Trong lời nói tất cả đều là ý coi trọng yêu thương, ngầm có phần cảnh cáo.
Vũ Oản Yên đương nhiên hiểu được, thái hậu nói như vậy ở trước mặt của nàng, hiển nhiên là đang cảnh giới nàng, để cho nàng biết, hiện tại thái hậu coi trọng Bùi Nguyên Ca bao nhiêu, để cho nàng đừng bởi vì một chút chuyện xưa gây khó dễ với Bùi Nguyên Ca. Nhớ tới lúc trước, khi nàng ở trong cung, tuy rằng Bùi Nguyên Ca cũng được thái hậu yêu thích, nhưng hiển nhiên thái hậu xem đây là quân cờ, khác hẳn với loại tín nhiệm coi trọng hiện tại này. Hiển nhiên, mấy tháng ngắn ngủn, địa vị của Bùi Nguyên Ca đã bay lên nhanh chóng ở trong lòng thái hậu, xem ra trước đó nàng quan sát không sai, vị Bùi tứ tiểu thư này quả nhiên thủ đoạn phi phàm!
Nói không chừng, cả chuyện hoàng hậu bị phế, đều có bút tích của vị Bùi tứ tiểu thư này!
Bởi vậy, nghe được lời thái hậu nói, Vũ Oản Yên chính là cười nhợt nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thái hậu khẽ nhíu mày, lần này bà tuyên triệu Vũ Oản Yên lại đây, đương nhiên là muốn hỏi thăm chuyện phủ Thọ Xương Bá, nhưng từ đầu đến cuối thái độ Vũ Oản Yên lại chính là như vậy, kính cẩn có lễ, lại khắp nơi đều lạnh nhạt xa cách, hiển nhiên rất là ly tâm (không cùng lòng) với vị thái hậu là bà, không nhịn được nói: “Yên nhi, có câu hoàng tổ mẫu vẫn phải nói, tuy rằng nói con gả cho người ta, chính là con dâu nhà người khác, nhưng nói đến cùng, nhà mẹ đẻ mới là gốc rễ để con sống yên ở nhà chồng! Lại nói, nếu phủ Thọ Xương Bá đắc lực, thể diện của con cũng có vẻ vang phải không?”
Trong giọng nói vừa có uy hiếp, lại có lợi dụ.
Thấy thái hậu ngay cả lời này cũng không tránh Bùi Nguyên Ca, Vũ Oản Yên đã càng rõ ràng địa vị Bùi Nguyên Ca ở trong lòng thái hậu, cười nhạt nói: “Hoàng tổ mẫu nói là phải! Ngài yên tâm, cháu gái bất tài nữa, cũng là nữ nhi của phụ hoàng, dù sao sẽ không làm mất mặt hoàng thất. Về phần phủ Thọ Xương Bá, dạ, gần nhất thân thể công công có bệnh nhẹ, ôm bệnh tại giường, thế tử gia lại xin điều biên cương, đến bây giờ ngay cả phong thư cũng còn chưa mang hộ trở về, ngay cả cháu gái cũng không biết tình hình gần đây của hắn như thế nào. Trong nhà chính là hai vị trụ cột này, nhưng đều không làm được gì, đừng nói đắc lực thịnh vượng, hiện tại cháu gái chỉ hy vọng gia đình có thể an bình, như vậy cũng đủ rồi!”
Nói xong, đôi mắt tối tăm nhanh chóng thoáng hiện một vệt sáng, lẳng lặng nhìn thái hậu.
Nàng đương nhiên hiểu được tâm tư thái hậu.
Sau khi hoàng hậu bị phế, Diệp thị lại liên tục xuất hiện vấn đề, vài vị tộc nhân và nhân thủ dưới trướng Diệp thị đều bị tước chức quan, làm cho thế lực Diệp thị giảm nhiều. Cho nên thái hậu bèn đánh chủ ý tới phủ Thọ Xương Bá, nghĩ sóng gió từ hôn trước đó xem như bình định một chút rồi, nghĩ tiếp theo Thọ Xương Bá và Phó Quân Thịnh dốc sức làm cho Diệp thị. Nhưng từ sau khi biết Hoa phi bị hoàng hậu bỏ thuốc tuyệt dục, Vũ Oản Yên đã hạ quyết tâm không muốn chịu thái hậu và Diệp thị thao túng nữa, hơn nữa nay không rõ hướng tranh đấu của Diệp thị và Liễu thị, Vũ Hoằng Triết và Vũ Hoằng Mặc, hươu chết vào tay ai cũng còn chưa biết, bởi vậy Vũ Oản Yên hạ quyết tâm không đếm xỉa đến.
Đốii với tháihậu mà nói, phủ Thọ Xương Bá chẳng qua là quân cờ chỉ dùng để đến khuếch trương thế lực. Nhưng Vũ Oản Yên nàng là thế tử phi của phủ Thọ Xương Bá, hưng suy đồng thể, vinh nhục cùng hưởng với phủ Thọ Xương Bá, tương lai và tiền đồ của nàng đều gắn bó với phủ Thọ Xương Bá. Thậm chí, phủ Thọ Xương Bá cũng là chỗ dựa tương lai của Hoa phi, nàng tuyệt đối không muốn phủ Thọ Xương Bá bị thái hậu khống chế, trở thành vật hi sinh trong tranh đấu của Diệp thị.
Nghe đối thoại của hai người, Bùi Nguyên Ca cũng dần dần hiểu được.
Trước đó nàng đoán không sai, thái hậu quả thực muốn chen chân vào binh quyền, trừ bỏ Lý Minh Hạo, còn đánh chủ ý tới trên đầu phủ Thọ Xương Bá. Dù sao Thọ Xương Bá Phó Anh Kiệt là xuất thân binh nghiệp, cũng từng lập ra rất nhiều quân công. Khó có được là, Vũ Oản Yên có thể nhìn thấu triệt tình hình, dù thái hậu cưỡng bức lợi dụ như thế nào, nàng ta đều lạnh nhạt từ chối, không cho phủ Thọ Xương Bá tranh đoạt vũng nước đục lần này, ở giữa gió lốc, vẫn có thể tỉnh táo như thế, quả nhiên là người thông minh hiếm có!
Thái hậu nhíu mày càng sâu, từ sau khi đính ước việc hôn sự này cho Vũ Oản Yên, cháu gái này liền trở nên trầm mặc hơn, hiển nhiên có oán giận, dù sao lúc ấy tình hình phủ Thọ Xương Bá bê bối như vậy. Xưa nay, Vũ Oản Yên thông minh, đương nhiên hiểu được mình thành quân cờ thái hậu mượn sức phủ Thọ Xương Bá. Chính là không ngờ, sau khi xuất giá, Vũ Oản Yên lại càng thay đổi nghiêm trọng hơn, không có việc gì thì ngay cả hoàng cung cũng không vào nữa, đúng là thái độ muốn phân rõ quan hệ với bà và Diệp thị.
Có điều quên đi, dù sao phủ Thọ Xương Bá có tiếng xấu, hiện tại bắt đầu dùng cũng chưa chắc là đúng lắm, nếu Vũ Oản Yên không biết điều như vậy, vậy tùy vào nàng đi!
Trong lòng có ứng cử viên càng tốt hơn, Lý Minh Hạo, thái hậu cũng không có nhiều nhiệt tình với phủ Thọ Xương Bá.
Đang muốn vẫy tay bảo Vũ Oản Yên đi ra ngoài, bỗng nhiên bên ngoài lều trại truyền đến một tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm!”
Bùi Nguyên Ca và Vũ Oản Yên đều vội vàng đứng dậy, đứng cung kính. Chỉ thấy mành lều trại chợt vén lên, hoàng đế thân mặc long bào màu thiên thanh hình tròn hơi khom người, vào lều trại, nhìn bốn phía chung quanh, ánh mắt chăm chú ở trên người Bùi Nguyên Ca và Vũ Oản Yên, lập tức tránh ra, cười đi về phía thái hậu. Ngay sau đó, phía sau hắn hiện lên một bóng dáng màu xanh lam, vừa tú nhã lại lộng lẫy chói mắt, đẹp như mẫu đơn, chính là Bùi Nguyên Vũ. Vốn là ý cười dịu dàng trên mặt sáng rực rỡ, ánh mắt sáng như chấm nhỏ, nở nụ cười tươi sáng với Bùi Nguyên Ca, lập tức phúc thân nói: “Tiểu nữ bái kiến thái hậu nương nương, công chúa Oản Yên!”
Đôi mắt Thái hậu hơi cứng lại, nặng nề nhìn chằm chằm bộ dáng mặt mày hớn hở của Bùi Nguyên Vũ, vẻ mặt hơi có chút kinh ngạc âm trầm.
Vũ Oản Yên hành lễ với hoàng đế trước, thế này mới thản nhiên nói: “Bùi đại tiểu thư không cần đa lễ!”
“Oản Yên, con cũng tới thăm mẫu hậu à!” Hoàng đế có chút bất ngờ, lập tức lại mỉm cười, rất lâu không gặp đứa con gái đã xuất giá này, hỏi hai câu tình trạng ở phủ Thọ Xương Bá, Vũ Oản Yên đều đáp từng việc. Hoàng đế lại dặn dò vài câu bổn phận gả làm con dâu người ta, không cho phép nàng kiêu ngạo ngang ngược phóng túng, liền lướt qua Vũ Oản Yên, trước tiên hơi quay đầu liếc nhìn Bùi Nguyên Vũ, lập tức chuyển mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, mắt chứa dò hỏi, miệng lại nói: “Thì ra là Bùi tứ tiểu thư cũng ở nơi này.”
Bùi Nguyên Ca phúc thân, trước tiên ánh mắt tìm về phía thái hậu, khẽ lắc đầu, lập tức nói: “Tiểu nữ bái kiến hoàng thượng!”
“Đứng lên đi!” Hoàng đế tỉnh ngộ, gật gật đầu.
Bùi Nguyên Vũ khiêu khích liếc mắt với Bùi Nguyên Ca, Vũ Oản Yên cũng thấy, lại thấy thái hậu không che dấu nổi kinh ngạc, lòng đã hiểu ra, bèn cười nói: “Xưa nay Bùi tứ tiểu thư được thái hậu yêu thích, đến thăm hỏi hoàng tổ mẫu đúng là bình thường, làm sao Bùi đại tiểu thư lại hộ tống phụ hoàng đến đây? Như thế thật là khéo!” Xem ra vị Bùi đại tiểu thư này và phụ hoàng cùng nhau, cũng không phải là ý của thái hậu, hơn nữa Bùi đại tiểu thư và Bùi Nguyên Ca dường như không hoà thuận. Một khi đã vậy, nàng cũng không ngại giúp Bùi Nguyên Ca một phen, bán cho nàng một cái nhân tình.
Tuy rằng đối với chuyện Bùi Nguyên Ca và Phó Quân Thịnh, trong lòng Vũ Oản Yên có chút chú ý, nhưng nàng càng rõ ràng, hiện tại nàng đã không có khả năng nhúng tay vào chuyện trong hoàng cung. Nếu còn muốn bảo toàn Hoa phi, chỉ sợ vẫn phải dừng ở trên người Bùi Nguyên Ca, chỉ có nên giao hảo, không nên trở mặt.
