Mục lục
Tiểu Thiếp Không Dễ Làm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Trong gian phòng nào đó ở ngoại viện của Thành Vương phủ, Trần Chiêu đứng bên cửa sổ, ánh mắt thâm trầm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Hôm nay là sinh nhật của Vương gia, ba di nương không chỉ chuẩn bị quà sinh nhật từ sớm, mà còn đích thân xuống bếp làm đồ ăn, chỉ vì, khiến Vương gia vui thích. Tạ di nương Đào di nương đều làm, Dư Lộ, đương nhiên cũng làm. Mà trời cao cũng không phụ lòng người, tối nay Vương gia đi Tầm Phương viện.

Đêm nay, trong Tầm Phương viện sẽ là quang cảnh như thế nào?

Bị phiên hồng lãng*, đêm xuân khổ đoản sao?

*Bị phiên hồng lãng – 被翻红浪: chăn gấm màu đỏ trên giường không ngay thẳng, nhìn giống như những đợt sóng. Chắc nó có ý gì mọi người đều hiểu rồi ha D.

Hắn bỗng dưng nắm lấy song cửa sổ, tay dùng sức đến nỗi nổi đầy gân xanh. Hiển nhiên, trong lòng hắn rất không bình tĩnh.

“A Chiêu!” Có người trực tiếp đẩy cửa bước vào, đi đến bên cạnh hắn, âm thanh đè thấp: “A Chiêu, bên huynh có tuần tra, thấy trên cửa sổ Tầm Phương viện có đặt mỹ nhân hộc.”

Trần Chiêu quay sang, thần sắc vô cùng bình tĩnh, “Có thật không?”

Người đến là đường ca* Trần Bì của Trần Chiêu, chỉ lớn hơn Trần Chiêu nửa tuổi. Nhà hai người gặp thủy tai, chạy nạn đến kinh thành, lúc mười bốn tuổi bị Tiêu Duệ đang cải trang xuất cung gặp phải, thả vào dưới trước, từ đó đến nay vẫn đi theo hắn. Hai người vẫn chuyên tâm học võ, đợi lúc Tiêu Duệ mười bốn tuổi, chính thức có thể ra ngoài thì hai người mới đến cạnh hắn làm hộ vệ tùy thân.

*Đường ca: Anh họ.

Năm nay hai người cũng đã hai mươi, theo Tiêu Duệ cũng sáu năm, độ trung tâm không cần phải nói.

Trần Bì thấp giọng nói: “Tự nhiên là thật. Huynh nói cho đệ biết, Vương gia từ Tầm Phương viện ra rồi đi thư phòng.” Hắn nói, đưa tay đẩy đẩy tay của đệ mình, “A Chiêu, đệ rốt cuộc đang làm cái gì vậy. Vương gia đối tốt với chúng ta như vậy, đệ…nếu đệ cần nữ nhân, chúng ta đi ra ngoài kiếm, dạng nữ nhân gì mà chả tìm được! Cũng đừng có, đừng có muốn nữ nhân của Vương gia chứ!”

Trần Chiêu làm bộ như không nghe được lời khuyên của đường ca, chỉ nói: “Đệ đi ra ngoài một chuyến.”

Bây giờ ra ngoài, còn có thể đi đâu nữa chứ, nhất định là đi Tầm Phương viện tìm Dư di nương kia! Nói nãy giờ hóa ra lại là đàn gảy tai trâu? Trần Bì kéo Trần Chiêu lại, không cho hắn đi, mắt nhìn chằm chằm vào Trần Chiêu. Dù hắn là đường đệ, nhưng chỉ cần dám bất trung với Vương gia, hắn sẽ không nể tình.

“Đại ca!” Trần Chiêu thấp giọng kêu.

Trần Bì vẫn giữ hắn thật chặt, “Cho dù đệ quên trung nghĩa rồi, thì cũng phải suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của đệ nữa chứ. Trong nhà chỉ có hai người chúng ta là còn sống, những người khác đều chết, nếu đệ có gặp bất trắc gì, lại không để lại đời sau, thì ta biết phải nói sao với thím với chú bây giờ?”

Trần Chiêu thoát không ra, cũng không muốn ồn ào với đường ca mình, liền nhỏ giọng nói: “Đại ca, huynh yên tâm, đệ sẽ không lấy tiền đồ và tánh mạng của mình ra để đùa giỡn đâu.”

