"Được, cược thì cược!" Mặt mày Bùi Nguyên Ca càng ngày càng đông lạnh, "Có điều, phần thưởng mà ta thắng không khỏi quá ít. Nếu ta thắng, chẳng những ngươi phải giữ bí mật đối với chuyện của ta và cửu điện hạ, hơn nữa, từ nay về sau, ngươi không thể dây dưa với ta nữa!" Lý Minh Hạo này thật sự rất chán ghét, nếu có thể mượn cơ hội lần đua ngựa này đá rơi kẻ phiền phức như hắn, cũng tốt.
Lý Minh Hạo nao nao, không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca sẽ đưa ra điều kiện như vậy, có chút do dự.
"Như thế nào? Lý Minh Hạo học cưỡi ngựa bắn cung nhiều năm như vậy, vừa rồi còn kêu gào rầm rĩ toàn bộ võ tướng kinh thành cũng không bằng ngươi, lúc này ngay cả ta đây một tiểu nữ tử vừa học cưỡi ngựa chưa bao nhiêu ngày cũng sợ hãi nao núng, không dám theo ta cược sao?" Lúc này đến phiên Bùi Nguyên Ca gậy ông đập lưng ông, khiêu khích nhìn Lý Minh Hạo.
Biết Bùi Nguyên Ca không phải là người bắn tên không đích, nếu dám nói như vậy, trong lòng nhất định đã có tính toán, bởi vậy Lý Minh Hạo mới có thể do dự. Nhưng mà, nghĩ đến Bùi Nguyên Ca cưỡi ngựa và chính mình hoàn toàn là cách biệt một trời, suy tư hết lần này đến lần khác, đều vẫn cảm thấy dù nàng ra cái thiêu thân gì, hắn cũng có thể ứng phó được. Huống chi...
Lý Minh Hạo cười nói: "Được, cược!"
Hai người dẫn ngựa đứng ở giữa sân, bởi vậy người khác cũng chưa nghe được đối thoại của bọn họ.
Nhưng thật ra ánh mắt của Vũ Hoằng Mặc sắc bén, tuy rằng cách xa nhau khá xa, nhưng cũng mơ hồ thấy được vẻ mặt hai người biến hóa, càng nhận thấy được Nguyên Ca bỗng nhiên tuôn trào tức giận, không biết Lý Minh Hạo nói gì đó, lại có thể chọc giận Nguyên Ca như thế? Trong lòng âm thầm suy nghĩ, nhưng nghĩ đến Lý Minh Hạo lại chọc Nguyên Ca tức giận, trong đôi mắt nhất thời xẹt qua một chút ánh lạnh, chờ một lát nhất định phải dạy dỗ Lý Minh Hạo một chút mới được!
Đúng lúc này, lệnh cho kỳ binh giơ lên cờ lệnh, Bùi Nguyên Ca và Lý Minh Hạo đồng thời lên ngựa, đợi cho cờ lệnh vung lên một cái, bèn phóng ngựa lao nhanh.
Lức vừa mới bắt đầu, Lý Minh Hạo còn lo lắng Bùi Nguyên Ca giả heo ăn hổ, rõ ràng cưỡi ngựa cao siêu, lại cố tình làm bộ như không biết, thừa dịp hắn không phòng bị giở trò lừa bịp thắng hắn. Nhưng nhìn một lát bèn xác định Bùi Nguyên Ca quả thật vừa học cưỡi ngưạ không bao lâu, hơn nữa, tinh thần ngựa tốt của nàng cũng không như ngựa trắng của hắn, rốt cục yên tâm. Bởi vì phương hướng do Bùi Nguyên Ca khống chế, Lý Minh Hạo cũng không dám vượt qua nàng nhiều lắm, chỉ dẫn trước nàng một thân ngựa, nhưng dù Bùi Nguyên Ca chuyển hướng như thế nào, trước sau cũng không thể nào bỏ qua hắn.
Đón tiếng gió, Lý Minh Hạo cười vang nói: "Thoạt nhìn thắng thua đã là cố định, Nguyên Ca ngươi vẫn là nhận thua đi!"
Bùi Nguyên Ca cũng không trả lời, lại bỗng nhiên xoay vòng thân ngựa, ghìm ngựa chạy như điên tới phía sau bên trái.
Lý Minh Hạo lập tức phát hiện, cũng ngay khi muốn điều khiển ngựa tới bên trái mà đi, lại phát hiện chỗ Bùi Nguyên Ca chọn thay đổi phương hướng cực có thâm ý. Nàng quay đầu ngựa lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, nhưng mà khi Lý Minh Hạo xoay ngựa, lại bị một thân cây ngăn cản đường đi, làm cho hắn không thể lựa chọn thẳng tắp gần nhất, mà phải đi đường vòng, vừa trì hoãn này, bóng dáng đỏ tươi của Bùi Nguyên Ca ở phía trước đã kéo ra một khoảng cách.
Trận đua ngựa này là có hạn chế thời gian, nếu mà Bùi Nguyên Ca chọn làm như vậy ở thời khắc cuối cùng, chỉ sợ hắn cũng đã thua!
Lý Minh Hạo hoảng ra mồ hôi lạnh cả người, vội phóng ngựa đuổi theo.
Dần dần, Lý Minh Hạo rốt cụôc hiểu được vì sao nàng muốn dùng quy tắc như vậy. Rõ ràng hắn cưỡi ngựa vượt xa Bùi Nguyên Ca, hơn nữa ngựa thần cũng càng tốt hơn Bùi Nguyên Ca, nhưng mà, ở dưới quy tắc phương hướng do Bùi Nguyên Ca khống chế, lại làm cho hắn trói chân trói tay, không thể phát huy thực lực hoàn toàn. Hơn nữa, Bùi Nguyên Ca lựa chọn địa điểm và thời cơ chuyển hướng đều cực kỳ xảo quyệt. Thường thường, nàng xoay ngựa thuận lợi, nhưng ở giữa đường nhỏ hắn lại sẽ xuất hiện trở ngại, hoặc là một thân cây, hoặc là một khối tảng đá lớn, hoặc là đột nhiên lõm xuống khe rãnh... Hiển nhiên là nàng đã sớm tính toán tốt.
Như vậy thông súôt ra, ban đầu Nguyên Ca cố ý phóng ngựa ở đất bằng, chuyển hướng cũng chọn đơn giản, chỉ sợ cũng là đang quan sát tốc độ hắn cưỡi ngựa, góc độ quay đầu ngựa lại, thuận tiện xác định khi nào thì quay đầu, chướng ngại này có thể cho hắn hạn chế lớn nhất...
Trước tiên quan sát tốt địa hình, sau đó vừa yếu thế vừa kích tướng, làm cho hắn đáp ứng loại quy tắc này, tiếp theo lại đang bắt đầu quan sát, tiếp theo bắt đầu giăng lưới thiết kế...
Không hổ là nữ tử có thể làm cho hắn nhìn trúng, quả nhiên giỏi tính toán!
Trong lòng Lý Minh Hạo vừa thán phục, lại càng dâng lên một luồng ý chí chiến đấu, dứt bỏ loại thái độ không chút để ý ban đầu kia, chân chính lên tinh thần, xem Bùi Nguyên Ca là đối thủ. Một mặt quan sát đến thân hình của nàng và tay khống chế cương ngựa, cùng với tốc độ ngựa. Một mặt lại chú ý xem xét địa hình bốn phía, đoán rằng nàng có thể thay đổi phương hướng vào khi nào, lại sẽ chế tạo cái dạng chướng ngại gì cho hắn. Hắn phải làm như thế nào mới có thể cản lại Nguyên Ca chuyển hướng trước, hoặc là cam đoan không chịu ảnh hưởng địa hình, không bị Bùi Nguyên Ca bỏ qua...
Cứ như vậy, không chỉ là đang đua ngựa, càng là đang so đấu sức quan sát, sức phán đoán cùng với tâm cơ lẫn nhau.
Thú vị!
Vẫn chuyên chú trận đấu của hai người, lúc này mọi người hiển nhiên cũng nhìn ra bí quyết trong đó, cũng nhìn ra hiện tại bộ dáng Lý Minh Hạo là trận địa sẵn sàng đón quân địch. Bị Lý Minh Hạo nhục nhã như vậy, mọi người đương nhiên hy vọng Bùi Nguyên Ca có thể thắng. Nếu nói Lý Minh Hạo lại bại bởi Bùi tứ tiểu thư mới học cưỡi ngựa không vài ngày, vậy mặt mũi kia thực sự đáng đánh cho vang dội, nói vậy có thể khiến Lý Minh Hạo nôn chết! Hơn nữa, lấy tình hình trước mắt xem ra, Bùi tứ tiểu thư cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội thủ thắng.