“Thật là đúng dịp, thân thể mẫu hậu không khoẻ, trẫm lại đây thăm hỏi, không nghĩ tới nửa đường lại gặp Bùi đại tiểu thư. Bùi đại tiểu thư nói là tới thăm mẫu hậu, không cẩn thận xoay bị thương chân, trẫm nghĩ thân thể mẫu hậu hơi bệnh nhẹ, trong lều trại chắc chắn có thái y ở đây. Bùi đại tiểu thư bị thương, đi lại không tiện, liền dẫn nàng cùng tiến đến, miễn cho có sai lệch.” Hoàng đế khẽ cười nói, “Bùi đại tiểu thư xoay bị thương chân, lại vẫn nghĩ đến thăm hỏi mẫu hậu, một mảnh hiếu tâm thật sự đáng khen. Không biết thái y có ở đây hay không? Vừa vặn chẩn trị cho Bùi đại tiểu thư!”
Thăm thái hậu? Xoay bị thương chân?
Hoàng đế nói được giản lược tầm thường, dường như không thèm để ý, nhưng ở trong giản lược tầm thường lại để lộ ra ý tứ hàm xúc vô hạn.
Nhìn đôi mắt Bùi Nguyên Vũ lóe sáng, bộ dáng tươi cười toả sáng, dù là ai cũng sẽ không cho là nàng ta “Đúng dịp” gặp được hoàng đế, chắc là đã sớm hỏi thăm hướng đi của hoàng đế, yêu thương nhung nhớ, cố ý muốn ló mặt ở trước mặt hoàng đế đấy? Nhất là thái hậu, càng biết Bùi Nguyên Vũ mới đi ra ngoài từ trong lều trại của bà, còn nói gì tới thăm hỏi? Rõ ràng coi đây là lấy cớ, tranh thủ cảm tình của hoàng đế. Mà quan trọng nhất là....
Trước đó bà vừa mới trách cứ Bùi Nguyên Vũ, kết quả sau khi Bùi Nguyên Vũ rời khỏi đây, chẳng những không có tỉnh lại, ngược lại xoay người đã hỏi thăm được hành tung của hoàng đế, tự mình chạy đến xuất hiện trước mặt hoàng đế! Hiển nhiên, Bùi Nguyên Vũ không nghe vào lời của bà chút nào, ngược lại bỏ thái hậu bà qua một bên tự mình hành động... Khi thái hậu bà đây có thể cung cấp tiện lợi cho nàng thì ngoan ngoãn phục tùng, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà hơi răn dạy thêm hai câu, Bùi Nguyên Vũ liền không phục bất mãn làm theo ý mình, thậm chí còn đến trước mặt thái hậu bà diễu võ dương oai...
Thái hậu bỗng nhiên nhớ tới lời Triệu Lâm khi đến Bùi phủ tuyên chỉ lúc trước, lòng càng thêm băng giá.
Triệu Lâm nói, khi hắn đi tuyên chỉ, thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Vũ và Bùi Chư Thành không đúng, hình như nổi lên tranh chấp, thậm chí trong đôi mắt Bùi Nguyên Vũ có vẻ khiêu khích. Bùi Chư Thành thân là phụ thân của Bùi Nguyên Vũ, vẻ vang một chữ hiếu, thì Bùi Nguyên Vũ không nên làm càn như thế, huống chi mọi người đều biết Bùi Chư Thành yêu thương con gái, cũng hao hết tâm huyết với thứ nữ như Bùi Nguyên Vũ, chưa từng bạc đãi. Dù phát sinh chuyện gì, Bùi Nguyên Vũ cũng không nên trở mặt với Bùi Chư Thành, hơn nữa, còn trước mặt người ngoài như Triệu Lâm.
Chỉ có thể nói, con người Bùi Nguyên Vũ trời sinh lạnh bạc công danh lợi lộc, làm lòng người băng giá.
Nếu chính là lạnh bạc công danh lợi lộc cũng thôi đi, Bùi Nguyên Vũ lại có khuôn mặt đẹp, có khôn vặt, cũng còn có chút thủ đoạn, nhất là chuyện lần này. Ở trong cung, chỗ dựa duy nhất của Bùi Nguyên Vũ chính là thái hậu bà, nhưng hôm nay sau khi bị bà răn dạy, thoáng qua đã có thể hỏi thăm được hành tung của hoàng đế, phần thủ đoạn và năng lực này khiến trong lòng thái hậu ngoại trừ băng giá, lại có chút kinh hãi, thoạt nhìn ngoại trừ thái hậu bà, Bùi Nguyên Vũ có nhân mạch và mạng lưới quan hệ khác ở trong cung, mà thái hậu bà lại một chút cũng không nhận ra được!
Nguyên Ca nói, mỹ mạo của Bùi Nguyên Vũ, trong cung chỉ Triệu Tiệp Dư có thể so sánh, xem ra, không chỉ là mỹ mạo, ngay cả tính tình cũng tương tự.
Lúc trước Triệu Tiệp Dư là người Liễu quý phi đề bạt lên, kết quả sau khi được sủng ái cũng không để Liễu quý phi vào mắt, thậm chí nhằm vào khắp nơi, đlqđ@bubble editor coi như kẻ thù. Hiện tại nếu bà thật sự cất nhắc Bùi Nguyên Vũ, chỉ sợ sẽ dẫm vào vết xe đổ của Liễu quý phi, không những không thể tăng thêm cánh tay cho mình, củng cố thế lực cho Diệp thị, ngược lại là nuôi hổ thành hoạ, làm cho mình càng thêm gian nan! Cũng may mà mình phát hiện sớm, không đến mức đúc thành sai lầm lớn!
Xem ra, bà muốn để cho Bùi Nguyên Vũ vào cung, thật sự là nhìn lầm người rồi!
Trong lòng đã hạ quyết tâm, sắc mặt thái hậu vốn có chút âm trầm chậm rãi khôi phục bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra một tia mỉm cười, vẻ mặt từ ái nói: “Phải không? Vậy Bùi đại tiểu thư thật đúng là dụng tâm lương khổ!”
Nghe được tiếng “Bùi đại tiểu thư” này, lại nhìn ánh mắt thái hậu, Bùi Nguyên Ca đã biết, liên hoàn kế mà nàng bố trí rốt cục có hiệu quả, chỉ sợ là thái hậu phải bỏ đi ý nghĩ để cho Bùi Nguyên Vũ vào cung rồi! Về phần hoàng đế bên kia, Bùi Nguyên Ca cảm thấy, hoàng đế cũng không hứng thú với Bùi Nguyên Vũ, chính là bị vướng bởi thái hậu mà dùng thủ thuật che mắt, có lệ mà thôi. Nếu thái hậu đánh mất ý nghĩ này, thì Bùi Nguyên Vũ không thể vào cung, cũng sẽ không gây họa tới Bùi phủ.
Bùi Nguyên Vũ, kỳ thật nàng ta vốn không rõ tính tình thái hậu!
Thái hậu là người rất tự phụ, chuyện đã nhận định thì sẽ không thay đổi, cho nên, lúc bà muốn Bùi Nguyên Vũ vào cung, bất kể thái hậu có coi trọng Bùi Nguyên Ca bao nhiêu, bất kể Bùi Nguyên Ca lại góp lời như thế nào, thái hậu cũng không có khả năng thay đổi chủ ý, thậm chí còn có thể cho rằng Bùi Nguyên Ca đang ghen tị, nói không chừng sẽ bởi vậy mà không thích, thậm chí dạy bảo Bùi Nguyên Ca. Cho nên, cho tới bây giờ Bùi Nguyên Ca đều chưa từng nói xấu Bùi Nguyên Vũ ở trước mặt thái hậu, bởi vậy đó sẽ chỉ đưa đến tác dụng ngược lại.
Muốn đánh mất ý nghĩ để cho Bùi Nguyên Vũ vào cung của thái hậu, biện pháp duy nhất chính là dùng sự thực làm cho thái hậu hiểu được, Bùi Nguyên Vũ không thích hợp vào cung.
Bởi vậy, lúc nghe được việc liên quan săn bắn mùa thu từ chỗ Triệu Lâm, Bùi Nguyên Ca đã biết, cơ hội tới rồi!
Đầu tiên, Bùi Nguyên Ca kính nhờ Triệu Lâm, sau khi hồi Huyên Huy cung, bẩm báo chi tiết tình hình thấy ở Bùi phủ cho thái hậu, cũng tăng thêm dẫn dụ, làm cho thái hậu sinh ra nghi ngờ với tính tình của Bùi Nguyên Vũ. Đương nhiên, với sự cẩn thận của thái hậu, không có khả năng vì thế liền từ bỏ Bùi Nguyên Vũ, nhưng trong lòng lại sẽ có nghi ngờ, hơn nữa lấy ánh mắt nghi ngờ như vậy đến quan sát nghiệm chứng tất cả cử chỉ của Bùi Nguyên Vũ, trong vô hình đã dẫn theo ý soi mói.
Tiếp theo, ở trước thu săn, Bùi Nguyên Ca cố ý vô tình kích thích Bùi Nguyên Vũ vài câu, kích động lòng Bùi Nguyên Vũ tràn đầy khó chịu, càng một lòng một dạ muốn phong thái chiếu người ở thu săn, làm tất cả mọi người cảm thấy kinh diễm. Mà bởi vì tính đặc thù của thu săn, cử chỉ này nhất định sẽ khiến cho thái hậu bất mãn, mà sau khi phát hiện Lý Minh Hạo, Bùi Nguyên Ca lại cố ý dẫn dụ, làm cho Lý Minh Hạo và Bùi Nguyên Vũ gây ra thị phi, làm sâu sắc thêm sự bất mãn của thái hậu.
Lấy tính tình thái hậu, Bùi Nguyên Vũ sắp vào cung, lại xảy ra loại rắc rối này, thái hậu nhất định sẽ gọi nàng tới, tăng thêm trách cứ và chỉ bảo.
Mà Bùi Nguyên Ca thì động chút tay chân nho nhỏ ở trong quá trình này, làm cho Bùi Nguyên Vũ cho rằng, sở dĩ thái hậu sẽ trách cứ Bùi Nguyên Vũ, tất cả đều là Bùi Nguyên Ca làm khó dễ từ giữa, khiến cho Bùi Nguyên Vũ chẳng những không có được tán thưởng nên có, ngược lại đưa tới trách cứ. Cứ như vậy, sẽ khiến Bùi Nguyên Vũ sinh ra ảo giác, cho rằng ảnh hưởng của Bùi Nguyên Ca với thái hậu cũng đủ uy hiếp tới tiền đồ của nàng, có thể sẽ làm nàng vĩnh viễn khó xoay người.
Kỳ thật, cho dù là thái hậu tức giận, để cho Bùi Nguyên Vũ rời đi tự kiểm điểm, nhiều nhất cũng chỉ sẽ cho rằng Bùi Nguyên Vũ không đủ thông minh tỉnh táo, cũng sẽ không bởi vậy từ bỏ Bùi Nguyên Vũ. Muốn khiến bà cảm thấy Bùi Nguyên Vũ không thể vào cung, nhất định phải khiến thái hậu cảm thấy uy hiếp, vậy Bùi Nguyên Vũ phải tự mình làm ra cử chỉ khác người. Cho nên Bùi Nguyên Ca cố ý để lộ ra hành tung của hoàng đế, Bùi Nguyên Vũ xem lần thu săn này cho là cứu tinh cuối cùng, cơ hội duy nhất, ở dưới tình huống tuyệt vọng với thái hậu, tất nhiên sẽ tự mình nghĩ biện pháp để tiếp cận hoàng đế, muốn từ hoàng đế bắt đầu. Mà hành vi như vậy của nàng mới sẽ thật sự chôn vùi tất cả hy vọng của nàng, bởi vì điều này làm cho thái hậu thấy được công danh lợi lộc, bạc lạnh, với làm theo ý mình của Bùi Nguyên Vũ, hơi có không thuận tiện sẽ cãi lời thái hậu, căn bản không có khả năng hoàn toàn cho thái hậu sử dụng.
Bùi Nguyên Ca lại cố ý nhắc tới Triệu Tiệp Dư, làm cho thái hậu nghĩ đến vết xe đổ của Liễu quý phi.
Nếu là thái hậu trước khi Diệp thị rơi đài, chưa chắc sẽ để Bùi Nguyên Vũ ở trong lòng, bởi vì thái hậu cũng có đủ tự tin có thể áp chế Bùi Nguyên Vũ, làm cho nàng không thể nổi lên sóng gió. Nhưng mà, trải qua sự kiện phế hậu, Diệp thị lại ở thời kì rung chuyển, lúc này thái hậu lại là mẫn cảm mà đa nghi, bà không hề tự tin với bản thân như vậy, mà phòng bị với người chung quanh lại càng sâu. Hơn nữa, bà còn muốn ổn định tình hình Diệp thị hiện tại, đầu tiên quan trọng là cầu ổn, cho nên, khi bà cho rằng Bùi Nguyên Vũ có thể sẽ trở thành mối họa, thì nhất định sẽ quyết đoán từ bỏ Bùi Nguyên Vũ.
Đó là một trù tính liên hoàn, nhưng chân chính sẽ làm thái hậu dao động, chính là hành vi cuối cùng của Bùi Nguyên Vũ tự mình chặn lại hoàng đế.
Bởi vì thái hậu vốn cho rằng, ở trong cung Bùi Nguyên Vũ ngoại trừ thái hậu bà lại không có chỗ dựa vào, nhưng hiện tại trong cơn tức giận bà trách cứ Bùi Nguyên Vũ, Bùi Nguyên Vũ lại có thể xoay người liền biết hành tung của hoàng đế, tự mình thiết kế tiếp cận hoàng đế. Thái hậu sẽ bắt đầu hoài nghi năng lực của Bùi Nguyên Vũ và nhân mạch ở hoàng cung, tiến tới sinh lòng cảnh giác. Nhưng mà, thái hậu tuyệt đối sẽ không bởi vậy đi chất vấn Bùi Nguyên Vũ, mà sẽ chỉ suy đoán ở trong lòng, bởi vì suy đoán mà càng thêm nghi ngờ không thôi, cho nên, thái hậu vĩnh viễn sẽ không biết, tin tức này kỳ thật là Bùi Nguyên Ca để lộ cho Bùi Nguyên Vũ!
Kinh thành nhiều mỹ nhân là phải, muốn thấy người sang bắt quàng làm họ thì càng nhiều, thái hậu không lo không tìm thấy mỹ nhân thích hợp, không cần phải đánh cược ở trên người Bùi Nguyên Vũ.
Bùi Nguyên Vũ thất bại, ở chỗ nàng coi trọng quá mức địa vị Bùi Nguyên Ca ở trong lòng thái hậu, hiểu biết với thái hậu quá mức nông cạn, căn bản không tìm đúng định vị của mình. Nàng hoàn toàn đã không biết, lần thu săn này, thậm chí nàng cái gì cũng không cần làm, chỉ cần làm ra vẻ cung kính với thái hậu, thì thái hậu nhất định sẽ tuyển nàng vào cung! Quá mức muốn lộ mặt, ngược lại trở thành căn nguyên sự thất bại của nàng!
Nhưng dù như thế nào, ở dưới thiết kế liên hoàn của nàng, rốt cụôc bóp chết khả năng Bùi Nguyên Vũ vào cung!
Trong đôi mắt Bùi Nguyên Ca lộ ra ý cười nhàn nhạt.