Trần Bì càng tức giận hơn, nói: “Nếu biết vậy, sao đệ còn muốn đi? Đệ không biết là nếu Vương gia biết chuyện này, đừng nói tiền đồ, cả mạng nhỏ cũng mất đấy!”

Trần Chiêu lại không nghe được lời khuyên của đại ca. Cả lòng hắn đều bay đến Tầm Phương viện, hắn rất muốn biết Dư Lộ đặt mỹ nhân hộc là muốn nói gì với hắn. Hắn càng muốn biết, sao Vương gia lại tức giận rời khỏi Tầm Phương viện. Nghe nói từ khi Dư Lộ tới, số lần Vương gia bị tức tăng nhiều hơn…

Đúng, hắn biết hắn không nên tò mò, nhưng hắn vẫn tò mò. Nghĩ đến thái độ thành khẩn của Dư Lộ, nghĩ đến hình ảnh nàng mặt đỏ nhận tờ giấy của hắn, nghĩ đến hình ảnh nàng ở trong lòng hắn, hắn liền không nhịn được muốn biết.

“Đại ca, huynh yên tâm, đệ tuyệt đối sẽ không để mình gặp nguy hiểm.” Trần Chiêu vẫn bỏ tay ra, để lại câu này liền quay đầu bước vào màn đêm.

Trần Bì tức bực giậm chân, kêu cũng không dám kêu, đuổi theo thì sợ gây ra động tĩnh, đành phải chờ một lát rồi đi ra ngoài. Chỉ mong, nếu tên Trần Chiêu kia gặp được nguy hiểm gì, hắn có thể đúng lúc phát hiện, đi dọn dẹp một hai cho hắn.

Lúc cửa sau phát ra tiếng động, Dư Lộ lập tức phát hiện.

Cửa đã bị khóa trái từ lâu, đèn cũng chỉ chừa lại một ngọn rất tối. Cô cũng không lo lắng có người phát hiện, lẳng lặng đứng chờ ở cửa sổ.

Nhìn bóng dáng mơ hồ trên cửa sổ, Trần Chiêu cầm mỹ nhân hộc, động tác hơi ngừng một chút. Ngay sau đó, Dư Lộ kéo cửa sổ ra.

Thấy khuôn mặt quen thuộc, đột nhiên Dư Lộ thấy mũi có chút cay cay, giọng nói hơi run run, “Trần Chiêu.” Cô khẽ gọi, đưa tay ra ngoài.

Trần Chiêu không cầm tay cô mà là đặt mỹ nhân hộc vào đấy.

Dư Lộ hơi ngẩn ra, đặt mỹ nhân hộc qua một bên, quay đầu lại, Trần Chiêu đã nhảy từ cửa sổ vào, cửa sổ cũng bị đóng lại lập tức.

“Làm sao vậy, có chuyện gì không?” Trần Chiêu hạ thấp thân thể, không để ánh nến trong phòng chiếu bóng của hắn lên cửa sổ.

Dư Lộ chỉ chỉ giường La Hán ở cửa ngăn. Trần Chiêu cong lưng đi tới ngồi xuống, Dư Lộ tới bên cạnh đứng, trong nhất thời lại không biết mở miệng thế nào. Cuối cùng chỉ nói: “Huynh nói huynh có thể dẫn ta đi, là thật sao? Lúc nào mới đi được? Ta…ta không muốn ở trong phủ nữa.”

Cô vốn đã chết tâm, nếu không có tờ giấy của Trần Chiêu, hôm nay cô sẽ không chọc giận Tiêu Duệ. Nhưng có tờ giấy và lời hứa hẹn của Trần Chiêu, trong lòng có hi vọng, vậy sao mà dập tắt được.

Trần Chiêu nhìn sắc mặt của cô, nói: “Đương nhiên là thật. Ta đã tính rồi, hơn một tháng sau, đầu tháng mười hai là đám cưới của Vương gia với Vương phi. Đến lúc đó trong phủ sẽ rất rối ren, sẽ không ai chú ý đến Tầm Phương viện này. Ta định ngày ấy sẽ mang nàng đi. Nàng chỉ cần chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, cái gì cũng không cần làm, chờ tin của ta là được rồi.”

Nghe Trần Chiêu nói đã có kế hoạch, mắt Dư Lộ không khỏi sáng rực lên, chỉ là vừa nghĩ đến còn cần hơn một tháng nữa thì lại ỉu xìu lại.

Trần Chiêu vươn tay, do dự nhiều lần mới đặt lên đầu Dư Lộ. Người Dư Lộ hơi hơi cứng lại, lúc ngẩng đầu nhìn sang thì Trần Chiêu đã vội vàng dời tay đi.

“Hôm nay có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nàng có thể nói cho ta, xem ta có thể giúp nàng không.” Hắn nói.

Dư Lộ cũng là không còn cách nào khác. Cho dù biết Tiêu Duệ sẽ không làm gì cô thật nhưng cô vẫn sợ, rất rất sợ. Lúc này Trần Chiêu qua đây, nói kế hoạch của hắn, hơn nữa còn chủ động muốn giúp cô làm cô lập tức mềm xuống, chỉ muốn trốn sau lưng hắn, cái gì cũng không phải đối mặt.

Cô nhỏ giọng nói: “Không biết là làm sao nữa. Dạo này Vương gia rất kỳ quái, cứ…cứ muốn cùng ta làm…làm chuyện đó. Ta…ta cũng không biết phải làm gì nữa, ta sợ…”

Trần Chiêu ngạc nhiên: “Cho nên tối nay, nàng cự tuyệt hắn?”

Thảo nào Vương gia lại nổi giận đùng đùng rời khỏi Tầm Phương viện. Bị nữ nhân cự tuyệt, đây là chuyện lớn rồi. Trong lúc nhất thời, Trần Chiêu không biết phải hình dung tâm trạng của mình bằng từ nữa. Tin này làm đầu hắn không suy nghĩ ra được.

Dư Lộ nói: “Ta vẫn luôn cự tuyệt hắn mà. Nhưng nếu một ngày hắn ép ta, ta…ta không còn cách nào.” Cô nhìn Trần Chiêu, bỗng dưng có chút muốn khóc, “Ta biết, huynh cũng không có biện pháp nào, huynh cũng không quản được hắn, cho nên…ta chỉ muốn có thể đi sớm là tốt rồi.”

Vẫn luôn cự tuyệt hắn!

Trần Chiêu nghe xong lời này, cảm thấy giọng nói cũng không giống của mình nữa: “Nàng nói là, nàng đến Vương phủ lâu như vậy, vẫn…vẫn chưa từng với Vương gia…?”

Dư Lộ gật đầu, nói: “Ừ, chưa từng có.”

Thật lâu sau Trần Chiêu vẫn không nói gì. Ánh mắt hắn nhìn mình khiến cô cảm thấy là lạ. Trong ánh mắt ấy dường như bao hàm rất nhiều thứ, nhưng cô lại không thể hiểu được. Chỉ là cô cũng nhìn hiểu được một loại trong ấy, đó là Trần Chiêu rất vui vẻ.

Dư Lộ không khỏi nói trong lòng, xử nữ tình kết* đây mà.

*Xử nữ tình kết: kiểu…thích xử nữ ấy?? Đại loại là như vậy.

Thật ra cô cũng không trách Trần Chiêu. Dù sao trước đây Trần Chiêu cho rằng cô đã là người của Tiêu Duệ, nhưng vẫn nguyện ý mang cô đi, có thể thấy được rằng có vài phần thích cô. Hiện tại, hắn vui vẻ như vậy, cũng là lẽ đương nhiên. Tựa như cô vậy, mặc dù cô không có xử nam tình kết, nhưng nếu trước giờ Trần Chiêu chưa từng trải qua loại chuyện ấy, cô vẫn rất vui sướng.

Cô nghĩ đến, không tự chủ liền lên tiếng hỏi.

Dưới ánh đèn lờ mờ, cô lại nhìn thấy Trần Chiêu đỏ mặt, né tránh không dám nhìn cô, cực kì mất tự nhiên. Nhưng hắn không có không đáp lại, lắp bắp nói: “Không có, không có, chưa từng có.”

Đường ca đã lôi kéo hắn đi không biết bao nhiều lần, nhưng lần nào hắn cũng từ chối. Hắn đã có suy nghĩ từ sớm rằng, hắn sẽ tìm một có gái bình thường, gia thế trong sạch, hai người chỉ có lẫn nhau, an ổn bình thản sống qua ngày.

Dư Lộ tin tưởng hắn. Bởi vì biết được hắn cũng không có, trong lòng không khỏi vui vẻ hơn.

Lại nói, biểu hiện của Trần Chiêu cũng giống như không có. Lúc hắn ở với cô, thường thường không dám nhìn cô, cũng sẽ tận lực không chạm phải cô.

Dư Lộ thấy ngọt ngào trong lòng, chủ động cầm tay Trần Chiêu.

“Ngày Vương gia thành thân đúng là thời điểm tốt. Chỉ là, huynh có thể nói cho ta một chút, huynh dẫn ta đi thì chúng ta có thể rời khỏi thật sao? Chúng ta đi đâu đây, là đi bằng đường bộ hay là đường thủy? Có nguy cơ bị đuổi tới không? Nếu…nếu bị đuổi tới, huynh có bị ta ảnh hưởng không? Vương gia có giết huynh không?” Càng nói, sắc mặt Dư Lộ càng trắng bệch, “Còn có…mấy nàng Hương Lê Thạch Lưu, huynh định dùng biện pháp gì để bảo vệ các nàng? Vương gia người này, người này rất là tàn bạo. Hắn, hắn có thể vì ta rời đi mà không chỉ đánh các nàng một trận, còn có thể trực tiếp giết các nàng hay không?”

Trần Chiêu cầm tay Dư Lộ, nói: “Nàng cho Vương gia là ai, chẳng lẽ hắn là loại người coi mạng người như cỏ rác sao? Hắn không phải! Nàng trốn, nha hoàn của nàng sẽ bị phạt. Đây là vì các nàng không trông ngươi thật tốt nên mới bị phạt. Nhưng nhiều lắm cũng chỉ là hai mươi đại bản, lại phạt một ít tiền tiêu hàng tháng mà thôi. Vương gia sẽ không lấy mạng của các nàng.” Nói đến đây, hắn dừng một chút, suy nghĩ một lát rồi lại tiếp tục: “Nàng theo ta thì sẽ không có người hầu hạ nàng. Nếu không thì mang một người theo đi?”

Trên đường chạy trốn sẽ cực khổ vô cùng, nhưng Dư Lộ tự tin rằng mình có thể chịu được. Nhiều một người, là thêm một phần nguy hiểm.

“Không cần, ta không cần người hầu hạ, mình ta là được rồi.” Cô vội vàng nói.

Trần Chiêu không khuyên thêm nữa, tiếp tục trả lời vấn đề của Dư Lộ: “Còn về chúng ta, ta dẫn ngươi đi về phía Nam. Đi Giang Nam ấy. Đi một ngày đường bộ đã, rồi đổi đường thủy. Chúng ta đi Dương Châu trước. Còn chuyện khác, nàng đừng lo lắng, chúng ta sẽ không bị đuổi theo. Phải biết rằng ngày chúng ta đi là ngày vui của Vương gia. Buổi tối hắn cần động phòng hoa chúc, cho dù biết tin nàng mất tích, nhanh nhất cũng phải sáng ngày kế mới biết. Nhưng mà sáng ngày kế hắn còn phải dẫn Vương phi vào cung tạ ân, khả năng phải đến trưa mới biết được. Lại phái người truy, chúng ta đã sớm đi xa rồi. Trời đất rộng lớn, hắn không biết chúng ta đi nơi đâu. Người đuổi theo cần phải tách nhau ra, mà trong tay Vương gia ngoại trừ thị vệ trong phủ cũng không còn người khác, người có thể phái ra cũng không nhiều lắm. Dù cho, dù cho có người đuổi tới thật, cùng lắm cũng có ba năm người mà thôi. Mấy người này không phải đối thủ của ta, cho nên nàng không cần lo lắng gì đâu.”

Dư Lộ cảm thấy, nhất định là cô đọc quá nhiều truyện nên bị ảnh hưởng. Trước đây khi đọc truyện, nếu nữ chính muốn trốn, là chắc chắn không trốn được. Coi như chạy đến chân trời góc bể rồi cũng sẽ bị nam chính tóm lại. Mặc kệ truyện hiện đại hay truyện cổ đại đều sẽ đi theo con đường này.

Nhưng mà lời Trần Chiêu nói cũng đúng. Cô trốn, Tiêu Duệ cũng không nhất định sẽ tìm được cô. Tựa như Trần Chiêu nói, trời đất bao la, Tiêu Duệ sao biết được bọn họ đi hướng nào. Lại không giống hiện đại có camera theo dõi, đi đến đâu cũng cần chứng minh nhân dân mới mua được phiếu.

Tiêu Duệ cần động phòng hoa chúc, trước hết là sẽ bị trễ thời gian một chút, một chuyện nữa, hắn cũng không có nhiều người để dùng, càng không nhất định sẽ vì cô mà phái tất cả mọi người đi tìm. Đương nhiên, trọng yếu nhất là, Tiêu Duệ là nam chính, nhưng cô chỉ là một pháo hôi nha. Không có quang hoàn của nữ chính, trong tình huống này muốn bắt người cũng không dễ dàng.

Dư Lộ gật đầu, hân hoan nói: “Huynh nói rất có lý, ta tin huynh!”

Trần Chiêu gật đầu, buông lỏng tay Dư Lộ ra, nói: “Cứ như vậy đi. Nàng cứ chờ ta, ta đi trước.”

Dư Lộ biết hắn có thể tới cũng không dễ dàng. Ngoại trừ lần trước, đây mới là lần thứ hai hắn tiến vào phòng cô. Có lòng muốn lưu hắn lại một lát nữa, không làm gì, không nói gì, cứ như vậy thôi là cũng được rồi, để cô thêm an tâm. Nhưng ngại lời ra tiếng vào, cũng lo lắng cho sự an toàn của hắn, cô đành phải không đề cập tới.

“Ừ, ta đưa huynh.” Cô đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.

Trần Chiêu ngồi trên giường La Hán, hai tay chống lên mép giường, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Dư Lộ. Đợi cô mở cửa cẩn thận quan sát xung quanh xong, quay đầu lại, hắn lập tức đưa mắt đi tránh được.

Hắn cũng không quyến luyến nhiều, đưa tay vỗ vai Dư Lộ rồi nhảy ra cửa sổ biến mất trong màn đêm.

Lúc này Tiêu Duệ rất tức giận, mấy ngày cũng chưa tới Tầm Phương viện, thậm chí có mấy lần trong cung ban thưởng, Tạ di nương Đào di nương đều có, duy chỉ có Dư Lộ không có.

Chuyện này khiến toàn phủ đều biết Dư Lộ làm Vương gia chán ghét nên bị vứt bỏ.

Chỉ là không biết đây là tạm thời hay mãi mãi. Người trong phủ cũng không dám lập tức cắt xén đồ cung cấp cho cô, nhưng vẫn cứ ít dần dần, thời gian này đúng là khó chịu.

Nhưng mà Dư Lộ cũng không biết mấy chuyện này. Cô đếm từng ngày đi qua, chờ đám cưới của Tiêu Duệ. Mấy người Hương Lê và Thạch Lưu sợ cô khổ sở trong lòng, chưa từng nói cho cô biết.

Thiếu cung cấp thì nên làm sao?

Cũng may, thời điểm như vậy, không biết Tạ di nương và Đào di nương nghĩ thế nào mà lại không xa lánh Tầm Phương viện. Đương nhiên, biểu hiện bên ngoài là không thân, nhưng trong ngầm, hai người được ban thưởng gì cũng chia nửa ra để đưa tới. Ngày thường nếu Tầm Phương viện bị hà khắc điều gì, bên kia biết, đều dùng phân lệ của mình để bù vào.

Hương Lê Thạch Lưu và Anh Đào đều cho rằng đây chỉ là tạm thời bị Vương gia vắng vẻ, sớm muộn gì Dư chủ tử cũng sẽ quang vinh mà quay lại. Chân thành cảm ơn xong liền đều nhận, lúc Dư chủ tử được sủng ái cũng giúp hai bên kia không ít, các nàng cũng yên tâm thoải mái thu.

Thời gian trong lúc Dư Lộ chờ đợi và Tiêu Duệ bận rộn từ từ trôi qua, đảo mắt liền đến tháng mười hai. Sau khi rơi hai cơn tuyết, trời cũng hoàn toàn lạnh, trong phòng đã cần đốt than củi. Trời lạnh, củi cung ứng cũng phải theo lệ, bên Tạ di nương Đào di nương cũng muốn qua mùa đông, đưa tới thì ít đi thì nhiều.

Bọn hạ nhân tự nhiên là không có tư cách dùng củi thượng hạng. Tuy Dư Lộ được không nhiều lắm, nhưng nghĩ đến sắp phải rời khỏi, liền không để ý.

Ngày 10 tháng 12, là ngày Tiêu Duệ thành cưới vợ.

Mà tối hôm trước ngày hắn thành thân, cuối cùng hắn cũng tiến vào Tầm Phương viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK