Bùi Nguyên Ca cố gắng giữ bình tĩnh, làm dấu tay cho Tử Uyển, ý bảo nàng chớ lên tiếng.
Hay thật, đột nhiên có hắc y nhân đầy người máu đen, khăn đen che mặt, mắt lộ ra hung quang (ánh sáng hung ác) xuất hiện ở trước mắt, còn bắt cóc tiểu thư, sao Tử Uyển có thể không tâm hoảng ý loạn? Khắc chế bằng mọi cách mới không thét chói tai ra tiếng, giọng run run nói: “Các ngươi muốn làm cái gì? Mau buông nàng ra!”
“Yên tâm đi, tiểu nha đầu, chúng ta không giết người, chỉ là mượn tiểu thư nhà ngươi dùng một chút, chỉ cần có thể an toàn đi ra ngoài, thì chúng ta thả người ngay.” Hắc y nhân lạnh lùng thốt, trường kiếm cầm trong tay liền áp sát, tiến hành hô lên, ba bốn hắc y nhân quần áo như nhau, người nhuốm vết máu vọt vào từ cửa sổ, đầu tiên bao vây bên cạnh hắc y nhân kia, cảnh giới bốn phía cho hắn, đề phòng bị người đánh bất ngờ.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng của thái hậu: “Nha đầu Nguyên Ca, đã ngủ chưa?”
Hắc y nhân một tay lắc lắc cánh tay Bùi Nguyên Ca, một tay bắt ngang trường kiếm, chép miệng về phía Tử Uyển, lạnh như băng nói: “Đi mở cửa, để thái hậu tiến vào, đừng lộ ra dấu vết hành động, bằng không....” Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ là trường kiếm cầm trong tay nắm càng ngày càng sít chặt.
Tử Uyển lo lắng không thôi nhìn tiểu thư nhà mình, cật lực che dấu vẻ mắt, tiến lên mở cửa.
Ngoài cửa thái hậu đứng thẳng ung dung đẹp đẽ quý giá, đám người Trương mama đi theo bên cạnh, bên cạnh còn có Bùi Nguyên Hoa và Lưu Sương Lưu Nhứ, cùng với Sở Quỳ.
Thấy vẻ mặt ngờ vực của Tử Uyển, Trương ma ma lộ ra ý cười hiền lành, giải thích: “Trong cung xuất hiện thích khách, vốn nghĩ không cần nói cho Bùi tứ tiểu thư, miễn cho dọa đến nàng. Ai biết thấy Sở Quỳ cô nương đi ra hỏi thăm tin tức, mới biết được tin tức thị vệ đại nội truy xét thích khách vẫn kinh động Bùi tứ tiểu thư. Thái hậu nương nương lo lắng, cố ý muốn lại đây nhìn một cái, xác định Bùi tứ tiểu thư không sao mới có thể yên tâm. Nô tỳ đi theo thái hậu nhiều năm như vậy, đừng nói tiểu thư quan gia, chính là quận chúa công chúa trong hoàng thân quốc thích, cũng chưa thấy thái hậu cẩn thận săn sóc như vậy, cũng là Bùi tứ tiểu thư đây hợp nhãn duyên lão nhân gia bà!”
Bùi Nguyên Hoa nghe ở bên cạnh, vẻ mặt ôn hòa mỉm cười, trong lòng lại tràn ngập ý ghen tị.
Lúc ban đầu vào cung, thái hậu rõ ràng càng thêm thân thiết chiếu cố nàng, mưu tính khắp nơi vì nàng, nhưng thật ra vắng vẻ hoàn toàn lại là coi trọng Bùi Nguyên Ca. Sau khi từ Khánh Phúc tự cầu phúc trở về, đây vẫn là lần đầu tiên Bùi Nguyên Hoa vượt lên trên Bùi Nguyên Ca, ai biết là Bùi Nguyên Ca không biết đã cho thái hậu ăn thuốc gì, hôm nay đạt được cơ hội gặp hoàng thượng không nói, hoàng thượng lại chủ động mời nàng ta đánh cờ, lại còn nói giỡn với nàng ta, nói cái gì cờ đen nhất định thua, có muốn chọn cờ trắng hay không, đối với hoàng thượng lạnh lùng im lặng mà nói, đây gần như là trời cao rơi mưa đỏ mà.
