Nhan Minh Nguyệt vốn định nói mấy câu "chỉ hy vọng như thế" "mượn lời nói tốt lành của muội" vân vân, bắt đầu từ lúc nàng sinh ra, thân thể đã không tốt, nghe quen lời người khác an ủi, cũng thực thói quen ứng đối. Nhưng không biết vì sao, nhìn ánh mắt Bùi Nguyên Ca, Nhan Minh Nguyệt lại đột nhiên cảm thấy, nàng nói không nên lời như vậy, đối mặt Nguyên Ca chân thành và tin tưởng, nói như vậy có vẻ thực dối trá...
"Nguyên Ca, muội có biết kỳ tích là gì không?" Nhan Minh Nguyệt nói xong, giống như tản bộ tùy ý đi về phía trước.
Bùi Nguyên Ca không hiểu được ý của nàng, cũng không trả lời.
"Với tỷ mà nói, nếu có một ngày, bệnh của tỷ có thể tốt hơn ——" Nhan Minh Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, gương mặt tú lệ hiện lên biểu tình không nói thành lời: "Không, tỷ đã không cần bệnh có thể lành, chỉ cần... tỷ có thể vẫn còn sống, đừng chết quá nhanh, với tỷ mà nói, đó là kỳ tích. Nhưng mà, chỉ có chuyện không có khả năng xảy ra lại xảy ra, mới gọi là kỳ tích. Nhưng rõ ràng không thể nào, làm sao có thể xảy ra?"
Bùi Nguyên Ca nghe được một trận đau lòng: "Minh Nguyệt!"
"Tỷ vẫn luôn biết, kỳ tích là chuyện thực xa vời, thậm chí không có khả năng. Nhưng, rất kỳ quái, có đôi khi nghe Nguyên Ca nói chuyện, không hiểu sao tỷ sẽ cảm thấy, trên đời này thật sự có kỳ tích xảy ra, có lẽ tỷ cũng sẽ gặp được, sẽ xuất hiện kỳ tích." Nhan Minh Nguyệt nói xong, cảm thấy thân thể có chút mỏi mệt, liền ngồi một bên hành lang: "Tỷ không biết như vậy là tốt hay là xấu."
Bùi Nguyên Ca ngồi xuống bên cạnh nàng: "Nếu ngay cả chính tỷ cũng không tin tưởng tỷ sẽ khỏe, lại có ai tin tưởng? Có đôi khi, ý chí của con người càng hữu dụng hơn y dược."
Nhan Minh Nguyệt trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Nguyên Ca, tỷ không dám tin tưởng."
"Vì sao?" Bùi Nguyên Ca khó hiểu.
Nhan Minh Nguyệt do dự, rốt cuộc thở dài, nhìn nhiều loại hoa sáng lạn trước mắt, nói: "Nguyên Ca, có lẽ muội đã biết, bệnh của tỷ là từ trong thai, bắt đầu từ lúc tỷ biết nhận thức, tỷ đã biết thân thể chính mình không tốt, tuy cha nghiêm cấm người khác nói bậy trước mặt tỷ, nhưng không cấm được bọn hạ nhân nghị luận sau lưng, tỷ biết chính mình sống không lâu, có lẽ mười tuổi, có lẽ mười lăm tuổi, có lẽ mười sáu, có lẽ chính là ngày mai, bất kỳ lúc nào tỷ cũng có thể chết đi... . Tỷ không biết, từ ngữ người khác hiểu được sớm nhất là gì, nhưng từ ngữ tỷ sớm nhất hiểu được, chính là tử vong, hơn nữa bất kỳ lúc nào nó cũng có thể buông xuống trên người tỷ."
Bùi Nguyên Ca tưởng tượng tình cảnh của Nhan Minh Nguyệt, không tự giác đau thương.
"Nguyên Ca, muội cảm thấy tỷ là dạng người gì?" Nhan Minh Nguyệt bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt xưa nay trong suốt như nước mùa thu, lần đầu tiên nhấc lên sóng to gió lớn: "Có phải muội cảm thấy, tỷ thực rộng rãi, thực trong sáng, thực đạm bạc thế sự? Cho dù tinh tường biết, tỷ có thể chết bất cứ lúc nào, lại còn có thể khám phá sống chết, thong dong đối đãi? Nguyên Ca, có phải muội cho rằng như vậy không?"
Bùi Nguyên Ca theo bản năng muốn gật đầu, nhưng nhìn Nhan Minh Nguyệt trước mắt có chút khác thường, lại đột nhiên không thể.
Trong đôi mắt Nhan Minh Nguyệt mang theo quang mang kỳ dị: "Nguyên Ca, muội sai rồi! Tỷ không đạm bạc thế sự, khám phá sống chết như vậy. Kỳ thật, tỷ cũng oán hận! Vì sao bắt đầu từ lúc sinh ra, tỷ lại bị bao phủ trong bóng ma chứ? Vì sao tỷ phải thừa nhận tất cả khổ sở, mỗi ngày uống chén thuốc chua xót, một lần lại một lần bị châm cứu, xông thuốc, nhận tất cả biện pháp trị liệu, thừa nhận bệnh phát đủ loại đau đớn... Vì sao tỷ cố gắng sống sót cũng không thể, mà có người lại dễ dàng từ bỏ tính mạng? Vì sao ông trời không công bằng như vậy? Vì sao lại là tỷ? Vì sao lại là hắn?"
Càng nói, cảm xúc Nhan Minh Nguyệt lại càng kích động, giọng nói cũng càng cao.
Cảm xúc chân thật nhất nàng chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, chỉ có thể chôn thật sâu trong lòng, giờ bùng nổ như nham thạch nóng chảy bàng bạc, đau đớn gần như ngay cả xương tủy đều đốt thành tro tàn.
"Minh Nguyệt!" Bùi Nguyên Ca nhịn không được bước nhanh tới, cầm tay nàng.
"Trong lòng tỷ kỳ thật thực oán hận, nhưng tỷ biết tỷ không thể nói ra, bởi vì đây là mạng của tỷ, không phải lỗi của bất cứ ai. Nếu tỷ nói ra, ngoại trừ làm cho người quan tâm tỷ đau lòng, không có chút tác dụng gì. Tỷ xem kinh phật, xem đạo kinh, tất cả đầy hứa hẹn, như ảo ảnh trong mơ. Nếu lộ ra cũng như soi tỏ, chúng sinh bình đẳng... Tỷ một lần lại một lần ghi nhớ những lời này, khám phá hồng trần, đạm bạc sống chết, tỷ lừa gạt tất cả mọi người, ngay cả chính mình đều bị lừa, đã cho là tỷ thật sự nhìn thấu, buông xuống, nhưng cho tới bây giờ tỷ mới biết được, đỏ chỉ là lừa mình dối người!" Nhan Minh Nguyệt bi thương nhìn Bùi Nguyên Ca, trong ánh mắt dần dần trào ra nước mắt.
Nàng xem không thông, cũng không bỏ xuống được.
Bởi vì dạng này, cho nên càng thêm oán hận vận mệnh! Nhưng cũng không thể nói, bởi vì nàng biết, nói ra sẽ chỉ làm người khác càng thống khổ, lại không có chút ích lợi với tình huống của nàng.
"Nếu tỷ thật sự có thể nhìn thấu, có thể buông, mỗi một lần bệnh phát đều là cơ hội giải thoát, nhưng... cho tới bây giờ tỷ cũng không cam nguyện cứ như vậy buông tha, một lần lại một lần đau khổ giãy dụa, đau khổ muốn sống! Nhưng cho dù như vậy, tỷ vẫn bại bởi vận mệnh, phải chết không thể nghi ngờ!" Nhan Minh Nguyệt ai thiết nói: "Nguyên Ca, tỷ không dám lại tin tưởng kỳ tích, bởi vì tin sẽ ôm hy vọng, sẽ càng ngày càng lưu luyến trần thế, sẽ càng ngày càng không thể dứt bỏ, cũng sẽ... càng ngày càng oán hận, càng ngày càng dữ tợn!"
