Nếu như là thường ngày, Dư Lộ vừa nói lời giết phong cảnh này ra thì Tiêu Duệ sẽ thất vọng đẩy cô ra ngay lập tức. Nhưng hôm nay, hắn cũng làm động tác đẩy người, nhưng bàn tay đặt trên bờ eo mềm mại ấm áp của Dư Lộ lại thật lâu đều không thấy nhúc nhích.
Lúc lâu sau, hắn ôm người chặt hơn, "Không ăn!"
Nhưng mà ta đói!
Dư Lộ kêu rên trong lòng, trên mặt lại cung kính thử dò xét: "Để ta đỡ gia vào phòng nghỉ ngơi trước nhé?"
Tiêu Duệ không lên tiếng trả lời, dừng một lát, vẫn thả lỏng tay ra, bàn tay đang đặt bên eo Dư Lộ đưa xuống luồn qua chân cô, khom người bế cô dậy, đi nhanh ra phòng tắm hướng đến phòng ngủ.
Tim Dư Lộ đập thình thịch, phỏng đoán hôm nay Tiêu Duệ bị sao vậy. Trở về nhiều ngày như vậy mà không thấy hắn làm gì, nhẽ nào hôm nay uống rượu cho nên muốn chạm cô?
Cũng đã nhận mệnh từ sớm, lúc này tuy Dư Lộ vẫn còn hơi căng thẳng nhưng không đến mức muốn phản kháng. Nhắm mắt lại, cô để im cho Tiêu Duệ bế mình, dù sao khi còn trên đường về, trong lúc dừng chân ngắn ngủi ở khách sạn, toàn thân cô có chỗ nào mà Tiêu Duệ chưa thấy cơ chứ.
Tiêu Duệ thả Dư Lộ lên giường, đè người lên.
Hắn còn thở hổn hển, không biết là do hai người cách quá gần khiến hắn có phản ứng, hay là vì một đường ôm người qua đây nên mệt mỏi. Dư Lộ cảm giác được hơi thở của hắn cách mình rất gần, nhưng cô vẫn không muốn mở mắt ra, không muốn đi nhìn, chỉ khống chế bản thân không cho mình run rẩy, phải tận lực bình tĩnh lại.
Tiêu Duệ không tiến hành bước kế tiếp.
Hắn đặt người lên Dư Lộ một lát, sau đó nghiêng người nằm sang một bên. Hắn vẫn đang thở mạnh, thậm chí còn phát ra mấy tiếng rên nhẹ như mấy người say rượu mới có. Một lúc lâu sau, Dư Lộ mở mắt ra nhìn sang.
Tiêu Duệ hơi híp mắt, tiếng động lớn hơn chút.
Dư Lộ thấy hắn như là uống say, vội vàng ngồi dậy. Nếu uống say thật thì phải kêu người đưa canh giải rượu đến.
Tiêu Duệ chợt đưa tay bắt lấy cổ tay cô, "Dư Lộ... Tiểu, Tiểu Lộ Nhi..." Hắn kêu lên, tay nắm chặt không buông, khiến Dư Lộ muốn giãy dụa nhưng không thoát ra được.
Uống say thật? Không đúng! Nếu là thật thì sao có thể ôm cô từ phòng tắm sang đây được? Nếu là thật, độ mạnh yếu trên tay cũng không thể khống chế tốt như vậy được chứ? Nhưng nếu không phải... sao hắn lại muốn giả say?
Dư Lộ phối hợp hắn, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng bình thường, "Gia, ngươi uống say rồi, nằm xuống trước đi, ta đi kêu người nấu canh giải rượu cho ngươi."
Tiêu Duệ không chịu buông tay, vẫn luôn miệng gọi cô, "Tiểu Lộ Nhi, không đi... không đi, đừng rời bỏ ta..."
Nghe lời hắn nói, Dư Lộ giật mình, tay vô ý thức dùng sức giãy ra.
Tiêu Duệ tăng lực lên, lập tức kéo Dư Lộ ngã trên người hắn. Hắn không khống chế tốt lực lượng, khiến hắn bị đụng muốn kêu ra tiếng. Nhưng nếu đang giả say, đương nhiên hắn không dám phản ứng quá độ. Hắn nghiêng người qua bên trái, tay đặt trên bụng Dư Lộ.
"Tiểu Lộ Nhi..." Hắn híp mắt, gối đầu lên vai Dư Lộ, thấp giọng nỉ non như một đứa bé, "Tiểu Lộ Nhi, đừng đi, đồng ý với gia, đừng rời đi được không?"
"Ở lại, ở lại bên người gia, cùng với gia, có được không?"
"Gia... gia đồng ý với ngươi, từ nay về sau chỉ ở chỗ của ngươi, nơi nào gia cũng không đi..."
Hắn đang nói lời say sao?
Dư Lộ nghe rõ những lời yếu thế này của Tiêu Duệ. Mặc dù nhắc nhở bản thân nhiều lần nhưng cô vẫn mềm lòng. Một nam nhân như hắn, cả đời này cũng chưa từng tự hạ thấp bản thân như vậy đi? Cho dù muốn nói như vậy, hắn cũng phải giả vờ say cũng mới nói được, coi như những lời khi say vậy.
Hắn kiêu ngạo như vậy, hắn là con của vua nữa, chưa từng phải hạ thấp mình như thế.
Nàng vẫn luôn chống đối Tiêu Duệ, vẫn luôn từ chối hắn, nói cho cùng, không phải là vì cảm thấy Tiêu Duệ cặn bã sao.
Hắn không phải người hiện đại, không phải được sinh ra ở xã hội có chế độ một vợ một chồng từ nhỏ, một xã hội mà làm bậy bên ngoài đều bị coi như đạo đức cá nhân suy đồi. Ngược lại, hắn sinh sống trong xã hội có thể quang minh chính đại có ba vợ bốn nàng hầu, với quy tắc nam tôn nữ ti, nam nhân chỉ cần có quyền có thể, muốn kiểu nữ nhân gì, muốn bao nhiêu nữ nhân đều được.
Một người nam nhân như vậy, ngươi muốn hắn trung tâm với một nữ nhân, ngươi muốn hắn giữ mình ngay từ đầu, không chạm vào bất kỳ nữ nhân nào, vậy không phải khiến hắn khó chịu sao?
Hắn thích cô, cô biết tình cảm này là thật.
Nếu không, hắn sẽ không đuổi theo từ nghìn dặm xa xôi, sẽ không không xử lý cô sau khi bị cô cắm sừng. Có lẽ hắn muốn xử lý, nhưng khi biết được những việc cô phải trải qua, nghe được cô phải làm những gì, điều dư lại trong lòng hắn chỉ còn là đau lòng.
Hắn thích cô, hắn đối tốt với cô, tốt đến yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả nha hoàn của cô cũng không bị tổn thương gì.
Hắn thích cô, thích đến bây giờ cũng không nỡ đụng cô.
Hắn thích cô, thích đến sau khi trở về liền đến ở Tầm Phương viện. Hậu viện của hắn nhiều nữ nhân như vậy, thế nhưng bởi vì cô mà ai hắn cũng không chạm.
Hắn thích cô, thích đến không tiếc tự làm bẩn thanh danh cũng phải đẩy trắc phi về.
Dư Lộ đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Cô vội vàng cắn chặt môi lại, không phải cảm động, không phải do cô đang cảm động.
Thật lâu sau vẫn không nghe được câu trả lời, lòng Tiêu Duệ dần dần lạnh, cảm giác thất vọng mãnh liệt dâng lên trong lòng, khiến hắn hận không thể uống mấy bầu rượu, uống cho đến khi mình say thật say mới thôi.
Hắn nhắm chặt hai mắt, dùng sức ôm chặt lấy Dư Lộ, giống như là muốn hòa tan cơ thể Dư Lộ vào người hắn.
Dư Lộ bị đau, rốt cuộc nhịn không được nói: "Ngươi thích ta sao? Người ngươi thích thật sự là ta chứ không phải vì ta giống như người kia?"
Tiêu Duệ dừng tay lại, lập tức mở mắt ra.
Dư Lộ nhận thấy được phản ứng của hắn, đột nhiên nhận ra mình vừa nói cái gì.
Tiêu Duệ chống tay ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Dư Lộ, trên mặt đâu có chút say nào, "Ngươi nói cái gì? Người nào nói bậy gì trước mặt ngươi rồi?"
Dư Lộ bỗng nhiên không dám nhìn hắn. Hai mắt của hắn quá sáng, giống như có thể nhìn thấy lòng cô vậy. Mà hoàn toàn chính xác, cô vô ý thức nói như thế đúng là đã nói ra lời thật lòng của mình.
Cô nhắm mắt lại, nói: "Không phải sao? Ngay từ đầu, không cho ta nói chuyện, không cho ta cười đùa, thậm chí cho phép ta tự xưng ta trước mặt ngươi, chẳng lẽ đây không phải bởi vì người khác sao? Khi đó, ngươi nhìn ta, luôn giống như đang nhìn người khác."
Ngươi nhìn ta, luôn giống như đang nhìn người khác.
Tiêu Duệ giật mình, tiếp đó là không ức chế được mà mừng như điên. Cho nên, cho nên là Tiểu Lộ Nhi đã hiểu lầm, hiểu lầm hắn không thích nàng thật lòng cho nên vẫn luôn từ chối hắn sao?
"Không phải!" Hắn vội vàng nói.
Không phải? Dư Lộ vểnh tai, yên lặng chờ đoạn sau.
Ngoài cửa chợt truyền đến giọng của Thạch Lưu, "Dư chủ tử, Vương gia, Vương phi phái người mời Vương gia tới."
Tiêu Duệ bỗng quay đầu, lạnh lẽo nói với bên ngoài: "Cút!"
Thạch Lưu rùng mình, Dư Lộ đang nằm trên giường cũng rùng mình một cái.
Tiêu Duệ lanh mắt phát hiện, tất nhiên là biết thái độ của mình đã hù Dư Lộ. Hắn vội lộ ra một nụ cười, chỉ là nụ cười bây giờ phối hợp với thái độ vừa nãy của hắn chỉ làm cho Dư Lộ thấy sởn tóc gáy.
Tiêu Duệ không biết nên sắp xếp ngôn từ thế nào. Ban đầu hắn muốn nàng tới đúng là vì nàng giống như biểu tỷ Ngu Văn. Thậm chí ngay từ đầu, hắn cũng cho rằng mình thích biểu tỷ Ngu Văn cho nên mới xin muốn nàng. Thế nhưng, trong những ngày nàng chạy trốn, hắn mới hiểu được, tình cảm của hắn dành cho biểu tỷ Ngu Văn không phải là tình yêu. Đấy là thương tiếc, là tự trách, là bất lực, cho nên khi thấy nàng, hắn mới theo bản năng xin nàng về phủ. Hắn cảm thấy như vậy là để bù đắp cho biểu tỷ Ngu Văn, để cởi bỏ một cái khúc mắc của bản thân thời niên thiếu bất lực.
Nhưng giải thích như vậy, nàng sẽ tin sao?
Dù sao cả đời này biểu tỷ Ngu Văn cũng không quay trở lại, chi bằng không nói cho nàng biết thì hơn.
Suy cho cùng, ngay từ đồng, động cơ của hắn đúng là không thuần khiết, điểm này không thể nghi ngờ được.
"Không phải." Dư Lộ đã mở mắt, hắn nhìn chằm chằm Dư Lộ, nghiêm túc lặp lại, "Không phải, không có người kia, gia như vậy... chẳng qua là cảm thấy..."
"Vương... Vương gia..." Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng Minh Hà, nàng lắp bắp cắt lời Tiêu Duệ, "Vương, Vương phi xin ngài đi qua, có... có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài."
Gạt người! Nếu cô không biết cốt truyện thì còn được, đằng này cô còn biết rất rõ!
Dư Lộ thất vọng không ngớt, nhanh chóng để lòng mình cứng rắn hơn. Cô cúi thấp đầu, nói: "Gia, có lẽ Vương phi tìm ngài đúng là vì có chuyện quan trọng thật, hay là ngài qua đó đi. Dù sao nàng ấy cũng là Vương phi, ta chỉ là tiểu thiếp, gia cũng không thể một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều chỉ ở chỗ ta. Vì để Vương phi không đến mức sống mái với ta những lúc ngài không ở, gia vẫn đừng thêm thù cho ta thì hơn."
Tiêu Duệ lập tức nói: "Nàng ta không dám."
Dư Lộ chỉ gục đầu xuống, không muốn nói tiếp.
Tiêu Duệ nhìn ra thái độ xa cách của Dư Lộ, chỉ là Minh Hà vẫn còn bên ngoài, Lâm Thục vẫn còn đang thúc giục, Dư Lộ lại sợ hắn không che chở cho nàng được. Bên kia không giải quyết, chỉ sợ giải thích của hắn Dư Lộ cũng không nghe lọt.
Hắn đành phải bất đắc dĩ đứng dậy, qua loa sửa lại xiêm y, lại kéo Dư Lộ ngồi dậy.
"Ngươi chờ gia, gia qua đó xem sao, sau đó lập tức trở về ngay." Hắn vỗ tay Dư Lộ, đợi Dư Lộ gật đầu mới xoay người ra ngoài.
Dư Lộ nhìn bóng lưng của hắn thở dài.
Hắn lừa cô, mà cô, dường như cũng đã hiểu, mà cũng không chấp nhận được việc hắn ở chỗ mình, lại tùy thời đều có thể bị nữ nhân khác gọi đi. Nhất là, nữ nhân kia càng quang minh chính đại, là thê tử của hắn. Mà bản thân, chỉ là một tiểu thiếp.
Mặc dù mình đi theo hắn sớm hơn, mặc dù hắn thực sự thích mình, nhưng mà, cô vẫn là người thứ ba.
Đối với người hiện đại, cô là người thứ ba hàng thật giá thật.