theo suốt nửa tòa kinh thành, người tặng cho biệt hiệu "Bùi bán thành", cũng có người cứ gọi ông là "Bùi bán điên".
Bởi vậy, ông và ngự sử đài kết xuống tử thù, bị ngự sử đài buộc tội liên tục, kết quả mất đi cơ hội phong tước lần thứ hai.
...
Những thứ này bà đã khắc ghi trong ký ức dưới đáy lòng, cho tới bây giờ cũng chưa từng có khoảnh khắc phai màu.
Nhưng mà, từ khi nào thì bắt đầu, toàn bộ đã thay đổi chứ?
Thư Tuyết Ngọc cố gắng nhớ lại, rốt cục nghĩ tới, đúng rồi, là từ sau khi Chương Vân xuất hiện.
Đó là năm thứ tư sau khi bọn họ thành thân, trước sau bà chưa từng có thai, trong lòng vừa vội vừa hoảng, rất sợ ông sẽ bởi vậy ghét bỏ bà, tìm người khác làm niềm vui mới. Ngay vào lúc khủng hoảng nhất, một lần ông đi tham gia tụ họp đồng liêu, trắng đêm không về, chờ lúc trở về lần nữa, vẻ mặt thật không tốt, ấp úng nói với bà, ông bị người tính kế, thiếu chút nữa rơi vào cạm bẫy, nhờ có một vị cô nương cứu ông, nhưng mà, ông đã làm bẩn danh tiết đối phương, cho nên... .
Lúc ấy bà đã khủng hoảng cộng thêm tức giận, không nói được, ông cũng đã đồng ý.
Nhưng cuối cùng, ông vẫn lại đón cô gái kia vào trong phủ, nạp làm thiếp thất, bởi vì cô nương kia đã mang thai ... .
Lần đầu tiên tận mắt nhìn người phụ nữ gọi là Chương Vân kia, bà chỉ biết, cái gọi là thiết kế cạm bẫy cùng với cứu giúp, chỉ sợ cũng do người phụ nữ tên là Chương Vân này thiết kế. Bởi vì, từ trong ánh mắt kia, bà thấy được mến mộ trần trụi không che đậy, tình thế bắt buộc với khiêu khích của nàng ta. Bà giận dữ, ầm ĩ đến nghiêng trời lệch đất, lúc bắt đầu ông còn rất áy náy, luôn luôn dễ dàng tha thứ bà, nhưng từ từ, tính xấu của ông cũng bắt đầu bộc lộ, hai người càng ầm ỹ càng gay gắt...
Thật ra hiện tại ngẫm lại, ngay lúc đó bà thật sự không có xử lý tốt, nếu bà có thể thoáng bình tĩnh lại, tìm được chứng cứ Chương Vân thiết kế, có lẽ tất cả khe hở cũng sẽ không xuất hiện.
Nhưng mà, ngay lúc đó bà trẻ tuổi nóng nảy, hơn nữa được ông nhường nhịn quen rồi, càng chịu không nổi ông đối xử lạnh lùng và quắc mắc trừng mi tí ty, tính tình hai người giống nhau, càng ầm ĩ càng bế tắc, thậm chí rất nhiều lần, chính bà đuổi ông tới chỗ của Chương Vân. Thật ra khi đó, bà chỉ muốn nghe ông từ chối mà thôi, nhưng mà, kết quả ông lại đi thật, đi thăm hỏi Chương Vân mang thai...
Sau đó nữa, có một ngày, mẹ chồng gọi bà đến, nói Bùi Chư Thành thu dùng nha hoàn Mi Nguyệt bên cạnh Chương Vân, nên phải cho một danh phận.
Đêm đó, bà thử thăm dò nhắc tới, kết quả ông lại đồng ý rồi.
Lần đầu tiên lúc nhắc tới Chương Vân với bà, ông còn có thể tự mình nói cho bà, khi bà từ chối đón Chương Vân vào phủ, ông còn có thể nghe theo, sau đó chỉ vì Chương Vân mang thai, mới không thể không đón nàng ta vào phủ. Nhưng mà lần này, ngay cả báo một tiếng cho bà biết ông cũng không có, hơn nữa không chút do dự đồng ý... .
Sau đó nữa là Liễu di nương, sau đó là Tiếu di nương... Cuối cùng là Minh Cẩm!