"Bùi tứ tiểu thư cố lên!" Trong lúc nhất thời tình cảm quần chúng như nước cuồn cuộn, đều tiếp sức cho Bùi Nguyên Ca.
"Chỉ biết nha đầu kia khẳng định là đang nghĩ mưu ma chước quỷ, quả nhiên!" Trên đài cao hoàng đế lắc đầu bật cười, trong lòng âm thầm vì tâm tư linh lung của Bùi Nguyên Ca tán thưởng không thôi. Quả nhiên không hổ là Bùi Nguyên Ca, tâm tư nhạy bén, cho dù ở lĩnh vực mình không am hiểu, cũng có thể suy nghĩ khác người, bộc lộ ra loại ánh sáng và hào quang thuộc về chính nàng, hệt như minh châu làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
"Nhưng thật ra thiếp thân cảm thấy đáng tiếc." Liễu quý phi đâu chỉ là đáng tiếc, quả thực là lo âu, cũng không dám biểu lộ ra, "Bùi tứ tiểu thư không khỏi có chút thiếu kiên nhẫn, nếu nàng không phải làm như vậy ở giữa đường, mà là dùng loại thủ đoạn này vào nháy mắt một nén nhang cháy hết, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng. Nói không chừng, Lý đại nhân thật sự sẽ ngựa mất móng trước! Đáng tiếc, hiện tại Lý đại nhân đã nhận ra được, có phòng bị, muốn bỏ qua hắn sẽ không dễ dàng như vậy!"
Ôi, Bùi Nguyên Ca này!
Nếu Bùi Nguyên Ca có thể thắng trận đua ngựa này, Lý Minh Hạo bại bởi loại người học cưỡi ngựa không đến vài ngày như nàng, tuyệt đối sẽ tỏ ra mặt xám mày tro, không có mặt mũi khiêu chiến với Mặc Nhi nữa. Cứ như vậy, nguy cơ của Mặc Nhi có thể đủ tiếp cận. Đáng tiếc trước đó Liễu quý phi cũng không biết mưu tính của Bùi Nguyên Ca, không có biện pháp nhắc nhở nàng, trong lúc nhất thời lòng như lửa đốt, khó có thể dùng lời diễn tả được.
Thái hậu chăm chú nhìn Liễu quý phi, cười nói: "Như thế nào? Quý phi hy vọng Nguyên Ca thắng?"
"Mới vừa rồi, Lý đại nhân thắng nhiều trận như vậy, dù cưỡi ngựa hay là ngựa đều tốt hơn Bùi tứ tiểu thư rất nhiều. Nếu Lý đại nhân thắng, đó là đương nhiên, nhưng một chút thú vị cũng không có rồi! Có điều, nếu mà ở dưới dạng tình huống thực lực cách xa, Bùi Nguyên Ca lại có thể khéo léo thắng Lý đại nhân, vậy chẳng phải là thú vị? Dù sao thiếp thân cũng không hiểu cưỡi ngựa, nhưng thật ra muốn nhìn một chút kết quả có tính đảo điên như vậy. Thái hậu nương nương đừng nên chê cười thiếp thân mới tốt." Liễu quý phi không mềm không cứng trả lời, ý cười thản nhiên, chính là tay vẫn nhẹ nhàng ôm bả vai như cũ, không dám đụng miệng vết thương.
"Bùi tứ tiểu thư có thể làm đến loại tình trạng này, thật là không dễ, cho dù thua trận đấu, cũng không thể che lấp trí tuệ linh hoạt của nàng." Ánh mắt Hoàng đế nhu hòa, nhìn Bùi Nguyên Ca lấy thực lực kém như vậy, vẫn có thể làm cho Lý Minh Hạo toàn lực ứng phó, khóe miệng cũng không khỏi lộ ra mỉm cười, ôn hòa mà tán thưởng.
Nhìn ánh mắt của hoàng đế, ý cười của thái hậu càng sâu, nói: "Hoàng thượng nói đúng, đứa nhỏ này xác thực thông minh, làm cho người trìu mến."
Nghe trong lời nói của hoàng đế, hiển nhiên vô cùng tán thưởng đối với Bùi Nguyên Ca, đây chính là hoàng đế chưa từng có đối với nữ tử khác. Liễu quý phi khẽ cắn môi, nghĩ đến tình cảm của Vũ Hoằng Mặc và Bùi Nguyên Ca, trong lòng càng ngày càng trở nên nặng nề.