Cái này cũng thôi, chuyện này vừa truyền ra, hôm nay thái giám cung nữ ở Huyên Huy cung lại bắt đầu vây quanh xu nịnh Sương Nguyệt viện, liên luỵ Thải Tình viện của nàng cũng vắng vẻ lại, thái hậu cũng thêm coi trọng nàng ta.
Lại nói chuyện mới vừa rồi, nghe được tiếng động bên ngoài, thì nàng biết đã xảy ra chuyện, vội đến chỗ thái hậu ngoan ngoãn lấy lòng, đlqđ@bubble editor khuyên giải an ủi thái hậu. Nhưng, Bùi Nguyên Ca người không tới cũng thôi đi, thái hậu lại muốn đích thân đến xem nàng ta! Có qua có lại này, rốt cuộc nàng và Bùi Nguyên Ca ai được sủng ái, lại rõ ràng hơn hết.
Nhận ra được Bùi Nguyên Hoa bất mãn, thái hậu mỉm cười, cầm tay nàng, có ý an ủi.
Bà thích nhất chính là như Bùi Nguyên Hoa vậy là người có lòng dạ không cam lòng vẫn muốn nắm mũi nhọn mạnh hơn, lợi dụng người như vậy là tốt nhất, thậm chí không cần bà làm trò gì, chỉ cần cho Bùi Nguyên Hoa một cơ hội, bản thân sẽ trèo lên. Không giống Bùi Nguyên Ca, còn cần bà tiêu phí tâm tư lớn đến cưỡng bức dụ lợi, lôi kéo lấy lòng. Có điều cũng thế, giá trị lợi dụng của Bùi Nguyên Ca có lẽ lớn hơn hiều so với Bùi Nguyên Hoa!
Vẻ mặt Tử Uyển có chút bất an, trong giọng nói cũng mang theo run run: “Tạ thái hậu nương nương quan tâm, mời thái hậu nương nương vào.”
Thái hậu liếc mắt lướt qua nàng ta, dường như không nhận ra nàng ta khác thường, cười dài đi vào, vừa mới vòng qua bình phong, vòng đi vào phòng, đã thấy bộ dáng Bùi Nguyên Ca bị hắc y nhân kèm hai bên, vẻ mặt trở nên lo sợ, lớn tiếng quát: “Các ngươi là loại người nào? Lại dám bắt cóc nha đầu Nguyên Ca! Còn không mau buông nàng ra? Nếu nha đầu Nguyên Ca có chuyện không hay xảy ra, ai gia nhất định sẽ chém cửu tộc các ngươi!” Nói xong, thân thiết hỏi, “Nha đầu Nguyên Ca, ngươi không sao chứ? Đừng sợ, ai gia chắc chắn bảo vệ ngươi bình an!”
Bùi Nguyên Ca bị mũi kiếm của hắc y nhân dồn ép rất chặt, nửa câu cũng nói không nên lời.
“Thái hậu nương nương thật đúng là yêu thương vị Bùi tiểu thư này!” Hắc y nhân cười lạnh, “Như vậy rất tốt, nếu thái hậu nương nương không muốn Bùi tiểu thư có việc thì xin mời phối hợp đưa huynh đệ chúng ta xuất cung. Ta nghĩ, có ý chỉ của thái hậu và yêu bài của Huyên Huy cung, xuất cung chắc không tính là việc khó phải không? Chỉ cần chúng ta đến nơi an toàn, lập tức để lại vị Bùi tiểu thư này, như thế nào?”
