Mục lục
Đích nữ vô song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng đã sớm dự đoán được Vũ Hoằng Mặc có tâm tư đối với Bùi Nguyên Ca, nhưng chính tai nghe được Vũ Hoằng Mặc dùng giọng điệu như vậy, nói muốn cưới Bùi Nguyên Ca, Liễu quý phi vẫn đột nhiên biến sắc, trong lúc nhất thời kéo theo vết thương trên vai, vẻ đau đớn chợt lóe lên trên mặt, thở phào, mới mở miệng nói: “Mặc Nhi, con hồ đồ rồi sao? Bùi tứ tiểu thư lại là người thái hậu chuẩn bị cho phụ hoàng con, phụ hoàng con cũng khá vừa ý với nàng, con đây là muốn giành nữ nhân với phụ hoàng con sao? Con có biết đây là tối kỵ củahoàng cung hay không?”
Nói đến phần sau, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc.
“Mẫu phi nói đùa.” Vũ Hoằng Mặc vẫn mỉm cười như cũ, dường như có chút hờ hững, gợn sóng trong mắt lại vô cùng trịnh trọng, thậm chí còn hiện lên dịu dàng nhàn nhạt, “Người khác không biết cũng thôi, mẫu phi còn có thể không biết sao? Người thái hậu chuẩn bị, làm sao phụ hoàng lại có thể thật sự vừa ý? Chẳng qua là ngụy trang thôi!”
“Người khác có lẽ là vậy, nhưng Bùi Nguyên Ca chưa chắc.” Liễu quý phi trầm giọng nói, “Mặc Nhi, con là đứa nhỏ thông minh, đừng nói với bản cung là con không thấy được phụ hoàng con đối Bùi Nguyên Ca khác thường! Tại sao con có thể hồ đồ như vậy? Huống chi, nay Bùi Nguyên Ca vẫn là người của thái hậu, con nên biết tình hình của chúng ta và Diệp thị, sao một chút lòng đề phòng cũng không có? Mặc Nhi, bản cung vốn cho rằng, con không phải là người tham luyến nữ sắc, sao lại bị Bùi Nguyên Ca làm cho đầu óc choáng váng?”
Ngụ ý, dường như đang nghi ngờ, Bùi Nguyên Ca là quân cờ mà thái hậu dùng để châm ngòi quan hệ của Vũ Hoằng Mặc và hoàng đế.
“Mẫu phi, con quả thực không phải, cũng cũng không có hồ đồ!” Vũ Hoằng Mặc thu lại hờ hững và bất cần đời bình thường, vẻ mặt hiếm khi trịnh trọng trì trệ, “Con rất tỉnh táo, biết mình đang nói gì, làm gì. Con lặp lại lần nữa, con muốn cưới Bùi Nguyên Ca! Đời này, thê tử của con chỉ có thể có thể là nàng, không có người thứ hai. Mẫu phi, ngài hẳn là biết tính tình của con, con chưa bao giờ sẽ lấy hôn nhân đại sự của con để nói giỡn, mà chuyện con quyết định, ai cũng không thể miễn cưỡng con thay đổi!”
Hắn vốn không tính để cho Liễu quý phi biết tầm quan trọng của Bùi Nguyên Ca với hắn nhanh như vậy, dù sao bây giờ còn có quá nhiều ngăn trở. Nhưng nếu ngoài ý muốn tối hôm qua, đã để cho hết thảy bại lộ ở trước mặt Liễu quý phi, hắn cũng dứt khoát không giấu diếm nữa, thẳng thắn nói rõ ràng hết thảy. Thậm chí Vũ Hoằng Mặc rõ ràng tính nết và thủ đoạn của Liễu quý phi, thân phận mẫn cảm hiện tại của Bùi Nguyên Ca, rất có thể sẽ gây bất lợi với hắn, đây là tối kỵ với Liễu quý phi.
Cho nên, hắn nhất định phải cứng rắn hơn, làm cho Liễu quý phi hiểu được tầm quan trọng của Bùi Nguyên Ca đối với hắn, cùng với quyết tâm không phải Bùi Nguyên Ca không cưới của hắn, như vậy Liễu quý phi mới có chỗ kiêng kị, chú ý tới hắn mà không xuống tay với Bùi Nguyên Ca. Nếu không, với thủ đoạn của Liễu quý phi và tình cảnh hiện nay của Nguyên Ca, nói không chừng Liễu quý phi sẽ mượn đao giết người, dứt khoát trừ bỏ Nguyên Ca để chấm dứt hậu hoạn!
Giọng điệu của hắn rất cương quyết, không có đường sống cứu vãn gì.
