P/s: xin lỗi mấy bạn vì Mễ đã vô trách nhiệm hơi bị lâu *cúi đầu*
Buổi tối, Tiêu Duệ không đến Tầm Phương viện.
Dư Lộ biết được từ Thạch Lưu rằng hắn đi thư phòng, trong lòng thấy hơi kì kì. Tối nay người cô đợi là Trần Chiêu, nếu Tiêu Duệ tới chỗ Đào di nương hoặc Tạ di nương thì cô mới yên tâm. Nhưng giờ Tiêu Duệ lại đi thư phòng, điều này khiến trong lòng cô thấy là lạ.
Nhưng Trần Chiêu cũng chưa có tới. Ăn cơm xong, rửa mặt xong, thậm chí đến lúc cảm thấy buồn ngủ vẫn không thấy bóng dáng Trần Chiêu đâu cả.
Dư Lộ từ trên giường đứng dậy, ngây người một lát rồi đi đến trước cửa sổ. Bên ngoài có trăng, có sao, bầu trời nơi đây đẹp hơn rất nhiều so với ở hiện đại. Dư Lộ kéo cửa sổ ra ngắm trời đêm thật lâu, cho đến lúc có hạt mưa đột nhiên rơi xuống đập xuống người cô.
Đóng kĩ cửa sổ, Dư Lộ thở dài quay đầu, lúc xoay người lại lại thấy một bóng đen cao lớn đang đứng phía sau, không thấy rõ mặt, càng không biết đã đứng đấy bao lâu. Dư Lộ sợ đến mức sắp hét lên.
Một bàn tay hơi lạnh đúng lúc bụm miệng cô lại.
“Đừng hét, là ta.” Bốn chữ ngắn ngủi, nhưng thanh âm lại quen thuộc.
Là Trần Chiêu, hắn tới.
Dư Lộ bắt lấy tay hắn, bởi vì hoảng sợ nên giọng hơi run run: “Huynh…huynh đến lúc nào vậy? Có bị người phát hiện không?”
Ánh sáng nơi cửa sổ không tốt lắm, Dư Lộ nhìn không rõ biểu tình của Trần Chiêu, nhưng Trần Chiêu là người tập võ, lại luyện qua cách nhìn trong bóng tối, cho nên hắn có thể thấy rõ vẻ mặt của Dư Lộ.
Nàng bị giật mình, nhưng khi phát hiện mình, ánh mắt lại như biết phát sáng vậy, bỗng chốc liền sáng lên. Mà lúc vươn tay bắt lấy tay mình cũng không có khách khí, tựa hồ còn mang theo chút ỷ lại.
Mình và nàng ấy, hình như chưa từng tiếp xúc qua, sao nàng ấy lại biểu hiện như vậy với mình?
“Ta vừa tới, không bị người phát hiện.” Ngón tay Trần Chiêu mất tự nhiên giật giật, nhưng không rút ra.
Dư Lộ nói: “Có phải qua đây không dễ không? Khổ cho huynh rồi.”
Trần Chiêu cúi đầu ừ một tiếng.
Hai người đều không biết phải nói gì, ban đêm lại quá yên tĩnh, một chút tiếng động cũng không nghe thấy. Cho dù không thấy rõ mặt đối phương, Dư Lộ vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Thấy Trần Chiêu vẫn im lặng, cô đành phải chủ động mở miệng: “Huynh…huynh tìm ta…là có chuyện gì sao?”
Nói xong, Dư Lộ thấy tim mình đập nhanh hơn.
Thật sự là, có chút xấu hổ. Là cô tung cành ô liu cho Trần Chiêu trước, hắn chỉ tiếp nhận, giờ người ta tới, cô lại hỏi người ta như vậy.
Trần Chiêu không nói tiếp, mà là nhẹ nhàng giật giật ngón tay.
Dư Lộ lúc này mới phát hiện Trần Chiêu đã buông cô ra từ sớm, nhưng cô vẫn cầm lấy tay hắn. Cô vội thả tay ra, dấu hai tay ra sau lưng, người cũng lui về sau một bước.
