Thái hậu vừa mới ngồi vào chỗ của mình, hoàng hậu đã không nhịn được nói: “Mẫu hậu, Vũ Hoằng Mặc kia rõ ràng chính là tự mình xuất cung, lại là vừa mới vội vã trở về mà thôi, còn ăn mặc chẳng ra cái gì cả. Lúc ấy ngài không nên dung túng hắn, định tội danh kháng chỉ bất tuân cho hắn mới phải!”
“Làm càn, người ta đã trở lại, còn định tội như thế nào?” Thái hậu không nhanh không chậm liếc mắt nhìn nàng, “Nói tiếp cũng là ngươi thiếu kiên nhẫn, nếu lúc mới vừa được tin tức án binh bất động (chờ đợi thời cơ hành động), sau khi xác định thì nói cho ai gia, làm sao lại tới loại tình trạng hiện tại này chứ? Không nên tự cho là thông minh đi dò xét, đợi cho đến khi không có biện pháp mới nhớ tới ai gia!”
Trong lời nói có ý trách cứ, có vẻ rất không vừa lòng.
Hoàng hậu cúi đầu, băn khoăn nói: “Thần thiếp chẳng qua là muốn, đây cũng không phải là việc lớn, không dám quấy rầy lão nhân gia, làm phiền ngài tĩnh dưỡng. Ai biết...”
“Quên đi, chuyện đã qua thì cho qua, ngươi nhớ lời dạy dỗ thì tốt rồi. Chuyện lần này thật sự là Cửu điện hạ đã làm được, Triết Nhi gặp hoạ ngã dập mặt, nhưng mà ai gia cũng muốn hỏi ngươi, năm năm rồi Triết Nhi vẫn chưa lập phi, ngàn chọn vạn tuyển, như thế nào cuối cùng lại ầm ĩ ra chuyện như vậy? Tuy rằng nói có người thiết kế, nhưng ruồi bọ không xúm lại trứng không hở, nếu hắn không đi Lâm Giang Tiên, không lén gặp mặt với người Lý gia, sao lại có thể sinh ra chuyện như vậy? Ta thấy gia giáo của Lý gia kia là không thế nào tốt được, ngươi cũng không hỏi thăm chút?”
Hoàng hậu biện bạch nói: “Cũng không phải là như vậy, Lý Tiêm Nhu kia là người dịu dàng đoan trang, Lý Tiêm Vũ này là do kế thất sinh, nương nàng không hiểu chuyện, nàng cũng là kiến thức hạn hẹp, mới có thể gây ra chuyện như vậy.”
“Hừ, có mẫu thân không bớt lo như vậy, cho dù cưới về, cũng là chuốc họa cho Triết Nhi, hơn nữa, ai gia nghe nói, thường ngày Lý Tiêm Nhu kia yếu đuối không kiến thức nhất, có mẫu thân càng thêm không quản thúc được như vậy.” Thái hậu không hài lòng nói, “May mà ý chỉ không có tuyên bố, nếu không ngay cả chỗ trống sửa đổi cũng không có. Ta thấy việc hôn sự này thì xong rồi, nhưng mà cũng không thể quá đắc tội với Lý Các lão, thọ yến lần này của ai gia, cứ lệnh cho Lý Tiêm Nhu vào cung chúc mừng thọ, ai gia cất nhắc nàng ta một chút, ngày sau lại ban thưởng việc hôn sự tốt cho nàng ta, cũng coi như xong. Nhưng mà, sao ai gia nghe nói, ngươi dặn dò nội cấm vệ thống lĩnh, âm thầm ngáng chân Thọ Xương Bá, chặn lại không chịu cho con của hắn chức thị vệ tam đẳng?”
Trong lòng hoàng hậu hoảng sợ, sao chuyện này cũng truyền tới tai thái hậu rồi?” Mẫu hậu, là Thọ Xương Bá kia rất không biết điều, cố tình làm cho chúng ta đẹp mặt, lại cướp người với Triết Nhi, định ra nữ tử mà Triết Nhi coi trọng, thiếp thân tức quá, lúc này mới...”
“Làm càn! Thọ Xương Bá kia lại là quân công thật sự tranh ra được tước vị, so với Trấn Quốc hầu thế tập (cha truyền con nối) này phải có phân lượng hơn, người như vậy nên mượn sức mới đúng, làm sao có thể chèn ép chứ? Lập tức lấy chức thị vệ tam đẳng còn thiếu cho Phó thế tử.” Thái hậu phát lệnh nói, nhớ tới trong lời Hoa phi nói, mày nhíu chặt lại, “Mấy năm nay ngươi làm việc càng ngày càng mơ hồ, ngay cả Hoa phi cũng nhìn sâu xa hơn so với ngươi, chuyện này may nhờ có nàng ấy nói cho ai gia, bằng không... .”