“Mặc Nhi!”
Liễu quý phi bị ý chí kiên quyết của hắn làm chấn động, nàng rất ít gặp bộ dáng Vũ Hoằng Mặc kiên quyết như vậy, một lần duy nhất chính là vào năm hắn mười ba tuổi ấy, dựa theo quy củ trong cung, sẽ sắp xếp cung nữ giáo tập hướng dẫn việc nam nữ, Vũ Hoằng Mặc từ chối rất cương quyết, nói hắn không cần, thậm chí trục xuất toàn bộ cung nữ Xuân Dương cung, chỉ để lại thái giám và ám vệ hầu hạ. Lúc ấy nàng cảm thấy, Mặc Nhi đây là không muốn bị nữ sắc mê hoặc, cũng là chuyện tốt, bèn theo hắn, không ngờ, hiện tại Mặc Nhi lại xuất hiện loại thái độ cường ngạnh này một lần nữa, nhưng là vì Bùi Nguyên Ca!
Đặc biệt là nhớ lại chuyện tối hôm qua, chỉ sợ sức nặng của Bùi Nguyên Ca ở trong lòng Mặc Nhi còn nặng hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
Thậm chí càng nặng hơn so với mẫu phi như nàng!
Hãy còn nhớ rõ, lần đầu tiên nàng phát hiện Mặc Nhi thậm chí khi mê man không cho phép bất kỳ kẻ nào tiếp cận, Mặc Nhi đã vô cùng gần gũi với nàng, bởi vậy, lúc nàng bị Mặc Nhi sốt cao đẩy ra thì trong lòng khó tránh khỏi có loại cảm giác không được tiếp nhận, mãi đến sau đó, gọi Vương mỹ nhân tới, phát hiện ngay cả Vương mỹ nhân, Mặc Nhi cũng không nhận ra, cũng đẩy ra, mới cảm thấy thoải mái, bởi vì phát hiện không có bất kỳ kẻ nào có thể tới gần Mặc Nhi khi sốt cao hôn mê! Nhưng tối hôm qua, Mặc Nhi lại có thể sẵn sàng để cho Bùi Nguyên Ca tới gần, lại có thể nhận được Bùi Nguyên Ca, lại...
Việc này thậm chí làm cho trong lòng nàng có loại cảm giác giống như ghen tị.
Mặc Nhi năm tuổi đã bị ôm đến Trường Xuân cung của nàng, nàng tốn vô số tâm tư, dùng vô số thủ đoạn, hơn nữa bởi vì Vương mỹ nhân hủy dung mà điên, mới khiến Mặc Nhi tiếp nhận nàng. Nếu nói vào lúc Mặc Nhi thần trí hôn mê, không ai có thể tới gần hắn, thì cũng thôi, nhưng vì sao hiện tại Bùi Nguyên Ca có thể tới gần, mẫu phi như nàng lại không thể? Mười một năm, hao tốn vô số tâm huyết công ơn dưỡng dục, kết quả là ngay cả kẻ hèn mọn như Bùi Nguyên Ca cũng không ngăn cản nổi sao? Hay là nói, không phải thân sinh, cuối cùng không có loại huyết mạch tương liên không thể gạt bỏ của thân sinh mẫu tử này?
Nghĩ đến đây, Liễu quý phi lại càng trở nên căm hận thái hậu, hoàng hậu và Diệp thị.
Nếu không phải bọn họ, Diệp Nhi của nàng cũng sẽ không... Con thân sinh của nàng, đứa con chỉ bế vài ngày, còn chưa đầy tháng đã... Liễu quý phi lắc đầu, cắt đứt với hồi ức chuyện cũ. Hiện tại còn nghĩ những thứ này cũng đã muộn rồi...
“Mẫu phi, cho tới bây giờ con cũng chưa từng chân chính cầu xin người cái gì, nhưng lần này, con cầu xin người!” Đôi mắt Vũ Hoằng Mặc nhìn thẳng Liễu quý phi, toát ra ý cầu xin khẩn thiết, “Mẫu phi, xưa nay con biết người thương con, người hãy thương con thêm lần này, được không? Tuy rằng nói hiện tại thân phận nàng có chút mẫn cảm, nhưng cũng không phải không có đường sống cứu vãn, kính xin mẫu phi dung túng con tùy hứng lần này đi! Con thật sự rất thích Nguyên Ca!”
Liễu quý phi thở dài, cuối cùng ý nghĩ cảm động.