Trần Chiêu cười nhẹ, nói: “Hiện tại, biết ta tìm ngươi là có ý gì sao?”
Hình như hắn lúc buổi tối và hắn của ban ngày rất khác nhau. Ban ngày, trong giọng hắn tràn đầy sự cung kính và xa lánh. Nhưng đến tối, giọng mang theo ý cười, lại có chút khàn khàn, nghe rất gợi cảm.
Hơn nữa nội dung của lời nói…
Dư Lộ bỗng nhiên có chút hoài nghi, cô xuyên không đến nơi này, có phải là cùng một chỗ trong truyện hay không. Nếu không thì, một Trần thị vệ ít nói trong truyện, một Trần thị vệ tự đoạn một tay vì nguyên chủ, sao bỗng dưng lại biết cách nói chuyện như vậy?
Nếu nói theo kiểu hiện đại, đây là có kỹ thuật tán gái cao cấp đó.
Thấy Dư Lộ thật lâu không nói lời nào, vẫn cứ cúi đầu, Trần Chiêu trầm mặc một lát rồi tiến đến đứng trước mặt Dư Lộ. Hình như hắn hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa tay đặt lên vai Dư Lộ.
“Ngươi đang hối hận sao?” Hắn nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi hối hận, ta lập tức đi ngay. Ngươi có thể xem như ta chưa từng tới.”
Trong giọng nói của hắn không mang theo tình cảm gì, động tác cũng vừa đúng. Tiếp xúc với cô, nhắc nhở về sự tồn tại của mình, mà cũng không quá mức, khiến cô cảm thấy bị mạo phạm.
Vốn Dư Lộ có ấn tượng tốt với Trần Chiêu, giờ càng thấy tốt hơn, do dự nửa ngày mới đặt tay lên trên cổ tay hắn. Tuy cô không thích Trần Chiêu, thậm chí còn lợi dụng hắn, nhưng, cô nguyện ý trả giá.
Có lời này muốn nói, tuy là khó nghe, nhưng với Dư Lộ, giữa hai nam nhân, cô tình nguyện chọn Trần Chiêu. Bởi vì bên người hắn không có nữ nhân khác, bởi vì trong truyện hắn cũng là người đáng thương, và bởi vì hắn hiểu được cách tôn trọng người khác.
Một nam nhân như vậy, Dư Lộ cảm thấy đáng để giao phó.
“Ta không hối hận. Ta đang sợ ngươi hối hận.” Cô nói: “Bởi vì, mong muốn của ta là huynh có thể dẫn ta đi.”
“Dẫn ngươi đi?” Trần Chiêu rất ngạc nhiên.
Dư Lộ gật đầu, nói: “Ừ. Ta muốn huynh dẫn ta rời khỏi Vương phủ, đi đến nơi nào cũng được.”
Tay Trần Chiêu không khỏi nắm chặt lại, “Ngươi có biết, rời khỏi rồi sẽ như thế nào không? Không có phòng như thế này để ở, không có tơ lụa, sơn hào hải vị, không có nhiều người hầu hạ như vậy, cũng không có ai kính sợ vì ngươi là thiếp của Thành Vương. Ngươi sẽ không còn là chủ tử nữa, ngươi sẽ biến thành một người thường.”
Dư Lộ cười nói: “Ta biết, ta không quan tâm.”
Một bên là hưởng thụ về vật chất, một bên là tự do về tinh thần, chọn cái nào, lúc cô xuyên thành vị Dư chủ tử này cũng đã quyết định.
Trần Chiêu lại khó có thể tiếp thu. Hắn hỏi Dư Lộ: “Vì sao? Vì sao không quan tâm? Vì sao lại chọn ta? Ngươi…Ngươi thích ta không?”
Dư Lộ không ngoài ý muốn với mấy câu hỏi của Trần Chiêu. Trước đấy cô còn nghĩ, nếu Trần Chiêu hỏi, có nhất định sẽ nói ừ, cô thích hắn. Nhưng lúc này, thấy Trần Chiêu có chút kích động, Dư Lộ lại không lừa dối hắn được.
Mà cô cũng hiểu rằng, nếu cô nói có, Trần Chiêu cũng không tin.
Cô lắc đầu, “Không tính là thích huynh, nhưng đúng là có thiện cảm với huynh. Về phần sao lại không quan tâm, bởi vì mấy thứ này đều là ngoại vật. Việc bị vây ở Tầm Phương viện, hay làm một nữ nhân trong hậu viện của
Vương gia, mấy thứ này đều không phải điều ta muốn. Ta chỉ ở chung trọn đời với người toàn tâm toàn ý với ta.
Mặc dù không thể vinh hoa phú quý, ta cũng nguyện ý. Ta…ta cảm thấy huynh là người như vậy, cho nên ta mới…”
Cho nên ta mới quyến rũ ngươi. Nhưng Dư Lộ không nói câu ấy nên lời.
Hình như Trần Chiêu rung động rất lớn khi nghe lời nói của cô, đợi lát vẫn không thấy hắn tiếp lời.
Dư Lộ tiếp tục nói: “Nhưng kỳ thật, đó cũng không phải là lựa chọn tốt, nó không công bằng với rất nhiều người, đầu tiên là huynh. Huynh là thị vệ của Vương gia, nếu không rời đi, về sau chỉ cần có Vương gia ở là huynh có thể đảm bảo phú quý trọn đời. Thứ hai, là hạ nhân trong Tầm Phương viện. Mấy người ta không biết thì không nói, nhưng Hương Lê, Thạch Lưu, và Anh Đào, nếu như ta đi, chỉ sợ Vương gia sẽ không bỏ qua cho các nàng ấy. Dù ta muốn đi, nhưng không thể vì ích kỉ mà hại các nàng ấy như vậy được.”
“Thật ra…lúc đầu ta cũng bỏ ý nghĩ ấy rồi, muốn chờ một chút nữa, có khi Vương gia sẽ chủ động đồng ý cho ta rời đi. Nhưng mà hôm nay, không nghĩ tới huynh sẽ đưa ta tờ giấy nhỏ đó…”
Dư Lộ nói nhiều như vậy, Trần Chiêu vẫn không phản ứng gì, cho đến lúc cô không nói nữa, Trần Chiêu mới trượt tay xuống cầm lấy cánh tay cô, kéo cô đến chỗ có ánh sáng trong phòng.
Mặc dù ngọn đèn dầu hơi tối, nhưng cách rất gần là có thể thấy lẫn nhau.
Dư Lộ nhìn Trần Chiêu dưới ánh đèn. Hình như hắn rất không bình tĩnh, tay hơi dùng sức khi cầm lấy tay cô, đôi mắt nhìn cô mang theo ý dò xét, như hoài nghi độ chân thật trong lời nói của cô.
Cô thản nhiên nhìn trở lại. Lời cô nói là thật lòng, không thẹn với lương tâm.
Dưới ánh đèn, Trần Chiêu cũng đang nhìn Dư Lộ.
Có lẽ do biết tối nay hắn đến, hôm nay nàng mặc nhiều hơn chút, bao mình thật kĩ từ trên xuống dưới. Tóc thì xõa ra, đồ trang sức trên tai cũng cởi bỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo dưới ánh đèn cũng biến thành một màu vàng ấm áp, đáy mắt cũng là trong sáng, đã không giống nàng ấy nữa.
Lúc tới hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng cho đến lúc này, nhìn ánh mắt nàng, một câu hắn cũng không nói được.
Dư Lộ chợt nở nụ cười, rộng rãi nói: “Có phải đã dọa huynh rồi không? Không sao đâu, huynh không đáp ứng chuyện này cũng là bình thường mà. Thật ra dù huynh đồng ý rồi, ta cũng không dám tùy tiện rời đi.”
Cô không muốn làm khó bất kì ai, nhất là người vì nguyên chủ mà không có kết cục tốt.
Trần Chiêu bật thốt: “Không dám tùy tiện rời đi, là vì vẫn không bỏ Vương gia được sao?!”
Dư Lộ khẽ run, sau đó lắc đầu: “Không phải. Lúc nãy ta nói rồi đó, là do…”
“Đừng nói nữa!” Trần Chiêu cắt lời cô, thái độ hơi không kiên nhẫn, “Cũng đừng nói gì nữa. Ta mang ngươi đi, ngươi cũng yên tâm với hạ nhân của ngươi đi thôi, ta có biện pháp bảo đảm cho các nàng ấy.”
Ý tứ trong lời nói của Trần Chiêu làm cho Dư Lộ bỏ quên thái độ nói chuyện của hắn. Cô vui vẻ hỏi: “Thật sao?”
Trần Chiêu gật đầu, sau đó bỗng dưng lôi Dư Lộ lại gần người hắn. Hắn không ôm lấy Dư Lộ, chẳng qua chỉ làm cho cô gần hơn, cúi đầu, cách môi cô không quá một nắm đấm.
“Chỉ là ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, theo ta rồi, thì không thể trở lại nữa.” Hắn nói: “Hơn nữa, cũng không thể nghĩ đến Vương gia, và trong mắt trong lòng người, chỉ được phép có mỗi ta thôi.”
Dư Lộ tự nhiên gật đầu, “Ta không muốn quay lại, cũng không nghĩ đến Vương gia. Còn điều cuối cùng thì ta sẽ cố gắng.”
Trần Chiêu ôm Dư Lộ vào lòng, môi dán đỉnh đầu cô, ôn nhu nói: “Tốt, vậy là được rồi, ta sẽ mang nàng đi.”
Không biết vì sao, Trần Chiêu đã hứa hẹn, thậm chí giọng nói cũng rất ôn nhu, nhưng Dư Lộ vẫn cảm thấy hắn đáp ứng thuận lợi như vậy có chút kỳ quái. Nghĩ đến đây, cô không khỏi khẽ lắc đầu. Chắc đây là di chứng sau khi cô bị Tiêu Duệ dọa nên mới nhìn cái gì cũng mang theo hoài nghi.
“Vậy lúc nào có thể đi?” Cô không mâu thuẫn với cái ôm này. Tuy không tính là thích, nhưng có thể tiếp thu.
Trần Chiêu nói: “Không cần vội, ta sẽ thu xếp.”
Dư Lộ làm sao mà không vội được. Hôm nay Tiêu Duệ đã nói rồi, cô phải quen với hắn. Quen cái gì hả?
Còn không phải là thú tính của hắn!
Nhưng những lời này, cô không dám trực tiếp nói với Trần Chiêu. Cô cũng đã làm phiền Trần Chiêu rất nhiều. Việc này, mình phải tự xử lý mới được. Gần đây Tiêu Duệ rất hứng thú với cô, nhưng cô cũng biết Tiêu Duệ ghét kiểu nữ nhân nào. Cùng lắm thì, cô tự bôi đen mình là được, học làm nữ nhân mà hắn chán ghét.
“Huynh xác định là có thể bảo vệ được mấy người Hương Lê?” Dư Lộ vẫn không yên tâm về chuyện này.
Trần Chiêu nói: “Tự nhiên có thể. Đau đớn về thể xác thì không tránh khỏi, nhưng chắc chắn sẽ không có nguy hiểm về tính mạng.”
Không có nguy hiểm về tính mạng là được rồi. Còn mấy thứ khác, Dư Lộ bỏ qua.
Tiễn Trần Chiêu đi, Dư Lộ nằm xuống giường, rất nhanh là đã ngủ rồi.
Mà Trần Chiêu đứng ở phía sau phòng chính rất lâu mới đạp bóng đêm ly khai.
Hôm sau Dư Lộ tỉnh dậy sớm, ăn sáng xong rồi đuổi hạ nhân đi, trở về phòng lén mở cửa sổ ra. Bệ cửa sạch sẽ, dưới cửa sổ là một vườn hoa nhỏ, bên trong có hoa cỏ mới trồng. Vì thời gian còn sớm nên trên hoa cỏ còn vương mấy giọt sương. Dư Lộ nhìn từ trên xuống dưới một lát mới đóng cửa sổ lại.