“Thái hậu nương nương không thể!” Trương ma ma gấp gáp nói, “Đám thích khách này ám sát hoàng thượng và các vị điện hạ, tội không thể tha thứ, nay toàn bộ hoàng cung đều đang đuổi bắt bọn họ! Nếu bị người phát hiện là thái hậu nương nương đưa bọn họ xuất cung, cho dù ngài là thái hậu, chỉ sợ hoàng thượng cũng sẽ tức giận. Ngộ nhỡ —— “
“Đủ rồi! Không thấy nha đầu Nguyên Ca đang trong tay bọn họ sao? Cho dù hoàng thượng đã biết, cũng sẽ hiểu được nỗi khổ trong lòng ai gia!” Thái hậu cắt ngang lời nói của Trương ma ma, vẫy vẫy tay, ngăn bà tiếp tục khuyên can, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm thích khách, ánh mắt sắc bén, “Muốn ai gia đưa ngươi xuất cung thì có thể, nhưng làm sao ai gia có thể tin tưởng ngươi xuất cung sẽ thả nha đầu Nguyên Ca, sẽ không qua sông đoạn cầu?”
“Hiện tại Bùi tiểu thư ở trong tay chúng ta, thái hậu ngoại trừ tin tưởng chúng ta, còn có biện pháp khác sao?” Hắc y nhân nhướng mày, “Huynh đệ chúng ta và Bùi tiểu thư không oán không thù, chẳng qua là lợi dụng nàng xuất cung, lại nói tiếp, Bùi tiểu thư coi như là ân nhân của chúng ta, tuyệt đối sẽ không lấy oán trả ơn. Thái hậu tốt nhất nhanh ra quyết định chút, mất thời gian quá dài, nếu khiến thị vệ đại nội chú ý thì.... Nếu chúng ta thoát thân không được, dù sao đều là chết, có mỹ nhân như Bùi tiểu thư vậy theo chúng ta đến đường hoàng tuyền, chúng ta cũng đi được vui sướng.”
“Thái hậu nương nương, không thể dễ tin bọn họ, ngộ nhỡ bọn họ cách xa hoàng cung, một đao giết tứ muội muội thì làm sao bây giờ?” Bùi Nguyên Hoa giống như lo âu nói, “Dám vào cung làm thích khách, nhất định là kẻ liều mạng, không thể dễ tin. Không bằng để bọn họ thả tứ muội muội trước, lại phái người đưa bọn họ xuất cung!”
Bùi Nguyên Hoa hận không thể để Bùi Nguyên Ca cứ bị thích khách giết chết như vậy, nhưng lời này tuyệt đối không thể nói rõ ràng, bởi vậy đưa ra đề nghị như vậy. Trước thả người sau xuất cung, chỉ cần đám thích khách này không phải là kẻ ngốc, thì sẽ không đồng ý. Thường xuyên qua lại, mài mòn đến bọn họ không có kiên nhẫn, hay là kéo dài lâu, kinh động thị vệ đại nội đuổi bắt, nói không chừng đám thích khách này, mắt thấy không có đường sống, dứt khoát kéo Bùi Nguyên Ca cùng chết, vậy lại hoàn mỹ hơn hết!
Quả nhiên, hắc y nhân cười lạnh nói: “Thả người trước? Coi chúng ta là kẻ ngốc!”
Áp sát trường kiếm về phía trên cổ Bùi Nguyên Ca, hơi dùng sức, vẽ ra một vết máu, máu đỏ tươi chảy ra theo vết kiếm, *d&d#^d ở trên cổ tuyết trắng uốn lượn xuống, diễm lệ như Hồng Liên (sen đỏ) nở rộ.
“Dừng tay!” Thái hậu vội vàng quát, vẻ mặt khẽ biến, trong mắt mang theo một chút tức giận, quyết định thật nhanh nói, “Đừng làm nha đầu Nguyên Ca bị thương nữa, ai gia phái người đưa các ngươi xuất cung là được. Trương ma ma, sắp xếp xe ngựa, cứ nói ai gia đột nhiên muốn ăn bánh lá sen do nữ đầu bếp Diệp phủ làm, bởi vậy bảo nha đầu Nguyên Ca dẫn người xuất cung đi mời nữ đầu bếp Diệp phủ. Chỉ là,“ Đôi mắt sắc bén của thái hậu nhìn thẳng hắc y nhân, giọng lạnh lùng nói, “Tốt nhất các ngươi nói chuyện giữ lời, đến lúc đó thả nha đầu Nguyên Ca, bằng không, cho dù ai gia lật vương triều Đại Hạ qua, cũng phải tìm ra đám thích khách các ngươi, bầm thây vạn đoạn bọn ngươi!”
Rất nhanh, xe ngựa xuất cung đã chuẩn bị xong.
Bùi Nguyên Ca ngồi ở bên trong xe, hắc y nhân thay trang phục thái giám, mang theo yêu bài của Huyên Huy cung ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn như theo bảo hộ, trên thực tế lại là cầm một thanh chủy thủ sắc bén để ở bên hông nàng, chỉ cần Bùi Nguyên Ca hơi có hành động khác thường, sẽ không chút do dự đâm vào, lấy tính mạng nàng.
Xe ngựa rời khỏi Huyên Huy cung, đi đến phía Tây Hoa môn.
Bởi vì trong cung xuất hiện thích khách, cửa cung bốn phía đều phải phong tỏa, do thị vệ thống lĩnh dẫn người kiểm tra cho đi, xa xa đã vẫy tay về phía xe ngựa: “Đã trễ thế này, sao còn có người xuất cung?”
Lái xe là thái giám hàng thật giá thật của Huyên Huy cung, hơn nữa không biết chút nào nội tình, thật sự cho rằng Bùi Nguyên Ca là phụng chỉ xuất cung, bởi vậy vẻ mặt cực kỳ thản nhiên nói: “Là Trương thống lĩnh à, nô tài Tiểu Lâm tử, là người Huyên Huy cung. Thái hậu lão nhân gia bà bỗng nhiên muốn ăn bánh lá sen do nữ đầu bếp Diệp phủ làm, cho nên sai người hộ tống Bùi tiểu thư xuất cung, đến Diệp phủ dẫn vị nữ đầu bếp kia tiến cung. Không có gì, nô tài đánh xe đi ra ngay!” Nói xong, đưa ra yêu bài Huyên Huy cung.
Trương thống lĩnh biết Tiểu Lâm Tử, biết thật sự là người Huyên Huy cung, nhưng vẫn không dám thả lỏng cảnh giác: “Thì ra là thiên kim Bùi thượng thư, lúc này trong cung xuất hiện thích khách, ty chức phụng chỉ phong tỏa cửa cung, tất cả xe ra vào đều phải kiểm tra cẩn thận, bởi vậy ty chức mạo muội, mời Bùi tiểu thư xốc màn xe lên, để ty chức xem bên trong xe có chứa người hay không!”
“Trương thống lĩnh đang có chức trách, nên vậy.” Giữa lời nói, Bùi Nguyên Ca nhấc màn xe lên, lộ ra khuôn mặt trầm tĩnh, hơi liếc mắt nhìn người bên trong xe.
Thấy trong xe là vài vị thái giám thoạt nhìn cực kỳ dũng mãnh, vẻ mặt Trương thống lĩnh có chút nghi ngờ.
Đám hắc y nhân kia cải trang có chút cảnh giác, thấy thế đã biết nhất định là chỗ đó xảy ra vấn đề, trong lòng âm thầm cảnh giác, vừa làm tốt chuẩn bị liều chết chống đỡ, vừa cầm chủy thủ trong tay về chống đỡ phía trước, nhỏ giọng nói: “Thành thật chút!” Sau đó tiếp tục mở miệng nói, “Nô tài là thái giám Huyên Huy cung, phụng mệnh đi cùng Bùi tiểu thư đến Diệp phủ, đây là yêu bài của đám nô tài!” Nói xong, lấy ra yêu bài mà thái hậu đưa, đưa cho trương thống lĩnh.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca thầm thở dài.
Vốn ở bên trong xe không có cung nữ nha hoàn cùng đi với nàng, lại toàn là thái giám, loại chuyện này có chút khác thường, chỉ cần thống lĩnh thị vệ cửa cung có thể nhận ra được, lại phối hợp diễn trò với nàng, chưa chắc không có cơ hội thoát thân. Nhưng Trương thống lĩnh này tuy rằng không ngu dốt, đã nhận ra chỗ kỳ lạ bên trong xe đều là thái giám, cũng hiện ra vẻ vui giận quá mức, lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, bị đám hắc y nhân nhận ra không đúng, bỏ mất cơ hội tốt.
Hiện tại nếu hơi có hành động khác thường, chỉ sợ đám hắc y nhân sẽ giết nàng trước!
Rơi vào đường cùng, Bùi Nguyên Ca chỉ có thể mở miệng nói: “Theo lý thuyết, phải là do cung nữ cùng ta đi đến, chỉ là, bây giờ không phải trong cung xuất hiện thích khách sao? Làm lòng người hoảng sợ, thái hậu sợ trên đường ta có điều bất trắc, nhưng nếu phái thị vệ đại nội, nam nữ khác biệt, cũng không thể ngồi cả lên xe, nếu cách khá xa lại sợ có sơ hở, khiến thích khách có cơ hội lợi dụng. Bởi vậy, thái hậu nương nương tìm vài vị công công biết võ công này cho ta, ngồi ở bên trong xe đi cùng ta, miễn cho bị thích khách nhìn chằm chằm lại không còn chút sức mà đánh trả, cũng sẽ không có ảnh hưởng tới thanh danh của ta.”
Trương thống lĩnh thoải mái, đồn đãi xôn xao vừa qua về vị Bùi tiểu thư này, hắn cũng nghe nói Bùi tiểu thư rất hợp nhãn duyên với thái hậu, cho nên cố ý tuyên triệu vào cung làm bạn, bởi vậy cũng không hoài nghi, nói: “Thái hậu nương nương quả nhiên suy nghĩ chu đáo cho Bùi tiểu thư!” Không dám nhìn Bùi Nguyên Ca lâu, nhìn lứơt bên trong xe, không phát hiện cái gì khác thường, bèn vẫy tay nói: “Cho đi!”
Xe ngựa lộc cộc ra cửa cung, chạy gấp tới phía Diệp phủ.
Đi đến chỗ yên tĩnh không người, một hắc y nhân sau khi cải trang bỗng nhiên kêu dừng ngựa xe, sau đó nhô người ra ngoài, một đao bổ vào trên người Tiểu Lâm tử, sau đó đẩy xác chết của hắn lui khỏi xe ngựa, chính mình ngồi ở trên chỗ đánh xe, ghìm lại dây cương, thay đổi phương hướng, nhanh chóng đi.
Ở bên trong xe Bùi Nguyên Ca nhìn rành mạch, thấy người nọ ra tay tàn nhẫn, đến thẳng chỗ yếu, không có chút nể tình, trong lòng lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Các ngươi đã ra khỏi cung, hiện tại có thể thả ta đi!”
Trước hết hắc y nhân kèm hai bên nàng lạnh lùng nói: “Còn muốn mời Bùi tứ tiểu thư lại đưa chúng ta đoạn đường nữa!”
Xem ra tạm thời bọn họ còn không tính buông tha nàng! Trong lòng Bùi Nguyên Ca sầu lo: những người này thoạt nhìn hung hãn tàn nhẫn gan dạ, giết người như chuyện vặt, ngay cả Tiểu Lâm tử không biết chuyện chút nào cũng có thể độc ác sát hại, huống chi nàng còn thấy được khuôn mặt bọn họ, 0di33xn0dafnl330fys0doon cho dù thật sự đến nơi an toàn, rất khó nói những người này có thể thả nàng hay không! Trong lòng suy nghĩ chuyển động cấp tốc, bỗng nhiên nhắm mắt lại, nói: “Được rồi! Ta mệt mỏi, ngủ một lát trước, đến nơi các ngươi bảo ta là tốt rồi!”
Thấy nàng rất thức thời, hắc y nhân mỉm cười, không nói nữa.
Tuy rằng là lúc ngủ yên, nhưng bị kèm hai bên, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, làm sao Bùi Nguyên Ca còn có tâm tình ngủ? Sở dĩ nói như vậy, chẳng qua là một loại thái độ, cho thấy nàng không có ý định nhớ kỹ đường đi của xe ngựa, cũng không định ghi nhớ trong lòng tướng mạo mấy người này, càng không có dự định thăm dò bí mật gì quá mức, tương tự truy xét thân phận những người này, nàng chính là cô gái yếu đuối không có lực uy hiếp, thầm muốn bảo vệ mạng mà thôi.
Xe ngựa đi dạo lòng vòng, không biết đi bao lâu, rốt cục ngừng lại.
Hắc y nhân nhìn Bùi Nguyên Ca, suy nghĩ một lát, lấy ra một cái khăn đen, bịt kín ánh mắt Bùi Nguyên Ca, nói: “Ủy khuất Bùi tiểu thư!” Dẫn nàng xuống ngựa, đi tới phía trước, dường như đứng ở trước một trạch viện.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca hơi xác định, nếu đám hắc y nhân có ý định giết nàng bịt miệng thì lúc này sẽ không lấy khăn đen che ánh mắt của nàng, không muốn bị nàng thấy chỗ ẩn náu của bọn họ, dù sao, một người lập tức sẽ chết, cho dù bị nàng biết nhiều bí mật hơn nữa thì như thế nào? Dù sao đã mai táng xuống theo cái chết của nàng. Hiện tại xem ra, đám hắc y nhân này tuy rằng không muốn thả nàng, nhưng tạm thời cũng không có quyết định giết hắn, cứ thế thì còn có cơ hội.
Có người nắm lên vòng đập cửa, gõ vài cái với một loại tiết tấu đặc thù, cửa liền “Két” một tiếng mở ra.
Bùi Nguyên Ca bị người xô đẩy dẫn đi vào, đi rồi ước chừng khoảng một khắc, chung quanh chợt ồn ào lên, có các loại tiếng động đi lại, nghe qua vô cùng dồn dập vội vàng, dường như xảy ra chuyện lớn gì. Ngay sau đó, đám hắc y nhân cùng trở về với nàng dường như có người rời đi, đi hỏi thăm tin tức, rất nhanh đã lại trở về, nói nhỏ chút gì đó, sau đó chợt nghe thấy hắc y nhân kèm hai bên của nàng tức giận nói: “Cái gì? Mẹ nó, trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn họ!” Ngay sau đó là tiếng của một đấm hung hăng nện ở trên cây cột. Sau đó vừa tức giận nói: “Dẫn nữ nhân này đi, trông giữ cẩn thận, ta đi xem tình huống chủ nhân!”
Sau đó, Bùi Nguyên Ca đã bị tóm đến ở trong một gian phòng, để lại một hắc y nhân trông coi nàng.
Cởi xuống khăn đen, Bùi Nguyên Ca nhìn bốn phía chung quanh, gian phòng này rất đơn giản, không có chỗ nào có thể ẩn núp, chỉ có một cái bàn, bốn băng ghế dài, trên bàn đặt một ngọn đèn, cửa sổ vốn có bị che lại gắt gao, cửa ra duy nhất lại là cửa khoá chặt. Vừa rồi nàng đã nghe thấy ngoài cửa có thủ vệ, trong phòng cách đó không xa cũng có một đại hán (người vạm vỡ) đang ngồi, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, cam đoan hơi có động tĩnh, thì có thể vượt lên trước quản thúc nàng.
Cho dù trên đầu còn có cây trâm bạch ngọc kia, nhưng tình hình trước mắt, cho dù mê đảo đại hán trong phòng, vẫn không có biện pháp với thủ vệ ngoài cửa như cũ, vả lại nơi này nhất định chính là đại bản doanh của hắc y nhân này, không biết tụ tập bao nhiêu người, nàng vừa không có võ nghệ, lại không quen thuộc địa hình, tùy tiện đi ra ngoài chỉ có phần chịu chết! Trong lòng Bùi Nguyên Ca âm thầm lo âu, thấy đại hán kia nhìn chằm chằm nàng, dứt khoát làm bộ như mỏi mệt, nằm nhoài trên bàn chợp mắt một lát, trong đầu lại đang suy nghĩ về mọi chuyện.
Lúc ban đầu khi bị bắt cóc, nàng còn từng hoài nghi, đây có thể lại là bẫy của thái hậu hay không, phỏng chừng làm ra một số hắc y nhân bắt cóc nàng, sau đó thái hậu lại ban ơn cứu nàng, tiện thể khiến nàng càng thêm quyết một lòng với thái hậu. Nhưng, rất nhanh nàng lại bỏ loại nghi vấn này đi, nhìn tư thế Tây Hoa môn, trong cung chắc là thật sự xuất hiện thích khách, thái hậu sẽ không vì diễn màn kịch cho nàng lại làm ra trận chiến lớn như vậy. Hơn nữa, theo thủ pháp sát hại Tiểu Lâm Tử của những người này mà xem, rõ ràng lưu loát, hiển nhiên là người liếm máu trên vết đao hàng năm, hoặc là kẻ liều mạng, hoặc là tử sĩ, chỉ là không biết, những người này rốt cuộc là loại người nào? Vì sao muốn vào cung ám sát? Lại làm sao có thể cưỡng ép nàng?
“Chủ nhân” theo như lời bọn họ là chỉ ai đây?
Trong suy nghĩ, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Hắc y nhân này cũng không nhận ra khác thường khi bọn họ kể cả nàng ngồi ở bên trong xe ngựa, nói rõ những người này cũng không quen thuộc với lễ nghi cung đình, hoặc là nói, cũng không quen thuộc đối với phòng bị của nam nữ Đại Hạ. Bằng không cho dù lúc ấy không phát hiện, khi Trương thống lĩnh lộ ra nghi ngờ, cũng có thể nhận ra thêm vào đó bổ cứu (biện pháp sửa chữa), nhưng trong lời giải thích của bọn hắn lại không đề cập đến điểm ấy.
Chẳng lẽ nói, những người này không phải là người vương triều Đại Hạ?
Nhưng mà, nếu nói những người này không phải là người vương triều Đại Hạ, lại có rất nhiều chuyện cũng nói không thông.
Nếu là tử sĩ thích khách của nước khác, làm sao những người này có thể không kinh động bất kỳ kẻ nào nhanh nhẹn tiến vào Huyên Huy cung, kèm hai bên nàng? Hơn nữa, nàng nhớ rất rõ ràng, ngay từ lúc mới bắt đầu, những người đó đã gọi nàng là tiểu thư, mà không phải là nương nương hoặc là tần phi, chứng minh những người này biết nàng không phải tần phi trong cung, lại vẫn quyết định kèm hai bên nàng như cũ, chẳng lẽ ngay từ đầu đã biết nàng là con tin có giá trị sao? Còn có, lúc thái hậu kêu “Nha đầu Nguyên Ca” ở bên ngoài, không có bất kỳ danh xưng người nào, hắc y nhân kèm hai bên của nàng lại rõ ràng nói với Tử Uyển để “Thái hậu” tiến vào, làm sao bọn họ biết người nói chuyện là thái hậu?
Còn có một điểm cũng rất kỳ quái.
Lúc ấy khi thái hậu được Tử Uyển dẫn vào, đlqđ@bubble editor cũng không có mang theo thị vệ, chỉ có vài người ma ma cung nữ, kèm theo nha hoàn bên cạnh Bùi Nguyên Hoa, nếu nàng là thích khách, biết người trước mắt là thái hậu, bên cạnh lại chỉ có phụ nữ trẻ em nhu nhược, để cho an toàn, kèm hai bên thái hậu mới là biện pháp tốt nhất chứ? Nhưng mà, dường như những người này lại hoàn toàn không nghĩ qua ý tưởng như vậy, vẫn kèm hai bên nàng đến uy hiếp thái hậu đưa bọn họ xuất cung như cũ...
Bùi Nguyên Ca càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang khó giải.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người đá văng ra “Rầm ầm” một tiếng, một tên mặc áo đen, che cái khăn đen, người mặc trang phục giống như những hắc y nhân trước đó cầm đao xông vào, cầm đao nhọn chỉ vào Bùi Nguyên Ca, giọng khàn khàn hô: “Nữ nhân này chính là người mang về từ Đại Hạ hoàng cung? Điện hạ qua đời, ta muốn giết nàng ta, báo thù cho điện hạ và các huynh đệ chết ở trong hoàng cung Đại Hạ!”
Nói xong, nâng đao bổ xuống về phía Bùi Nguyên Ca.