Nhan Minh Nguyệt nghẹn ngào nói, nước mắt một giọt lại một giọt từ hai gò má nàng chảy xuống, hội tụ thành một, nhịn không được ngã nhào.
Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng hô: "Minh Nguyệt... ."
"Nguyên Ca... ." Nhan Minh Nguyệt tựa đầu vào vai Bùi Nguyên Ca, đứt quãng nói: "Kỳ thật tỷ thực tuyệt vọng, Nguyên Ca, tỷ biết chính mình không sống nổi... Nhưng tỷ không cam lòng... . Tỷ nói muốn gặp muội một lần cuối cùng, kỳ thật, tỷ chỉ là muốn nhìn thấy hy vọng từ muội... . Nhưng khi muội thật sự cho tỷ hy vọng, tỷ lại sợ hãi ... . Nguyên Ca, tỷ không biết phải làm sao bây giờ? Tỷ vẫn luôn cho rằng, tình huống của tỷ rất rõ ràng, sớm hay muộn sẽ chết, đó là sự thật, tất cả mọi người hẳn đã tiếp nhận chuyện này rồi, bao gồm chính tỷ. Nhưng hiện tại, tỷ phát hiện, tỷ không tiếp thu được... . Ngay cả chính tỷ đều không tiếp thu được, làm sao người khác có thể nhận?"
"Sẽ không! Minh Nguyệt, tỷ sẽ không chết!" Bùi Nguyên Ca đau lòng không thôi, gắt gao ôm nàng.
Nhan Minh Nguyệt lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy tuyệt vọng: "Không, tỷ sẽ chết, tỷ sẽ sống không quá tháng này, tỷ biết... Tuy đại phu không nói với tỷ, tuy ca ca vẫn nói tình huống của tỷ hoàn hảo, nhưng tỷ biết, tỷ sắp chết!"
"Sẽ không, hiện tại không phải tỷ rất khỏe sao? Tỷ còn có thể đi lại, còn có thể đến trước cửa am nghênh đón muội, tỷ chỉ là hư nhược đôi chút, thân thể tỷ vẫn luôn như vậy, tỷ không nên suy nghĩ bậy bạ!" Bùi Nguyên Ca từ đáy lòng trào ra một tia kinh hoảng, lại vẫn kiên trì nói.
"Hồi quang phản chiếu mà thôi, tỷ biết." Nhan Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Trước đó Triệu đại phu còn thi châm cho tỷ, cho tỷ uống thuốc, nhưng từ ba ngày trước tỷ còn chưa khỏe, ông ấy cũng không tiếp tục thi châm ... . Tỷ rất rõ ràng, Nguyên Ca, lần này tỷ thật không có khả năng sống sót."
Nói xong, nàng gắt gao ôm lấy bả vai Bùi Nguyên Ca, thất thanh khóc rống.
Bùi Nguyên Ca không nói nữa, chỉ ôm lấy Nhan Minh Nguyệt, để cho nàng tựa vào vai minh khóc không ngừng.
Nàng không hiểu y thuật, mà Minh Nguyệt cũng không cần trống rỗng an ủi. Lúc này, điều duy nhất Bùi Nguyên Ca có thể làm, chính là khóc cùng nàng.
Hồi lâu, tiếng khóc của Nhan Minh Nguyệt dần dần thấp xuống, cuối cùng ngưng hẳn. Hoàn toàn phát tiết xong, nàng cũng rốt cuộc ý thức được chính mình luống cuống, có chút thẹn thùng nói: "Nguyên Ca, thực xin lỗi. Tỷ... Tỷ chưa từng nói với người khác những lời này, cũng chưa từng oán giận... Muội cảm thấy thực phức tạp có phải không?"