Vũ Hoằng Triết và Vũ Hoằng Hãn lại là nhìn chằm chằm không chớp mắt mà nhìn trường đấu, vẻ mặt kích động. Bọn họ cũng rất không thích Lý Minh Hạo kiêu ngạo, ước gì Bùi Nguyên Ca có thể thắng hắn.
Nhưng thật ra Vũ Hoằng Mặc, mày vẫn nhíu chặt, ánh mắt đen tối, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, không dám có mảy may sai lầm.
Lấy hiểu biết của hắn đối với Nguyên Ca, nếu không có niềm tin nắm chắc hoặc là tính kế, nàng sẽ không dễ dàng yêu cầu chiến; mà lấy trí tuệ của Nguyên Ca, #d#l#q# không có khả năng không nghĩ tới biện pháp theo như lời Liễu quý phi, vào thời khắc cuối cùng lại dùng một chiêu này thắng Lý Minh Hạo. Nguyên Ca sẽ làm như vậy, chỉ có một giải thích, vậy là nàng còn có chuẩn bị ở sau, sở dĩ tung chiêu này ra chính là mê hoặc Lý Minh Hạo.
Dù sao, Lý Minh Hạo cũng có thể có điều nghe nói đối với Bùi Nguyên Ca, nếu toàn bộ hành trình Nguyên Ca đều biểu hiện hoàn toàn không có khác thường, sẽ dễ dàng bại bởi Lý Minh Hạo. Đây thật sự không phù hợp cá tính của nàng, Lý Minh Hạo tất nhiên sẽ phòng bị nàng gian lận ở điểm cuối cùng. Hai người cưỡi ngựa dù sao cách biệt nhiều lắm, nếu Lý Minh Hạo hết sức chăm chú, Nguyên Ca muốn dựa vào xoay người cuối cùng thắng được trận đấu, hy vọng không tính là lớn.
Cho nên, Nguyên Ca cố ý tung ra mồi nhử chuyển hướng địa hình này, làm cho Lý Minh Hạo cho rằng đây là thủ đoạn chiến thắng của nàng, tập trung lực chú ý ở trên chuyển hướng, như vậy ở thời khắc cuối cùng, Nguyên Ca lại dùng đòn sát thủ, Lý Minh Hạo sẽ khó có thể phòng bị.
Chính là, không biết đòn sát thủ cuối cùng của Nguyên Ca đến tột cùng là cái gì?
Vũ Hoằng Mặc đưa chính mình vào tư duy của Nguyên Ca, cố gắng suy nghĩ đối sách, lại dù như thế nào cũng không nghĩ được. Có điều, thực lực của Nguyên Ca và Lý Minh Hạo chênh lệch thật lớn, muốn thắng chỉ có thể thiết kế ở một khắc cuối cùng. Nhìn bên cạnh hương đốt sạch từng tấc một, cách thời gian kết thúc càng ngày càng gần, tâm tình Vũ Hoằng Mặc cũng càng ngày càng cấp bách, ánh mắt cũng lom lom nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, đồng thời chú ý địa hình chung quanh nàng, đoán rốt cuộc có chỗ gì có thể lợi dụng.
Quả nhiên, sau khi lên tinh thần, Bùi Nguyên Ca rất khó bỏ qua Lý Minh Hạo nữa.
Dù sao thời gian nàng học cưỡi ngựa quá ngắn, kỹ thuật khống chế cũng quá thô ráp, nếu là Lý Minh Hạo, có thể làm được khi ngựa lao nhanh như bay ghìm ngựa lập tức dừng, vòng chuyển phương hướng, tự nhiên trôi chảy không lộ dấu vết, nhưng Bùi Nguyên Ca không được. Nếu tốc độ ngựa quá nhanh, nàng hoàn toàn không thể khống chế, bởi vậy, mỗi khi muốn quẹo cua, nàng sẽ không thể không chậm lại tốc độ cưỡi ngựa, mà mỗi lần thay đổi phương hướng cũng để lại dấu vết. Hơn nữa, một khi nàng muốn thay đổi phương hướng, lại không thể ngừng lại trên đường nữa.
Lý Minh Hạo rất nhanh đã nhận thấy được những sơ hở đó, bắt đầu căn cứ tốc độ và động tác tay của nàng dự đoán hành vi của nàng, để sớm chuyển hướng.
Vài lần kế tiếp, khi Bùi Nguyên Ca thay đổi phương hướng, Lý Minh Hạo đều có thể làm được đồng bộ với nàng, thậm chí ở thay đổi phương hướng sau đó còn nhanh hơn nàng.
"Nguyên Ca, ta thừa nhận ngươi rất thông minh, tâm tư nhạy bén, mồm miệng lanh lợi, bởi vậy có thể gặp ngọn nguồn khắp nơi. Nhưng loại thông minh này có thể ứng phó rất nhiều tình huống, nhưng không thể ứng phó tất cả cục diện. Ở trước mặt thực lực chân chính tuyệt đối, thông minh căn bản không có khả năng hoàn toàn bù lại loại chênh lệch này. Cho dù ngươi vắt óc tìm kế nữa, cũng không thắng được ta, ngươi vẫn là nhận thua đi!" Mắt thấy thời gian đến, mà hắn lại bắt đầu chiếm cứ lợi thế, Lý Minh Hạo không khỏi cười nói.
"Hừ, ta chỉ là cưỡi ngựa quá kém mà thôi, nếu ta cưỡi ngựa có thể khá hơn một chút, Lý Minh Hạo, ngươi đã sớm thua!" Bùi Nguyên Ca đột nhiên quay đầu, trong gió thu quần áo mạnh mẽ bay múa, tóc như gấm đen theo gió bay lên, tôn lên đôi mắt bộc lộ sắc bén và dung nhan thanh lệ tuyệt tục của nàng, khiến nàng có loại xuất trần thoát tục hệt như tiên tử lướt gió mà đến, đẹp đến nỗi người nghẹt thở, "Lý Minh Hạo, thắng một người học cưỡi ngựa còn không đến ba ngày như ta, cũng đáng cho ngươi mừng rỡ như điên như vậy? Ngươi đối chính mình cưỡi ngựa rốt cuộc là tự ti đến mức nào, lại muốn tìm lòng tự tin ở trên người ta!"
Không biết là vì vẻ đẹp bức người của Bùi Nguyên Ca vào giờ phút này, hay là bởi vì lời nói sắc sảo của nàng, vẻ mặt Lý Minh Hạo bị kiềm hãm.
Hắn không thể không thừa nhận, nếu Bùi Nguyên Ca cưỡi ngựa khá hơn một ít, sơ hở không có rõ ràng như vậy, thắng bại thật sự khó có thể kết luận.
Một người tinh thông cưỡi ngựa bắn cung như hắn, bị tiểu nữ tử mới học cưỡi ngựa không đến ba ngày như Bùi Nguyên Ca ép đến loại tình trạng này, theo trình độ nào đó mà nói, đã là Bùi Nguyên Ca thắng, mà hắn thua! Nhưng mà, trước mắt quan hệ tiền đặt cược của trận cưỡi ngựa này không phải là nhỏ, lại là trước mắt bao người như vậy, Lý Minh Hạo cũng không dám phát triển phong cách thương hương tiếc ngọc, thừa nhận bại bởi Bùi Nguyên Ca, vậy lấy thế cục xác lập địch vô số hiện tại của hắn, khẳng định sẽ bị mọi người cười nhạo chết.
"Nhưng mà, trận đua ngựa này ngươi định ra quy tắc như vậy, hạn chế đối với bản thân ta cũng rất lớn. Dưới tình huống như vậy, ta có thể thắng đã rất không dễ dàng." Lý Minh Hạo cũng chỉ có thể lấy cái này làm lí do thoái thác.
"Thắng?" Bùi Nguyên Ca cười lạnh, "Không tới một khắc cuối cùng, ai thua ai thắng còn khó có thể kết luận đấy!"
"Đã gần như là thời khắc cuối cùng, tình hình trước mắt ngươi không có khả năng bỏ qua ta, Nguyên Ca!" Tuy rằng Lý Minh Hạo bị vẻ đẹp và lời nói lúc này của Bùi Nguyên Ca quấy nhiễu, nhưng cũng không có thả lỏng cảnh giác. Đang tính toán thời gian đồng thời đang quan sát tình hình bốn phía, chỗ trước mắt bọn họ là một mảnh địa hình bằng phẳng lớn, điểm cuối phía trước là một chỗ vách đá, mà ở cách vách đá đó không xa lại có một tảng đá không lớn không nhỏ.
Nếu là chạy băng băng thẳng tắp, hoặc là chuyển hướng bình thường, theo lúc đầu Bùi Nguyên Ca không thể bỏ qua hắn.
Nàng duy nhất có thể lợi dụng, chính là tảng đá kia, nhưng, cho dù nàng chuyển hướng ở nơi nào, Lý Minh Hạo cũng nắm chắc có thể dự đoán đựơc trước tiên, đuổi kịp trước khi nàng hoàn thành hành vi chuyển hướng, vẫn dẫn trước nàng như cũ.
Mắt thấy cách tảng đá kia càng ngày càng gần, Bùi Nguyên Ca hơi giảm tốc độ, lại đột nhiên tay cầm dây cương chuyển đi về phía phải.
Lý Minh Hạo chú ý nàng hồi lâu, biết động tác này của nàng chính là dấu hiệu quẹo trái, có điều lần này Bùi Nguyên Ca cũng không có giảm bớt tốc độ, xem ra cũng là nhận ra nếu giảm tốc, sau khi xoay người xông lên hoàn toàn không bằng Lý Minh Hạo có thể chuyển hướng ở trong bay nhanh, vẫn sẽ bị hắn dẫn trước như cũ, cho nên thừa dịp sắp đến lúc điểm cuối, muốn đánh cuộc một keo, không giảm tốc chuyển hướng, có lẽ có thể thắng Lý Minh Hạo.
Bất quá, việc này căn bản là không có khả năng, dù sao hai người cưỡi ngựa kém quá xa!
Mắt thấy thắng lợi sắp tới, khóe miệng Lý Minh Hạo lộ ra ý cười thật sâu, vì không bị tảng đá kia ảnh hưởng tốc độ, hắn tính chuẩn địa phương, đuổi ở phía trước Bùi Nguyên Ca quay đầu ngựa lại. Nhưng mà, ngay ở nháy mắt hắn quay đầu ngựa lại, tay Bùi Nguyên Ca cầm dây cương bỗng nhiên thay đổi phương hướng, thu hồi xu thế tới phía phải, mà đổi thành phía trái.
Bị lừa rồi!
Khi Bùi Nguyên Ca cố ý làm cho hắn phát hiện sơ hở nàng chuyển hướng, thuận tiện mê hoặc hắn vào thời khắc cuối cùng này!
Trong lòng Lý Minh Hạo thầm hoảng, cũng may hắn cưỡi ngựa thực là cao siêu, cho dù ở cơ hội cấp bách này, vẫn cứ ghìm chặt cương ngựa, mệnh lệnh ngựa trắng dưới thân ngoặt lớn 180 độ, đổi thành phía phải. Ngựa trắng hí dài một tiếng, cất vó xao động, hầu như quăng Lý Minh Hạo ngồi trên xuống dưới.
Sau mạo hiểm, đúng là vẫn còn thuận lợi xoay chuyển phương hướng, nhưng cứ như vậy, tốc độ của hắn sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
Lý Minh Hạo đang ảo não, lại đột nhiên phát hiện sau khi quẹo phải phương hướng vốn không có bóng dáng Bùi Nguyên Ca, trong lòng lại là kinh hoảng, không phải quẹo phải?
Không phải quẹo trái, cũng không phải quẹo phải, như vậy là... Phía trước?
Nhưng là phía trước là vách đá, lấy Bùi Nguyên Ca cưỡi ngựa, nếu không sớm ghìm ngựa thì coi tốc độ và quán tính của nàng vốn không thể ghìm ngựa dừng lập tức, nói không chừng sẽ trực tiếp ngã xuống vách đá! Trong lòng Lý Minh Hạo kinh hãi, lại quay đầu ngựa lại, nhưng chỉ có thể thấy được thân xiêm y đỏ tươi của Bùi Nguyên Ca kia, cũng không có xu thế giảm tốc chút nào, ngược lại tốc độ nhanh hơn so với lúc trước, ở nháy mắt tới vách đá, chợt giơ roi.
Hồng y ngựa cọ, ở nháy mắt hương đốt sạch, nhảy qua vách đá, ném qua Lý Minh Hạo xa xa phía sau.
Bùi Nguyên Ca, nàng hoàn toàn thắng rồi!