Hoàng đế coi trọng Bùi Nguyên Ca, Mặc Nhi lại nổi lên tâm tư với Bùi Nguyên Ca, nếu bị hoàng đế phát hiện, nói không chừng sẽ bởi vậy tức giận căm hận Mặc Nhi, ảnh hưởng thật lớn đối với tiền đồ của Mặc Nhi, vốn dĩ nàng quả thực có tâm tư mượn dùng tình thế trước mắt, mượn đao giết người. Nhưng trước mắt thấy Mặc Nhi đầu tiên là cứng rắn tỏ thái độ, lập tức lại đau khổ cầu xin, xem ra quả thực mối tình thắm thiết đối với Bùi Nguyên Ca. Mặc Nhi lại là người khôn khéo, nếu nàng sơ sẩy một chút, lộ ra dấu vết, bị Mặc Nhi phát hiện, khó tránh khỏi tổn thương tình cảm giữa mẫu tử. Vì Bùi Nguyên Ca, vậy thật sự không đáng!
“Được rồi, nếu Mặc Nhi con kiên quyết như vậy, bản cung cũng chỉ có thể theo con!” Liễu quý phi thở dài, “Có điều con hẳn phải biết tình hình trước mắt, tuyệt đối không nên lộ dấu vết, nhất là không thể bị thái hậu nhìn ra được. Bằng không, với thủ đoạn của thái hậu, nói không chừng sẽ cố ý dùng Bùi Nguyên Ca để ly gián tình cảm phụ tử của con và hoàng thượng. Nếu con thật sự muốn kết hôn Bùi Nguyên Ca, nhất định phải lật đổ thái hậu và Diệp thị, thế này mới mới có thể!”
Vũ Hoằng Mặc vuốt cằm: “Nhi thần hiểu được!”
“Một khi đã như thế, vậy bản cung đồng ý con, đợi khi Diệp thị suy sụp, thái hậu thất thế, bản cung sẽ nghĩ biện pháp thay các con chu toàn ở trước mặt hoàng thượng, tác thành con và Bùi Nguyên Ca. Có điều trước đó, con phải cẩn thận, đlqđ@bubble editor đừng vì Bùi Nguyên Ca chọc cho phụ hoàng con tức giận, vậy thì mất nhiều hơn được!” Liễu quý phi tha thiết dặn dò, không muốn vì Bùi Nguyên Ca mà ảnh hưởng đến tiền đồ của Vũ Hoằng Mặc.
“Đa tạ mẫu phi, nhi thần hiểu được!” Được Liễu quý phi nhận lời, Vũ Hoằng Mặc rốt cụôc thoáng yên tâm, lại lộ ra ý cười bất cần đời bình thường, trơ mặt ra nói, “Lại nói, mẫu phi cũng nên vì thế thưởng nhi thần mới phải! Nguyên Ca đẹp như vậy, lại thông minh như vậy, hình như phụ hoàng lại nhìn vào trong mắt, nếu nàng thật sự vào cung tranh thủ tình cảm, lúc đó chẳng phải là uy hiếp thật lớn đối với mẫu phi sao? Con vì mẫu phi, không tiếc dùng tới mỹ nam kế, lấy thân tự địch, thay mẫu phi loại trừ tai hoạ ngầm lớn như vậy, một mảnh lòng hiếu thảo, trời đất chứng giám, mẫu phi cũng nên cảm ơn nhi thần mới phải!”
“Được tiện nghi còn khoe mẽ có phải hay không?” Liễu quý phi nheo mắt liếc hắn, vốn muốn nghiêm mặt dạy dỗ hắn, cuối cùng vẫn là không căng nổi, bật cười, mắt liếc xéo hắn một cái nói, “Mệt con nói ra lời này! Tìm phiền phức ngập trời cho bản cung lại còn dám nói là công lao của con, lòng hiếu thảo của con, thật là da mặt dày!”
Vừa nở nụ cười, lại kéo đến thương vết trên vai, không nhịn được khẽ kêu ra tiếng.
“Mẫu phi cẩn thận!” Vũ Hoằng Mặc bèn vội vàng tiến lên, trong giọng nói có xúc động, “Chuyện tối hôm qua, con đều biết, mẫu phi cần gì phải tổn thương chính mình? Nghe nói còn bởi vậy ngay cả quyền chưởng cung cũng tạm thời giao ra... Chỗ con có ít kim sang dược tốt nhất, còn có vài phương thuốc có hiệu quả đối với chữa thương, chờ một lát bảo Chu ma ma sắc hầm cho mẫu phi, dược hiệu tốt hơn rất nhiều so với thái y kê phương thuốc ôn bổ kia, ước chừng nửa tháng có thể dưỡng tốt.”