"Không sao, chúng ta là bạn bè, khi cảm xúc không tốt tố khổ lẫn nhau thực bình thường! Bởi vì có một số việc, nói ra sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều so với đọng lại trong lòng." Bùi Nguyên Ca ôn nhu nói, Nhan Minh Nguyệt vốn là thân thể không tốt, đáy lòng lại đọng nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy, tai hại không giúp ích cho bệnh của nàng. Hơn nữa, xem bộ dạng Minh Nguyệt, hình như nàng áp lực đã thật lâuvẫn đều không có cơ hội phát tiết.
Nhan Minh Nguyệt dần dần bình tĩnh cảm xúc, lại vẫn mang theo một chút chua xót: "Vừa rồi tỷ còn nói muội tâm tư trọng, hiện tại ngẫm lại tỷ thật sự không có tư cách nói như vậy, bởi vì tỷ cũng giống muội."
"Giống như vừa rồi tỷ nói, xem chuyện người khác thực chuẩn, đến chính mình liền rối loạn." Bùi Nguyên Ca nhẹ giọng nói, giống như lông chim dịu dàng nhẹ nhàng phất qua hai má, có cảm giác thoải mái thấm lòng người: "Vừa rồi nói những lời này, hiện tại có cảm thấy cảm xúc tốt hơn chút hay không?"
Nhan Minh Nguyệt gật gật đầu: "Ừ, đúng rồi."
"Vậy là tốt rồi." Bùi Nguyên Ca trầm giọng nói: "Minh Nguyệt, muội không biết bệnh tình của tỷ đến tột cùng là tình trạng gì, nhưng muội cảm thấy, mặc kệ gặp được đau khổ gì, lúc chưa tuyên án, chính mình đừng vội vã tuyệt vọng, nói không chừng giây tiếp theo sẽ xoay chuyển hy vọng. Giống như tỷ nói, tỷ không cam lòng! Nếu không cam lòng, hãy cố gắng sống sót, nói không chừng ngày mai có thể tìm được biện pháp trị liệu tỷ! Tỷ chờ xem, muội sẽ cho tỷ thấy trên đời này thật sự có kỳ tích, xem như tin tưởng muội đi, muội có dự cảm, tỷ sẽ không sao!"
"Nguyên Ca!" Nhan Minh Nguyệt lại có chút nghẹn ngào.
Có lẽ mọi người đều sẽ bị cuốn hút, Nguyên Ca chắc chắn như thế, nên trong lòng nàng cũng nhịn không được lại dâng lên hy vọng... Có lẽ, nàng cũng có thể sống sót, có thể cùng... Nhan Minh Nguyệt nhắm mắt, lập tức lại mở, giống như Nguyên Ca nói, không đến thời điểm cuối cùng, nàng không thể chính mình buông tha trước! Nếu nàng bỏ cuộc, người tuyệt vọng, thống khổ nhất nhất định là ca ca!
"Đươc, tỷ không tin kỳ tích, nhưng nguyện ý thử tin tưởng Nguyên Ca!" Nhan Minh Nguyệt nhẹ giọng nói, rốt cuộc mang theo một tia hy vọng.
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu: "Cái này đúng rồi, phải tin tưởng muội!"
Hai người đối diện, đều nhịn không được nhợt nhạt cười.
Nhưng mà, cảm xúc dao động kịch liệt như vậy, vẫn làm cho Nhan Minh Nguyệt mệt mỏi, càng cảm thấy thân thể suy yếu. Bùi Nguyên Ca thấy sắc môi Nhan Minh Nguyệt tái nhợt mang theo một chút khô cạn, ánh mắt cũng sưng đỏ, bộ dáng thật sự có chút chật vật, nói: "Trước tiên tỷ ngồi nghỉ một lát, muội đi tìm chút trà, lại lấy nước đến cho tỷ rửa mặt, được không?"
Nàng đoán Nhan Minh Nguyệt có lẽ cũng không muốn cho người khác biết nàng từng kích động như vậy, khóc xong không bọn nha hoàn hầu hạ.
"Được, cảm ơn Nguyên Ca." giọng nói Nhan Minh Nguyệt nhu uyển.
Vốn nàng còn muốn dặn dò Bùi Nguyên Ca đừng nói chuyện mới vừa rồi với ai, hơn nữa đừng cho Nhan Chiêu Bạch biết. Nhưng thấy ngay cả nước trà nước rửa mặt Nguyên Ca cũng không kinh động nha hoàn, hiển nhiên muốn giữ bí mật vì nàng, săn sóc làm cho nàng thật sự cảm động, trong lòng càng cảm kích.
Bùi Nguyên Ca rời tiểu viện, tùy ý tìm một ni cô hỏi phương hướng trà phòng, liền đi qua.
Với trình độ Nhan Chiêu Bạch coi trọng Nhan Minh Nguyệt, nếu Nhan Minh Nguyệt tạm dưỡng bệnh ở Bạch Y am, Nhan Chiêu Bạch tự nhiên cúng tiền nhan đèn rất nhiều, từ trên xuống dưới đều chuẩn bị tốt lắm. Bởi vậy, trong trà phòng các tiểu ni cô bận rộn không thôi, nhưng nghe nói là Nhan Minh Nguyệt muốn dùng nước, vẫn có người ân cần hỗ trợ. Trong lúc chuẩn bị nước trà, Bùi Nguyên Ca thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, sao trà phòng bận rộn như vậy?"
"Thí chủ có điều không biết, nghe nói hôm nay có khách quý vào Bạch Y am, chủ trì dặn chúng ta ân cần chuẩn bị, không thể chậm trễ khách quý, cho nên mới công việc lu bù, bình thường nơi này thực thanh tĩnh." Tiểu ni cô nói xong, vừa giúp Bùi Nguyên Ca chuẩn bị nước trà, vừa chuẩn bị dụng cụ rửa mặt, đều đặt trong một cặp lồng cơm cho Bùi Nguyên Ca dễ cầm.
Khách quý? Không biết là dạng khách quý gì sẽ chọn đến Bạch Y am hẻo lánh này dâng hương?
Bùi Nguyên Ca tùy ý nghĩ, nhưng không để trong lòng, thừa dịp không người chú ý, cho tiểu ni cô một ngân quả tử, tiểu ni cô hoan vui mừng nhận lấy. Bùi Nguyên Ca liền cầm cặp lồng cơm, đi về tiểu viện chỗ Minh Nguyệt.
Dọc theo đường đi, nhớ đến lời Minh Nguyệt mới vừa nói, trong lòng thản nhiên dâng lên bi thương khôn kể, lần đầu tiên nhìn thấy Minh Nguyệt, cứ cảm thấy nàng đạm mạc thế sự, tang thương khám phá hồng trần, giống như không để tâm bất cứ chuyện gì. Nhưng hiện tại mới biết được, dưới vẻ ngoài đạm mạc, Minh Nguyệt kỳ thật cũng có một trái tim lửa nóng kích động, mãnh liệt mâu thuẫn, tình cảnh của Minh Nguyệt càng có vẻ thê lương...
Minh Nguyệt nàng thật sự quá vất vả!
Có lẽ bởi vì nghĩ đến quá nhập thần, khi đi qua một cửa ánh trăng, thiếu chút nữa đâm vào người đối diện, Bùi Nguyên Ca vội nói: "Thật xin lỗi, ta nghĩ quá nhập thần, không chú ý tới ngài."
"Không sao."
Hai người nói chuyện, đồng thời nhận thấy được không đúng, Bùi Nguyên Ca vội vàng ngẩng đầu, sau khi thấy rõ ràng người tới, nhất thời hoảng sợ biến sắc.
Người nọ áo tím hoa phục, không phải người khác, đúng là Vũ Hoàng Diệp!