Giữa bọn họ mỗi lần nhiều thêm một người phụ nữ, bọn họ cãi vã lại cứ lên một bậc, cuối cùng đến lúc Minh Cẩm, rốt cụôc hoàn toàn rạn nứt. Bởi vì, Minh Cẩm khác biệt với những người phụ nữ khác, Minh Cẩm là người bạn bà quen biết hơn nữa có cảm tình tốt, Minh Cẩm là tự ông nhìn trúng, là ông khăng khăng muốn dùng lễ bình thê đón vào cửa, còn có... Bởi vì ông thật sự thích Minh Cẩm!
Thất lễ sau khi say... Lại là thất lễ sau say, làm bẩn danh tiết.
Một lần có lẽ có thể nói là trùng hợp, lại có lần thứ hai, nếu bà còn tin tưởng, đó chính là quái lạ rồi!
Cảm giác bị hai tầng bạn bè và trượng phu phản bội, bà hoàn toàn căm phẫn rồi, mà lần này, tuy rằng ông còn kính trọng thân phận nguyên phối (vợ cả) của bà, nhưng người được bảo vệ lại trở thành Minh Cẩm. Càng như thế, với bà mà nói, lại càng là lửa cháy đổ thêm dầu, bà nhằm vào Minh Cẩm, thì ông bảo vệ Minh Cẩm, mà bảo vệ này làm tức giận của bà càng thêm sâu nặng... . Cứ tuần hoàn ác tính như vậy, rốt cụôc tình hình không khống chế được, suýt nữa không thể thu dọn.
Cho đến sau khi Minh Cẩm mang thai, kết quả khi sinh con, vốn là long phượng thai, bởi vì bà mà đứa bé trai chết đi, chỉ có đứa bé gái còn sống.
Nhìn thi thể đứa bé trai lạnh như băng kia, cả người bà giống như một chậu nước đá bị đạp đổ, giật mình mất tự nhiên.
Bà chỉ cảm thấy tức giận mà thôi, bà không muốn ép đến người chết, chưa từng có...
Minh Cẩm nói không phải sai lầm của bà, chủ động xin giấu diếm thay bà, chỉ nói mình sinh ra một đứa bé gái, nếu không ngược lại trúng quỷ kế của người khác. Bà biết Minh Cẩm vẫn ôm lòng áy náy với bà, bà cũng biết, Chương Vân nhất định ôm lòng thù địch với Minh Cẩm, bà càng biết, Minh Cẩm bị bao vây tứ phía, nhưng bà vẫn cứ tùy hứng nhằm vào Minh Cẩm, mà Minh Cẩm lại... . Bắt đầu từ ngày đó, bà và Minh Cẩm quay lại tốt đẹp.
Dù rằng phần tốt đẹp này là đáng xấu hổ, chỉ có vào lúc Bùi Chư Thành đi vắng, các nàng cùng đối phó Chương Vân, cùng nuôi dưỡng Nguyên Ca khi đó mới có thể toàn vẹn.
Về sau lại, Nguyên Ca trúng độc, Minh Cẩm vì cứu bà mà chết... Trước khi chết, Minh Cẩm lôi kéo tay bà, giao phó Nguyên Ca cho bà, sau đó nói sau khi nhất định bà sẽ bị nghi ngờ, cho nên để lại một phong thư, xin thay nàng chuyển cho Bùi Chư Thành, cuối cùng hình như muốn nói gì đó, nhưng cũng không có nói ra. Nhưng mà bà biết, thật ra là Minh Cẩm muốn nói xin lỗi với bà, Minh Cẩm vẫn ôm lòng áy náy với bà, bởi vì Minh Cẩm cũng thích Bùi Chư Thành. . . .
Đêm hôm đó, coi giữ thi thể Minh Cẩm, bà không nói nên lời trong lòng đủ loại mùi vị.
Đời này, Minh Cẩm có chỗ có lỗi với bà, bà cũng có chỗ có lỗi với Minh Cẩm, đây là một món sổ sách lộn xộn, vĩnh viễn cũng tính không rõ. Nhưng cuối cùng, bà phụ lòng tất cả nhắc nhở của Minh Cẩm, thư bị mất, bà bị giam lỏng, cũng chưa từng chăm sóc Nguyên Ca, thậm chí, ngay cả tiếng xin lỗi kia của bà chưa từng nói ra, cũng không có nhận... . Mãi cho đến ngày ấy ở Bạch Y am, thấy bộ dáng Nguyên Ca chăm sóc bà, bà mới thật sự buông được.
Thật ra bà có rất nhiều chỗ là bị oan, nhưng có rất nhiều chuyện, thật sự là bà đã làm sai.
Nhưng mà, hiện tại hình như tất cả đều không có ý nghĩa .
Hoà ly... .
Cùng một thời gian, trong thư phòng, Bùi Chư Thành nhốt mình ở trong thư phòng, lấy tay chống đầu, lặng im không nói. Thư Tuyết Ngọc nhắc đến hoà ly, cũng không phải là không có chấn động đến ông, nếu không phải nản lòng thoái chí, sao lại có thể nói ra lời như vậy? Lần này, là ông xử oan cho bà sao? Suy nghĩ cẩn thận, lại cảm thấy cả sự việc rõ ràng rành mạch, thật sự không nhìn ra chỗ nào có vấn đề. Hoặc là, bà chính là lỡ tay, mà cũng không phải là cố tình?
Cũng hoặc là, hoà ly, thậm chí không phải chỉ là nhằm vào chuyện hôm nay mà nói.
Có lẽ bắt đầu từ khoảnh khắc Chương Vân xuất hiện kia, đlqđ@bubble editor ở Bùi phủ với bà mà nói chính là một loại gông cùm xiềng xích và hình phạt. Hoà ly, với bà mà nói là một loại giải thoát, cho nên bà thật sự muốn hoà ly... .
Cả đời này, thật ra ông rất thất bại, ở mọi mặt đều vậy.
Phụ thân ông là người yếu đuối không có tài cán gì, ngay cả thê nhi (vợ con) của mình cũng không thể bảo vệ. Ông nhớ rất rõ ràng, một năm kia, mẫu thân bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, bị một gã quyền quý coi trọng, kết quả, phụ thân yếu đuối không những không thể bảo vệ mẫu thân, thậm chí sinh ra ý nghĩ muốn dâng mẫu thân ra, với ý nghĩ đổi phú quý trong đầu, bởi vậy mẫu thân thắt cổ chết. Tuổi ông còn nhỏ, nhìn thi thể mẫu thân, tràn ngập chán ghét và khinh thường với phụ thân.
Khi đó, ông thề, tương lai ông nhất định phải bảo vệ vợ con người nhà mình thật tốt, tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ của phụ thân.
Ông luôn luôn cố gắng tuân thủ nghiêm ngặt lời thề của mình, với Thư Tuyết Ngọc là manh hôn ách gả (hôn nhân được sắp xếp), ngày đó đón dâu, cửu huynh (anh vợ) nói giỡn, cưới muội tử (em gái) này của hắn, lại muốn đổi ý thì không thể nữa rồi. Khi đó, tuy rằng chưa từng gặp mặt vị thê tử tân hôn này, ông vẫn lựa chọn bảo vệ như cũ, lớn tiếng trả lời: "Lời này của Thư huynh sai rồi, phải nói là, vào cửa Bùi gia của ta, trở thành người Bùi gia, các ngươi muốn đổi ý nữa, đó mới là không có khả năng."
Thành thân với Thư Tuyết Ngọc bốn năm, hai người cũng không phải là người có tính tình tốt, thường có tranh chấp, nhưng ông đã cố gắng bao dung, có đôi khi thật sự tức giận quá, bỏ chạy ra ngoài đánh quyền luyện kiếm để phát tiết, đợi cho tâm tình đã tiêu tan, lúc này mới trở về.
Khi đó, mặc dù có gập ghềnh, nhưng coi như là hòa hợp.
Mãi đến khi Chương Vân xuất hiện... .
Một đêm kia, ông và đồng liêu đi ra ngoài gặp nhau, tất cả mọi người uống đến say mèm. Nhưng mà, sau khi hắn say rượu tỉnh lại, thì lại phát hiện bên cạnh thêm một vị cô nương không mảnh vải, hơn nữa nhìn tình hình, hai người hình như... Ông đang nghi ngờ có phải mình gặp phải lấy sắc gạt người hay không, cô nương kia lại mở miệng trước, làm cho ông không cần lên tiếng, nói là phụ thân của nàng thả một vị mê dược (thuốc mê) ở trong rượu của ông, vốn muốn đặt ông và một vị thiếp thất của mình ở cùng nhau, coi đây là điểm yếu, lợi dụng để uy hiếp ông mang theo ca ca (anh) của nàng. Sau khi nàng nghe nói chuyện này, cảm thấy rất khinh bỉ, muốn đến cản trở, kết quả khi đó ông cũng đã uống xong rượu có vấn đề, ngược lại muốn nàng...
Cuối cùng, cô nương kia cũng không có yêu cầu ông chịu trách nhiệm, nói chuyện này là phụ thân nàng tạo nghiệt (làm lỗi), chỉ xin ông đừng lộ ra.
Khi đó, Bùi Chư Thành làm quan tuy lâu, nhưng phần lớn cũng là chém giết ở biên cương, cho tới bây giờ không ngờ quan viên trong kinh thành lại có thủ đoạn xấu xa như vậy. Đương nhiên, với lời mà cô nương này nói, ông cũng không hoàn toàn tin tưởng, cuối cùng vẫn còn ôm nghi ngờ nhưng cũng không để ý đến. Sau đó nữa, vô tình đến am miếu dạo chơi với một vị bạn bè, lại phát hiện bóng dáng lẻ loi của vị cô nương kia ở trong am miếu, bị du côn lưu manh ức hiếp.
Sư thái trong am nói, vị cô nương này vụng trộm với người khác, lại dù thế nào cũng không chịu nói ra người nọ là ai, phụ huynh (cha và anh) của nàng vô cùng tức giận, đưa nàng đến trong am miếu. Hơn nữa, sau khi đến am miếu, vị cô nương kia được chẩn đoán là mang thai...
Đứa nhỏ không thể nghi ngờ là của ông, cô nương kia vì ông chịu khuất nhục như vậy, nếu ngày ấy ông không đúng lúc đến am miếu, chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Ông cảm thấy rất có lỗi với vị cô nương này, hơn nữa khi đó, nàng đã bị phụ huynh vứt bỏ hoàn toàn, hoàn toàn không có người khác dựa vào. Bùi Chư Thành vẫn quyết định gánh vác trách nhiệm, đón vị cô nương kia vào trong phủ, nạp làm thiếp thất, ít nhất muốn cho nàng áo cơm không lo.
Cô nương này, tên là Chương Vân.
Từ sau khi đó, tất cả đã bắt đầu không đúng, bởi vì Chương Vân, Thư Tuyết Ngọc ầm ĩ long trời lở đất, đủ loại lời nói đâm thẳng lòng người, đủ loại đề phòng với ông, giống như bất cứ lúc nào ông cũng có thể có gì đó với phụ nữ khác. Ông hỏi bà, vì sao lại không thể tin tưởng ông? Bà trả lời ông nói, nếu lời nói của ngươi đáng giá tin tưởng, vậy vì sao lại có Chương Vân? Đúng vậy, vì sao lại có Chương Vân, thật ra ông cũng rất muốn hỏi chứ, ông cũng biết thật nghẹn khuất thật bực tức chứ, ông cũng không biết trên quan trường lại có thủ đoạn xấu xa hèn hạ như thế, vốn lại không thể lộ ra, Chương Vân bởi vì ông mà bị cô lập hoàn toàn, lại có mang đứa nhỏ của ông, chẳng lẽ ông có thể bỏ mặc sao?
Dù cho Thư Tuyết Ngọc xảy ra chuyện gì, ông cũng đứng ở bên bà, vì sao khi ông gặp chuyện, Thư Tuyết Ngọc cũng không thể đứng ở bên ông, suy nghĩ cho ông một chút chứ?
Tuy nhiên sau đó, thậm chí Thư Tuyết Ngọc nói với ông, mẫu thân muốn nâng nha hoàn bên cạnh Chương Vân làm thiếp thất cho ông, bà không thể làm trái ý mẹ chồng, hỏi ý kiến của ông.
Hỏi ý kiến ông? Ông rõ ràng đã không hợp với kế mẫu, Thư Tuyết Ngọc vốn đã biết, hơn nữa bà cũng không phải là người sợ phiền phức, lại không thay ông từ chối, mà là hỏi ý kiến ông? Ông cảm thấy việc này thật vớ vẩn, được, nếu hỏi ý kiến ông, vậy thì đồng ý thôi!
Có một, thì có hai, sau đó là Liễu di nương, Tiếu di nương. . . . Cuối cùng là Minh Cẩm.
Lúc Minh Cẩm xuất hiện, vợ chồng bọn họ đang lúc điểm đóng băng căng thẳng nhất, thân thể Thư Tuyết Ngọc không khoẻ, Ôn phu nhân giới thiệu đến một vị thần y, chính là Minh Cẩm. Hai người vốn cũng không cùng xuất hiện, ngẫu nhiên gặp được, cũng chỉ là quen sơ. Mãi cho đến lần đó, ông hỏi bệnh tình của Thư Tuyết Ngọc, Minh Cẩm nói bệnh của Thư Tuyết Ngọc, hơn phân nửa là tâm bệnh (lo lắng buồn phiền), để ông khuyên giải an ủi bà nhiều hơn. Dường như là bị những lời này gợi lên nỗi lòng, ông không nhịn được trở nên oán giận.
Có lẽ là thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, đã có thói quen lắng nghe oán trách bệnh hoạn, Minh Cẩm chỉ lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên nói hai câu.
Dưới sự khuyên bảo của nàng, hình như ông không nóng nảy như thế, cho dù ngay cả Thư Tuyết Ngọc là người có tính tình như vậy, ở trước mặt nàng cũng thật bình tĩnh, cũng sẽ nghe lời khuyên của nàng. Từ từ, quan hệ giữa ông và Thư Tuyết Ngọc có chỗ dịu đi, mà đúng lúc này, ông lại nhận ra, dường như mình đã thích Minh Cẩm. 0di33xn0dafnl330fys0doon Sau khi nhận ra điểm này, ông hoảng sợ, nhưng ông cũng biết, không thể như vậy! Hình như Minh Cẩm cũng đã nhận ra cái gì, vì thế uyển chuyển nhắc tới, nàng muốn tiếp tục làm nghề y, không thể ở lại Bùi phủ nữa, lúc ấy ông cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng cũng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, sao ông cũng không ngờ, ngay tại bữa tiệc tiễn đưa Minh Cẩm, ông lại có thể giẫm lên vết xe đổ, lầm lẫn hỗn độn đã xảy ra quan hệ với Minh Cẩm.
Ngay cả chính ông cũng cảm thấy chuyện này thật bất thường, có lẽ thật sự là tiềm thức gây chuyện, thật ra ông... . Nhưng dù như thế nào, lần này thật sự là lỗi của ông, cho nên, ôngcố ý lấy lễ bình thê cưới nàng qua cửa.
Cứ như vậy, chuyện lại càng ầm ĩ lật trời, tình hình hoàn toàn không khống chế được...
Ngay tại lúc rối loạn thành một đống, ông nhận được thánh chỉ, phải tới đóng ở biên cương, vốn muốn dẫn theo Minh Cẩm cùng nhau rời đi đến biên cương, Minh Cẩm lại từ chối, nói muốn ở lại trong phủ, xử lý chuyện trong nhà, để ông không cần lo lắng. Ông một mình đến biên cương, không bao lâu nhận được thư trong phủ, nói Minh Cẩm có thai, sinh con gái, ông vui vẻ vụng trộm chuồn trở về gặp mẹ con các nàng, kỳ tích chính là, Thư Tuyết Ngọc hình như không hề nhằm vào Minh Cẩm nữa, vậy cũng để cho ông nhẹ nhàng thở ra, sau khi dừng lại ngắn ngủi thì lại vội vàng rời đi.
Giữa vài lần trở về, thấy Thư Tuyết Ngọc và Minh Cẩm hình như hòa thuận như lúc ban đầu, chuyện trong phủ cũng gọn gàng ngăn nắp, ông khó hiểu thật nhiều, cũng càng xin lỗi với Thư Tuyết Ngọc nhiều hơn.
Nhưng mà, như thế nào cũng thật không ngờ, đợi đến khi ông trở về lần nữa, chứng kiến, chính là thi thể Minh Cẩm....