Ngay cả chuyện Chương di nương, và khuyết điểm của chính nàng ta đều lộ ra ngoài, ngược lại coi như là thành tâm.
Chẳng qua, Bùi Nguyên Ca mới không tin, vô duyên vô cớ, Bùi Nguyên Hoa sẽ hướng nàng tỏ ra yếu kém? Nói cái gì tự biết không phải là đối thủ, cho nên cam nguyện chịu thua, nếu Bùi Nguyên Hoa là người dễ dàng có thể buông tha như vậy, vậy có đúng là Bùi đại tiểu thư rồi. Nhưng, nếu nàng ta muốn diễn trò, thì Bùi Nguyên Ca diễn cùng nàng, thật muốn nhìn tới cùng nàng ta ra sức thắt gút gì.
“Lời này đại tỷ tỷ nói đúng lắm, dù sao đều là con gái Bùi phủ, bực bội giành thắng thua cũng thôi, sao có thể thật sự quậy tưng lên?” Bùi Nguyên Ca cười mỉm nói, “Hiện giờ đại tỷ tỷ được thêu đồ, nhất định có thể đến được mắt xanh Ngũ điện hạ, tiền đồ cẩm tú không thể giới hạn, về sau còn muốn xin đại tỷ tỷ chăm sóc muội muội hơn mới đúng!”
Không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca lại có thể đáp lại dễ dàng như vậy, Bùi Nguyên Hoa nghẹn lời, nhất thời không biết lời kế tiếp muốn nói như thế nào.
Bùi Nguyên Ca này làm sao khó đối phó như vậy?
Thấy bộ dáng này của nàng ta, thì Bùi Nguyên Ca càng biết trong đó có kỳ quặc, hôm nay Bùi Nguyên Hoa tuyệt đối sẽ không là vì chịu nhận lỗi cùng nàng mà bố trí bẫy này. Như thế, nàng ta giả bộ như vậy trái lại có mưu đồ gì?
“Tứ muội muội cho qua tỷ như vậy, xem ra là không hề tin lời nói của tỷ.” Do dự một lát, trên Bùi Nguyên Hoa hiện ra vẻ mặt không hờn giận, “Tứ muội muội nếu còn ngờ tội tỷ tỷ, xin cứ việc nói, cứ việc tức giận, lúc này mới có vể thiệt tình. Bây giờ không có gì đáp ứng tỷ như vậy, rõ ràng cho thấy hư tình giả ý, chẳng lẽ xem tỷ là đồ ngốc? Hay là lấy tỷ tỷ thành tâm giải thích trở thành có tính toán khác, đem tỷ thành khỉ làm xiếc diễn trò cho ngươi xem?”
Trong cơn tức giận, bỗng nhiên đứng dậy, khăn che mặt không ngừng lắc lư, dường như giận đến không ít.
Âm thanh Bùi Nguyên Ca rất uỷ khuất: “Lời này của đại tỷ tỷ nói như thế nào? Nói đều là con gái Bùi phủ, muốn ở chung hoà thuận, lời đại tỷ tỷ nói có đạo lý, muội muội tất nhiên phải nghe, chẳng lẽ nói muội muội cần phải quắc mắt trừng mi, để cho đại tỷ tỷ quỳ xuống nhận lỗi với muội mới bỏ qua, vậy mới là thật tâm? Nếu đại tỷ tỷ thực cảm thấy như vậy mới có thể an tâm, cho dù muội muội giảm thọ giảm phúc, cũng chỉ có chịu.”
Lần này không cần làm bộ, Bùi Nguyên Hoa cũng đã một bụng tức giận, cười lạnh nói: “Ngươi muốn ta quỳ xuống nhận lỗi với ngươi?” (do nhân vật tức giận nên mình đổi cách xưng hô nhé ^^)
Bị bới móc lần nữa, Bùi Nguyên Ca cũng giận, nhìn ra được, lời trước của Bùi Nguyên Hoa nói chẳng qua là lời giả dối, chẳng thế thì cũng sẽ không nói trở mặt liền trở mặt, nếu như vậy, nàng cần gì phải khách khí, làm ra vẻ tiểu tức phụ (nàng dâu nhỏ) cho nàng ta khi dễ? “Muội muội nói tha thứ đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ nói muội đáp ứng được quá nhanh, lòng dạ không thật, là hư tình giả ý; muội muội y theo ý lời nói của đại tỷ tỷ nói, đại tỷ tỷ lại cảm thấy muội muội làm nhục tỷ. Trái cũng không đúng, phải cũng không đúng, tính tình đại tỷ tỷ thật khó đoán, muội muội ngu dốt, vẫn xin đại tỷ tỷ dạy bảo muội, muội phải làm như thế nào mới có thể để cho tỷ hài lòng. Chẳng lẽ đại tỷ tỷ nhận lỗi cầu xin tha thứ với muội, ngược lại muốn muội quỳ xuống với đại tỷ tỷ hay sao? Đây là đạo lý nơi nào?”
Cách màn che, nhìn một đường bóng dáng màu xanh mông lung kia, Bùi Nguyên Hoa chỉ cảm thấy chan chứa trong mắt đều là tức giận.
“Ta thành tâm thành ý giải thích với muội muội, hy vọng tỷ muội chúng ta có thể cùng hoà thuận, muội muội chế giễu, răng bén lưỡi nhọn, nơi chốn đều không để cho ta xuống đài được. Chẳng lẽ thật tưởng là ta sợ ngươi hay sao?” Dù sao mang theo mũ che mặt, che giấu dung nhan, xung quanh có người biết hay không, Bùi Nguyên Hoa cũng sợ sẽ ảnh hưởng thanh danh của mình, uy hiếp chua ngoa nói, “Một khi đã như vậy, chúng ta cứ chờ xem, nhìn xem tới cùng là ai có thể cười đến cuối cùng!”
Nói xong, nặng nề vỗ một cái trên bàn trà bằng gỗ thô, chấn động đến ly trà rung nhẹ, nước trà màu nâu nhạt nhất thời vẩy ra ngoài.
Bùi Nguyên Hoa tiện tay ném mấy đồng tiền tới trên bàn, thanh toán tiền trà nước, liền nổi giận đùng đùng rời khỏi.
Đột nhiên cầu tốt nhận lỗi với nàng, lại đột nhiên trở mặt tức giận, bây giờ càng tức giận rời đi… Bùi Nguyên Ca hơi hơi nhíu mi, trầm tư không nói, Bùi Nguyên Hoa này tới cùng là giở trò gì? Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nhận thấy đựơc khác thường, đột nhiên ngẩnh đầu lên, ngăn cách lụa dệt mỏng mềm mại, mơ hồ thấy vài bóng dáng vải thô áo xám đang hướng tới gần nàng, tuy là nhìn không thấy rõ lắm vẻ mặt tướng mạo, lại có thể cảm thấy rõ ràng không có ý tốt.
“Tiểu nương tử (vợ nhỏ bé) ở trong này một mình, chắc hẳn không có ai theo cô đơn lạnh lẽo, không bằng ca ca đến nói vài lời với ngươi?” Không cần thấy người, chỉ nghe lời nói này thì biết không phải người đứng đắn gì.
“Cũng không phải sao? Có thể ở đây gặp được cũng là duyên phận!”
Bảy tám người kia nói xấu sau lưng xong, chậm rãi hướng tới chỗ của Bùi Nguyên Ca đi tới.
Xung quanh người trong cửa hàng dường như đều biết lai lịch những người này, đều theo bản năng đùn đẩy ra, không lội vũng nước đục này, ngay cả ông chủ lều trà cũng lén lút núp vào, vốn khách trà ngồi nghỉ chân cũng im lặng không nói rời đi. Trong nháy mắt chỉ còn một mình Bùi Nguyên Ca ngồi ở trong lều trà, suy nghĩ thay đổi thật nhanh, rất nhanh sắp xếp chỉnh đốn sự kiện trải qua.
Bây giờ nàng ở nơi là khu bình dân kinh thành, những người này hiển nhiên là du côn vô lại gần đây, tác phong làm việc cực kì bỉ ổi, tục ngữ nói tiểu quỷ khó chơi, cho nên người xung quanh cũng không dám lên tiếng. Nếu là bình thường, chỗ Bùi Nguyên Ca đến quả thật là chỗ quan lớn quyền quý ở, tuần vệ kinh thành đi tới đi lui, căn bản không có phát sinh loại chuyện này. Bùi Nguyên Hoa hao tổn tâm cơ (vắt óc tìm kế), thời gian đến trễ, mưu tính nhất định sẽ bị đám đông ngăn ở chỗ này, lại mời nàng xuống xe, chẳng lẽ chính là vì tạo ra cơ hội cho những thứ du côn vô lại này, muốn làm bẩn thanh danh của nàng, thậm chí huỷ đi trong sạch của nàng?
Không, không có khả năng!
Tuy là người xung quanh cũng không dám ra ngoài, nhưng dù sao ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, lá gan những thứ du côn này lớn nữa, cũng không dám thật sự làm ra cái gì. Nhưng nếu là vì làm bẩn thanh danh của nàng, vốn là nàng ngốc ở trong xe thật tốt, là Bùi Nguyên Hoa đề nghị xuống xe đi một chút, là Bùi Nguyên Hoa dặn dò hộ vệ trông coi xe ngựa, là Bùi Nguyên Hoa để cho Tử Uyển Mộc Tê các nàng rời khỏi, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, phụ thân hỏi tới, Bùi Nguyên Hoa khó chối tội này.
Đến lúc đó tất nhiên nàng phải gặp nạn, nhưng Bùi Nguyên Hoa cũng sẽ đánh mất niềm vui của phụ thân.
Đả thương địch thủ 1000, tự tổn hại 800, Bùi Nguyên Hoa sẽ không làm loại chuyện này, ít nhất, bây giờ sẽ không.
Bùi Nguyên Ca mạnh mẽ tự trấn tĩnh, ánh mắt lợi hại xuyên thấu qua màn lụa mỏng nhìn về hướng bốn phía, đột nhiên đôi mắt nheo lại, trong đám người bắt đến một bóng dáng áo trắng như tuyết. Tuy là cách màn lụa mỏng mờ mờ ảo ảo không thấy rõ lắm bộ dáng, nhưng bóng dáng này, Bùi Nguyên Ca thật sự quá mức quen thuộc, kiếp trước kiếp này quanh quẩn trong ý nghĩ, dấu vết khắc đến không sai chút nào, một động tác tuỳ tiện, có thể để cho nàng nhận ra người đến, đồng thời cũng rõ ràng cuối cùng Bùi Nguyên Hoa đang tính kế những gì.
Vốn chuẩn bị chu đáo cầm trâm ngọc phía sau tóc mai, lặng yên không một tiếng động rũ xuống. Lần đó ở Bạch Y am, bởi vì có hộ vệ Bùi phủ, lại là nữ quyến cả nhà cùng nhau đi vào, nàng không có mang cây ngọc trâm này, thế cho nên sau đó khi gặp nạn thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp). Từ sau khi đó, Bùi Nguyên Ca cảnh giác càng chặt chẽ, chỉ cần ra ngoài, liền mang theo cây trâm ngọc này, bên trong có thuốc mê Tử Uyển vì nàng bào chế, hiểu quả vô cùng tốt. Bởi vì hôm nay hành vi Bùi Nguyên Hoa khác thường, nàng liền cài lên.
Có điều là, lần này hẳn là không dùng đến rồi.
Lòng Bùi Nguyên Ca từ từ ổn định lại, biết hôm nay nhất định không có việc gì.
Đầu lĩnh (người đứng đầu) du côn vô lại đang nghênh ngang đi tới, bỗng nhiên cảm thấy chân uốn cong đau xót lan ra, chân trái nhất thời không nhấc lên hơi sức, “Ầm” một tiếng nửa quỳ rạp xuống trước mặt Bùi Nguyên Ca. Tiếp đó chỗ đầu gối còn đang đau đớn, trước mặt mọi người mất mặt như vậy lại khiến hắn vô cùng tức giận, nhìn khắp nơi, trừng mắt phẫn nộ quát: “Mẹ nó người nào ám toán lão tử? Có bản lĩnh đứng ra, mọi người thương lượng trực tiếp, đọ sức thật tốt một phen, đâm sau lưng đánh bị thương người tính là anh hùng hảo hán gì?”
Trong đám người, Vạn Quan Hiểu nhất thời ngẩn ra.
Chẳng lẽ có người ngang ngược can thiệp?
Dựa theo kế hoạch ban đầu, hắn phải chờ tới thời điểm nguy cấp nhất mới ra tay, nhưng hiện tại dị biến (biến cố khác) xuất hiện bất ngờ. Bây giờ bị đám đông chặn ở bên ngoài xe ngựa không chỉ có Bùi phủ, nói không chừng có người ăn chơi trác táng nào thấy thế nổi lên trổ tài anh hùng, nếu chậm trễ thêm, dù chỉ cần sẽ vì người khác làm đồ cưới! Dòng chính nữ Hình Bộ thượng thư, đây không phải là loại con cháu nghèo hèn hắn đây có khả năng trèo cao lên, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại!
Nghĩ tới đây, lúc này chậm rãi đi ra khỏi đám người, quang minh chính đại nghiêm nghị quát: “Nơi kinh đô và vùng lân cận quan trọng, dưới chân thiên tử, ban ngày ban mặt, mắt đám đông nhìn chằm chằm (chúng mục khuê khuê), lại muốn khi nhục (khi dễ nhục nhã) cô gái yếu đuối, các ngươi những thứ vô lại này cũng quá càn rỡ rồi. Còn không mau cút cho ta?”
Hắn vốn là diện mạo khôi ngô, toàn thân áo trắng nhanh nhẹn xuất trần, này vừa có mặt liền dẫn tới một trận thán phục trong đám người, lại vừa nghe lời nói của hắn, nhất thời càng cảm thấy vị công tử này không sợ cường bạo, dám nói lời vì người. Trong lúc này, trong đám người rất nhiều làn thu thuỷ (ánh mắt long lanh) của cô gái liền nhẹ nhàng đưa tới, phương tâm khả khả (tâm hồn thiếu nữ cũng có), thầm vương vấn ở trên người thiếu niên áo trắng này.
Quả nhiên! Bùi Nguyên Ca cười lạnh, hôm này đây là toàn bộ, chẳng qua Bùi Nguyên Hoa suy nghĩ mọi cách giành được cho Vạn Quan Hiểu bày ra một tướng mạo kinh diễm.
Anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp?
Hừ, lại vẫn xem nàng như Bùi Nguyên Ca kiếp trước không biết gì dễ khi dễ kia hay sao?
Ở trong nháy mắt Vạn Quan Hiểu trong đám người kia ra đến, lầu hai tửu lâu cách đó không xa bóng dáng đang muốn đứng dậy nhất thời cứng đờ, vốn đã lộ ra ba phần tức giận, vẻ mặt ba phần âm hàn (nham hiểm lạnh lẽo), lúc này lại càng băng hàn thấu xương (hết sức lạnh lẽo), hình dáng môi duyên dáng cong lên thoáng hiện ra một độ cong mỉa mai, đôi mắt đen tối khó phân biệt tối tăm như Diệu thạch một loại sáng bóng thăm thẳm như vậy, nhìn như lạnh nhạt xẹt qua bóng dáng màu trắng kia, đồng tử đen thâm sâu, cũng đã thoáng loé ra sáng bóng như băng tuyết, ngầm rét lạnh dày đặc.
Trên đời này, lại còn có người dám cướp đoạt công lao của hắn cho chính mình dùng?
Thật là thú vị!
Ngồi xuống vững vàng, ngón tay thon dài giống như ngọc khắc chậm rãi thưởng thức ly rượu trong tay, nhìn như vân đạm phong khinh nhìn cảnh tượng phía dưới.
“Ngươi coi là thứ gì, dám kêu lão tử cút?” Đầu lĩnh du côn vốn là lòng tràn đầy lửa giận, thấy thiếu niên áo trắng một bộ dáng thư sinh nho nhã, càng thêm không để ở trong lòng, bẻ khớp ngón tay, phát ra tiếng vang răng rắc, cười nói dữ dằn, “Mao đầu tiểu tử (thanh niên tính tình bồng bột) ở đâu tới, cũng dám quản chuyện của lão tử. Hôm nay không dạy dỗ ngươi một chút, ngươi cũng không biết Mã vương gia có mấy con mắt.” Nói xong, nắm tay lớn như bình bát (chén ăn của sư), liền hướng về phía Vạn Quan Hiểu nện qua.
Nhìn dáng người hắn xinh đẹp kia, chỉ sợ đến cả một nắm đấm người này cũng không chịu nổi.
Trong đám người nhất thời vang lên một vùng tiếng kêu, hoàn toàn ** đều là lời nói chim yến xinh đẹp uyển chuyển, tràn ngập ý quan tâm lo lắng.
Nhưng mà, thân là đương sự Vạn Quan Hiểu lại tự nhiên không sợ, thuận tay cầm lấy sáo trúc bên hông, gõ, vẫy, vẽ, vạch ra, giống như linh xà (rắn linh hoạt), mặt khác thân hình phối hợp mạnh mẽ linh động như xuyên hoa hồ điệp (bướm xuyên qua hoa), chiêu chiêu đều đánh vào trên người đầu lĩnh du côn, chính mình lại không có thương tổn một chút. Chờ đợi vòng đánh nhau này qua đi, đầu lĩnh du côn đã u lớn xanh tím đầy đầu, Vạn Quan Hiểu cũng là tay áo nhanh nhẹn, một chút cũng không để cho dính vào người hắn.
Đầu lĩnh du côn chật vật, càng làm nổi bật lên Vạn Quan Hiểu tay nghề điêu luyện.
“Còn không mau cút đi?” Vạn Quan Hiểu nghiêm nghị quát, “Hay là nói, muốn cùng tiến tới thử xem? Bản công tử hoàn toàn phụng bồi (tiếp nhận)!”
Đầu lĩnh du côn biết người trước mắt này công phu quyền cước rất cao, không phải bon hắn có thể đối mặt ứng phó, phô trương thanh thế bỏ lại một câu: “Hôm nay lão tử tiêu chảy, hơi yếu ớt, lúc này mới không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi nếu như thật là có bản lĩnh, thì chờ cho ta, chờ lão tử đi trị thân thể yếu ớt này, trở lại đấu với ngươi! Ngươi đừng đi, ngươi nếu đi thì ngươi là khốn khiếp (trứng rùa ^^)!” Miệng phun lời dơ bẩn, xám xịt dẫn một đám người rời khỏi.
Vốn là chỉ có thiếu niên, thấy việc nghĩa hang hái làm, lại có bản lĩnh tốt như vậy, lại ở nơi ô uế bừa bãi này phụ trợ hạ đầu lĩnh du côn, Vạn Quan Hiểu áo trắng như tuyết lúc này như một loại thiên thần uy vũ hùng mạnh đẹp đẽ, trong đám người vây xem bùng phát ra từng trận âm thanh trầm trồ khen ngợi, mà lần này là không ngớt thiếu nữ bình dân (con gái dân thường) vây xem, ngay cả xe ngắm cảnh dừng bên cạnh, thiếu nữ quan gia (con gái nhà quan) bị hấp dẫn đến, cũng có không ít đôi mắt yên lặng dừng ở hướng chỗ VẠn Quan Hiểu.
Một trận gió thổi qua, lập tức có vô số khan che mặt “Đúng lúc” bị gió nhấc lên, lộ ra dung mạo (vẻ ngoài) như hoa như ngọc, và làn thu thuỷ (ánh mắt long lanh của con gái) nhẹ nhàng tán thưởng.
Vạn Quan Hiểu coi như không có, cất bước thẳng đến gần Bùi Nguyên Ca, ở chỗ xa ba bước dừng lại, cài sáo trúc về bên hông, lúc này mới chắp tay làm lễ nói: “Cô nương bị sợ hãi rồi, không biết có mạnh khoẻ hay không? Đừng bị những thứ người ô uế này kinh sợ mới tốt.”
Với kết quả này, Bùi Nguyên Ca một chút cũng không thấy bất ngờ, kiếp trước nàng và Vạn Quan Hiểu vợ chồng bốn năm, với bản lĩnh của hắn rất rõ ràng. Ở mặt ngoài xem ra nho nhã yếu đuối đẹp đẽ, xuất khẩu thành thơ (khéo ăn khéo nói), nhưng cũng có một thân võ công tốt, được xem là văn võ vẹn toàn. Khoa cử năm đó, hắn thi văn chỉ lên bảng, ở trong tam giáp, được xuất thân đồng tiến sĩ, nhưng thi võ là bảng nhãn, lại gồm cả diện mạo tuấn mỹ (tuấn tú khôi ngô), thật đúng là điển hình giai tế (con rể tốt) trong lòng cha mẹ ở kinh đô.
Lần trước là ở trong U Lâm sơn cốc, thổi sáo ngâm thơ, lần này là ở trên phố xá sầm uất, anh hùng cứu mỹ nhân.
Bùi Nguyên Hoa thiết kế mỗi lần lên sân khấu cho hắn, đều nhọc hao tổn tâm huyết! Đối phương đã dựng tốt giá đài, nếu nàng không ra mắt hát theo thật tốt, chẳng phải là rất xin lỗi trận hoảng sợ này?
“Nhờ có công tử đúng lúc chạy tới, đuổi đi những kẻ ác này, tiểu nữ mới được bảo toàn.” Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng cúi người, cả người xanh thật sâu thật nhạt, giống như một loại nước biển trong suốt sạch sẽ thanh nhàn, thấm vào lòng người, âm thanh lại càng mềm mại uyển chuyển, rồi lại đoan trang rụt rè, thủ lễ (tuân thủ lễ nghi) khắp nơi, không có chút nào cảm giác lỗ mãng, “Không dám thỉnh giáo (xin hỏi) tôn tính đại danh (tên họ) công tử, tiểu nữ cũng để cho gia phụ đến nhà gửi lời cảm tạ, để đáp đền tình cảm công tử hôm này cứu giúp.”
Nghe một loại âm thanh mềm mại yêu kiều êm tai như vậy, Vạn Quan Hiểu không khỏi ngẩn ra.
Hắn quả là có ý đồ vơi Bùi Nguyên Ca, vậy cũng là nghe nói tỷ muội Bùi phủ không hợp, đại tiểu thư có ý trị vị tứ tiểu thư này, lúc này mới dùng đến hắn. Vốn cho là người con gái điêu ngoa tuỳ hứng, hoặc là vẻ ngoài xấu xí ngang ngược kiêu ngạo, nhưng vì tiền đồ thì cũng đáp ứng. Ngày ấy giữa núi rừng, người hắn vẫn quay lưng lại, lại cách xa đoàn xe, căn bản là không thấy được Bùi Nguyên Ca, hôm nay gặp lại, lại phát hiện dáng người nàng nhẹ nhàng, khí chất xuất thần, tuy là cách mũ che mặt, thấy không rõ lắm bộ dáng, nhưng nghe âm thanh này, xem dáng dấp này, chắc là vị thiếu nữ quý tộc vẻ mặt xinh đẹp ôn tồn, trong lòng lập tức ý động.
“Thấy chuyện bất bình, rút dao tương trợ, đây là chuyện chúng ta nên làm, cô nương không cần để trong lòng!” Tuy là ý động, nhưng Vạn Quan Hiểu cũng không có vội vàng báo lên tên họ, mà là không biến sắc kéo lên hứng thú của cô gái này, thậm chí không nói nhiều lời nữa, cười nói, “Cô nương nếu không có việc gì, tiểu sinh an tâm, vậy cáo từ (xin từ biệt)!”
Nói xong, lấy quạt xếp bên hông ra, “phạch” một tiếng mở ra, hơi hơi loạng choạng, lửng thững rời khỏi.
Tuy là thời gian cực kỳ ngắn, nhưng Bùi Nguyên Ca lại thấy được chữ trên quạt xếp kia, đúng là ngày đó trên đường tiến đến Bạch Y am, Vạn Quan Hiểu làm ra vẻ ngâm đọc bài kia , trong lòng cười lạnh, lại ra vẻ kinh ngạc a nhẹ ra tiếng, lưu lại nói: “Công tử xin dừng bước!”
Nghe thấy tiếng kinh ngạc kia, biết Bùi Nguyên Ca nhất định nhận ra ngày đó hắn chính là người thổi sáo ngâm thơ, trong lòng Vạn Quan Hiểu đắc ý, nhưng không dừng chân, trực tiếp rời khỏi, lên tiếng cười dài nói: “Chính là việc nhỏ, không đáng nhắc đến, cô nương thật sự không cần để ở trong lòng.” Ngày đó trong u cốc, hắn đột nhiên xuất hiện, thổi sáo ngâm thơ, nhưng ngay cả chính diện cũng chưa lộ, hôm nay anh hùng cứu mỹ, để cho nàng nhận ra được mình chính là người ở sơn cốc ngày ấy, gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng, đã làm đủ dáng vẻ, thần bí, tò mò, trì hoãn, cũng vì dễ dàng dẫn đến cảm xúc của người khác, hai ngày này lộ diện, chắc chắn khiến cho Bùi Nguyên Ca vị khuê phòng tiểu thư kia khắc sâu ấn tượng với hắn, ngày nhớ đêm mong.
Hiệu quả như vậy, vừa vặn tốt!
Kiềm chế dừng lại muốn xoay người lại nói chuyện xúc động với Bùi Nguyên Ca, Vạn Quan HIểu mạnh mẽ khiến mình rời khỏi.
Có lẽ, đợi khi lần sau gặp nhau, thì có thể lại tiến một bước rồi!
Người tập võ tai mắt nghe được linh hoạt, mặc dù có lẽ cách không gần, nhưng âm thanh mềm mại kia của Bùi Nguyên Ca vẫn truyền lọt vào trong tai, môi màu sáng hơi hơi nhếch lên. Nha đầu vô lương tâm, hắn đã cứu nàng, cũng từng giúp nàng vây liên tiếp, khi nào nàng từng nói cảm tạ qua với hắn như vậy? Nhìn chằm chằm gắt gao bóng dáng màu trắng phía dưới kia, sau khi thấy rõ vẻ ngoài tuấn mỹ, đôi mắt đẹp liền càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, ngoắc gọi thị vệ tới, khẽ phân phó hai câu.
Đầu này, Vạn Quan Hiểu đang muốn rời khỏi, còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe một tiếng quát chói tai sau lưng: “Đứng lại cho lão tử!”