Người của Tầm Phương viện cũng không để Bạch Lộ phải chờ. Nàng vừa tới đã được dẫn đến phòng của Thạch Lưu. Bây giờ Dư Lộ không được coi là sủng ái nữa, Thạch Lưu cũng không cần làm bộ khó gần, Bạch Lộ vào cửa, nàng liền cười đứng lên.
Bạch Lộ thành thật hành lễ với Thạch Lưu, nói: “Thạch Lưu tỷ, chủ tử ta phái ta qua đây, nói là ý của Dư chủ tử.”
Thạch Lưu gật đầu, lấy ra từ ống tay áo một bọc vải nhỏ, “Đây là đồ chủ tử ta làm để đưa cho Tạ chủ tử. Ngươi cầm đi, với cả nói với Tạ chủ tử, cứ ghép theo hình vẽ là được. ”
Bạch Lộ nhận lấy, sờ sờ, thấy rất nhẹ, không đoán được là cái gì, nàng định mở ra nhìn.
“Đừng mở ra!” Thạch Lưu nói: “Ngươi cũng đừng xem. Mang về cho Tạ chủ tử, các ngươi nhớ đóng cửa ở trong phòng coi. Nhớ kỹ, trên đường về nhất định không được mở ra. Thứ đồ này liên quan đến chuyện sau này của chủ tử ngươi, phải cẩn thận mới được.”
Dư Lộ được sủng ái trong thời gian dài nên khi Thạch Lưu nói với mấy hạ nhân ở viện của di nương khác cứ có chút gì đó kiêu kiêu. Lời này cũng vậy. Nói xong, chân mày Bạch Lộ liền cau lại, nhưng nghĩ đến việc mình đang có chuyện cần, cũng im lặng không nói gì.
Tạ di nương mở bọc ra, nhìn hai miếng vải đỏ sậm với mấy cái dây đeo, ngây ngẩn cả người: “Đây là cái gì?”
Một chủ nhân như nàng ấy còn không biết, Bạch Lộ làm sao mà biết được. Nàng nghĩ đến lời của Thạch Lưu, đặt hình vẽ lên bàn, càng nhìn càng thấy kì kì.
“Chủ tử, cái này này, hình như là để mặc lên người?” Mặt nàng hơi đỏ lên vì thẹn thùng.
Tạ di nương cũng đã nhìn ra. Nhưng nàng không giống Bạch Lộ, còn là một đại cô nương nên hiểu ít. Nàng vừa thấy, cũng đã hiểu ý của Dư Lộ, đây là cho nàng mặc cái nàng, dùng sắc đẹp đi quyến rũ Vương gia.
Chẳng lẽ, Đào di nương cũng làm thế này?
Tạ di nương rất để ý sự sủng ái của Tiêu Duệ, nên lập tức cởi hết quần áo ra, cởi luôn cả yếm. Ghép đồ lại theo hình vẽ, buộc hai sợi dây lên cổ, đằng sau lại buộc bốn sợi, bao hai mảnh vải trước ngực.
Trong phòng không có gương, nàng trực tiếp đứng trước mặt Bạch Lộ, dạo quanh một vòng, “Thế nào, đẹp mắt không?”
Bạch Lộ ngơ ngác một lát, sau đó gật đầu thật mạnh.
Đẹp! Đẹp quá rồi!
Da Tạ di nương trắng nõn, vóc người cân xứng, mặc cái này lên người, một nữ nhân như nàng khi nhìn đều muốn chảy cả máu mũi. Nếu để Vương gia thấy, làm sao mà nhịn được. Sợ rằng chỉ cần là nam nhân đều không nhịn được.
Tạ di nương rất tự tin với dáng người của mình. Tuy không nhìn thấy, nhưng nàng nghĩ cũng không xấu, thêm phản ứng của Bạch Lộ, nàng càng có lòng tin hơn, “Ngươi lấy cái áo lụa hồng ra đây, mặc bên ngoài xem sao.”
Bạch Lộ vội vàng đi tìm quần áo ở trong tủ.
Tạ di nương lại không hài lòng. Màu hồng nhạt kết hợp với đỏ thẫm, không dễ nhìn lắm. Nhưng nàng chỉ có một áo lụa, xem ra cần phải làm…một cái yếm thích hợp mới được.
Bên Tạ di nương thì treo đèn suốt đêm, còn Dư Lộ cũng vui vẻ ăn khuya. Hai di nương đều muốn tranh sủng, Tiêu Duệ đâu còn tâm trí mà lo đến mình nữa?
Lại nói, Tạ di nương kiều diễm tươi đẹp, Đào di nương dịu dàng thanh nhã, giờ còn toàn tâm toàn ý diễn theo hình tượng mà hắn thích, không biết Tiêu Duệ có thích một trong hai người đó được không nhỉ?
Nếu như có, thì cũng không liên quan đến nữ chính nữa. Nhưng không biết quang hoàn của nữ chính có mạnh không. Nếu không, chân ái là Đào di nương thì tốt rồi. Dựa vào quan hệ của cô với Đào di nương bây giờ, nếu cô muốn, Đào di nương chắc chắn sẽ đồng ý.
Cho dù không có giao tình gì, cũng phải nhìn xem cô có định dùng những thủ đoạn kia để đi tranh sủng không, chắc chắn Đào di nương rất sợ cái này.
Thạch Lưu và Hương Lê không vào phòng. Hai người đang ở cửa nói nhỏ với nhau.
Hương Lê biết Thạch Lưu giúp Dư Lộ đưa thứ tranh sủng tốt gì đó cho Tạ di nương, tức giận đến đỏ cả hai mắt, nhéo lỗ tai Thạch Lưu, “Nha đầu ngu xuẩn này! Có đồ tốt, không giữ cho chủ tử dùng thì thôi, tại sao phải đưa ra ngoài chứ?! Ngươi thử nói xem ngươi có ngốc hay không!”
Hương Lê hạ giọng nói nhỏ nên dù Thạch Lưu có đau cũng không dám hô lên.
“Hương Lê, Hương Lê, mau thả tay, mau thả tay.” Nàng nhỏ giọng nói: “Chủ tử phân phó, sao ta không làm được. Cho dù thế nào, chủ tử vẫn là chủ tử, chủ tử kêu làm gì ta phải làm cái đó. Hương Lê, nếu ngươi không buông tay ta sẽ tức giận đó!”
Hương Lê bất đắc dĩ, không thể không bỏ tay xuống.
Đúng rồi, sao nàng lại phạm sai lầm nữa thế. Lời chủ tử là phải nghe, nô tỳ không thể làm chủ cho chủ tử được!
Lúc này Thạch Lưu mới cười híp mắt nói: “Ta cũng không ngu như vậy. Lúc nãy chuyện Bạch Lộ qua đây bị tiểu đồ đệ của Thôi công công thấy. Nếu có cơ hội, tất nhiên hắn sẽ báo cho Vương gia. Vương gia biết rồi nhất định sẽ đến gặp chủ tử của chúng ta.”
Tay Hương Lê đã hạ xuống, giờ lại giơ lên lại, lần này không có nhẹ tay, véo tai Thạch Lưu quay 360 độ. Nàng thực sự bị chọc tức, một câu cũng không nói nên lời.
Thạch Lưu nhìn nàng như vậy cũng sợ, khiếp vía thốt: “Hương Lê, sao, làm sao vậy?”
Hương Lê tức giận quay đầu bước đi, không nói một lời.
Sáng hôm sau, Hương Lê vội vàng đi ra Tầm Phương viện. Nhưng mới đi được nửa đường, nàng gặp phải Tiêu Duệ và Thôi Tiến Trung. Hương Lê sợ đến tim đập thật nhanh, vội lui qua một bên hành lễ.
Tiêu Duệ không thèm nhìn, đi lướt qua, tiến vào Tầm Phương viện.
Hương Lê thấy thế, sợ đến trào ra nước mắt. Không phải xui xẻo vậy chứ? Vương gia đã biết rồi sao? Hắn còn chưa đi qua chỗ Tạ di nương mà? Hương Lê nghĩ lung tung, chạy đuổi theo, nhưng vẫn chậm một bước. Nàng vào sân, thấy của phòng chính rộng mở, Anh Đào cúi đầu đứng, Thạch Lưu thì run toàn thân, Thôi Tiến Trung thờ ơ đứng một bên.
Có Thôi Tiến Trung ở, Hương Lê không dám nói gì, tiến đến đứng cạnh Thạch Lưu.
Thạch Lưu nhìn nàng, trong mắt toát lên vẻ cầu xin. Nàng cũng hiểu rồi, còn nói Hương Lê tự tiện quyết định thay chủ tử, thật ra người đó là mình mới đúng. Chắc chắn Vương gia vì chuyện này mà tới, cũng không biết hắn sẽ làm gì chủ tử. Mà mặc kệ hắn làm gì, đợi chủ tử biết chân tướng, sẽ không tha cho mình đâu.
Mình mới mười bảy tuổi thôi, lẽ nào đã phải chết rồi?
Hay sẽ bị đuổi ra phủ?
Thạch Lưu lạnh run.
Mà trong phòng, có người so với nàng còn lạnh hơn, đó là Dư Lộ. Một đêm mộng đẹp, sáng sớm tràn đầy sức sống mở mắt, lại thấy có người mặt lạnh nhìn mình chằm chằm. Cũng may khả năng chịu đựng của cô bây giờ rất tốt, nếu không đã hét ầm lên rồi.
Nhưng mà vẫn là bị dọa sợ, cô nhanh chóng bọc chăn lại đi xuống giường.
Mấy ngày qua, Tiêu Duệ đang nghĩ biện pháp tìm bạc cho Tiêu Du. Người Man đánh về phía Tây Bắc. Triều đình có võ tướng, có binh sĩ, nhưng không có bạc để cung cấp. Chuyện này thuộc phạm trù của Hộ bộ, là việc của Tiêu Du, hắn với Tiêu Dật. Bận bận rộn rộn, với cả hắn cũng bực mình chuyện Dư Lộ nói lung tung, nên mấy ngày nay cũng không đến.
Chỉ là trong lòng không lúc nào không nghĩ. Biết nàng ấy và Cửu đệ không có quan hệ gì, vậy càng nghĩ nhiều hơn.
Nhưng hắn cũng biết đại sự làm trọng, nên sau khi xoay sở đủ bạc hắn mới dám đến. Lại gặp ngày nghỉ, thế nên mới tới Tầm Phương viện vào lúc sáng sớm như vậy. Nhưng không ngờ Dư Lộ còn chưa chịu dậy. Vào mùa hè, tuy trong phòng có chậu đá, nhưng vẫn nóng. Chăn mỏng trên người Dư Lộ trượt đến phần bụng, nàng cũng mặc mỏng manh, chỉ mặc cái yếm đỏ, cánh tay trắng mềm với mảng lớn trước ngực cứ rơi vào mắt hắn như vậy.
Bộ dạng an tĩnh khi ngủ của Dư Lộ, rất giống người nọ trong trí nhớ. Hắn nhìn nhìn một chút rồi cũng ngây ra.
Cũng không biết rằng, ánh mắt ngây ra của hắn trong mắt Dư Lộ là lạnh lùng. Dư Lộ không vui trong lòng, nhưng không dám lộ ra một phần trên mặt. Cô quỳ gối hành lễ, Tiêu Duệ không cho dậy cũng không dám dậy.
Tiêu Duệ đứng dậy, tiến lên đỡ cô.
“Sao giờ này còn chưa dậy? Do tối qua ngủ không được hay là sao? Cũng không thể không ăn sáng được, nha đầu của ngươi sáng sớm không gọi dậy à?” Hắn đỡ tay Dư Lộ, giọng dịu dàng đến mức có thể chảy thành nước.
Dư Lộ không khỏi nghĩ, nếu mình không biết chuyện của tương lai, dù Tiêu Duệ có bệnh chung của tất cả nam nhân thời đại này, chỉ sợ cô cũng sẽ yêu hắn. Chỉ tiếc, cô biết.
Dư Lộ lắc đầu, ý bảo tối hôm qua ngủ ngon, rồi lại lắc đầu tiếp, ý là nha đầu làm đầy đủ phận sự, sáng sớm đã gọi nàng.
Kỳ lạ, Tiêu Duệ xem lại hiểu.
Hắn cũng không để Dư Lộ mở miệng. Hắn vốn thích người khác, lúc Dư Lộ im lặng càng giống người kia hơn. Hắn lôi Dư Lộ đến tịnh phòng, gọi người mang nước đến, đúng là định tự mình giúp Dư Lộ rửa mặt.
Dư Lộ thực sự bực lên, làm cái gì vậy?
Đến đây cũng gần ba tháng rồi, cũng sắp qua hè, đột nhiên ân cần vậy?
Cô không thể nói chuyện, lắc đầu với Tiêu Duệ.
Cũng lâu lắm rồi Tiêu Duệ không thấy cô, bỗng dưng thấy rung động, nên tạm thời bị nóng đầu. Dư Lộ không đồng ý, hắn cũng tỉnh lại, đi ra ngoài.
Đi ra ngoài rồi, lại nổi giận với mấy nha hoàn đang sợ quỳ sát đất: “Các ngươi hầu hạ chủ tử kiểu gì vậy? Đến giờ này còn chưa gọi chủ tử dậy, làm nàng ấy ăn sáng trễ có hại đến thân thể, các ngươi có thể gánh vác nổi sao?”