Nghe lời nói thân thiết của Vũ Hoằng Mặc, khóe miệng Liễu quý phi chậm rãi hiện lên vẻ mỉm cười, vốn trong lòng không vui và ngờ vực vô căn cứ, cuối cùng vẫn bị Vũ Hoằng Mặc trêu ghẹo và thân thiết vùi lấp, dần dần chìm xuống.
Bùi Nguyên Ca rời khỏi lều của Liễu quý phi, theo Trương ma ma đi vào lều thái hậu.
Tối hôm qua sau khi nói qua lời nói kia với Liễu quý phi, hai người lại không có bao nhiêu chuyện nói với nhau, cả buổi tối, nàng phải chăm sóc hôn mê Vũ Hoằng Mặc, vừa phải cẩn thận chú ý vết thương Liễu quý phi, gần như cả đêm không ngủ. Có điều, ở chỗ Liễu quý phi, nàng cũng biết được tình hình thích khách tối hôm qua, làm nàng kinh ngạc là thích khách kia vẫn mãi chưa tìm được, vì thế hoàng đế tức giận không thôi, Vương Kính Hiền bị mắng máu chó đầy đầu.
Ngược lại, Lý Minh Hạo cứu giá có công, được ngợi khen, càng thêm hăng hái, muốn thắt chặt mọi người.
Sau khi thấy Bùi Nguyên Ca, thái hậu an ủi vài câu trước, lập tức bèn bắt đầu hỏi tình hình cụ thể trong lều Liễu quý phi tối hôm qua. Bùi Nguyên Ca bèn y theo lời nói lúc trước hồi bẩm. Thái hậu trầm tư, thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Ca mỏi mệt, vẫy vẫy tay lệnh nàng về lều mình nghỉ ngơi. Đợi đến sau khi nàng rời đi, thái hậu không nhịn được hỏi: “Trương ma ma, ngươi nói, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rõ ràng đã sắp xếp xong chuyện, sao một chút động tĩnh cũng không ầm ĩ ra?”
“Có thể Cửu điện hạ vốn là chưa đến bãi săn hay không?” Trương ma ma cũng nghi ngờ không thôi.
Thái hậu lắc đầu, nói: “Không có khả năng, tận mắt thấy hắn vào bãi săn, bên này mới bắt đầu ra tay, sao lại lặng yên không một tiếng động tìm không thấy người như vậy? Khi Vũ Hoằng Mặc sốt cao hôn mê, sẽ hệt như là dã thú, ai cũng không tới gần được, theo lý thuyết tình hình giằng co như vậy rất dễ dàng bị người phát hiện, làm sao có thể lục soát cả đêm đều không thấy tung tích của Vũ Hoằng Mặc chứ? Việc này rất không bình thường! Còn có tối hôm qua Liễu quý phi bị thương, lại đột nhiên giữ nha đầu Nguyên Ca, cả sự kiện đều thật sự quái dị! Trương ma ma, ngươi thấy thế nào?”
“Lúc nô tỳ theo thái hậu đến thiên gian, trên băng vải có dính thuốc dán, lại nhuộm vết máu, quả thật là bộ dáng miệng vết thương vỡ ra sau khi băng bó, còn nữa miệng vết thương của Liễu quý phi sâu như vậy, lại là thái y trị liệu qua, hẳn là không sai được, nô tỳ cũng không cảm thấy có chỗ nào khác thường.” Trương ma ma suy tư trả lời, “Về phần Liễu quý phi giữ Bùi tứ tiểu thư, nghe theo như lời vừa rồi của Bùi tứ tiểu thư, hình như là muốn mượn sức Bùi tứ tiểu thư, thấy Bùi tứ tiểu thư không muốn, bèn đổi thành cảnh cáo. Cũng là nhân chi thường tình! Theo nô tỳ thấy, thái hậu nương nương phải cẩn thận, đề phòng Liễu quý phi xuống tay với Bùi tứ tiểu thư!”
“Ai gia cũng ước gì nàng xuống tay với Nguyên Ca, chỉ cần để cho ai gia nắm chứng cớ, bẩm báo trước mặt hoàng thượng, dù cho ngày xưa Liễu quý phi rất được sủng ái, cũng phải ngã quỵ như là phế hậu, lấy Nguyên Ca đổi Liễu quý phi, việc này có thể có lời hơn!” Thái hậu cười lạnh nói, “Có điều, ai gia vẫn cảm thấy là lạ!” Trầm tư một lát, bỗng nhiên nói, “Trương ma ma, ngươi nói, Nguyên Ca có thể đang nói dối với ai gia, cũng không nói lời thật hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK