Nhìn đại tiểu thư một tay mình nuôi nấng, Chu ma ma cũng không nghiêm túc lạnh lùng như bình thường, trên vẻ mặt trầm ổn có một chút từ ái, cẩn thận suy tư, có chút khó hiểu nói: “Nô tỳ không rõ. Vừa rồi Cửu điện hạ dường như vẫn chưa nhắc tới Bùi tứ tiểu thư?”
“Bản cung chỉ không phải vừa rồi, mà là tình hình khi Triệu Tiệp Dư chết.”
Liễu quý phi có chút nghiêng người, nửa ỷ nửa dựa vào trên tháp mỹ nhân. Từ khi hoàng hậu bị phế, hậu vị không công bố, trong hậu cung luận phân vị thì theo đứng đầu tứ phi, Liễu quý phi làm đầu, quyền lợi xử lý sự vụ lục cung đương nhiên đến trong tay nàng. Trước khi Vũ Hoằng Mặc đến thỉnh an, nàng vừa mới xử lý xong sự vụ, cả người mỏi mệt. Chu ma ma đúng lúc tiến lên, xoa bóp bả vai cho nàng.
Độ mạnh yếu của bà vừa phải, ở dưới xoa bóp của bà, Liễu quý phi cảm thấy thoải mái khẽ đau một hồi.
“Tuy rằng nói lúc ấy, Mặc Nhi và Bùi tứ tiểu thư cũng không có chỗ gì khác người, nhưng bản cung luôn thấy, giữa hai người bọn họ, dường như lưu động dáng vẻ ăn ý nào đó.” Liễu quý phi nhắm mắt, nhẹ giọng nói chuyện, giọng nói nhạt nhoà mờ ảo, giống như khói trôi nổi, “Nhất là Mặc Nhi đột nhiên xuất hiện, lúc ấy nhiều ngày Mặc Nhi cũng không ở trong cung, vừa hồi cung đụng phải chuyện thái giám chọn mua và phấn độc lan ngay tại cửa cung, kéo đến Lý mỹ nhân và độc lan, vừa vặn đánh vỡ cục diện bế tắc của Bùi tứ tiểu thư, đây không khỏi quá đúng dịp chút!”
“Có lẽ đây không phải trùng hợp, Triệu Tiệp Dư phản bội nương nương, lại vui vẻ sung sướng, vốn là tâm phúc họa lớn của nương nương, không phải nương nương cũng rất chú ý cử chỉ của Triệu Tiệp Dư sao? Có lẽ trước đó Cửu điện hạ bởi vì nguyên nhân giống nhau chú ý Triệu Tiệp Dư, nhận thấy Lý mỹ nhân khác thường với chuyện phấn độc lan, có lẽ cho rằng Lý mỹ nhân là bị hoàng hậu sai khiến, muốn một mũi tên hạ hai chim, cùng lúc trừ bỏ Triệu Tiệp Dư và hoàng hậu, thế này mới ẩn nhẫn không phát, muốn đợi đến lúc mấu chốt lại ra tay!” Chu ma ma hỗ trợ phân tích nói, “Nếu nương nương cảm thấy có đáng ngờ, vì sao vừa rồi khi Cửu điện hạ tới thỉnh an, nương nương không hỏi hắn chứ?”
Liễu quý phi bỗng nhiên trầm mặc, thở dài sâu kín.
Chu ma ma hỏi dò: “Nương nương... Không tin Cửu điện hạ sao?”
“Nếu Mặc Nhi hoàn toàn chắc chắn, hắn chỉ là trùng hợp, gặp được loại chuyện này. Chu ma ma, ngươi nói bản cung phải làm sao bây giờ? Bản cung không muốn vì loại chuyện không quá quan trọng này, làm cho mẫu tử chúng ta sinh ra hiềm khích.” Liễu quý phi chậm rãi nói, đã nhắm chặt đôi mắt, ở trong một vùng bóng đêm, trong đầu hiện ra lại là một khuôn mặt trẻ con non nớt khác, khuôn mặt trắng nõn mềm mại tươi cười còn nhiều nếp nhăn, ánh mắt cũng chưa hoàn toàn mở ra, cả ngày ngủ, miệng còn không ngừng phun bong bóng... “Theo lý thuyết, Mặc Nhi đã mười sáu tuổi, là lúc nên lập phi, nếu hắn thực sự vừa ý tiểu thư nhà ai, cho dù dòng dõi thân phận kém chút, bản cung cũng sẽ ra sức thành toàn hắn. Lại nói như thế nào, hắn cũng là một tay bản cung nuôi lớn. Nhưng nếu là cô gái Bùi Nguyên Ca kia, dù sao không ổn thoả.”
Đương nhiên, luận thân phận luận dung mạo luận thông minh tài trí, Bùi Nguyên Ca đều nổi bật.
Nhất là ngày Triệu Tiệp Dư chết đó, biểu hiện của nàng thật sự đặc sắc, hiển lộ hết trí tuệ nhạy bén, ngay cả Liễu quý phi cũng không khỏi khen ngợi nàng. Chỉ bằng phần hiểu biết nhạy bén này của nàng, lực quan sát, lực phân tích nháy mắt xoay chuyển càn khôn, cho dù thân phận thế lực hơi kém chút, nhưng bản thân nàng chính là một loại trợ lực hiếm thấy, nếu Vũ Hoằng Mặc cưới nàng, tất nhiên như hổ thêm cánh. Nói riêng về Bùi Nguyên Ca người này, Liễu quý phi đúng là vô cùng vừa ý, cũng không bất mãn.
Chỉ tiếc, hiện tại thân phận của nàng rất mẫn cảm.
Tuy rằng nói thoạt nhìn trên biểu hiện, thái hậu dựa vào việc này làm cánh tay, ở trong cung Bùi Nguyên Ca đã sớm bị in lên dấu ấn Huyên Huy cung và Diệp thị, nhưng từ tình hình Hàn Lộ cung ngày đó xem ra, Liễu quý phi lại nhận ra một tý khác thường, chỉ sợ Bùi Nguyên Ca này chưa chắc thiệt lòng đầu nhập vào thái hậu.... Vậy cũng thôi, quan trọng nhất Bùi Nguyên Ca là người hoàng thượng nhìn trúng.
Liễu quý phi và hoàng đế cùng giường chung gối gần hai mươi năm, tuy rằng tính tình hoàng đế âm trầm khó dò, nhưng nàng vẫn phát hiện ra, trên thọ yến của thái hậu, ánh mắt hoàng đế nhìn Bùi Nguyên Ca hiển nhiên rất khác thường, tuy rằng nói không rõ ràng cuối cùng là cái gì, nhưng ít ra chứng minh, hắn rất để bụng đối với Bùi Nguyên Ca. Mà Triệu Tiệp Dư bị giết hại ngày đó, hoàng thượng nhìn như công chính trung lập, nhưng vô tình hay cố ý đang thiên vị bảo vệ Bùi Nguyên Ca.... Hoàng thượng với Triệu Tiệp Dư sủng ái như vậy, Triệu Tiệp Dư lại có mang long duệ, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hiềm nghi hành vi giết người chỉ thẳng Bùi Nguyên Ca, ở loại tình huống này, hoàng đế vẫn cứ thiên vị Bùi Nguyên Ca, có thể thấy được coi trọng đối với nàng ấy!
Nếu Vũ Hoằng Mặc thật sự coi trọng Bùi Nguyên Ca, vậy chẳng phải là đang cướp người với phụ hoàng hắn?
Việc này cũng không phải chuyện tốt với Vũ Hoằng Mặc!
“Đúng vậy!” Chu ma ma gật đầu, đột nhiên lại cười nói, “Có thể là nương nương quá đa nghi hay không? Thân phận Bùi tứ tiểu thư bày ra nơi đó, rõ ràng là người thái hậu chuẩn bị cho hoàng thượng, tương lai nhất định là phải tiến cung, đây ai mà chẳng biết? Tuy rằng cá tính Cửu điện hạ có chút khoa trương phóng túng, nhưng làm việc vẫn rất đúng mực, dù sao cũng không đến mức hồ đồ như vậy, lại tính tới chủ ý đặt trước cung tần chứ? Theo nô tỳ thấy, cho dù Triệu Tiệp Dư bị giết hại ngày đó, Cửu điện hạ và Bùi tứ tiểu thư thoạt nhìn có chút ăn ý, có lẽ cũng bởi vì Cửu điện hạ nhìn ra được Bùi tứ tiểu thư muốn đối phó hoàng hậu, đúng dịp mục tiêu giống nhau, mới sẽ như thế, quả quyết không phải có tư tình gì với Bùi tứ tiểu thư!”
Lời này nói được hợp tình hợp lý, Liễu quý phi gật gật đầu, nói: “Có lẽ là bản cung đa nghi.” Dừng một chút, bỗng nhiên thả nhẹ giọng, “Gần nhất, hướng đi của nàng ta như thế nào?”
Nàng không chỉ rõ nói tới ai, nhưng bản thân ẩn ý như vậy chính là một loại chỉ thị.
Chu ma ma lập tức hiểu ý, tuy rằng biết chung quanh không người, vẫn cứ đè thấp tiếng, nói: “Vẫn là bộ dáng hồi trước, lúc tốt thì đang chơi đùa hoa hoa cỏ cỏ này, lúc phát tác thì cãi lộn, cũng may mà nàng ở lãnh cung, gần đó không có người nào.” Nói xong, có chút khó hiểu nói, “Nương nương, có phải ngài quá nhạy cảm chút hay không? Một cung tần thất sủng như nàng có năng lực sinh ra sóng gió gì được? Nếu là vì Cửu điện hạ, vậy càng không cần lo lắng, Cửu điện hạ năm tuổi đã bị ôm lại đây, nữ nhân kia lại điên điên khùng khùng, sớm làm lộn tung lên với Cửu điện hạ. Những năm gần đây, nương nương hao phí vô số tâm huyết ở trên người Cửu điện hạ, sao Cửu điện hạ có thể không biết nương nương tốt? Nương nương so với nữ nhân kia một người là trời, một người là đất, một người có ân, một người có oán. Cửu điện hạ chính là hồ đồ nữa, cũng không đến nỗi để nữ nhân kia ở trong lòng!”
“Lời tuy như thế, nhưng cẩn thận dùng thuyền vạn năm. Lại nói, nàng ta chung quy là thân mẫu (mẹ đẻ) của Mặc Nhi, ngộ nhỡ bị người lợi dụng để công kích Mặc Nhi, cũng là mối họa, vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn! 0di33xn0dafnl330fys0doon Kêu người bên kia chú ý chút, đừng không chú ý bị người tính kế đấy!” Liễu quý phi cẩn thận phân phó. Quả thực, đúng theo như lời Chu ma ma, nàng hao phí vô số tâm huyết ở trên người Vũ Hoằng Mặc, tuyệt đối không cho phép có sai lệch!
Ôi, Mặc Nhi mặc dù tốt, cuối cùng cũng không phải thân sinh, cách một tầng, mới có nhiều phiền phức như vậy.
Nếu Diệp Nhi còn trên đời thì tốt rồi...
Liễu quý phi sâu kín thở dài, trong suy nghĩ mông lung, mơ hồ nghĩ.
※※※
Hoàng hậu bị phế, Liễu quý phi chưởng cung, hậu cung biến hóa cũng dẫn tới triều đình gió nổi mây vần, Diệp thị bị đè xuống, Liễu thị quật khởi luôn không thể tránh được. Nhưng mà, còn chưa chờ trận rung chuyển này bình ổn, thì lại nghênh đón khoa cử ba năm một lần ở vương triều Đại Hạ. Ở Đại Hạ, khoa cử vốn là vào tháng hai, nhưng bởi vì khi đó khí hậu còn rét lạnh, cuộc thi lại suốt năm ngày, nhiều lần phát sinh chuyện thí sinh đông chết, nhất là đệ tử hàn môn bị nhiều, Triêu Huy đế không đành lòng, bèn hạ chỉ đổi kỳ khoa cử thành đầu tháng tám cuối thu không khí thoải mái.
