Hai người vừa dứt lời, hình như dường như không gian cũng im ắng hơn.
Dư Lộ cảm thấy, đại khái là dài như đã qua một thế kỷ, Tiêu Duệ mới phản ứng kịp. Hắn bước qua kéo Dư Lộ ra sau lưng, răn dạy Tiêu Dật, "Ngươi nói bậy nói bạ gì đó?!"
Tiêu Dật không thấy Dư Lộ nữa, nhưng trong lòng lại rất hồi hộp. Thất ca thích nữ nhân này như vậy, nữ nhân này cũng luôn rất kiêu căng, giờ biết mình chỉ là một thế thân, nàng ta có thể không làm ầm lên sao?
Chẳng qua, càng làm ầm thì càng tốt! Ai bảo tên khốn này đã biết mình thích Minh Nguyệt rồi mà còn thu dùng Minh Nguyệt chứ, đúng là thích ăn đòn mà!
Gã cười hì hì, biểu hiện ra dáng vẻ biết sai, chắp tay với Tiêu Duệ nhưng thực ra là nói với Dư Lộ: "Ai da, tiểu Thất tẩu đừng để ý nhé. Đệ nói sai rồi, nói sai rồi. Tẩu không giống, cho dù là con mắt hay cái mũi, tẩu không có giống biểu tỷ Ngu Văn chút nào hết. Tẩu và biểu tỷ Ngu Văn hoàn toàn chính là hai người, là mắt đệ không tốt, mong tẩu đừng để bụng đến lời của đệ nhé."
Khi nói, gã còn tận lực nhắc đến biểu tỷ Ngu Văn hai lần.
Dư Lộ không cần nhìn cũng biết sắc mặt của Tiêu Duệ lúc này khó coi đến chừng nào, bởi vì hắn đang dùng sức bóp tay cô thật mạnh, khiến cô muốn kêu đau.
Đối với chuyện mình đã sớm biết, đồng thời còn thôi miên bản thân đi nhận chuyện này, thật ra Dư Lộ không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với nó. Cô nên tỏ vẻ biết rõ đây chỉ là hiểu nhầm, hay phải khiếp sợ không thôi đây? Bây giờ Tiêu Duệ rất tinh mắt.
Vẫn là giả vờ ngốc nghếch thì hơn! Cô lắc lắc tay Tiêu Duệ, lộ đầu ra từ đằng sau, "Ta biết rồi, ngươi không cần lặp lại, ta nghe thấy rồi."
Tiêu Dật trợn mắt, sao nữ nhân này ngu thế?
Tiêu Duệ cũng chỉ ngây người một lát, nhìn lướt qua Dư Lộ rất nhanh, không dám nhìn chăm chú. Hắn đành phải phát bực với Tiêu Dật, "Ngươi làm cái gì vậy? Đại náo Vương phủ của ta à? Còn có, hậu viện là nơi ngươi có thể tới sao? Ta thấy ngươi quá to gan lớn mật rồi đấy!"
Lúc này Tiêu Dật mới nhớ mục đích đến đây của mình, lập tức thu dáng vẻ kiêu căng lại. Nhìn Dư Lộ đang đứng sau Tiêu Duệ, gã dứt khoát tiến lên, thấp giọng nói: "Thất ca, huynh đã có tiểu Thất tẩu rồi thì tặng Minh Nguyệt cho đệ đi. Đệ thật sự rất thích nàng ấy, chắc chắn đệ sẽ đối xử với nàng ấy thật tốt."
Thật ra, nói đến thích, nữ nhân mà Tiêu Dật thích có rất nhiều, nhưng Minh Nguyệt thì không giống vậy. Có lẽ là do da ngứa đi, đối với những nữ nhân chủ động lại gần gã, dùng mọi thủ đoạn để có được sự sủng ái của gã, gã chỉ thích được đoạn thời gian, sau đó chơi lâu thì lại thấy ngán.
Nhưng còn Minh Nguyệt, dù gã nói gì thì nàng ấy cũng không muốn đi với hắn; dù gã có cam đoan thế nào thì thái độ của nàng ấy vẫn không hề tốt hơn.
Tạm thời cứ coi như thích đi, gã cho là như vậy.
Một nữ nhân, vẫn là một nữ nhân không có liên quan nhiều gì đến mình, lại còn là hạ nhân nữa, với người Hoàng gia, người như vậy chỉ là một đồ vật, người ta muốn, chẳng lẽ lại không cho?
Chỉ là lúc này Tiêu Duệ không dứt khoát đồng ý được.
Dư Lộ xông vào Chính viện, tuy người được lợi cuối cùng là hắn, nhưng không thể phủ nhận rằng chỉ sợ Dư Lộ làm như vậy là vì Minh Nguyệt. Nếu đã là vì Minh Nguyệt thì Minh Nguyệt cũng coi như là bà mối của hắn và Dư Lộ, nên phải hỏi ý kiến của Minh Nguyệt trước mới được.
Thấy Tiêu Duệ không nói gì, Dư Lộ lại lắc lắc tay hắn.
Tiêu Dật nhìn thấy, cảm thấy mình đến vào hôm nay quả nhiên là đúng đắn.
"Thôi Tiến Trung, ngươi đi hỏi ý của Minh Nguyệt." Tiêu Duệ phân phó: "Nói nàng nghĩ thế nào thì cứ nói thế ấy. Nàng đồng ý thì đi, nếu không đồng ý, dù không có gia ở thì cũng không có ai dám ép buộc nàng."
Tiêu Duệ nói những lời này, Dư Lộ và Tiêu Dật đều yên tâm.
Dư Lộ cảm thấy Minh Nguyệt chắc chắn sẽ từ chối. Bây giờ Tiêu Duệ đã về, Minh Nguyệt không cần phải lo lắng, sợ Tiêu Dật sẽ xông vào làm khó nàng, chọn cái gì không cần đoán cũng biết.
"Gia, ta cũng qua xem xem." Dư Lộ nói.
Tiêu Duệ gật đầu, thả tay cô ra, xoay người đi vào phòng. Tiêu Dật cũng nhấc chân đi theo Tiêu Duệ. Gã không chút nào lo lắng, dù sao, khi trở về Minh Nguyệt đã đồng ý với gã rồi.
Dư Lộ đến trễ hơn Thôi Tiến Trung một ít. Cô đến, đúng lúc nghe được lời của Minh Nguyệt, "Phiền Thôi công công nói Vương gia, nô tỳ nguyện ý đi với Cửu Hoàng tử."
"Minh Nguyệt!" Không đợi Thôi Tiến Trung trả lời, Dư Lộ đã vội chạy vào phòng, "Cô nói cái gì? Không phải cô vẫn luôn không muốn làm tiểu thiếp sao? Cô đừng lo, có Vương gia ở đây, Vương gia sẽ làm chủ cho cô, Cửu Hoàng tử không dám làm gì cô đâu."
Minh Nguyệt dựa vào thành giường, ánh mắt nhìn Dư Lộ rất kiên định, "Dư chủ tử, nô tỳ là tự nguyện, không phải vì sợ bị ép, cũng không phải sợ thêm phiền cho ngài và Vương gia."
"Vì sao?" Dư Lộ hỏi, đồng thời ra dấu cho Thôi Tiến Trung và những nô tỳ trong phòng đi ra ngoài hết.
Đợi mọi người ra hết, Minh Nguyệt mới nói, nhưng lại hỏi một câu không liên quan gì: "Dư chủ tử, ngài thấy nô tỳ trông thế nào, có đẹp không?"
Nàng nhìn Dư Lộ, cố gắng nặn ra nụ cười.
Dư Lộ nhìn nàng chằm chằm. Không hề nói láo, dung mạo của Minh Nguyệt trong Vương phủ này còn không tính là cao cấp. Thân thể và khuôn mặt của cô và Tạ Linh Tuệ đều đẹp hơn Minh Nguyệt, ngay cả Hương Lê và Thạch Lưu cũng đẹp hơn Minh Nguyệt một chút. Nhưng nói thế nào nhỉ, tính nàng ấy rất dễ thân, bộ dạng đáng yêu, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn như bánh bao, lúc cười khiến người ta thấy rất thích.
Vẻ mặt của Dư Lộ làm Minh Nguyệt nở nụ cười thật lòng, "Dư chủ tử, ngài không cần phải khó xử. Nô tỳ biết, bản thân mình không phải là một mỹ nhân tuyệt đẹp nào. Chẳng qua..." Nàng chuyển lời, nói: "Chẳng qua, so với Vương phi, chắc là nô tỳ khá đẹp đúng không?"
Dư Lộ thật lòng gật đầu. Đúng là Minh Nguyệt đẹp hơn Lâm Thục thật. Hẳn là Lâm Thục giống như Định Quốc Công đi, chỉ có thể nói là đoan trang.
Minh Nguyệt hài lòng gật đầu, tựa như đang lầm bầm lầu bầu: "Vậy thì tốt rồi. Nô tỳ xinh đẹp hơn nàng ấy, nàng ấy không chiếm được sự yêu thích của Vương gia, nô tỳ lại có thể được Cửu Hoàng tử thích, cho dù thế nào, nô tỳ vẫn mạnh hơn nàng ấy, có đúng không?"
"Nô tỳ không xinh đẹp nhưng Cửu Hoàng tử vẫn thích. Liệu nô tỳ có thể chờ mong rằng, thật ra ngài ấy thích con người của nô tỳ không? Nếu như vậy, với thân phận của Cửu Hoàng tử, có phải nô tỳ có thể hãnh diện một phen không? Nàng ấy coi thường nô tỳ, làm thấp nô tỳ như vậy, nếu nô tỳ không cần dựa vào nàng ấy mà vẫn có thể sống rất tốt, có khi nào nàng ấy sẽ không cam lòng không? Còn có... còn có Định Quốc Công, Dư chủ tử, ngài nói xem, nếu nô tỳ đi theo Cửu Hoàng tử, có phải Định Quốc Công sẽ không lại gần được không?" Nói đến đây, Minh Nguyệt nở nụ cười, giống như nụ cười vui vì đã báo được thù lớn vậy, "Ngài nói, đến lúc đó nếu nô tỳ đánh mặt Định Quốc Công như vậy, có phải là rất thú vị hay không? Có phải là, như vậy thì cũng có thể báo thù được cho nương của nô tỳ, cho nô tỳ hay không?"
Minh Nguyệt hẳn là đang muốn báo thù rồi.
Nhưng mà, cho dù muốn báo thù thì cũng không nên để liên lụy đến đời mình như vậy chứ. Vả lại, mẹ của Minh Nguyệt đã mất, ai cũng không biết được rằng năm đó mẹ nàng ấy kìm lòng không đậu câu dẫn Định Quốc Công, hay là Định Quốc Công cưỡng bức mẹ nàng ấy, cuối cùng lại không quản không hỏi.
Nhìn Minh Nguyệt như vậy, Dư Lộ không biết phải nói gì, cuối cùng vẫn khuyên nhủ: "Minh Nguyệt, ta hiểu nỗi lòng của cô, nhưng cô không cần phải vì như vậy mà đi theo Cửu Hoàng tử. Việc đó sẽ hủy cả đời cô mất!"
Còn có tâm lý của Lâm Thục. Mặc dù ở thời đại này việc nam nhân nạp thiếp là chuyện rất bình thường, thế nhưng con cái của Chính thê đúng là giống như có cừu oán trời sinh với con cái do thiếp thất sinh ra thật. Cách làm của Lâm Thục không hề đúng, nhưng thân là con gái của Chính thê, cách nàng đối đãi với Minh Nguyệt cũng không tính là quá quắt. Đầu sỏ gây nên thật ra chính là Định Quốc Công không kiềm chế được bản thân.
Dư Lộ nói tiếp: "Cô yên tâm đi, ta sẽ đi xin Vương gia, sau này cho cô một võ tướng nổi danh, hoặc là gả cô cho một văn nhân có thể từng bước leo lên làm quan văn. Đến lúc đó, Định Quốc Công sẽ phải đối xử tốt với cô thôi."
"Dư chủ tử, cảm ơn ngài vì đã tốt với nô tỳ như vậy, nô tỳ không biết phải làm thế nào để báo đáp ngài nữa." Minh Nguyệt thật lòng áy náy.
Dư Lộ đang định nói không cần, lại nghe Minh Nguyệt nói tiếp: "Chỉ là như vậy thì quá lâu, và cũng có nhiều phiêu lưu. Nô tỳ không muốn chờ, cũng không có kiên nhẫn để chờ. Dư chủ tử, ngài đừng khuyên nữa, nô tỳ đã suy nghĩ kỹ trong hai ngày nay rồi mới có quyết định như vậy."
Dư Lộ không khuyên Minh Nguyệt được, đành phải mặc cho Thôi Tiến Trung đi báo. Nhưng nghĩ đến thân thế của Minh Nguyệt, cô vẫn muốn tạo cho nàng ấy thêm một vỏ bọc. Coi như Minh Nguyệt làm chuyện không đúng, trong chuyện này, cô vẫn muốn giúp người thân, không giúp đạo lý.
Cô xin sự đồng ý của Minh Nguyệt, sau đó nói thân phận thật của Minh Nguyệt cho Tiêu Duệ và Tiêu Dật.
Tiêu Dật thất kinh, Tiêu Duệ thì như có chút đăm chiêu.
"Thì ra Minh Nguyệt là con gái của Định Quốc Công." Tiêu Duệ cười lạnh nói: "Hèn chi hôm nay Định Quốc Công lại phản ứng lớn như vậy. Ông ta còn hỏi gia muốn Minh Nguyệt, nói là mang trở về để đánh vài chục đại bản, xong rồi bán đi."
"Tên già khốn kiếp này!" Tiêu Dật lập tức đứng phắt dậy, chỉ là mắng xong mới nhớ được rằng mình không biết chuyện gì, "Thất ca, Minh Nguyệt làm gì mà lão già kia lại đối xử với nàng ấy như thế?"
Tiêu Duệ nhìn ra ý của Dư Lộ, nói tiếp: "Vương phi làm việc tốt, muốn đưa Minh Nguyệt lên giường ta. Định Quốc Công lại đổi trắng thay đen, nói là Minh Nguyệt ti tiện, một mình muốn bò giường của ta."
"Trời ạ! Lão già này!" Tiêu Dật kích động cả người, "Đều là con gái của ông ta, sao ông ta có thể phân biệt đối xử như vậy! Lão già này, chắc là ông ta ngứa da rồi đây!"
Nếu bàn về trưởng và thứ, gã là do Huệ Phi sinh ra, Huệ Phi lại không phải là Hoàng hậu, vậy gã cũng phải được coi như là thứ tử. Thế nhưng, trước giờ Hoàng gia không hề để ý đến những thứ này, nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến Minh Nguyệt nên Tiêu Dật mới có thể đau lòng như vậy.
Gã nói xong, nhảy bật ra cửa tựa như một cơn gió, nhưng chỉ được một lát sau, gã lại chạy trở về, đỡ cửa nói: "Đệ nói chứ Thất ca, tiểu Thất tẩu, các người cho người mang đệ đi gặp Minh Nguyệt đi chứ. Nàng ấy đồng ý theo đệ rồi, các người còn ngăn trở là có ý gì hả?"
Tiêu Duệ nhìn Thôi Tiến Trung.
Dư Lộ không muốn đi qua nữa. Cô thật sự thấy tiếc cho Minh Nguyệt, chỉ ngồi xuống, không có đi cùng.
Bây giờ Tiêu Dật vẫn còn chưa xây phủ xong, mà Minh Nguyệt thì không thể theo vào cung được, nhưng Minh Nguyệt đã quyết tâm, cho dù chỉ được ở bên ngoài thì vẫn muốn đi cùng Tiêu Dật.
Dư Lộ không khuyên được, đành phải để nàng đi.
Buổi trưa rối ren, Dư Lộ quên cả cơm trưa, nhưng giờ cô lại không muốn ăn gì cả.
Tiêu Duệ cũng không biết chuyện này. Hắn nhìn Dư Lộ, đúng là không biết Dư Lộ như thế nào. Là không để bụng hay là không quan tâm việc Tiêu Dật nói nàng giống ai?
Nhưng nếu không để bụng, trước đó nàng ấy cũng sẽ không hỏi là thích con người của nàng ấy hay thích vì nàng ấy giống một người.
Thái độ này của Dư Lộ khiến Tiêu Duệ cảm thấy hoảng sợ. Hắn luôn cảm thấy Dư Lộ đang giống như trước, trong lòng có ngăn cách, muốn cách xa hắn, thậm chí là rời đi hắn.
Hắn cảm thấy, mình vẫn nên thẳng thắn thành khẩn thì hơn.
"Tiểu Lộ Nhi." Hắn kêu nhẹ.
"Ừ?" Dư Lộ ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiêu Duệ không biết nói thế nào, hơn nữa hắn cũng sợ, nhỡ đâu khi hắn thừa nhận, Dư Lộ lại tức giận thì biết sao đây?
"Sao thế?" Dư Lộ khó hiểu, lúc này cô vẫn còn đang suy nghĩ về Minh Nguyệt.
Tiêu Duệ quyết định nói nửa thật nửa giả, "Lời Tiêu Duệ nói lúc nãy... biểu tỷ Ngu Văn là con gái của cô ta, nàng... nàng ấy lấy chồng xa ở Mông Cổ từ khi gia còn rất nhỏ."
"À." Dư Lộ gật đầu, chuyện này cô biết.
Tiêu Duệ bất chấp, bắt đầu bịa đặt, "Lúc đầu ấy, gia nhất kiến chung tình với ngươi, nhưng sau đó thì mới phát hiện ngươi rất giống biểu tỷ Ngu Văn. Cho nên... cho nên, một khoảng thời gian rất dài sau đó, gia đều cảm thấy không ra tay với ngươi được, không thể viên phòng với ngươi."
Gia của ta lợi hại ghê, lại bắt đầu nói dối rồi.
Dư Lộ gật đầu, rất cho mặt mũi hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tiêu Duệ càng nói dối càng thuận miệng. Lúc này, hắn hoàn toàn không cảm thấy chột dạ nữa, dáng vẻ rất nghiêm nghị nói: "Sau đó, gia phát hiện ngươi và nàng ấy tuyệt không giống nhau. Nhất là sau khi ngươi mập lên, vậy thì càng không giống nữa, cho nên gia mới nổi lên chút suy nghĩ với ngươi. Ờm, chính là dục vọng mà ngươi nói đó, cho nên ngươi đừng nghe lời Tiêu Dật rồi lại suy nghĩ lung tung."
Dư Lộ đột nhiên thấy nghẹn lòng, "Nghĩa là, sau khi ta mập lên, gia mới bắt đầu thích ta?"
Tại sao cô phải ăn nhiều cho mập lên cơ chứ!
Tiêu Duệ tỉ mỉ nghĩ lại, nói: "Cũng không phải. Gia thích ngay từ đầu rồi, sau đó ngươi mập lên, gia càng thích hơn nữa." Nói xong, hắn kéo Dư Lộ vào lòng, tay bắt đầu không thành thật mò từ hông lên, "Tiểu Lộ Nhi, trưa nay ăn gì thế? Phải ăn nhiều vào, đầy đặn trông mới dễ nhìn."
Dư Lộ: Cô càng không muốn ăn gì hết...
Tiêu Dật mang Minh Nguyệt về nhà riêng của mình, nhưng gã vẫn còn chưa xây phủ bên ngoài, nếu không có chuyện quan trọng gì, buổi tối chắc chắn không được không về cung.
Sắc trời gần tối, Tiêu Dật nhìn Minh Nguyệt đang nằm trên giường giả bộ ngủ, cực kì không nỡ. Gã đưa tay đẩy Minh Nguyệt, nói: "Được rồi, đừng giả vờ ngủ nữa, lông mi ngươi vẫn luôn run run rẩy rẩy, coi gia là người ngu hả?"
Minh Nguyệt càng run hơn, nhưng vẫn không chịu mở mắt ra.
Tiêu Dật tức giận: "Ngươi bị thương như vậy, gia cũng không phải súc sinh, chẳng lẽ còn sàm sỡ ngươi được?"
Lúc này Minh Nguyệt mới mở mắt ra, nhưng trong lòng vẫn nói thầm, ngươi mà không phải súc sinh sao? Dọc đường đi, ngươi cứ hỏi ta đã lên giường với Thành Vương chưa không biết bao nhiêu lần, có thể hỏi như vậy, không phải súc sinh thì là gì?
Tiêu Dật nhìn Minh Nguyệt, vẫn vui mừng nở nụ cười. Gã biểu đạt sự không nỡ của bản thân, "Thật không muốn hồi cung mà. Minh Nguyệt, gia không nỡ bỏ ngươi."
Minh Nguyệt nháy nháy mắt, "À."
Tiêu Dật không vui, "Minh Nguyệt, bây giờ ngươi đã là nữ nhân của gia, thái độ đó là gì đấy hả?"
Minh Nguyệt đã tính toán tốt, mình phải làm gã thật vui lòng, dựa vào gã để nở mày nở mặt, nhưng khi theo hắn về thật thì mới phát hiện rằng từ trên xuống dưới, người này không có chỗ nào để nàng thích cả.
Nàng đột nhiên hỏi: "Gia, ngài thích điểm gì của nô tỳ?"
Thích Minh Nguyệt ở điểm gì? Tiêu Dật nhíu mày, không dịu dàng, không săn sóc, cũng không xinh đẹp lắm, quan trọng nhất là không thích gã, vậy gã rốt cuộc thích Minh Nguyệt ở điểm nào chứ?
Suy nghĩ hồi lâu, gã thử dò xét: "Đại khái là... gia thích ngươi lạnh lùng với gia chăng?"
Thì ra là vậy, thế thì thật tốt quá.
Minh Nguyệt lập tức nhắm nghiền hai mắt, vô tình nói: "Gia, trời chiều rồi, ngài nên trở về cung đi thôi."