Nói xong, lại rơi vào im lặng suy nghĩ.
Đó là thái hậu, lại là cô cô ruột của nàng, hoàng hậu cũng không dám phản bác nửa câu, chỉ có thể âm thầm xiết khăn thêu trong tay, âm thầm oán giận Hoa phi. Còn nói là tỷ muội thân thiết, chỉ biết ngầm ngáng chân nàng xuống, tranh giành khoe mẽ với nàng, lần này quả nhiên lại là nàng ta cáo trạng!
“Mẫu hậu nói đúng, chỉ là, Triết Nhi bị giam lỏng, thanh thế đã sắp rơi xuống cả, lúc này, Thọ Xương Bá lại đến cướp người với Triết Nhi, đây không phải là hoàn toàn không để Triết Nhi vào mắt? Liên quan đến để thần thiếp đây là hoàng hậu, và mẫu hậu là thái hậu vào mắt không? Nếu như thần thiếp cứ dung túng bọn họ như vậy, về sau chỉ sợ mọi người đều dám giẫm hai chân lên mặt Diệp gia chúng ta!”
Thái hậu không hờn giận liếc nhìn nàng, chỉ là lần này không có răn dạy thật.
“Thôi, nếu như Triết Nhi thật sự nhớ thương vị cô nương kia, cũng không gấp gáp trong một lúc, chỉ là đính hôn mà thôi, cũng không phải là thành hôn, biến cố ở giữa còn nhiều, có thể có rất nhiều ngoài ý muốn làm cho này việc hôn sự từ bỏ, có thể từ từ mà tính, cần gì để lộ ra đao thương đưa quyền hành cho người như vậy?” Thái hậu có chút không kiên nhẫn nói, “Ngươi trở về cẩn thận suy nghĩ lời ai gia nói, nói hết lời cũng làm hoàng hậu vài chục năm, làm việc cũng nên cân nhắc châm chước chút, sao còn lỗ mãng liều lĩnh như vậy, lo trước không để ý sau? Làm ai gia đau đầu! Lý ma ma, đưa hoàng hậu hồi cung, ngoài ra lại chuyển bình phong thêu của Ngô tài tử đưa tới mấy ngày trước lại đây cho ai gia, để cho tinh thần ai gia bình tỉnh lại.”
Thái hậu đã lên tiếng, hoàng hậu cũng chỉ có thể không bằng lòng mà rời khỏi.
※※※ truyện được đăng tại diendanlequydon.com
Vũ Hoằng Mặc xuất hiện giống như một nhạc đệm nhỏ, sau đó, cuộc sống của Bùi Nguyên Ca lại khôi phục như lúc trước, chỉ còn chờ Giản Ninh trai nhập hàng tiếp theo, bắt ra nội gian. Nhưng thật ra ngày hôm qua lão chưởng quầy của Giản Ninh trai lại đây một chuyến, nói là Ngụy sư phó bởi vì bức tranh thêu kia được phía trên coi trọng, ở Hoa Tú trai cũng từ sư phó nghệ nhân tam đẳng thăng lên làm nhất đẳng, cố ý nhờ lão chưởng quầy nói lời cảm tạ với nàng.
Hôm nay, các tiểu thư Bùi phủ đang nói cười ở chỗ Thư Tuyết Ngọc, bỗng nhiên nha hoàn báo lại, nói Thọ Xương Bá kể cả phu nhân thế tử đi đến thăm hỏi, lão gia chiêu đãi Thọ Xương Bá và thế tử ở phía trước, phu nhân lại đi đến viện phía sau này.
Trong một lúc, tất cả mọi người tập trung ánh mắt ở trên người Bùi Nguyên Ca.
Dù là Bùi Nguyên Ca bình tĩnh nữa, cũng khó tránh cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu xuống chỉ chăm chú uống trà, không nói được một lời.
Thư Tuyết Ngọc nhìn nàng, cười nói: “Thẹn thùng cái gì, là bà bà (mẹ chồng) tương lai của con, cũng không phải là vị hôn phu tương lai. Còn không theo sát ta đi ra ngoài nghênh đón một chút?” Phó Quân Thịnh là do phu nhân Thọ Xương Bá sinh, quan hệ chỗ bà tức thật tốt, ngày sau hôn nhân của Nguyên Ca mới có thể suông sẻ. Bằng không, thân là bà bà, có rất nhiều biện pháp có thể giày vò con dâu.
Mọi người đến cửa viện đón, chỉ thấy phu nhân Thọ Xương Bá mặc lớp áo ngoài cân vạt màu tím cà thêu tường vân (mây lành), phía dưới người váy tám mảnh màu thạch thanh, mang theo trọn bộ trang sức phỉ thúy, trang sức xa hoa quý giá. Thấy Bùi Nguyên Ca theo Thư Tuyết Ngọc cùng nhau đi ra đón, hơi cảm thấy vừa lòng chút, vốn là hơi sa sầm có chút dịu đi, lại vẫn lên mặt nói: “Ta đã đến cửa Kiêm Gia viện mới đi ra đón, nên đến cổng trong đón mới là quy củ kính trọng trưởng bối. Rốt cuộc vẫn là tuổi còn nhỏ, thiếu sót không có người dạy dỗ. Chỉ là coi như, sau này dạy thật tốt là được.”
Bà tự cho là mình thật khoan dung độ lượng, lời này đã nói rất nhẹ, nhưng người ở đây lại đã ngây ngẩn cả người.
Bùi Nguyên Dung chính là ngẩn ra, lập tức khóe miệng đã cong lên. Nàng vốn đã cảm thấy Phó Quân Thịnh đẹp mắt ấm áp, sau lại thấy Cửu điện hạ lại càng giật nảy mình, phần tâm tư với Phó Quân Thịnh kia đã phai nhạt. Nhưng bêu xấu trên tiệc ngắm hoa, dự tính không diễn trò ở chỗ Cửu điện hạ, cũng may lại chợt gặp được Ngũ điện hạ, được Ngũ điện hạ nhờ vả, kết quả lại bị Bùi Nguyên Hoa làm rối lên. Ai biết, ồn ào đến cuối cùng, Ngũ điện hạ đúng là có lòng muốn lập Bùi Nguyên Ca làm trắc phi, khắp nơi nàng đều thất bại, tuy rằng Bùi Nguyên Ca cũng không thể gả cho Ngũ điện hạ, nhưng vẫn định ra hôn sự với phủ Thọ Xương Bá, đây khó tránh khỏi làm cho nàng có chút ghen tị.
Nhưng mà hiện tại, trong lòng nàng lại thoải mái, trang #ddlqd# bubble phu nhân Thọ Xương Bá không thích Bùi Nguyên Ca như vậy, tương lai Bùi Nguyên Ca gả đi cũng sẽ không trải qua ngày lành!
Thư Tuyết Ngọc sớm nghe nói vị phu nhân Thọ Xương Bá này và Chương Vân qua lại thân thiết, lại vô cùng khó chơi, đã chuẩn bị tốt tâm lý, không nghĩ tới bà ta đi tới đã làm Nguyên Ca khó xử, liên luỵ bà cũng mất mặt mũi theo, không nhịn được nói: “Phu nhân Thọ Xương Bá dạy bảo phải, là mẫu thân như ta không dạy tốt Nguyên Ca, không bằng mời phu nhân Thọ Xương Bá thường xuyên ở Bùi phủ, cũng tiện dạy dỗ những người không hiểu chuyện như chúng ta, biết cái gì là quy củ?”
Phu nhân Thọ Xương Bá đương nhiên biết mẹ đẻ của Bùi Nguyên Ca là Minh Cẩm, mà Thư Tuyết Ngọc lại bởi vì Minh Cẩm mà bị giam cầm, vốn cho rằng vị Bùi phu nhân này chắc là rất chán ghét đích nữ Bùi Nguyên Ca này, bà cứ đi lên làm khó dễ như vậy, không phải là không có ý lấy lòng, muốn kéo gần lại quan hệ với Thư Tuyết Ngọc, tương lai có vị mẹ cả này đè nặng, Bùi Nguyên Ca cũng không dám khi dễ đến trên đầu bà, không nghĩ tới Thư Tuyết Ngọc lại nói ra lời như vậy, sững sờ ở nơi đó trong chốc lát.
Bùi phu nhân này, ngay cả thân sơ xa gần cũng không phân biệt rõ ràng lắm sao?
Không trách được bị một người thiếp thất như Chương Vân chèn ép đến trên đầu, thì ra là không có đầu óc như vậy! Còn nói, muốn làm ra vẻ hiền lành rộng lượng ở trước mặt người khác, để cho người ta biết bà ta vô cùng từ ái với Bùi Nguyên Ca, để lấy lòng Bùi thượng thư?
Đây là lần thứ hai Bùi Nguyên Ca gặp vị phu nhân Thọ Xương Bá này, lần đầu tiên là ở trên thọ yến của Bùi Chư Thành, lúc ấy vị phu nhân Thọ Xương Bá này giống như là không quá thích. Khi đó chính là chú ý mặt mũi Bùi phủ, không có đặc biệt để ý, nhưng trước mắt người này có khả năng là bà bà tương lai, tuy rằng nói đùa giở thủ đoạn thì nàng cũng không sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng nay cũng không rõ vì sao vị phu nhân Thọ Xương Bá này lại không thích mình như vậy, có lẽ có hiểu lầm gì đó rồi?
Nếu là như thế, vẫn là tự sửa lên trên trước.
Bùi Nguyên Ca nghĩ, lại chịu đựng mỉm cười cúi người nói: “Mẫu thân vô cùng yêu thương Nguyên Ca, dạy cũng rất để tâm. Nếu như Nguyên Ca có chỗ thất lễ, ngày sau vẫn xin phu nhân Thọ Xương Bá nhắc nhở nhiều hơn, Nguyên Ca nhất định xin nghe theo lời dạy bảo. Phu nhân đi đến cũng mệt mỏi rồi? Không bằng đi vào dâng trà, dùng chút điểm tâm?” Nói xong, cánh tay hơi duỗi ra, làm ra một tư thế mời.
Lần này thấy thái độ Bùi Nguyên Ca kính cẩn hơn nhiều, phu nhân Thọ Xương Bá càng tự cho là hài lòng.
Lần này bà quyết định đến Bùi phủ đóng vai mặt đỏ quả nhiên là đúng, lúc này mặt mình không sa sầm xuống, không phải Bùi Nguyên Ca đã chịu thua rồi sao? Con dâu này chính là không thể cho vẻ mặt dễ gần, nhất là thân phận lại cao giống như Bùi Nguyên Ca vậy, con dâu lại là đích nữ duy nhất, chính bà là một bà bà lại là thiếp thất phù chính. Nếu lại không lộ ra uy nghiêm của bà bà, chỉ sợ con dâu này lập tức sẽ ra oai giẫm đến trên đầu bà.
Vì thế hừ lạnh một tiếng, bước đi trước.
Thư Tuyết Ngọc tức đến dậm chân, nếu như theo tính tình bình thường của bà, gặp được người vướng víu đối phó không rõ như vậy, đã sớm không để ý tới. Người trước mắt lại là bà bà tương lai của Nguyên Ca, nếu quá mức lạnh nhạt, làm tổn hại mặt mũi của bà ấy, làm cho trong lòng vị phu nhân Thọ Xương Bá này ngột ngạt, sau khi Nguyên Ca gả đi mà có ý định gây khó dễ, ngược lại lại càng không tốt cho Nguyên Ca. Vì thế đè xuống tính tình, có lẽ mượn cớ vào nhà, không ngừng hít sâu, sau khi vào đến nhà, rốt cục tìm cách mỉm cười.
Sau khi vào nhà ngồi, nha hoàn dâng trà bánh, hai bên tự hỏi han.
Phu nhân Thọ Xương Bá quen biết với Chương Vân, trước kia thường đến Bùi phủ làm khách, bởi vậy rất quen thuộc với hai nữ nhi của Chương Vân, bởi vậy kéo Bùi Nguyên Hoa và Bùi Nguyên Dung lại chính là thật khen ngợi một hồi. Bùi Nguyên Hoa không nghĩ vào lúc này đụng chạm Thư Tuyết Ngọc với Bùi Nguyên Ca, chối từ vài câu thì không lên tiếng, Bùi Nguyên Dung lại bắt đầu vênh váo khoe khoang, ra vẻ khiêm tốn thật ra là kiêu ngạo trả lời hai câu, dẫn tới phu nhân Thọ Xương Bá càng khích lệ nhiều hơn, hai người càng nói càng thân thiết, trái lại thân như mẹ con.
Mắt thấy vẻ mặt Thư Tuyết Ngọc đã sắp không tốt lắm, Bùi Nguyên Xảo chợt to gan mở miệng nói: “Tam tỷ tỷ, ta nghe nói chỗ của ngươi có rất nhiều hoa văn đẹp, vừa vặn ta muốn thêu mấy tấm khăn lụa, không bằng đến chỗ của ngươi mượn xem một chút?”
Chủ ý của nàng vốn là muốn lôi kéo Bùi Nguyên Dung đi, không nghĩ tới vừa nói xong, lại làm cho phu nhân Thọ Xương Bá chú ý tới nàng.
“A, đây không phải nhị tiểu thư sao? Xem ánh mắt ta gì thế này lại không phát hiện!” Thấy Bùi Nguyên Xảo, trước mắt phu nhân Thọ Xương Bá lại sáng ngời, đi lên lôi kéo tay Bùi Nguyên Xảo, nhìn từ trên xuống dưới, khen, “Nhị tiểu thư thật sự là trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, mấy ngày không gặp, dường như thay đổi cả người, ngươi muốn mượn hoa văn, chỗ của ta có nhiều, ngày khác để cho người lấy tới cho ngươi.” Càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng, vì thế cười nói với Thư Tuyết Ngọc, “Bùi phu nhân xin đừng trách, thật sự là ta thấy thích nhị tiểu thư, vừa khéo léo vừa văn tĩnh vừa hiếu thuận lại hiểu lý lẽ, còn nhớ đến việc thêu thùa. Cũng đúng, nữ nhân mà, luôn muốn lấy nữ công nấu nướng làm chủ, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú gì đó đều là bày ra cho đẹp mắt, một chút tác dụng cũng không có. Trước kia ta vẫn thường nghĩ, nếu con dâu tương lai của ta có thể có một nửa khéo léo an phận như nhị tiểu thư thì tốt rồi.”
Tay Thư Tuyết Ngọc nắm chặt lại, gần như phát cáu.
Cái gì gọi là con dâu tương lai có thể có một nửa như Bùi Nguyên Xảo thì tốt rồi? Hiện tại Thọ Xương Bá đã đính ước với con dâu là Nguyên Ca, bây giờ nói như vậy trước mặt Nguyên Ca, vậy không phải đánh liên tiếp vào mặt Nguyên Ca sao?
Bùi Nguyên Xảo vẫn là lần đầu tiên trở thành trung tâm mọi người, vừa thẹn thùng vừa lúng túng vừa vội, mặt cũng đỏ lên, nói: “Phu nhân Thọ Xương Bá khen trật rồi, ta chỉ là ngu dốt, thêu thùa không tốt, lúc này mới muốn học nhiều chút. Nữ nhi trong nhà chúng ta, kể ra thì tứ muội muội thêu xuất sắc nhất, mai thọ đồ trước đó chúc thọ cho phụ thân, chính là tự tay nàng thêu ra, phụ thân rất thích, luôn luôn treo ở đại sảnh tiền viện đấy! Không tin, để tứ muội muội lấy mấy món thêu thùa tới cho ngài nhìn một chút?”
Nói xong, không ngừng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca.
Thật sự không phải nàng muốn khoe mẽ lấn qua Bùi Nguyên Ca, nàng cũng không biết, làm sao vị phu nhân Thọ Xương Bá này có thể coi trọng nàng như vậy?
“Đứa nhỏ này, ngươi cứ khiêm tốn!” Phu nhân Thọ Xương Bá lơ đễnh, #d#l#q# vẫn nói như cũ, “Nhưng mà, ta chính là thích tính tình khiêm tốn dịu dàng này của ngươi, không muốn những thứ khoe khoang này, mọi chuyện đều phải thể hiện ra làm xôn xao dư luận, biết một chút này nọ thì tự cho là nổi tiếng, ai cũng không sánh bằng nàng. Không biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (người tài có người tài hơn, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác), chỉ có điều là làm phụ thân thương nữ nhi, thấy cái gì cũng cảm thấy tốt. Không nói cái khác, ở trên việc thêu thùa, ta cũng là một người có tay nghề, thêu hoàn toàn không cần hoa văn, bản vẽ kia đều ở trong đầu, ngươi nói ra đề tài, ta có thể thêu ra cho ngươi, muốn ở trên việc thêu lừa bịp ta, vậy thì cũng tuyệt đối không thể nào!”
Lời này thì càng hiểu được ý nhằm vào Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Dung vui sướng xem diễn khi người gặp họa.
Thư Tuyết Ngọc đã xem Nguyên Ca như nữ nhi mà đối đãi, hiện tại nghe thấy nàng bị phu nhân Thọ Xương Bá khi dễ nhục nhã thành cái dạng này, không thể kiềm được, đã muốn cho bà biết tay một chút xem, lập tức cắn răng cười nói: “Vậy thật đúng là khéo, sở trường của Nguyên Ca cũng về thêu, phu nhân Thọ Xương Bá cũng là cao thủ trong đó, ngược lại tương lai các ngươi có thể thuận tiện bàn luận một chút. Cũng đừng để đến sau này, phu nhân Thọ Xương Bá nói làm lòng ta cũng ngứa ngáy, không bằng hiện tại các ngươi cứ bộc lộ tài năng cho mọi người nhìn một chút. Người đâu, đi tiền thính mang bức mai thọ đồ kia của tứ tiểu thư tới, để cho phu nhân Thọ Xương Bá có thể chỉ bảo một chút.”
Lập tức đã có người lên tiếng trả lời, đi đến phía trước lấy bức mai thọ đồ kia.
Ai biết, một lát sau, tự mình đưa bức tranh thêu tới đây, lại không phải là gã sai vặt, mà là Phó Quân Thịnh. Thấy trong phòng ánh mắt nữ quyến đều tập trung ở trên người hắn, mặt không khỏi đỏ lên, giải thích nói: “Đằng trước Bùi bá phụ hỏi so ta một chút, khen ta rất tốt, lại bảo ta đến hậu viện nói cho mẫu thân biết, để cho mẫu thân cũng vui mừng một chút. Vừa vặn bá mẫu muốn lấy bức tranh thêu này, nên ta thuận tiện đưa lại đây.”
Hắn nói là thuận tiện, nhưng sao Thư Tuyết Ngọc có thể không biết, hắn chính là muốn đến gặp Nguyên Ca, vốn bởi vì phu nhân Thọ Xương Bá kia mà phần tâm tư giận chó đánh mèo lập tức phai nhạt rất nhiều.
Lại vào lúc này, phu nhân Thọ Xương Bá lại nói: “Đó là tự nhiên, con ta có thể không tốt sao? Hôm qua chuyện công tác cũng xuống đến nói, ngự tiền thị vệ tam phẩm, phẩm cấp vẫn còn tiếp đó, quan trọng hơn đó lại là bảo vệ hoàng thượng, phần vinh quang này khó có được. Lại nói, có thể thấy thiên nhan, Thịnh nhi của chúng ta lại là nhân tài như vậy, đến lúc đó nhất định từng bước thăng chức, ai có thể gả cho Thịnh nhi của chúng ta, vậy quả nhiên là có phúc ba đời.”
“Mẫu thân!” Phó Quân Thịnh bị nói vẻ mặt càng hồng, đương nhiên hắn có thể nghe ra trong lời mẫu thân nói có ý khoe khoang, chỉ sợ là Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca vì thế mà không vui, vội hỏi, “Nguyên Ca muội muội cũng là người thông minh khéo tay, mẫu thân nhìn một cái, đây là mai thọ đồ do Nguyên Ca muội muội thêu, trong tranh có chữ, trong chữ có tranh, tranh thêu như vẽ. Mẫu thân ngài cũng giỏi về thêu, nhưng mà cam đoan ngài cũng chưa từng thấy bức tranh thêu khéo léo như vậy!”
Hắn nghĩ là mẹ con với phu nhân Thọ Xương Bá, càng gần gũi, cho dù khiêm tốn hai câu cũng không quan trọng, vả lại bức tranh thêu này của Nguyên Ca muội muội quả thật rất đẹp.
Nhưng lời này nghe vào trong tai phu nhân Thọ Xương Bá, lại cảm thấy đây là con trai có con dâu thì quên nương, có con trai làm chỗ dựa, về sau Bùi Nguyên Ca còn không kiêu ngạo hơn? Lại nhìn đến bức tranh thêu kia, lại biến sắc, *d&d#^d cũng không chịu cứ để cho Bùi Nguyên Ca hả hê như vậy, vì thế ra vẻ khinh thường nói: “Đây có là cái gì? Loại tranh thêu này chỉ có thể xem một mặt, mặt khác tất cả đều là đầu sợi lộn xộn. Nhưng mà ta lại biết một loại kỹ thuật thêu, gọi là thêu hai mặt, hai mặt trái phải đều là hình vẽ tinh xảo, cũng không thấy thêu đầu tí xíu nào. Đây là tuyệt kỹ bên Giang Nam đó, chỉ sợ kinh thành này còn không có người biết thêu đâu!”
Ngụ ý, Bùi Nguyên Ca cũng sẽ không biết kỹ thuật thêu này, hoàn toàn không sánh bằng bà!