Tối qua Trần Chiêu tiến vào từ nơi này, cũng nói rằng về sau đây là nơi hai người truyền tin cho nhau. Nếu cô muốn thấy hắn, thì sẽ đặt một cái mỹ nhân hộc* trên bệ cửa. Còn nếu hắn có tin cần truyền, thì sẽ đặt một viên gạch lên, dưới viên gạch là tin hắn truyền tới.
*Mễ cũng không rõ mỹ nhân hộc là cái gì nữa, tùy theo trí tưởng tượng của các bạn vậy. Nếu bạn nào biết thì chỉ Mễ với.
Dư Lộ nghĩ, bỗng dưng lại có cảm giác ngọt ngào chậm rãi lên men trong lòng.
Lại nói, cô còn chưa yêu đương với ai bao giờ, thậm chí còn chưa viết thư lui tới với người nam nhi nào hết.
Dư Lộ cảm thấy cứ như mình có mối tình đầu vậy. Tuy không được gặp mặt, tuy cần phải lén lút, nhưng vẫn không giấu được niềm vui sướng dưới đáy lòng cô. Hương Lê và Thạch Lưu là thiếp thân hầu hạ cô, tự nhiên có thể cảm giác được tâm tình của cô đang rất tốt. Hai người đều cười, cảm thấy vì được Tiêu Duệ sủng ái, cho nên cô mới vui vẻ như vậy.
Mấy hôm nay Tiêu Duệ đều rất bận. Một mặt là vì chuyện ở Hộ bộ, một mặt là vì sắp đến cuối năm, hắn sắp cưới Vương phi rồi. Tuy Lễ bộ cũng hỗ trợ giải quyết một đống sự tình lớn, nhưng làm tân lang tương lai, dù nhiều hay ít, hắn vẫn phải đặt chút tâm tư ở trên. Nếu không, khi truyền đi hắn sẽ bị nói là không quan tâm Vương phi tương lai. Những lời ấy cũng không hay ho gì.
Thời gian vội vàng qua nhanh, đảo mắt liền đến sinh nhật Tiêu Duệ.
Ngày này sáng sớm, hắn vẫn vào triều như ngày thường, hạ triều thì vào cung Huệ Phi, ăn một chén mì trường thọ Huệ Phi tự tay làm, lấy quà sinh nhật từ Huệ Phi, rồi nghỉ ngơi một lát, không cần phải đi Hộ bộ nữa.
Huệ Phi nhìn trưởng tử, cảm thán nói: “Trong chớp mắt, con đã lớn vậy rồi, lại qua tháng nữa là cưới Chính phi.”
Tiêu Duệ cười cười, hắn và mẫu phi khi ở cùng một chỗ cũng không nói chuyện quá nhiều.
Huệ Phi lý giải nhi tử, nên cũng không để ý, chỉ hỏi: “Được rồi. Cung nữ lúc trước con lấy từ chỗ ta ấy, phục vụ con có tốt không?”
Tiêu Duệ không biết tại sao Huệ Phi lại đột nhiên nhắc đến Dư Lộ, chỉ làm như tùy ý nói: “Cũng được.”
“Hài tử này.” Việc trong phòng của nhi tử, người làm mẫu thân như Huệ Phi cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng nghĩ đến lời tiểu nhi tử nói, cái gì mà trưởng tử không gần nữ sắc, nữ nhân như thiên tiên cũng không chịu đụng, đến cùng bà vẫn thấy nóng nảy: “Cung nữ lúc trước ấy, có tay nghề làm thuốc mỡ khá tốt. Con về rồi bảo nó viết một phần mang đến chỗ ta. Khoảng thời gian này ta luôn nhớ đến món đồ ấy, nhưng mấy cung nữ trong cung đều vụng về, không ai có thể chế ra được.”
Hai mắt Tiêu Duệ lóe lên, cười nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu. Nếu mẫu phi ưa thích, nhi tử về rồi bảo nàng ấy làm nhiều chút, rồi mang đến cho mẫu phi là được.”