Vụ án làm rối kỉ cương khoa cử chấn động triều đình, Thất điện hạ vốn nổi bật cực thịnh bị đoạt chức cấm túc, Lục điện hạ vốn không có tiếng tăm gì lại trổ hết tài năng trong chuyện này, đầu tiên là trên triều đường khẩu chiến, được Hoàng đế và triều thần tán thành; ngay sau đó ở cửa Tây Hoa khuyên bảo các học trò một phen leng keng có lực, được các học trò truyền tụng rộng rãi; cuối cùng được Hoàng đế giao trọng trách trở thành tổng quan chủ khảo, chủ trì khoa cử mới, tuyển nhân tài.
Các học trò được lựa chọn từ khoa cử đều trở thành đệ tử của quan chủ khảo, sau khi vào triều giúp đỡ đề bạt lẫn nhau, quan hệ rắc rối phức tạp.
Bởi vậy mỗi lần khoa cử, chúng triều thần đều hy vọng có thể trở thành quan chủ khảo vì tầng tầng mạng lưới quan hệ, mà lần này Hoàng đế tự mình giao trọng trách cho Lục điện hạ, cộng thêm án khoa cử làm rối kỉ cương phía trước càng chiêu hiển Lục điện hạ quật khởi.
Trong lúc nhất thời, cho dù triều đình hay là hoàng cung, gió hướng đều loáng thoáng thay đổi.
Mà đúng lúc này, hậu cung lại xảy ra một chuyện lớn.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, Liễu quý phi vẫn cáo bệnh, sau đó lại "lành bệnh" nhưng cũng không thu hồi quyền lợi thống ngự lục cung, vẫn do Trịnh tu dung chủ trì sự vụ, bởi vậy Trịnh tu dung trong lúc nhất thời biến thành người chạm tay có thể bỏng trong hậu cung. Nhưng mà, đêm mùng chín tháng mười, Trịnh tu dung lại đột nhiên mang theo lượng lớn cấm vệ quân xuất hiện ở đình giữa hồ trong ngự hoa viên, cãi cọ ầm ĩ. Vừa vặn lúc ấy Lục hoàng tử phi Đỗ Nhược Lan ở đình giữa hồ ngắm cảnh, kết quả bị nhóm người này kinh động, tưởng là xuất hiện thích khách, kinh hãi bị động thai khí, mặc dù thái y cứu chữa bảo vệ được tính mạng, nhưng đứa con trong bụng gần tám tháng lại không thể bảo trụ.
Đó là một nam thai đã thành hình, Đỗ Nhược Lan biết được liền chết ngất đi.
Vốn sinh non đã làm cho Đỗ Nhược Lan tổn thương nguyên khí, lại bởi vì con chết mà khóc chết đi sống lại, thân thể càng thêm suy yếu. Bùi Nguyên Ca đến thăm nàng, Đỗ Nhược Lan vốn tú lệ uyển chuyển hàm xúc đã tiều tụy không thành hình người, lôi kéo tay Bùi Nguyên Ca rớt nước mắt. Bùi Nguyên Ca nhìn nàng, trong lòng chua xót thống khổ, nhưng cũng chỉ có thể nhẹ giọng an ủi nàng nén bi thương, bảo trọng thân thể, miễn cho vì vậy bệnh căn không dứt.
Khi trở về Xuân Dương cung, trên mặt Bùi Nguyên Ca tràn ngập chua xót và mỏi mệt.
Vũ Hoàng Mặc đau lòng muốn chết, ôm nàng vào lòng, giúp đỡ nàng cởi ra áo choàng gấm hồng thêu mai lục ngạc, giắt lên giá áo bên cạnh, lại vội vàng phân phó đám người Tử Uyển chuẩn bị nước nóng tắm rửa.
Sau khi tắm cánh hoa ấm áp, Bùi Nguyên Ca cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút, mặc áo ngủ màu tím nhạt đi ra, nhìn thấy Vũ Hoàng Mặc dựa vào bên giường nhìn một phần công văn, vẻ mặt chuyên chú mà ngưng thần.
Hắn mặc áo ngủ màu trắng trân châu, màu trân châu sáng bóng càng tôn lên da thịt hắn tinh tế ôn nhuận, chiếu sáng rực rỡ, da trắng tóc đen, lông mi thật dài dưới ngọn đèn đầu hạ thản nhiên che lấp, chi lộ ra một đường đôi mắt. Nhưng chỉ là một đường này đã đủ mỹ lệ như ánh sao, tựa như đá quý lưu quang lộng lẫy, ma mị như muốn câu hồn phách người. Mà giờ phút này biểu tình hắn trầm túc mà chuyên chú, không còn lỗ mãng tùy tiện, càng giống như ánh bình minh quý giá trong đêm, làm người ta hoa mắt say mê.
Biết trong khoảng thời gian này Hoàng Mặc cũng bề bộn nhiều việc, hôm nay rõ ràng còn có công văn chưa xử lý xong, lại vẫn lo lắng nàng, vội vàng trở về xem nàng, trong lòng Bùi Nguyên Ca đột nhiên dâng lên cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn, có phu quân dịu dàng săn sóc như vậy, nàng còn cầu gì hơn?
Nhận thấy được ánh mắt Nguyên Ca, Vũ Hoàng Mặc giương mắt, thân thiết hỏi: "Có tốt hơn chút nào không?"
"Ừ..!" Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, bước lên phía trước, tự giác chui vào trong cánh tay hắn, dựa vào lòng hắn, hỏi: "Hoàng Mặc, Trịnh tu dung bên kia nói như thế nào? Phụ hoàng xử trí nàng như thế nào?"
"Trịnh tu dung vừa mới bắt đầu chỉ nói là theo lệ tuần tra, nhưng mà đã trễ như thế, làm gì có đạo lý Trịnh tu dung tự mình dẫn người tuần tra? Luôn mãi truy vấn, nàng mới nói là có người mật báo, nói Mạc chiêu nghi và nam tử tư thông, đêm qua ở nơi đó lén gặp, nàng mới dẫn người lén lút đi qua. Nhìn thấy bên hồ có bóng dáng nữ tử, còn tưởng là Mạc chiêu nghi, liền lặng lẽ tiến lên, muốn bắt quả tang tại trận, ai biết lại là Lục hoàng tử phi. Mạc chiêu nghi ở bên cạnh kêu oan, muốn lấy cái chết chứng minh trong sạch, khóc không ngừng, mà tra xét cũng tra không ra nguyên cớ. Cuối cùng phụ hoàng đoạt Trịnh tu dung quyền cùng nhau giải quyết lục cung, hàng vị thành thải nữ, chuyển đến Mộ Hinh điện xa xôi nhất, cũng không khác gì biếm lãnh cung."
Bùi Nguyên Ca khẽ nhíu mày: "Tại sao có thể như vậy?"
"Tám phần là bị người tính kế đi?" Vũ Hoàng Mặc thản nhiên nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm công văn trong tay, một bàn tay lại lén lút buông ra công văn, rất quen cửa quen nẻo ôm eo Bùi Nguyên Ca, cúi đầu nhẹ nhàng hôn tóc nàng.
Bùi Nguyên Ca hỏi: "Liễu quý phi?"
"Ừ. Trịnh tu dung bị đoạt quyền cùng nhau giải quyết lục cung, Mạc chiêu nghi cũng muốn đòi quyền cùng nhau giải quyết lục cung, kết quả có người nói vốn chính là Liễu quý phi thống ngự lục cung, chỉ vì Liễu quý phi bị bệnh mới để cho Trịnh tu dung cùng nhau giải quyết, nay Liễu quý phi đã lành bệnh, về tình về lý đều nên trả quyền cho Liễu quý phi, hơn nữa Trịnh tu dung gây ra chuyện lớn cỡ này, ai cũng không thể bác bỏ. Cho nên Liễu quý phi thể thể diện diện cầm về quyền thống ngự lục cung!" Vũ Hoàng Mặc thản nhiên nói, vẻ mặt có chút đạm mạc, giống như không quan tâm chuyện này lắm.
