Mục lục
Tiểu Thiếp Không Dễ Làm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có mỗi một khắc, chờ thì chờ thôi! Dư Lộ gật đầu, bày ra bộ dáng nghe theo chủ tử, thản nhiên ừ một tiếng.

Minh Phương khẽ hừ nhẹ, quét mắt Minh Nguyệt, quay đầu đi vào phòng.

Lúc này Dư Lộ mới nhìn Minh Nguyệt, hỏi: "Cô không đi vào à?"

Minh Nguyệt là nha hoàn hồi môn của Lâm Thục, lại là tính toán khác mà Lâm Thục dành cho Tiêu Duệ, lâu vậy mới về, về tình về lý, nàng ấy hẳn phải qua gặp Lâm Thục trước mới đúng.

Minh Nguyệt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không được, nô tỳ vẫn đi cùng với ngài đi. Nếu ngài đồng ý cho nô tỳ qua thì nô tỳ đã là người của ngài. Một người hầu không thể có hai chủ."

Một người hầu không thể có hai chủ, câu này hình như không thể dùng như vậy đi? Nếu Minh Nguyệt thật không muốn hai chủ, vậy thế nào cũng nên theo Lâm Thục mới đúng, bây giờ đến bên người cô, vậy đã thành một loại phản bội.

Chẳng qua, bây giờ cô đúng là cần Minh Nguyệt phản bội, cùng lắm thì chống lại sự chán ghét của Lâm Thục là được. Ngược lại, với thân phận của cô, chuyện mà cô làm ra, còn có thái độ của Tiêu Duệ đối với cô, tất cả yếu tố này đều đủ để Lâm Thục chán ghét cô. Dư Lộ không nói gì cả, chỉ nhìn cửa phòng chính, nhìn bức rèm sớm thả xuống, từ trên xuống dưới đếm từng cái.

Thôi Tiến Trung vẫy tay kêu tiểu nha hoàn đưa cái ghế đến, cung kính nói: "Dư chủ tử, ngài ngồi xuống nghỉ ngơi chút."

Người ta là muốn cô phơi nắng, cho cô một đòn phủ đầu, cô lại ngồi xuống là thế nào? Dư Lộ lắc đầu, tiếp tục bình tĩnh đưa tay sờ hạt châu. Mấy hạt này chắc là trân châu rồi, mặc dù màu không tốt lắm nhưng nếu đem đi bán thì cũng có thể đổi được không ít bạc.

Thôi Tiến Trung đưa tay lau trán. Giờ đã là vào xuân, trời cũng không còn sớm, lúc căng thẳng rất dễ đổ mồ hôi.

Lão không khuyên Dư Lộ nữa mà chủ động đi đến cửa phòng chính, thấp giọng bẩm: "Nô tài Thôi Tiến Trung, có việc muốn bẩm báo với Vương phi."

Bên trong, Minh Phương đang bịa lý do Dư Lộ không thể lập tức tiến vào, chưa nói hết đã bị tiếng Thôi Tiến Trung cắt đứt. Nàng lập tức thấy hơi căng thẳng, cuống quýt nhìn về phía Lâm Thục.

Nhiễm Y Vân lập tức đứng dậy, nói với Lâm Thục: "Vương phi, biết đâu là Vương gia đã trở lại? Hay là, Vương gia có chuyện gì cần giao."

Lâm Thục dám quang minh chánh đại giày vò Dư Lộ, còn với Thôi Tiến Trung, nàng thật sự không dám. Nàng đành phải gật đầu với Minh Phương, để Minh Phương ra dẫn Thôi Tiến Trung vào.

"Nô tài bái kiến Vương phi." Thôi Tiến Trung hành lễ thỉnh an, con mắt đảo qua, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có một cô nương xa lạ, hơi sửng sốt một chút.

Lâm Thục khoát khoát tay, nói: "Miễn." Lại hỏi Thôi Tiến Trung: "Có chuyện gì không?"

Thôi Tiến Trung nói: "Vương gia vừa vào thành liền vào cung, kêu nô tài qua bái kiến Vương phi. Ngoài ra, Dư chủ tử Tầm Phương viện đã khỏi bệnh rồi, nên kêu nàng ấy vội tới thỉnh an tạ ân."

Hết bệnh, thỉnh an, tạ ân.

Nhiễm Y Vân đứng một bên không nhịn được cầm khăn che ý cười nơi khóe miệng, xem như là hòa nhau một ván. Lần trước Lâm Thục chê cười nàng, ngày hôm nay coi như nàng coi Lâm Thục bêu xấu.

Lâm Thục nhất thời thấy nghẹn lòng.

Dư Lộ đi đâu, mọi người biết rõ trong lòng. Tiêu Duệ còn phái Thôi Tiến Trung đến nói như vậy, không phải là sợ nàng gây khó dễ cho Dư Lộ, vội tới làm chỗ dựa cho Dư Lộ sao?

Nếu ngày thường, cái bồ hòn này nàng ngậm không sao, nhưng bây giờ...

Nàng quay đầu nhìn Nhiễm Y Vân, đè nén lửa giận giới thiệu với Thôi Tiến Trung: "Đây là Nhị cô nương của Lễ bộ Thị lang Nhiễm đại nhân, cũng là trắc phi tương lai của Vương phủ chúng ta. Ngươi còn không mau bái kiến."

Lão nhìn cách ăn mặc của cô nương xa lạ này liền biết thân phận không bình thường, không ngờ lại là trắc phi tương lai. Mắt thấy hôn kỳ sắp đến gần rồi, sao lúc này nàng ấy lại chạy đến Vương phủ?

Thôi Tiến Trung oán thầm trong lòng, trắc phi này cũng quá gấp gáp rồi, ngoài thì khom lưng hành lễ.

Nhiễm Y Vân không muốn đắc tội Lâm Thục, dù sao Lâm Thục cũng là nữ chủ nhân của Thành Vương phủ, sau này nàng vào phủ, còn phải kiếm ăn dưới tay Lâm Thục nữa. Nhưng bây giờ, trước mặt Thôi Tiến Trung, đừng thấy người ta là hoạn quan, nhưng thật ra là người được Vương gia yêu thích nhất. Nếu hắn nói gì đó, Thành Vương cũng dễ lọt tai hơn.

Nàng vội nói: "Miễn lễ", lại liếc Lâm Thục một cái, giải thích: "Ta vốn còn bận nhiều chuyện, thực sự không đi được, chỉ là sáng sớm hôm nay Vương phi phái người đến trong nhà, không nói lời nào liền lôi ta đến. Ta ngồi đây được nửa ngày rồi, cũng nên trở về phủ thôi."

Thôi Tiến Trung vừa nghe liền hiểu, thì ra là Vương phi cố ý, đây là muốn lôi kéo trắc phi tương lai cùng khiến Dư chủ tử khó chịu sao? Xem ra Vương gia thật đúng có dự kiến trước khi kêu lão đến đây cùng Dư chủ tử.

Lão cũng không nói chuyện, vẫn cung kính khom người.

Nhiễm Y Vân thi lễ với Lâm Thục, dẫn đầu đi ra ngoài trước. Đến bên ngoài, nàng liếc mắt liền thấy Dư Lộ đang đứng nói chuyện với một nha hoàn.

Giờ nàng vẫn chưa gả qua, nhưng thân phận lại là trắc phi tương lai của Thành vương, cho nên nàng không cần thỉnh an với Dư Lộ. Mà Dư Lộ và Minh Nguyệt cũng không biết nàng ấy, nên mỗi người chỉ liếc nhau liền quay đi.

Thôi Tiến Trung và Minh Phương cùng nhau đi ra.

Minh Phương nhìn Dư Lộ nói: "Vương phi có chút mệt mỏi nên không tiện gặp ngài, ngài không cần qua đây tạ ân, chỉ cần sau này hầu hạ Vương gia thật tốt là được."

Không gặp càng tốt. Lời này của Minh Phương cũng đại biểu cho Lâm Thục, Dư Lộ hơi hơi quỳ gối, nói "Vâng".

Minh Nguyệt định đi theo Dư Lộ đến Tầm Phương viện nhưng bị Minh Phương gọi lại, còn đâm nàng hai câu: "Minh Nguyệt, trở về lâu như vậy, còn không mau vào thỉnh an chủ tử đi, chớ không phải ngươi đi ra một chuyến, gan liền lớn ra đấy chứ? Ngươi cũng thật là hồ đồ, chủ tử cho ngươi mặt mũi thì ngươi mới có mặt mũi, chủ tử không cho ngươi, ngươi là cái gì, đồ chơi cũng không tính!"

Đây là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe sao?

Dư Lộ bất đắc dĩ lắc đầu, mang theo Thôi Tiến Trung rời đi.

Minh Nguyệt biết Minh Phương không phải chỉ cây dâu mắng cây hòe. Minh Phương đúng là đang chửi nàng, bởi vì đố kỵ với nàng. Thật là đáng buồn, người không muốn, cô nương ép phải muốn, người muốn, cô nương lại không chịu cho.

Nàng lười so đo với Minh Phương, nhấc chân vào phòng.

Lâm Thục quan sát toàn thân Minh Nguyệt vài lần, phất tay để hạ nhân lui ra, hỏi: "Nhìn bộ dáng này của ngươi là chưa hoàn thành?"

Minh Nguyệt cúi đầu, nói: "Vâng."

Lâm Thục lập tức tức giận đứng lên, bước nhanh đến dí tay vào trán Minh Nguyệt, "Ngươi đúng là đồ vô dụng! Coi như lúc trước không được, sau Dư di nương bị tìm về, ngươi cũng phải học được chút ít từ nàng chứ. Lẽ nào tướng mạo của ngươi kém hơn ả?"

Minh Nguyệt nói: "Dư chủ tử đúng là đẹp thật, nô tỳ kém xa nàng ấy. Vương gia cũng chỉ nhìn nàng, không liếc nô tỳ lấy một lần." Trong lòng nàng vẫn còn ôm hy vọng với Lâm Thục, "Cô nương, nô tỳ thấy Minh Phương cũng có ý, nếu không ngài đồng ý cho Minh Phương đi đi, nô tỳ thật sự không làm được."

"Không được! Trong bốn người các ngươi ta chi tin mình ngươi. Minh Nguyệt, ngươi cũng đừng làm cho ta thấy thất vọng." Lâm Thục lập tức bác bỏ lời của nàng, "Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ giúp ngươi tìm cách. Nếu Vương gia đã trở về, không có khả năng không vào phòng ta."

Minh Nguyệt cúi đầu, không tiếng động làm kháng nghị cuối cùng.

Lâm Thục cũng biết nàng không chịu, khuyên nhủ: "Ta làm vậy cũng vì tốt cho ngươi, dù bây giờ ngươi không hiểu, sau này ngươi sinh được con trai, mẫu bằng tử quý, lúc đấy ngươi sẽ hiểu được thôi."

"Cô nương, nô tỳ làm sao có thể tranh thủ tình cảm với ngài được. Lại nói, ngài vừa gả cho Vương gia, hiện nay đúng là lúc bồi dưỡng tình cảm với Vương gia, Vương gia tới phòng ngài, ngài nắm lấy cơ hội mới đúng chứ." Thái độ của Lâm Thục khiến Minh Nguyệt thấy lo lắng.

Lâm Thục lắc đầu, trên mặt hiện lên tia cười lạnh.

"Dựa vào cái gì mà ta phải làm hắn vui lòng. Ta đường đường là Chính thê, làm sao có thể hạ mình làm mấy chuyện hạ tiện đấy chứ." Nàng nói: "Hắn đối xử tốt với ta, ta đương nhiên cũng sẽ đối xử tốt với hắn. Hắn đối với ta không tốt, tại sao ta lại phải đối xử tốt với hắn làm gì?"

Nàng cũng không phải thứ nữ, càng không phải cái nữ nhân Tầm Phương viện từ nhỏ liền hiểu mấy phương pháp dụ dỗ thấp hèn kia, dù nàng không làm gì thì như cũ đường đường là Thành Vương phi. Ai cũng không làm gì được nàng, sao nàng phải hạ thấp tư thái?

Từ trước đến nay nữ nhân vốn thấp hơn nam nhân một phần, lại còn Vương gia không phải phu quân bình thường, hắn đường đường là Hoàng tử. Ngay cả Định Quốc Công, đó là nhạc phụ* của Vương đấy, nhưng lúc thấy Vương gia, không phải Định Quốc Công vẫn phải hành lễ với Vương gia trước hay sao?

*Nhạc phụ: cha vợ.

Minh Nguyệt nhức đầu muốn khuyên Lâm Thục, Lâm Thục đã phất tay đuổi nàng: "Được rồi, đừng nhiều lời nữa, nhanh về nghỉ ngơi đi. Đi ra ngoài lâu như vậy, ngươi cũng mệt nhọc rồi."

Minh Nguyệt vội la lên: "Cô nương, vậy ngài cũng không hỏi chuyện giữa Vương gia và Dư chủ tử sao?" Theo lý, cô nương nên quan tâm việc này trước mới đúng.

Lâm Thục xua tay, không thèm để ý nói: "Có gì mà hỏi, người đã mang về, còn kêu Thôi Tiến Trung đi theo, có thể thấy được là thịnh sủng có thừa rồi." Hỏi nhiều cũng chỉ tổ tức giận hơn mà thôi.

"Cô nương, nô tỳ muốn qua bên Dư chủ tử." Minh Nguyệt triệt để buồn lòng, "Dư chủ tử có thể khiến Vương gia thích như vậy, tất nhiên là có biện pháp đặc thù. Nô tỳ đi qua, biết đâu có thể học được một ít."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK