Lâm Thục không chỉ không nghe lời Lâm phu nhân khuyên mà còn khiến bà tức đến ngã ngửa.
Lâm phu nhân không còn cách nào, đành phải kêu người đi mời Định Quốc Công tới.
Định Quốc Công không biết hai mẹ con nói chuyện gì, chỉ là rất hoảng sợ khi nhìn sắc mặt của Lâm phu nhân. Ông ân cần tiến lên sờ mặt, sờ trán của Lâm phu nhân, sau đó kêu người mau đi mời đại phu.
Lâm phu nhân vỗ tay ông, "Quốc Công gia, thiếp không có việc gì."
Định Quốc Công không tin, "Sắc mặt khó coi như vậy, làm sao mà không có chuyện gì được?"
Ông không nhìn Lâm Thục, đỡ Lâm phu nhân nằm xuống, vẫn chờ cho đến khi đại phu đến bắt mạch cho Lâm phu nhân, nói Lâm phu nhân không sao thì mới dặn dò Lâm phu nhân nghỉ ngơi trước, gọi Lâm Thục ra ngoài.
Lâm Thục có chút chột dạ trong lòng, đi nhanh đến thư phòng với Định Quốc Công.
Định Quốc Công cũng không lòng vòng, hỏi thẳng: "Con nói gì với mẹ con mà lại khiến bà ấy tức đến thế hả?"
Lâm Thục chỉ lắc đầu, nói: "Nương hỏi gì thì con nói nấy, không có khắc khẩu với nương."
Định Quốc Công tức giận nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu sau ông mới đè cơn tức xuống được. Vợ ông rất thương yêu đứa con gái này, cuối cùng không chỉ không giải quyết được việc gì mà còn lòi ra một đống rắc rối khác.
"Hôm qua Thành Vương có tới nhà, hắn nói, không cho ta và mẹ con mắng con, ta thấy hắn không phải không có lòng với con. Lần này con đúng là đã mắc sai lầm lớn, khi trở về phải thành thật nhận lỗi;, đừng có suốt ngày giống như con nhím như vậy, phải mềm hơn một tí, làm vui lòng hắn. Nam nhân đều là ăn mềm không ăn cứng, con cứ cầu hắn, hắn liền không so đo với con."
Tại sao phải cầu hắn ta?
Họ là phu thê, mặc dù không yêu nhau nhưng cũng nên tương kính như tân, tại sao nàng phải cầu hắn ta? Hắn ta không thích nàng, hắn ta không vào phòng của nàng, chỉ cần nhà mẹ đẻ của nàng vẫn còn thì chẳng có chuyện gì xảy ra với nàng được!
Lâm Thục che giấu nét cười nhạo nơi khóe miệng, cúi đầu đáp ứng.
Việc nhà của con gái, là mẹ thì còn có thể hỏi dăm ba câu, nhưng là cha thì tuyệt đối không tiện hỏi. Định Quốc Công thấy nàng đã đồng ý, trông cũng giống như là đã biết sai rồi, bèn không nhắc lại chuyện này nữa mà hỏi về Minh Nguyệt.
"Thân phận của nó con có nói cho nó chưa?"
Lâm Thục chỉ hơi trầm ngâm, ngẩng đầu, "Nói thì sao, không nói thì sao?"
Định Quốc Công cau mày, có chút không thích thái độ của Lâm Thục. Hình như từ sau cái ngày Lâm phu nhân sinh sản, thái độ của Lâm Thục đối với ông trở nên tệ đi, không còn kiểu cha hiền con ngoan và vui vẻ như hồi trước nữa mà là biến thành có chút căm ghét, dường như còn mang theo chút khinh thường...
Ông lắc đầu, nghĩ mình không nên nghĩ về con gái như vậy. Có lẽ vì tình cảm vợ chồng với Thành Vương không thuận nên tâm trạng con bé mới có thể không tốt như vậy.
"Nếu chưa nói thì cứ kệ nó đi. Còn nếu nói rồi, cha phải đến cửa tìm Minh Nguyệt mới được." Định Quốc Công nói, thở dài.
Nhìn chuyện này coi, chỉ là một thứ nữ thôi mà cũng có thể tạo ra phong ba như vậy.
Lâm Thục khó chịu trong lòng. Nếu như chưa nói, với một thứ nữ không được cha quan tâm, từ trước đến nay lại đều bị coi như nha hoàn, bây giờ cứ coi như không có người này là được. Nhưng nếu đã nói thì sợ, sợ Minh Nguyệt đi theo Cửu Hoàng tử, sau này sẽ quay lại trả thù nhà mình.
Chẳng qua chỉ là một cái thiếp thất mà thôi, dù Cửu Hoàng tử có thích đi chăng nữa thì gã có thể ra mặt thay nó được sao?
Thân phận như vậy, đừng nói là chưa nói, cho dù đã nói rồi, Lâm Thục cũng không sợ chút nào.
"Chưa nói, con còn chưa gặp thì người đã bị mang đi rồi. Đủ để thấy không biết là di truyền hay học của ai, toàn dùng mấy thủ đoạn ghê tởm, nếu không, sao Cửu Hoàng tử có thể vội vã như vậy chứ." Giọng của Lâm Thục chắc chắn là không tốt, còn kém không nói rõ hành vi của Minh Nguyệt thiếu đứng đắn.
Di truyền, có thể di truyền từ mẹ, hoặc cũng có thể di truyền từ cha. Lời này đang nói về Minh Nguyệt, nhưng đồng thời cũng đang nói Định Quốc Công.
Định Quốc Công lập tức nhớ đến đêm mình say rượu rồi cưỡng ép nha hoàn kia, khuôn mặt đỏ bừng, không đáp lại lời của Lâm Thục, quay người rời đi.
Lâm Thục đứng đấy một lát rồi trở về Vương phủ, không quay lại hậu viện thăm Lâm phu nhân.
Giờ cơm tối, Tiêu Duệ trở về Vương phủ nhưng không đến Tầm Phương viện ngay mà đến chỗ Đào di nương trước, sau đó lại cho người đi gọi Tạ di nương.
Hắn và Lâm Thục đã thỏa thuận xong, vậy tiếp theo chính là hai thiếp thất này.
Đào di nương đi theo Tiêu Duệ từ lúc Tiêu Duệ còn ở trong cung. Nàng đương nhiên không trông cậy vào việc mình sẽ có được sự sủng ái của Tiêu Duệ, vì diện mạo nàng phổ thông, xuất thân cũng không tốt, có thể được hầu hạ Tiêu Duệ, nàng đã vô cùng thỏa mãn.
Nhưng nàng muốn có thể sinh cho Tiêu Duệ một đứa bé, tương lai có thể ở Vương phủ này nhìn đứa bé ấy lớn lên rồi kết hôn, về già cũng có thể sống dựa vào đứa bé ấy. Nhưng tất cả chỉ là mong ước. Không được sủng ái, không có con, nàng cũng chưa già nhưng đã bị Tiêu Duệ đuổi đi.
Tạ di nương là do Tiêu Dật đưa vào phủ. Tuy nàng đến muộn nhưng dung mạo xinh đẹp, tự có hùng tâm tráng chí riêng. Dù sau này có Dư Lộ được sủng ái, nàng cũng tâm phục khẩu phục, nhưng đó chỉ là tạm thời thôi.
Trên đời này không có sủng ái vĩnh viễn cho nữ nhân như các nàng. Nàng đầu phục Dư Lộ chẳng qua là vì đợi Dư Lộ thất sủng, sau đó nàng có thể chiếm chỗ Dư Lộ.
Nhưng hôm nay, Dư Lộ vẫn còn được sủng ái, nàng lại chẳng có một cơ hội lên chức nào.
Nếu nói về điểm giống với Đào di nương thì đó là hai người đều muốn ở lại Vương phủ, đều muốn ở bên cạnh Tiêu Duệ. Còn nói về điểm khác, đó chính là Đào di nương có chấp niệm* với Tiêu Duệ, còn Tạ di nương thì động lòng với Tiêu Duệ thật, có chân tình với Tiêu Duệ.
*Chấp niệm: hiểu đơn giản là những điều cố chấp, khăng khăng chúng ta vẫn luôn giữ mãi trong lòng, là điều không thể buông bỏ được. Đặc điểm của chấp niệm là hiện hữu những ý niệm cố chấp tồn tại trong lòng người, là sự day dứt khi đánh mất điều gì đó, hay là những mong muốn mà không thể thực hiện được... nó tạo ra cho con người một vết tích để mỗi khi nghĩ đến lại đau đáu một nổi niềm không biết bao giờ giải tỏa.
Hai người quỳ trước mặt Tiêu Duệ, đều là lệ rơi đầy mặt.
"Gia, thiếp không đi, thiếp không đi..." Nước mắt Tạ di nương chảy ròng ròng, giọng nói lộ vẻ đau đớn.
Đào di nương thì cắn môi, ương ngạnh quỳ dưới đất, tuy không nói gì nhưng thái độ rất rõ ràng.
Tiêu Duệ xoa trán, nhìn hai người nói: "Các ngươi muốn cái gì? Đồ đạc trong phòng các ngươi, cho dù là đồ trang sức hay dụng cụ trong nhà, thậm chí là cả đồ dùng bình thường hằng ngày, các ngươi đều có thể mang đi. Ngoài ra, gia cho mỗi người các ngươi thêm năm ngàn lượng ngân phiếu. Các ngươi muốn đi thôn trang của gia cũng được, muốn trực tiếp về quê cũng không sao, hoặc nhìn trúng ai và muốn gả cho người đó cũng thế, gia đều làm chủ cho các ngươi."
Thôi Tiến Trung đứng ở một bên, lúc nghe được có thể mang dụng cụ trong gia đình đi, lão đã trợn to mắt ra, nhưng khi nghe Tiêu Duệ nói cho mỗi người năm ngàn lượng ngân phiếu, đôi mắt của lão không hề chớp.
Năm ngàn lượng!
Đừng nói là năm ngàn lượng, chỉ cần năm trăm lượng cũng đã đủ để làm địa chủ ở nông thôn rồi. Năm ngàn lượng, vậy là có thể mua hơn ngàn mẫu đất lận!
Lúc này gia đúng là hào phóng thật!
Đào di nương và Tạ di nương cũng phải hoảng sợ vì phương thức vung tiền như thế này, ngây cả người ra, sau khi phản ứng kịp, Đào di nương vẫn không nói, nhưng suy nghĩ đã bay đến chỗ khác.
Nàng còn trẻ, đi ra ngoài tìm một nam nhân trung thực, liền theo lời Vương gia nói là sẽ làm chủ cho mình, lại có nhiều gia tài như vậy, nam nhân nào dám không nghe lời?
Nhưng nếu ở lại Vương phủ, không nói đến việc không gặp được Vương gia, đã vậy mà còn bị coi như hạ nhân; khi thấy Vương phi hay Dư Lộ cũng phải ăn nói khép nép, phục thấp làm thiếp*. So sánh hai cái với nhau, nàng đúng là đã dao động. Có ai mà không muốn có cuộc sống tốt hơn cơ chứ? Nhiều tiền như vậy, mua mấy mẫu đất rồi cho thuê, dù cả đời nàng không làm gì thì vẫn có người hầu hạ.
*Phục thấp làm thiếp: ý chỉ cẩn thận, nhẹ nhàng nhường nhịn, nịnh nọt.
Tạ di nương thì không bị cám dỗ, vẫn khóc sướt mướt, "Gia, thiếp không cần những thứ này, thiếp chỉ muốn ở lại hầu ngài thôi. Gia, cầu ngài đừng đuổi thiếp đi, van xin ngài, chỉ cần cho thiếp ở trong phủ là được rồi."
Tiêu Duệ nói: "Ở lại thì không thể hầu hạ gia, không thể nhìn thấy gia, cả đời đều phải ngồi trong khu nhà nhỏ này, bị hạ nhân khinh mạn, cả đời không thể có con. Như vậy ngươi cũng nguyện ý?"
Tiếng khóc của Tạ di nương ngưng bặt. Bạch Lộ đứng sau lưng nàng vội kéo nàng.
Tiêu Duệ đứng dậy, "Cho các người thời gian một đêm để suy nghĩ. Sáng sớm ngày mai, Thôi Tiến Trung, ngươi tới hỏi đáp án của họ." Hắn phân phó Thôi Tiến Trung, xoay người rời đi.
Thôi Tiến Trung chờ Tiêu Duệ đi ra rồi mới thấm thía nói một câu: "Năm ngàn lượng đấy! Năm ngàn lượng đấy! Hai vị chủ tử nên suy nghĩ cho kĩ đi nhé!"
Nếu lão là một nam nhân bình thường, cho lão năm ngàn lượng, lão sẽ đi ngay lập tức!
Tạ di nương kéo tay Đào di nương, "Ngươi nghĩ thế nào?"
Đào di nương đứng dậy, vốn định nói không biết, nhưng khi nhìn Tạ di nương khóc thê thảm như vậy, nghĩ nếu mình rời khỏi Vương phủ thật thì sau này đừng nói đến tranh giành sủng ái, chỉ sợ cơ hội gặp mặt cũng không có.
Nàng động lòng trắc ẩn, nhỏ giọng nói: "Vương gia hi vọng chúng ta đi, chúng ta vẫn nghe theo Vương gia thì hơn."
Tạ di nương sửng sốt, Đào di nương dẫn Hồng Châu nhanh rời đi.
"Chủ tử, không thì chúng ta cũng đi đi thôi." Bạch Lộ khuyên nhủ: "Vương gia đã nói đến thế rồi, nếu ngài có ở lại Vương phủ thì cũng là hàng đêm trông một căn phòng trống, vậy có ý nghĩa gì chứ?"
Tạ di nương khóc nói: "Nhưng mà... ta có nơi nào không bằng Dư Lộ cơ chứ? Vương gia có thể để ý nàng ta như vậy, vì sao lại chướng mắt ta? Bây giờ... bây giờ Vương gia còn vì nàng ta mà đuổi hết chúng ta đi! Nàng ta có tài đức gì khiến Vương gia có thể đối xử như vậy với nàng ta chứ?"
Bạch Lộ than thở: "Vận khí! Chủ tử, cạnh tranh điều này với người khác là vô dụng."
Tạ di nương ngẩng đầu nhìn nàng ấy, "Ngươi nói, ta đi xin nàng ấy, ta đi xin nàng ấy có được không? Xin nàng ấy nói với Vương gia đừng đuổi ta đi, xin nàng ấy đừng có ích kỉ như vậy, đừng chiếm lấy Vương gia..."
Bạch Lộ lắc đầu, nói: "Chủ tử, nếu ngài là Dư chủ tử thì ngài sẽ làm thế nào?"
Đương, đương nhiên nàng không đồng ý.
Tạ di nương suy nghĩ cẩn thận, lại cúi đầu che mặt khóc nức nở.
Trở lại Tầm Phương viện, tâm trạng của Tiêu Duệ có hơi xấu.
Lúc ăn cơm tối, Dư Lộ đang chờ hắn để dùng cơm, thấy hắn vào tịnh phòng lâu như vậy mà vẫn chưa ra, bèn đi vào nhìn xem, thì ra hắn đang ngồi thừ người ra trong đó.
Đây là có chuyện gì vậy?
Dư Lộ đi tới, đặt tay lên vai hắn, "Đang nghĩ gì thế?"
Tiêu Duệ đặt tay mình lên tay Dư Lộ, nhẹ giọng nói: "Nếu... nếu gia không thích ngươi, một mình ngươi ở lại Tầm Phương viện này, không được gặp gia, cũng không được rời khỏi Vương phủ, thậm chí cả đời cũng không thể có con, liệu ngươi có cảm thấy nhàm chán không?"
Dư Lộ hơi ngừng, quyết định nói thật, "Có."
Tiêu Duệ nói: "Vậy nếu như, gia cho ngươi ngân phiếu năm ngàn lượng, cho ngươi cầm đi mọi thứ ở Tầm Phương viện, ngươi có đồng ý rời đi không?"
Tiêu Duệ có ý gì vậy?
Dư Lộ cầm lại tay hắn, di chuyển đến trước mặt Tiêu Duệ, chậm rãi ngồi xuống đến khi ngang tầm mắt với hắn, "Vậy phải xem gia có còn thích ta không. Nếu vẫn thích, dù cho ta cái gì ta cũng không đi. Nếu không thích, chỉ cần gia đồng ý cho ta đi, dù không đưa ta cái gì thì ta cũng đồng ý."
Tiêu Duệ nhìn cô, "Giống như lần trước?"
Trước kia nàng có trốn đi, khi đó chắc là nàng ấy tuyệt không thích mình đi?
Giống như lần trước sao? Đương nhiên là không giống.
Dư Lộ lắc đầu, "Trước gia không thích ta nên ta có thể đi với không chút gánh nặng nào. Nhưng nếu giờ gia không thích ta, tuy ta rời đi, nhưng lòng cũng không giống như trước." Cô bỗng nở nụ cười, "Chẳng qua, ta sẽ nhanh chóng quên được gia, sống một cuộc sống mới."
"Ngươi đừng mơ!" Tiêu Duệ bỗng nói vậy, kéo mạnh Dư Lộ vào lòng, "Ngươi đừng mơ. Cả đời này, gia sẽ không cho ngươi cơ hội chạy trốn."
Dư Lộ nhắm hai mắt lại, đột nhiên cảm thấy mình cũng có chút lo được lo mất. Cô nhẹ giọng nói: "Vậy phải xem gia rồi. Nếu gia vẫn yêu thích ta như vậy, ta sẽ không nỡ rời đi."
Nếu không thích, dù người có ở lại nhưng lòng đã bay xa.
Tiêu Duệ lập tức nói: "Đương nhiên rồi, gia sẽ vẫn luôn luôn thích ngươi."
Dư Lộ ôm hông hắn, nói: "Được rồi, đi ăn cơm thôi."
"Ừ." Tiêu Duệ gật đầu, ôm Dư Lộ ra tịnh phòng.
Vừa lúc này Hương Lê và Thạch Lưu mang cơm tối đến, rõ ràng hai nha hoàn có chút ngây ra. Chỉ là bản thân Dư Lộ thấy không được tốt nhưng Tiêu Duệ ôm rất chặt, thái độ cũng rất kiên quyết, căn bản là cô không phản kháng được.
Đành phải cứ mặt dày như thế vậy.
Dường như Tiêu Duệ trở nên vô cùng dịu dàng. Hắn ôm Dư Lộ ra ngoài, dù đã đến bên bàn cơm nhưng vẫn không thả ra, cũng may tất cả hạ nhân đã ra ngoài. Tuy Dư Lộ cảm thấy tối này hắn rất lạ nhưng cô cũng thích phần dịu dàng này nên mặc kệ hắn.
Kinh thành đã nóng lên nhưng ngoài biên quan xa xôi, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm vẫn rất lớn. Một đại hán có một chân đi hơi khập khiễng xách một bầu rượu và cầm theo một con gà quay, leo lên một sườn núi thật cao, ngồi bên cạnh một người khác có thân hình nhỏ hơn chút.
"Này, ăn gà, uống rượu!" Trần Bì nói.
Trần Chiêu quay đầu nhìn hắn, lại quay đầu nhìn con đường phía xa xa, "Nói với huynh bao lần rồi, chân huynh không tiện, đừng lên chỗ này." Cúi đầu nhìn con gà nguyên vẹn trong tay, hắn lại nói: "Huynh lại trộm đồ ở nhà bếp?"
Trần Bì cười khì, nói: "Không sao, ta chỉ có chút khập khiễng khi đi thôi mà, cũng đâu phải không đi được đâu, coi như ta đang rèn luyện đi. Đệ nhìn bụng ta đi, tròn vo cả rồi này."
Cũng không phải sao, một người luyện võ rất giỏi, bất ngờ bị thương ở chân, giờ lại chỉ có thể làm đầu bếp ở nhà bếp, thường thường trộm ăn, lại không luyện võ, không tròn lên mới lạ.
Trần Chiêu không nhắc lại, rút nút gỗ ra, nốc một hớp rượu lớn.
Trần Bì thì cắn cái đùi gà, cũng nhìn về phía xa giống Trần Chiêu, "Có thời gian đệ liền suốt ngày ngồi đây để nhìn gì thế?"
Trần Chiêu thản nhiên nói: "Nhìn nơi đệ cuối cùng cũng phải trở về."