Đầu tiên là Liễu quý phi bị đoạt quyền, cáo ốm, ngay sau đó Vũ Hoàng Diệp bị tính kế, danh vọng Vũ Hoàng Diệp và Liễu thị đã rớt xuống đáy cốc.
Dưới tình huống này, Liễu quý phi tất nhiên muốn đoạt lại quyên thống ngự lục cung, vãn hồi xu hướng suy tàn hiện nay, làm cho người ta đều biết, Liễu quý phi nàng vẫn là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung, không thể khinh thường!
"Mượn tay Trịnh tu dung làm Đỗ Nhược Lan mất đứa nhỏ, vừa trừ bỏ hai mối uy hiếp, vừa phong cảnh thể diện đoạt lại quyền chưởng cung, Liễu quý phi không hổ đã ở hậu cung kinh luyện hai mươi năm, cũng xác thực không thể khinh thường! Nhưng mà, đã trải qua chuyện Trịnh tu dung cùng nhau giải quyết lục cung, cho dù một lần nữa chưởng cung, uy thế của Liễu quý phi ở hậu cung cũng đã không bằng trước, muốn củng cố địa vị cần thật lớn công phu." Bùi Nguyên Ca hít sâu một hơi, bỗng nhiên nói: "Hoàng Mặc, chàng nói chuyện này Mạc chiêu nghi có liên lụy trong đó hay không? Trịnh tu dung không tính rất thông minh, nhưng cũng không ngu dốt, sẽ không tùy tiện sinh sự như vậy."
"Vốn lúc ban đầu quyền cùng nhau giải quyết lục cung chính là trao cho Mạc chiêu nghi, nhưng về sau lại rơi vào tay Trịnh tu dung, trong lòng Mạc chiêu nghi khẳng định không phục, mượn việc gây chuyện cũng không phải một lần hai lần, nàng và Trịnh tu dung thế như nước với lửa, bằng không làm sao Trịnh tu dung có thể dễ dàng mắc mưu?" Vũ Hoàng Mặc gật gật đầu nói.
Bùi Nguyên Ca sâu kín thở dài: "Chuyện trong hậu cung đúng là rắc rối phức tạp!"
Tuy rằng có Liễu quý phi gắt gao đè bên trên, nhưng vài tần phi mới được sủng ái cũng đấu ngươi chết ta sống, ở giữa tự nhiên để lại khe hở, sẽ bị Liễu quý phi nhân cơ hội mà vào, nháo ra trận này.
"Hoàng cung xưa nay như thế." Vũ Hoàng Mặc biết trong lòng nàng vẫn bởi vì hắn mà hận Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp, mỉm cười, tùy tay ném công văn qua một bên, vùi đầu vào tóc Nguyên Ca, hai tay gắt gao ôm nàng: "Ta biết nàng không cam lòng, nhưng mà đừng nóng vội, muốn ban đổ Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp không phải chuyện dễ dàng, cứ từ từ sẽ đến. Với lại, ta tin tưởng, một ngày nào đó sẽ làm bọn họ trả giá thật lớn!"
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, thở ra một hơi.
Chuyện của Thanh Đại, nàng cố ý tính kế Liễu quý phi, cũng muốn tâm tư Liễu quý phi đối với Hoàng Mặc bày ra trước mắt Hoàng đế và mọi người, xem cách Hoàng đế xử trí, hiển nhiên đã có quyết đoán. Nhưng mà, trải qua bài học Diệp thị, hơn nữa Vũ Hoàng Diệp lại lập công lớn trong việc lật đổ Diệp thị, Liễu quý phi tuyệt đối sẽ không giống Diệp thị tự tìm đường chết. Dù sao Liễu thị cũng có căn cơ rất sâu, cho dù là Hoàng đế cũng không thể tùy ý làm bậy, giống như lần này, Trịnh tu dung gây ra sai lầm lớn, Liễu quý phi thuận thế đoạt lại quyền chưởng cung, hợp tình hợp lý, ngay cả Hoàng đế cũng không có biện pháp ngăn trở.
Mà điểm ấy, trong lòng Liễu quý phi hẳn cũng rõ ràng, nàng không có khả năng lại dựa vào Hoàng đế sống yên ở hậu cung.
Tình thế đã chậm rãi chuyển hướng có lợi cho nàng và Hoàng Mặc, không thể gấp, không thể gấp!
"Làm sao vậy, Nguyên Ca?" Vũ Hoàng Mặc nhận thấy được nàng dị thường, ôm chặt nàng, hỏi: "Bình thường nàng rất bình tĩnh, sao lần này lại thiếu kiên nhẫn vậy?"
Bùi Nguyên Ca trầm mặc một lát, cuộn mình vào lòng Vũ Hoàng Mặc, hấp thu độ ấm quen thuộc của hắn, tim chậm rãi an ổn, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là cảm thấy có chút... . kinh hãi. Lúc trước phu nhân của Liễu Cẩn Nhất còn chèn ép ta, nói Nhược Lan tỷ tỷ có thai, Lý Tiêm Nhu cũng có thai, duy độc ta không có. Nhưng trong nháy mắt, Lý Tiêm Nhu sinh non mà chết, lần này Nhược Lan tỷ tỷ lại xém chút một xác hai mạng, bi thương muốn chết, so sánh ba người, nay ngược lại là ta hài lòng an toại nhất. Ngẫm lại trong hoàng cung, phúc họa khó liệu, nháy mắt là thiên đường nháy mắt lại là địa ngục, làm sao có thể không kinh hãi?"
Đôi mắt Vũ Hoàng Mặc hơi rũ xuống, điểm ấy từ thật lâu trước đó hắn đã hiểu được, cho nên hắn dị thường chán ghét, thống hận hoàng cung.
"Là ta khiến nàng bị cuốn vào!" Vũ Hoàng Mặc nhẹ giọng nỉ non bên tai nàng: "Nhưng mà, Nguyên Ca, tin tưởng ta, một ngày nào đó, ta sẽ đưa nàng rời đi hoàng cung, tự do tự tại, sống cuộc sống an an ổn ổn, không bao giờ bị cuốn vào thị phi này đó nữa!"
"Hoàng Mặc ngốc, chàng lại nghĩ đi nơi nào?" Bùi Nguyên Ca biết, đối với người hắn để ý, Hoàng Mặc sẽ thật cẩn thận gần như động một tí là sợ phạm lỗi, cười xoay người, nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt mỹ yêu dã của hắn, dịu dàng nói: "Trên đời này nào ai có thể luôn thuận buồm xuôi gió, tổng yếu gặp được trắc trở đau khổ, nhưng mặc kệ thế nào, chúng ta đều sẽ giúp đỡ lẫn nhau, dắt tay nhau cùng đi về phía trước, sẽ không để cho nhau cô đơn tịch mịch, đây là tất cả kỳ vọng của ta. Hôm nay chỉ là cảm xúc có chút xuống, chàng đừng miên man suy nghĩ, như vậy ta sẽ cảm thấy rất áp lực, về sau không dám lại tâm sự với chàng!"
Vũ Hoàng Mặc dẫu miệng, bất mãn nói: "Không cho không nói!"
"Vậy chàng cũng đừng như vậy, động một tí là nhận hết lỗi lầm lên người mình!" đôi mắt Bùi Nguyên Ca đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm hắn nói.
Vũ Hoàng Mặc suy tư, bỗng nhiên nhắm mắt lại nói: "Nàng hôn ta một cái, ta sẽ không như vậy nữa!"
"Được, thì ra chàng cố ý giả vờ đáng thương, muốn chiếm tiện nghi!" Bùi Nguyên Ca gắt giọng.
Vũ Hoàng Mặc cười nói: "Được rồi, ta sai lầm rồi. Vì tỏ vẻ ta có thành ý nhận sai, ta hôn nàng một cái có chịu không?"
"Vũ Hoàng Mặc!" Bùi Nguyên Ca thuận tay nắm gối mềm bên cạnh ném lên người hắn.
Vũ Hoàng Mặc cười tiếp nhận gối mềm, lại thuận tay ôm Nguyên Ca vào lòng, xoay người một cái đặt nàng dưới thân, nhìn đôi mắt nàng trong suốt như nước, nhẹ giọng nói: "Nguyên Ca, ta biết nàng đang lo lắng cái gì, con của Lý Tiêm Nhu và Đỗ Nhược Lan trước sau gặp chuyện không may, nàng lo lắng nếu chúng ta có đứa nhỏ cũng sẽ gặp chuyện như vậy. Nhưng mà, Nguyên Ca, ta sẽ bảo hộ chặt chẽ nàng và đứa nhỏ, sẽ không để mẹ con nàng gặp chuyện không may! Mà nàng cũng không phải Lý Tiêm Nhu, lại càng không phải Đỗ Nhược Lan, chúng ta và bọn họ không giống nhau!"
Lời này đánh trúng tiếng lòng của Bùi Nguyên Ca, trong lòng nàng run lên, đón nhận ánh mắt Vũ Hoàng Mặc.
Vũ Hoàng Mặc than nhẹ một tiếng, Nguyên Ca thông minh bình tĩnh, chỉ là không phòng vệ người bên cạnh, có đôi khi hắn thích nàng không phòng vệ, bởi vì nó thể hiện đáy lòng nàng còn giữ lại tốt đẹp lúc ban đầu, hắn thích sự đặc biệt này của Nguyên Ca; nhưng có đôi khi cũng sẽ vì Nguyên Ca không phòng vệ mà lo lắng, sợ nàng bị người bên cạnh lừa gạt lợi dụng, bởi vậy thương tâm khổ sở. Tuy rằng tạm thời Đỗ Nhược Lan còn chưa làm ra hành vi gì bất lợi cho Nguyên Ca, nhưng hắn vẫn lo lắng.
Dù sao, Đỗ Nhược Lan không giống Ôn Dật Lan đáy lòng thuần thiện, quang minh lỗi lạc.
"Chuyện lần này tất nhiên là Liễu quý phi cố ý thiết kế, nhưng Đỗ Nhược Lan chưa chắc không có lòng riêng." Vũ Hoàng Mặc do dự, vẫn lựa chọn nói cho nàng: "Nguyên Ca, chẳng lẽ nàng không cảm thấy kỳ quái sao? Đêm hôm khuya khoắc, vô duyên vô cớ, vì sao Đỗ Nhược Lan sẽ xuất hiện ở đình giữa hồ?"
"Nhược Lan tỷ tỷ nói nàng hoài thai, cảm thấy tâm tình phiền chán, cho nên muốn tới ——" Bùi Nguyên Ca mới nói đến một nửa, liền nhận thấy được không đúng.
Đỗ Nhược Lan mang thai, làm sao nàng ấy có thể không biết lợi hại? Ngày thường ngoại trừ ngẫu nhiên đi thỉnh an Liễu quý phi, gần như đều ở Chiêu Hoa cung dưỡng thai, cho dù bởi vì mang thai tâm tình phiền chán, muốn giải sầu cũng chỉ lòng vòng trong Chiêu Hoa cung càng ổn thỏa hơn, làm sao có thể đến đình giữa hồ trong ngự hoa viên tản bộ? Huống chi vẫn là đêm hôm khuya khoắc, chuyện càng thêm kỳ quái.
Lúc nãy nhìn bộ dáng Đỗ Nhược Lan thương tâm muốn chết, Bùi Nguyên Ca chỉ lo an ủi nàng, vẫn chưa nghĩ lại.
Đột nhiên bị Vũ Hoàng Mặc thức tỉnh, nàng lập tức nhận thấy dị thường.
"Hoàng Mặc, chàng biết gì có phải không?"