Bùi Nguyên Ca đang suy nghĩ là người hầu hạ ở Kiêm Gia viện có vấn đề, hay là Đồng Trạch viện, bóng dáng của đám người Bùi Nguyên Hoa đã sắp vào cửa chính Kiêm Gia viện, gần đến đây, vẻ mặt Bùi Nguyên Hoa thân thiết hỏi: "Tứ muội muội, nghe nói thân thể mẫu thân không thoải mái, hiện tại thế nào rồi?"
Vẻ mặt nàng ta chân thành tha thiết, xem ra có chút quan tâm Thư Tuyết Ngọc; Bùi Nguyên Xảo vẫn là bộ dáng chất phác ít lời như trước; vẻ mặt Bùi Nguyên Dung không tình nguyện, hiển nhiên cũng không quan tâm với chuyện Thư Tuyết Ngọc. Hai vị di nương cũng ló đầu ra nhìn, ánh mắt lóe lên, hình như đang tính toán gì đó.
"Mẫu thân —— "
Bùi Nguyên Ca đang muốn mở miệng, phía sau cửa phòng bỗng nhiên "Két" một tiếng mở ra, Thư Tuyết Ngọc cất bước ra khỏi phòng, nhìn mọi người, vẻ mặt không hờn giận. Quần áo vẻ mặt trang điểm của bà chợt nhìn thì không có gì, nhưng Bùi Nguyên Ca ở gần, lại có thể rõ ràng nhìn ra được bà đã xoa son phấn lần nữa, đlqđ@bubble editor đôi mắt cũng ửng đỏ, hiển nhiên là đã khóc, trong lòng càng thêm nghi ngờ, rốt cuộc vì sao mẫu thân và phụ thân gây gổ? Lại ầm ĩ nghiêm trọng như thế?
"Vậy các người tụ tập ở trong này làm cái gì?" Thư Tuyết Ngọc quát hỏi.
Bùi Nguyên Hoa nhẹ nhàng tiến lên, lại giữ ở khoảng cách nhất định: "Nghe nói thân thể mẫu thân không khoẻ, đặc biệt tới thăm."
"Chỉ là bệnh cũ đau đầu mà thôi, đa tạ (rất cảm ơn) các ngươi quan tâm, đều trở về đi! Người đầy sân như vậy, ồn ào khiến ta càng thêm đau đầu." Thư Tuyết Ngọc cố gắng lờ đi vẫy vẫy tay, chuyển sang Bùi Nguyên Ca, dừng lại nhìn vào gương mặt quen thuộc kia, trong một lúc tinh thần hoảng hốt, giống như lại thấy được Minh Cẩm, hai mươi năm qua đủ loại đúng sai trong một lúc đều dâng lên trong lòng, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng mới nói, "Nguyên Ca con cũng trở về đi, ta muốn yên tĩnh một chút."
Lúc này, bà thật sự không muốn nhìn đến, gương mặt tương tự với Minh Cẩm như thế.
Nhìn vẻ mặt ánh mắt Thư Tuyết Ngọc, dường như xuyên qua qua nàng nhìn vào hư vô xa xôi và đã từng, lại nghe thấy giọng nói của bà sa sút như thế, Bùi Nguyên Ca đã lờ mờ nhận ra cái gì, tuy rằng trong lòng lo lắng, vẫn cứ gật gật đầu, nói: "Nếu như vậy, thì nữ nhi xin cáo lui. Mẫu thân có cái gì dặn dò thì cứ việc phái người đến tìm nữ nhi. Bạch Sương đã đi mời đại phu, đợi lát nữa đại phu tới đây, vẫn xin mẫu thân không nên giấu bệnh sợ thầy."
Nếu nàng ở lại chỗ này, chỉ sợ đám người phía sau kia cũng muốn ở lại, ngược lại không thể để cho mẫu thân nghỉ ngơi thật tốt.
Có lẽ hiện tại, cái mẫu thân thật sự cần, chính là một mình yên lặng một chút đi?
Một đám người dáng vẻ khác nhau, đều có suy nghĩ trong lòng mỗi người rời Kiêm Gia viện, nói lời từ biệt lẫn nhau, Bùi Nguyên Ca lại gọi Bùi Nguyên Xảo lại, cùng nhau đi tới vài bước, đợi sau khi những người khác đều rời đi, mới hỏi: "Nhị tỷ tỷ, làm sao ngươi có thể đi đến Kiêm Gia viện?" Thời gian đám người này nhận được tin tức quá nhanh, có vẻ thật không bình thường, tuy rằng Bùi Nguyên Xảo cũng có tâm cơ, quan hệ hai người vẫn coi như là hòa hợp, có lẽ có thể nói cho nàng.
Bị Bùi Nguyên Ca lên tiếng giữ lại, Bùi Nguyên Xảo đã đoán được nàng muốn hỏi cái này, trả lời: "Ta vốn đang ở trong phòng thêu, là đại nha hoàn của ta nghe thấy bà tử đi ngang qua nói chuyện, nói phu nhân bị bệnh, trở về nói cho ta biết. Ta... . Trong lòng hơi lo lắng, thì muốn chạy tới thăm.” Trong bốn vị tiểu thư, ở bên trong phủ địa vị nàng thấp kém nhất, hoàn cảnh cũng xấu hổ nhất, bên trong phủ gió thổi cỏ lay gì đó cũng sẽ có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nàng, bởi vậy không thể không chú ý.
Hơn nữa Thư Tuyết Ngọc là mẹ cả của nàng, hôn sự tương lai của nàng toàn bộ nắm giữ ở trong tay bà, Bùi Nguyên Xảo càng muốn tìm cơ hội thể hiện ra vẻ nịnh bợ.
Bùi Nguyên Ca nhìn kỹ mặt của nàng ấy, một lúc lâu mới gật gật đầu, nói: "Đa tạ nhị tỷ tỷ báo cho biết. Nhị tỷ tỷ muốn tới trong phòng ta ngồi một chút hay không?"
Bùi Nguyên Xảo rất biết linh hoạt, vội hỏi: "Tứ muội muội còn bận việc, ta sẽ không quấy rầy, cáo từ trước."
Đợi sau khi Bùi Nguyên Xảo rời đi, Bùi Nguyên Ca thuận tiện ngồi ở bên dưới giàn hoa tường vi, bộ dạng khép mi im lặng suy nghĩ. Nhìn bộ dáng Bùi Nguyên Xảo, chắc là không giống như là đang nói dối. dieenddafnleequysddoon Nhưng mà nếu truyền ra chính là tin tức mẫu thân bị bệnh, người khác thì cũng thôi, Bùi Nguyên Dung chắc sẽ không tới, hơn nữa vẻ mặt hai vị di nương cũng không nên như vậy. Xem ra, tin tức truyền tới mỗi viện, chắc là không giống nhau rồi, hơn nữa đều bắt được suy nghĩ ở trong lòng mỗi người, khiến các nàng không thể không đến xem xét.
Vậy rốt cuộc là ai phát tán tin tức ra ngoài?
Hao tổn tâm cơ như vậy, nhằm vào suy nghĩ ở trong lòng mỗi người, dẫn các nàng tới Kiêm Gia viện, mục đích của người nọ lại là cái gì? Chẳng lẽ chỉ là vì khiến mọi người tới xác định chuyện này sao? Phần thủ đoạn linh lung này nghiền ngẫm suy nghĩ trong lòng người khác, có chút giống bút tích của Bùi Nguyên Hoa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn có thể không dấu vết truyền tin tức khác nhau vào viện của mọi người, mạng lưới người như thế, cũng không phải Bùi Nguyên Hoa có thể có được. Suy xét đến hai điểm này, trong đầu Bùi Nguyên Ca từ từ hiện ra một cái tên khác tới.
"Tử Uyển, tìm người nhìn chằm chằm Tứ Đức viện hết mức cho ta, có tình hình gì kỳ lạ đều báo lại ngay."
※※※
Tuy rằng Thư Tuyết Ngọc đang cố gắng che giấu, nhưng bà đột nhiên viện cớ ốm, vẻ mặt khác thường, Đồng Trạch viện lại đánh quân côn hộ vệ, hơn nữa mấy ngày nay, khi Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc gặp mặt thì lạnh lùng giằng co, và cả hai lờ đi, dưới sự thúc đẩy của người có lòng, tin tức lão gia và phu nhân cãi nhau cứ như đã mọc cánh, truyền ra nhanh như bay ở Bùi phủ, khơi dậy ngàn tầng hoa sóng.
Nhất là Liễu di nương và Tiếu di nương, suy nghĩ trong lòng lại càng linh hoạt, không ngừng tính toán chuyện này.
"Xem ra, tin tức này thì chắc chắn không thể nghi ngờ, không từ mà biệt, chỉ nói tình hình gặp mặt hiện tại giữa lão gia và phu nhân, người sáng suốt đều có thể nhìn ra có vấn đề." Tiếu di nương và Liễu di nương ngồi ở trong sân Phi Sương viện, phái bọn đại nha hoàn đi trông coi không cho người tới gần, hai người thì thầm khe khẽ, "Phu nhân và lão gia cãi nhau, vậy đúng là cơ hội tốt của chúng ta. Nhớ ngày đó, Chương di nương không phải là dựa vào cơ hội lão gia và phu nhân khắc khẩu không vừa mắt, dùng hết thủ đoạn, rốt cục cuối cùng lật đổ phu nhân, vinh sủng mười năm không suy, nếu không phải trước đó đắc tội tứ tiểu thư, chỉ sợ đến bây giờ vẫn là phong quang vô hạn (vô cùng nở mày nở mặt)."
Nghĩ đến khoảng mười năm quyền hành phú quý này của Chương Vân, trong đôi mắt Liễu di nương hiện lên sáng rỡ vô cùng hâm mộ.
Trước kia biết Chương Vân lợi hại, đóng viện không ra, nhưng đây cũng không đại biểu nàng hoàn toàn không biết gì cả với chuyện Bùi phủ, vậy đến mười năm, ở trên mọi người Tứ Đức viện đã giống như dính phấn vàng, đi đến đâu đều là hào quang vạn trượng mọi điều may mắn, một đứa nha hoàn nhị đẳng, chi phí ăn mặc cũng hơn so với những di nương các nàng, lại càng không cần nói đến Chương Vân, tùy tiện lấy ra một món trang sức, cũng đủ để các nàng thèm muốn rất lâu ở trong mơ.
Liễu di nương nằm mơ cũng muốn trải qua ngày như Chương Vân, hiện tại có cơ hội ở trước mặt, sao có thể không động lòng?
"Vậy ngươi nói, chúng ta cần phải làm như thế nào?" Liễu di nương vội vàng hỏi, nàng mồm miệng lanh lợi, quen biết lấy lòng người, nhưng nếu bàn về mưu kế, vẫn là Tiếu di nương Văn Tĩnh càng tốt hơn, bởi vậy mỗi lần làm việc, đều là Tiếu di nương bày mưu tính kế, còn nàng xông pha chiến đấu. Đối với loại tình huống này, ngược lại nàng không sao cả, dù sao nàng gánh vác ở phía trước, nếu có được lợi ích, cũng nhiều hơn so với Tiếu di nương.
"Thiệt thòi trước kia ngươi từng làm việc lại vẫn đi theo Chương di nương, sao một chút cũng không học theo?" Tiếu di nương cười không hài lòng liếc nhìn nàng, trên mặt điềm đạm nho nhã hoàn toàn là vẻ im lặng suy nghĩ, suy tư lúc lâu, sau đó lại trở lại thì thầm nói với Liễu di nương chuyện vừa thông suốt, "Ngươi cứ... . Sau đó ở đây... . Nếu không được, vậy... . Nhưng mà, chuyện này phải chọn đúng thời cơ, phu nhân thì cũng thôi, vị tứ tiểu thư kia lại thật sự thông minh, đừng để nàng ấy nhìn ra đựơc vấn đề."
"Lúc nào cơ?"
"Ta nghe người ta nói, hiện tại tứ tiểu thư đang thay phu nhân xử lý cửa hàng đồ cưới, nhận làm chuyện gì, dù sao ba ngày này có vẻ sẽ bận rộn. Ngươi cần phải nắm chặt cơ hội." Tiếu di nương nói xong, lại thì thầm xong một trận trực tiếp dạy tuỳ cơ hành động.
Sau khi nghe xong, Liễu di nương cười đẩy nàng ta một phen, nói: "Trách không được vừa rồi ngươi nói ta ngu dốt, thật sự không thông minh bằng ngươi. Ta thì chút xíu cũng không học được bản lãnh của Chương di nương, d!^Nd+n(#Q%* ngươi lại học toàn bộ. May mà chúng ta đủ thông minh, lúc ấy đã quy phục Chương di nương, sau đó an phận, bằng không, lúc này chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng tìm không ra rồi."
"Cũng không phải vậy sao?" Lòng Tiếu di nương có lưu luyến song, "Chỉ là, hiện tại chúng ta cũng nên trải qua ngày lành rồi!"
Hai người nói xong, cười ầm lên thành một đoàn, xem ra vui vẻ hòa hợp.
Sau đó, ở trong phần vui vẻ hòa hợp kia, ánh mắt Liễu di nương lại dần hiện ra hình dạng lờ mờ kỳ lạ, tuy rằng Tiếu di nương này không bằng vẻ ngoài xinh đẹp của mình, nhưng thật sự rất thông minh, thật thông minh, ngay cả thủ đoạn của Chương di nương cũng học** được, nhưng trước mắt nàng ta có thể tính kế Thư Tuyết Ngọc như vậy, tương lai khi hai người tranh giành tình cảm, cũng có thể tính kế nàng giống vậy. Đợi cho mình sau khi nhờ sự giúp đỡ của nàng ta lật đổ Thư Tuyết Ngọc, nhất định phải xuống tay trừ bỏ nàng ta trước, bằng không tương lai nhất định thành họa lớn.
Ý nghĩ này hiện lên, Liễu di nương liền cười đến càng thêm đẹp đẽ ngọt ngào, lại bảo người lấy trà bánh lại đây hai người ăn.
Sau khi lãng phí một thời gian ở Phi Sương viện, Tiếu di nương đứng dậy cáo từ, trở lại Uyển Nguyệt viện của mình, ngồi im một lúc lâu, xinh đẹp nho nhã trên mặt Văn Tĩnh đột nhiên rút đi, lộ ra ý cười lạnh hứng thú đến. Liễu di nương thứ ngu xuẩn kia, nghĩ đến một kế này của nàng không thành còn có một kế thì cho rằng thông minh rồi hả? Không biết, đòn sát thủ chân chính vốn không phải tay chân ngu xuẩn này của nàng ta, mà là... . Chính bản thân Liễu di nương!
Chương di nương bị giam lỏng, Liễu di nương và phu nhân lại lưỡng bại câu thương (tổn hại lẫn nhau), thê thiếp trong phủ chỉ còn lại một mình nàng...
Nghĩ tới tương lai tốt đẹp, khóe miệng Tiếu di nương thoáng cong lên ý cười từ đáy lòng, nói với đại nha hoàn bên cạnh mặc áo ngoài màu xanh nhạt, váy lụa trắng: "Hỉ Thước, lần này nhờ có ngươi bày mưu tính kế, cho ta nghĩ đến ý kiến hay này. Ngươi yên tâm, đợi sau khi ta trở thành di nương chưởng phủ, nhất định sẽ nâng ngươi lên làm thông phòng, nếu có thai, sẽ nâng ngươi làm di nương, tương lai bảo đảm ngươi vinh hoa phú quý, không cần làm nô tỳ mặc cho người bắt nạt."
"Đa tạ di nương đề bạt!" Hỉ Thước cười, ánh mắt lập tức cong thành hai vầng trăng rằm, "Nói ra cũng khéo, mẹ nô tỳ vốn là từng làm việc ở trong viện Chương di nương, trong lúc vô ý từng nghe được lời Chương di nương nói, biết thủ đoạn bà ta đối phó phu nhân. Vừa vặn rất giống với tình hình hôm nay, nói ra cũng là vận may của di nương đến, nên ngài gặp được cưng chiều nở mày nở mặt, bằng không làm sao có thể khéo như vậy? Nô tỳ không dám mong hão không nên muốn, chỉ cần di nương ngài hài lòng, nô tỳ tự nhiên sẽ cùng được thơm lây, hơn nữa, nô tỳ tin tưởng, tình cảm nhiều năm như vậy, di nương nhất định sẽ không bạc đãi nô tỳ."
Tiếu di nương cười, tán thưởng gật đầu: "Ngươi là một cô nương thông minh!"
Hỉ Thước vốn là tiểu nha hoàn trong viện Chương Vân, phái đến nơi này của nàng có một ít ý giám thị. Nhưng nha hoàn này rất thông minh, sau khi đến bên cạnh nàng không lâu thì quy phục nàng, đối với bên Chương Vân kia chính là qua loa cho xong. Dù sao, khi đó Chương Vân tuy là nở mày nở mặt, nhưng cũng không coi trọng Tiếu di nương và Liễu di nương, Hỉ Thước chỉ là một cơ sở ngầm không quan trọng gì, có cũng được mà không có cũng không sao, lấy không được bao nhiêu lợi ích; mà ở Uyển Nguyệt viện, Hỉ Thước cũng là đại nha hoàn nhất đẳng, Bùi phủ cũng không khắt khe di nương, nàng tùy tiện ban cho mấy thứ này nọ xuống, thì cũng đủ cho nha đầu kia chi phí vài năm.
Thà làm đầu gà, không làm đít trâu.
Như vậy, những năm gần đây, Hỉ Thước thông minh lanh lợi minh, tuỳ mặt gửi lời, hỏi thăm tin tức, bày mưu tính kế cũng là một người có năng lực, dần dần trở thành cánh tay đắc lực của nàng. Lần này sau khi nghe nói chuyện phu nhân và lão gia cãi nhau, thì lập tức giúp nàng bày mưu tính kế, để nàng khuyến khích Liễu di nương gây chuyện, tiến tới chuẩn bị trừ bỏ Liễu di nương và phu nhân, trở thành người quan trọng nhất ở Bùi phủ. Mà nàng ra chủ ý thật sự kín đáo có thể làm, vừa vặn nhằm vào điểm yếu của lão gia và phu nhân... Càng khó có được là, nha hoàn Hỉ Thước này không kể công, cũng không có suy nghĩ leo lên giường lão gia, thật sự là người làm trung thành đáng tin.
Hỉ Thước nói, đây là vận may của nàng đến... . Tiếu di nương mỉm cười, quả thật, đến lúc nàng sáng lạn huy hoàng rồi!