Kiếp trước, Trần Chiêu chết, chết bởi vì cứu Tiểu Lộ Nhi.
Sau khi hắn ta chết, nghe Tiểu Lộ Nhi nói hắn ta là người sống lại, thái độ của hắn ta với Tiểu Lộ Nhi lại như vậy là vì kiếp trước Tiểu Lộ Nhi làm chuyện tổn thương đến hắn ta nên hắn ta mới muốn trả thù.
Nhưng Tiểu Lộ Nhi lại không phải là người đó.
Sau đó Tiêu Duệ từng tự hỏi vô số lần, Tiểu Lộ Nhi rốt cuộc là tốt hay xấu khi nói cho Trần Chiêu biết chân tướng vào thời khắc cuối cùng của đời hắn, khiến hắn ta chết cũng không vui. Mà Trần Chiêu, ở lúc trước khi chết, rốt cuộc là hắn ta thấy mình đã hận sai người hay là thấy không trân trọng Tiểu Lộ Nhi thật tốt đây?
Cùng là nam nhiên, Tiêu Duệ đương nhiên có thể nhìn ra được cảm tình của Trần Chiêu với Dư Lộ. Vì có yêu có hận nên hắn ta mới mâu thuẫn như vậy. Chỉ là cuối cùng, hẳn là hắn ta quyết định buông tha cho nỗi hận, muốn dẫn Tiểu Lộ Nhi đi đi?
Đáng tiếc, trong lòng Tiểu Lộ Nhi chỉ có mình.
Đó là ở kiếp trước. Khi nghĩ đến Trần Chiêu, mặc dù hắn hận hắn ta hại Tiểu Lộ Nhi phải cực khổ như vậy nhưng hắn vẫn thấy hắn ta càng đáng thương hơn, Tiêu Duệ cũng không có gì để trách hắn ta. Nhưng bây giờ, khi thấy Trần Chiêu vẫn đang còn sống lại lần nữa, nhìn chằm chằm Tiểu Lộ Nhi không chớp mắt nhân lúc hắn không chú ý, Tiêu Duệ cảm thấy, sự độ lượng của hắn không có lớn như hắn nghĩ.
Bởi vì lúc này, hắn rất muốn giết Trần Chiêu.
Dư Lộ chỉ nhìn Trần Chiêu một cái rồi quay đi. Người này vừa cao vừa gầy, da thịt trắng trẻo, trông rất tuấn tú, lại còn là thị vệ duy nhất đeo bội đao nữa, điều này rất dễ khiến người ta chú ý đến hắn trước.
Đương nhiên, Dư Lộ còn có nguyên nhân khác.
Biết bản thân xuyên tới quyển sách mình đọc trước khi chết, lại còn xuyên thành một pháo hôi có kết thúc vô cùng không tốt, lúc Dư Lộ thấy đồng hương không thể dựa dẫm, cô có nghĩ đến kết cục của nguyên chủ.
Nguyên chủ gặp nữ chính Minh Nguyệt hiền lành, nên cuối cùng nữ chính không chỉ đưa cho nàng một số bạc lớn mà còn tìm cho nàng ấy một nam nhân rất tốt. Chỉ là đáng tiếc, nguyên chủ không nhìn trúng người này, trong mắt trong lòng chỉ có mỗi Tiêu Duệ.
Lúc Dư Lộ chưa thấy Trần Chiêu, cô thấy nếu là cô, cô sẽ chọn con đường ngược lại với của nguyên chủ. Thật ra một thị vệ anh tuấn có võ công cao cường, lại còn đối với cô rất tốt còn tốt hơn làm tiểu thiếp của Vương gia nhiều. Ít nhất là không cần tranh giành một nam nhân với nhiều nữ nhân.
Nhưng lúc này, khi gặp được người thật, đối diện với cặp mắt kia, không hiểu sao Dư Lộ luôn thấy lạnh lạnh trong lòng.
Cô kéo Ngọc Oánh tránh sang một bên. Chờ Tiêu Duệ xuống xe, cô lặng lẽ nghiêng đầu cười với hắn một cái.
Có đồng hương ở đây, cô vẫn đừng quan tâm mấy nam nhân khác thì hơn. Không nói sau này, bây giờ đồng hương vẫn đối xử với cô rất tốt. Lượm được thêm một cái mạng, cô thấy mình nên quý trọng nó thì hơn.
Trên lí trí, cô thoải mái khuyên mình như vậy, nhưng trên thực tế, ngắm khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Duệ, tim Dư Lộ vẫn không nhịn được đập loạn lên.
Nhìn Tiểu Lộ Nhi cười, Tiêu Duệ cảm thấy sự lo âu trong lòng cũng chầm chậm tiên tan chút. Đương nhiên hắn sẽ xử lý Trần Chiêu, còn Tiểu Lộ Nhi, hắn cũng không cần phải lo lắng.
Đời này, hắn vẫn sẽ yêu nàng thương nàng cả cuộc đời giống như đời trước. Nếu vậy, sao nàng lại muốn chạy trốn được chứ, sao nàng lại coi trọng người khác cho được, hắn sẽ không cho nàng cơ hội ấy.
"Đi thôi!" Hắn nói, bước đi vào.
Nhìn Tiêu Duệ đằng trước Dư Lộ đằng sau, hai người càng đi càng xa, sau đó vào quẹo vào khúc cua không thấy được nữa, Trần Chiêu rốt cuộc giơ tay xoa hai mắt có chút cay cay.
Chết không nhắm mắt, không nghĩ lại trở về.
Có thể là do thân phận, trở về lâu như vậy, hắn không chỉ không gặp được Dư Lộ mà đây còn là lần đầu tiên hắn gặp Vương gia. Nhưng không nghĩ rằng, bây giờ lại gặp được cả hai người.
Tuy Vương gia và Dư Lộ không tiếp xúc, nhưng Vương gia hồi phủ lại mang theo bốn nha hoàn trong đó có cả Dư Lộ, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn. Kiếp trước, rõ ràng là sau khi Vương gia được ban hôn thì mới gặp Dư Lộ, sau đó muốn nàng ấy từ Huệ Phi nương nương cơ mà?
Sao đời này, bây giờ Vương gia đã mang người về rồi?
Hắn còn tưởng là ông trời thương tiếc hắn, cho hắn một cơ hội nữa. Nhưng lại không ngờ rằng, dù thêm lần nữa, hắn vẫn chậm một bước sao?
Vậy tại sao ông trời phải cho hắn sống lại làm gì?
"A Chiêu, đệ đang nhìn gì thế?" Trần Bì đụng vào Trần Chiêu.
Trần Chiêu nghiêng đầu, cũng chỉ nhìn Trần Bì một cái, sau đó lui lại, xoay người rời đi.
"A Chiêu!" Trần Bì mất hứng hô.
Trần Chiêu cũng không để ý hắn. Đời trước hắn đã hại Đại ca quá thảm rồi, đời này hắn vẫn là cách Đại ca xa chút đi. Cách xa chút, sau này nếu mình có bất trắc gì, Đại ca cũng bớt thương tâm hơn chút. Mà cách xa chút, nếu mình có làm việc đại nghịch bất đạo gì, biết đâu Vương gia sẽ không trách tội Đại ca.
Thành Vương phủ đã xây xong, bây giờ chỉ cần quét dọn và đặt một số đồ nội thất là được. Tiêu Duệ mang người đi vào, lúc đi đến Tầm Phương viện, hắn bỗng dừng lại.
Đây là nơi kiếp trước Tiểu Lộ Nhi ở, nhưng sau khi Tiểu Lộ Nhi bị Trần Chiêu bắt đi, hắn đuổi theo, rồi quyết định không về nữa, nơi này liền rơi vào tay Lâm Thục.
Sau nữa, Đại Hoàng tử đăng cơ, phong hắn là Tề Vương. Sau khi trưởng tử Tiêu Cảnh Thành đủ mười hai tuổi và vào kinh, được sắc phong làm Thành Vương, hắn từng mang Tiểu Lộ Nhi trở về. Chỉ là lúc đó Tầm Phương viện rốt cuộc không còn là Tầm Phương viện hắn và Tiểu Lộ Nhi từng ở nữa. Khi đó nơi này cỏ mọc rậm rạp, trong phòng có lớp bụi rất dày, mà mọi đồ đạc trong phòng không phải bị đập tung thì chính là không biết đã đi đâu rồi.
Lúc này, nhìn nơi còn chưa đặt tên này, Tiêu Duệ có rất nhiều cảm xúc.
Quay đầu, thấy Dư Lộ không có phản ứng nào, hắn thở dài. Xem ra là hắn suy nghĩ nhiều thật, Tiểu Lộ Nhi không có đùa hắn, có thể nàng ấy mới đến nơi này thật rồi.
Chỉ là hắn thấy hơi kì kì, nếu nàng ấy mới đến nơi này thật, sao nàng ấy biết sau này hắn sẽ có ai chứ?
Lần này Thôi Tiến Trung lấy tổng cộng tám người từ cung của Huệ Phi, bốn cung nữ xinh đẹp trẻ tuổi, hai tiểu thái giám và hai bà tử thô sử.
Tiêu Duệ phân phó Thôi Tiến Trung, "Ngươi mang họ đi Chính phòng và thư phòng để làm quen, tạm thời chưa cần quét tước. Họ đều là người trong cung mẫu phi, trước để họ làm quen đã. Sau khi người trong cung và người mua bên ngoài đến đông đủ thì hãy để họ trông coi."
Đây là để họ làm tiểu chủ quản?
Mấy người đều vui lên. Ngọc Oánh càng không kìm được nụ cười, nhấc chân định đi theo.
Tiêu Duệ lại chỉ Dư Lộ và nàng, nói: "Hai người các ngươi tạm thời lưu lại, sau này tiểu viện này có chỗ dùng, các người cùng đến xem sau đó nghĩ phải quét dọn thế nào đi."
Dưới ánh mắt ghen ghét và hâm mộ của hai cung nữ còn lại, Ngọc Oánh và Dư Lộ ở lại. Chỉ là chờ người vừa đi, Tiêu Duệ liền mặc kệ Ngọc Oánh, đi đến trước mặt Dư Lộ, tự nhiên cầm tay cô.
"Nàng thấy nên đặt cho tiểu viện này cái tên là gì?" Hắn hỏi Dư Lộ.
Bàn tay nam nhân vừa ấm vừa rộng, bị cầm như vậy, cảm giác như cái ấm đi thẳng từ lòng bàn tay đến trái tim vậy. Dư Lộ không giãy dụa, mặt hồng hồng, kéo Tiêu Duệ đi vào trong.
Ở đời này, đây cũng là lần đầu Tiêu Duệ đến tiểu viện này. Chẳng qua trước khi tới, hắn cũng đã phân phó Thôi Tiến Trung thu dọn thật sạch rồi. Lúc này, tiểu viện sạch sẽ, sau khi vào cửa là thấy con đường lót đá dài dài, hai bên đường trồng hai hàng cây cảnh, từng dãy hành lang, từng cây cột đều có màu đỏ thắm. Nhìn xa xa thì thấy ba gian Chính phòng, hai bên là hai sương phòng, nhìn rất ấm áp.
Tiêu Duệ chỉ phía xa, giảng giải cho cô, "Sau này, trong ba gian nhà kia, chúng ta ở gian bên phải. Ở giữa là chính sảnh để nàng đãi khách, gian bên trái nàng xem xem nên xây một thư phòng hay xây một nơi nghỉ ngơi thoải mái đều được. Còn sương phòng hai bên, phòng đối diện với hướng mặt trời mọc giữ lại, về sau làm nơi cho bọn nhỏ ở, còn phòng đối diện có thể cho nha hoàn ở."
"Nàng không cần lo cho những người hầu hạ nàng, phía sau còn có ba gian phòng lớn nữa, đủ để ở. Lên chút nước, bên trái là gần thư phòng của ta, ta định làm cái cửa nhỏ ở đó, sau này nàng có tìm ta hay ta có tìm nàng thì đều cực kì thuận tiện. Còn bên phải, khi đứa nhỏ lớn hơn chút nữa, chúng ta cũng làm thêm cái cửa, khi các con đủ sáu tuổi rồi, ta mang chúng nó đến tiền viện ở, đến lúc đó lại tính cũng không trễ."
"Nàng thấy thế nào, có được không?"
"Có nghĩ ra cái tên nào hay không?"
Dư Lộ cảm thấy -- cô có chút không nhận nổi.
Không phải không hài lòng với ai bài của Tiêu Duệ, mà là cảm thấy không phải Tiêu Duệ điên thì chính là cô điên. Hai người mới gặp mặt được vài lần, cho dù nhất kiến chung tình thì Tiêu Duệ có cần đối tốt với cô vậy không?
Cái này cũng -- quá quá quá tốt luôn rồi ấy!
Cô đọc rất nhiều truyện sủng rồi, nhưng dù sủng thế nào thì cũng không có kiểu nam chính vừa gặp nữ chính đã yêu sâu sắc như vậy... Dư Lộ không nghĩ ra từ gì để hình dung nữa.
Ngược lại bây giờ, cô không thấy cảm động nhiều mà lại thấy hoang mang nhiều hơn.
Dư Lộ còn chưa cảm động, Ngọc Oánh theo đuôi đến lại cảm động muốn chết. Nàng vốn nhịn không ra tiếng, chỉ im lặng rơi nước mắt, thấy Dư Lộ không có phản ứng gì hết, nàng nhịn không được tiến lên kéo tay Dư Lộ.
"Dư Lộ hu hu... Ngươi choáng váng rồi hả... Thất Hoàng tử đối xử với ngươi tốt vậy, ngươi, ngươi... còn không mau cảm tạ Thất Hoàng tử đi hức hức..."
Dư Lộ giật nhẹ tay, nhưng nam nhân lại kéo nàng rất chặt.
Cô bỗng đỏ mặt, hoảng hốt ngẩng đầu, chỉ thấy tay kia của Tiêu Duệ vung lên, đẩy Ngọc Oánh đang khóc ra, cúi đầu ôm mặt cô, áp môi xuống.
Môi nam nhân ấm ấm mềm mềm, động tác nhẹ như đang thưởng thức trân bảo hiếm thấy. Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mặt cô, bàn tay đang ôm mặt cô cũng nhẹ, thậm chí hô hấp cũng chậm hơn tí, giống như sợ hù phải cô, giống như đang cho cô thời gian phản ứng.
Mắt Dư Lộ trợn to, sau đó từ từ nhắm lại.
Cô không đẩy hắn ra.
Bởi vì, cô cảm thấy nhịp tim mình càng lúc càng nhanh. Tay chân tê dại, không biết đặt vào đâu. Trong đầu cũng giống như có hàng ngàn pháo hoa đang nổ, khiến toàn thân cô vô lực, muốn nằm trong lòng hắn cả đời.