Văn khoa võ cử, tổng cộng có hai trăm ba mươi lăm vị thí sinh đi vào triều đình, lại thêm máu mới cho vương triều Đại Hạ.
Tên đề bảng vàng vốn là việc quan trọng của toàn bộ vương triều Đại Hạ, nhất là phủ đệ kinh thành có nữ nhi, lại chú ý, tiện chọn lựa rể hiền từ trong đó. Nhưng làm người ta kinh ngạc là người đứng đầu vị trí cao lần này cũng không phải là ứng cử viên đứng đầu bất kỳ suy đoán nào trong vòng học sinh kinh thành, mà là Lý Minh Hạo mới tới kinh thành không bao lâu. Nếu không phải là sự kiện Lý Thụ Kiệt thiệt giả, chỉ sợ nhắc tới cái tên này, mọi người kinh thành cũng sẽ không có ấn tượng.
Mà người ta lại kinh ngạc là, Lý Minh Hạo này chẳng những đoạt được trạng nguyên thi văn, đồng thời còn thắng được trạng nguyên võ cử, nhất thời náo động kinh thành.
Hơn nữa, ở trên trận võ cử, tài bắn cung tuyệt kỹ thập ngũ liên châu của Lý Minh Hạo lại bị người nhận ra là chủ nhân mũi tên lông trắng hung hăng kiêu ngạo trên tiết khất nguyện, khiêu khích toàn bộ nam tử kinh thành, lại khiến cho ồn ào náo động một vùng. Tuy rằng nói lúc ấy mũi tên lông trắng bị chủ nhân mũi tên lông đỏ đánh rơi toàn bộ, nhưng sau đó mọi người đều đoán được chủ nhân mũi tên màu đỏ nhất định là võ quan kinh thành, Cửu điện hạ có tài bắn cung siêu tuyệt, mà Lý Minh Hạo có thể cùng Cửu điện hạ tranh tài năng trong một lúc, bắn ra tuyệt kỹ thập ngũ liên châu, đã là võ tướng tài năng cực hiếm thấy.
Trong lúc nhất thời, vị Lý Minh Hạo văn võ song toàn này truyền khắp kinh thành, nhưng cùng lúc, ngông cuồng kiêu ngạo kia, cá tính vô cùng dã tính của hắn cũng làm người ta trố mắt, nhất thời trở thành đề đài nóng sốt nhất trong kinh thành, ngay cả việc phế hậu cũng tạm thời bị mọi người quẳng đến sau đầu.
Hương tiêu thúy giảm, gió thu nhuộm vàng, ở trong sự cố một đợt tiếp một đợt, vương triều Đại Hạ rốt cục đi vào thu vàng.
Trong khoảng thời gian này, Bùi Nguyên Ca ngẫu nhiên sẽ vào cung làm bạn với thái hậu, nhưng có lẽ là trải qua cái chết của Triệu Tiệp Dư và sự kiện phế hậu, thái hậu cảm thấy Bùi Nguyên Ca và bà là người trên cùng một thuyền, thả lỏng cảnh giác, bởi vậy chỉ là tán gẫu việc nhà, ngẫu nhiên nói tới biến hóa và sự cố trong cung, oán giận đôi câu cũng không giữ Bùi Nguyên Ca ở lại trong cung nữa. Trừ hoàng hậu, cái họa tâm phúc này, thái hậu tạm thời thêm thả lỏng cảnh giác đối với nàng. Bên trong phủ, Chương Vân lại bị đưa đến am Thanh Tâm, Bùi Nguyên Ca đúng là trải qua tương đối nhàn nhã tự tại.
Trước kia ở hoàng cung lúc nào cũng mọi thời khắc lục đục với nhau, lại trở về Bùi phủ, trong lúc nhất thời Bùi Nguyên Ca lại cảm thấy có chút dường như đã mấy đời.
Nhìn Bùi Nguyên Ca nhiều lần vào cung làm bạn thái hậu, thái hậu lại trước sau chưa từng tuyên triệu nàng, trong lòng Bùi Nguyên Vũ khó tránh khỏi sẽ có chút khủng hoảng. Nàng xác định, lúc trước nàng và Bùi Nguyên Ca song song vào cung, thái hậu quả thực vô cùng yêu thích đối với nàng, cố ý để cho nàng vào cung hầu hạ hoàng đế. Nhưng từ sau khi nàng rời cung, lại hoàn toàn không có tin tức, thái hậu giống như đã quên người như nàng. Bùi Nguyên Vũ không nhịn được hoài nghi, có phải Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh thái hậu nói bậy gì đó về nàng, làm cho thái hậu thay đổi tâm ý hay không?
Nghĩ đến đây, không khỏi thầm hận trong lòng.
Bùi Nguyên Ca này, quả nhiên là đối nghịch với nàng khắp nơi, chính là không thể nhìn nàng dễ chịu!
Lại qua mấy ngày, Bùi Nguyên Vũ rốt cụôc ngồi không yên.
Kinh thành mỹ nhân đông đảo, muốn vào cung thấy người sang bắt quàng làm họ, một bước lên mây càng nhiều, nếu chậm trễ tiếp nữa, chỉ sợ thái hậu càng sẽ quên mất sự tồn tại của Bùi Nguyên Vũ nàng. Thu nạp hài tử hoàng hậu bị phế đó, Liễu quý phi chưởng cung, thái hậu nhất định bị quản chế khắp nơi, càng vội vàng muốn thu lại quyền quản lý hậu cung, lúc này đúng là lúc thái hậu cần nhân thủ nhất, tuy rằng thái hậu coi trọng Bùi Nguyên Ca, nhưng Bùi Nguyên Ca tuổi còn nhỏ, còn chưa thể vào cung. Nhưng Bùi Nguyên Vũ nàng cũng đã mười sáu tuổi, đúng là tuổi tác tốt nhất, chỉ cần có người chịu nhắc một câu ở trước mặt thái hậu, nàng còn có vô hạn cơ hội....
Vì thế, ngày đó Bùi Nguyên Vũ tùy tiện tìm cái cớ, rời Bùi phủ.
Ngồi xe ngựa Bùi phủ đi tới ngoại thành, Bùi Nguyên Vũ tìm hiệu tơ lụa dừng lại, nghĩ biện pháp bỏ rơi xe ngựa và hộ vệ Bùi phủ, dẫn theo Lưu Sương Lưu Nhứ, ngồi xe ngựa thuê được, tiến đến khu cư dân phía đông, đi vào một ngõ nhỏ hẻo lánh vắng vẻ, bên trong chỉ có nhất toà dinh thự tường cao ngói đen, tuy rằng không thể so sánh với Bùi phủ, nhưng cũng khá là tinh xảo xa hoa, có vẻ hạc trong bầy gà giữa một đám kiến trúc bình thường ở chung quanh.
“Dinh thự duy nhất trong ngõ nhỏ Dương Liễu, đúng vậy, chính là nơi này!”
Bùi Nguyên Vũ luôn mãi xác nhận, xác định mình không tới sai địa phương, trong lòng vui sướng, đang muốn đến gần gõ cửa gọi người, bỗng nhiên bóng dáng trước mắt chợt lóe, một bóng dáng cương nghị chín chắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của nàng, dưới lông mày thô mà đậm, con mắt tối tăm nặng nề nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Vũ, giọng lạnh lùng nói: “Vũ Nhi, không phải con nói muốn ra ngoài chọn lựa tơ lụa vải vóc sao? Sao trở về đến nơi đây? Chẳng lẽ nơi này cũng có hiệu tơ lụa hay sao?”
Bùi Nguyên Vũ nhất thời sợ hãi hồn vía lên mây, người trước mắt này chính là Bùi Chư Thành!