Thôi Tiến Trung để Nhiễm đại nhân chờ ở cửa Tầm Phương viện, mình thì vội vã chạy đến phòng chính của tiểu viện.
Tiêu Duệ đang ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, còn Dư Lộ thì ngồi một bên cầm cái muỗng bạc, vô cùng buồn chán đút đồ ăn cho hắn.
Người này bỗng dưng muốn dưỡng bệnh, cả ngày lẫn đêm đều nương nhờ Tầm Phương viện. Sớm cũng thấy hắn, muộn cũng thấy hắn, cứ sống chung như vậy mấy ngày, cô lại cảm thấy quen rồi.
Dư Lộ biết, đó là một hiện tượng đáng sợ.
Thấy Thôi Tiến Trung vẻ mặt nóng nảy vào cửa, cô theo bản năng đứng lên. Nếu có chuyện gì khẩn cấp, cô không muốn biết.
Tiêu Duệ nhìn cô một cái, sau đó duỗi tay với cô. Sau khi trở về Dư Lộ liền nhận mệnh. Coi như biết trình độ tha thứ của Tiêu Duệ đối với cô cực cao nhưng cô vẫn không làm trái hắn tí nào. Lúc này thấy hắn như vậy, cô bỏ qua ý tưởng muốn lui xuống, đưa tay qua, bị kéo ngồi xuống cạnh nhuyễn tháp.
Tiêu Duệ cầm tay Dư Lộ, dường như lúc này mới có thể dành thời gian ra, ngẩng đầu nhìn Thôi Tiến Trung đang khom người, "Chuyện gì? Nóng nóng nảy nảy."
Thôi Tiến Trung là gấp thật, vội hỏi: "Vương gia, Lễ bộ Thị lang Nhiễm đại nhân tới, đã đến cửa Tầm Phương viện."
Đây là tự xông vào? Dư Lộ kinh ngạc ngẩng đầu, thầm nghĩ Nhiễm đại nhân này đúng là lợi hại, không hổ là cha ruột của Nhiễm Y Vân, Tiêu Duệ không có lên tiếng, lại dám từ bên ngoài xông vào. Chẳng qua, ông cũng không dám xông vào Tầm Phương viện. Đây là nơi ở của thiếp của Tiêu Duệ, ông mà xông vô nữa là không hợp quy củ.
Cô nghĩ, cảm thấy có chút buồn cười, không biết cha vợ của Tiêu Duệ đến cửa là để làm gì. Mà thái độ như vậy, không biết Tiêu Duệ sẽ xử lý thế nào. Chỉ suy nghĩ một lát, cô cảm thấy có cái gì đó xẹt qua não, đang định nghiên cứu kỹ, lại thế nào cũng nghĩ không ra.
Tiêu Duệ trầm mặc một lát, Dư Lộ thấy Thôi Tiến Trung lau mồ hôi đến bốn lần, hắn mới mở miệng: "Ngươi mời hắn vào."
Mời Nhiễm đại nhân vào? Dư Lộ kinh ngạc, "Gia, có phải ta nên tránh đi không?"
Tiêu Duệ nhìn cô lắc đầu, phân phó Hương Lê đi ôm chăn, Thạch Lưu đến phòng bếp nấu thuốc, cuối cùng chỉ về phía nhuyễn tháp, nói với Dư Lộ: "Ngươi quay người nửa quỳ ở đây, làm bộ như gia đau đầu, ngươi đang giúp gia xoa bóp."
Từ lúc Tiêu Duệ tới ở, Tầm Phương viện mở ra một phòng bếp nhỏ, vốn là để nấu thuốc cho Tiêu Duệ, nhưng thực ra lại thỏa mãn trên dưới hai mươi miệng ăn của Tầm Phương viện.
Lúc này Hương Lê ôm chăn đến. Tiêu Duệ nằm xuống nhuyễn tháp, đắp chăn lên. Thạch Lưu bưng ấm sắc thuốc tới, rót ra chén đưa cho Dư Lộ. Dư Lộ nhận lấy, đang định cho Tiêu Duệ uống, Tiêu Duệ lại khoát tay với cô, "Ta không có bệnh, đây là cho ngươi uống."
Nghe trong viện truyền đến tiếng bước chân, Dư Lộ lập tức nóng nảy, "Nhưng ta đâu có bệnh gì đâu chứ."
"Không có bệnh cũng uống được, để bổ thân cho nữ nhân." Tiêu Duệ cũng nghe thấy tiếng bước chân, hắn lập tức nằm xuống rồi xụ mặt. Hắn không có bệnh thật, nhưng lúc trước Dư Lộ chạy trốn, sau còn nhảy xuống nước, không bổ không được.
Mùi thuốc rất đậm, tiếng bước chân càng gần, Dư Lộ không có cách nào, bịt mũi bưng bát lên uống liền một ngụm.
Mới đặt chén sang một bên, Thôi Tiến Trung ở bên ngoài đã lên tiếng: "Vương gia, Nhiễm đại nhân đến rồi."
Tiêu Duệ nhắm mắt lại, Dư Lộ nuốt miếng nước thuốc cuối cùng xuống, vội vàng mở miệng nói: "Vương gia mời hắn vào."
Thôi Tiến Trung ở phía sau, Lễ bộ Thị lang Nhiễm Trần Lý đi vào. Dù chỉ là quan viên Tứ phẩm nhưng ông vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Duệ. Hành lễ bái kiến, nghe Tiêu Duệ nói miễn lễ mới dám ngẩng đầu.
Trong phòng có mùi thuốc đậm đặc, Thành Vương Tiêu Duệ nằm trên nhuyễn tháp, dù đã vào xuân nhưng vẫn đắp một chiếc chăn dày, nhưng sắc mặt thì không nhìn ra tia bệnh nào, chỉ nhìn như vô cùng mất hứng.
Mà phía sau hắn là một nữ nhân trẻ tuổi đang nửa quỳ, cúi đầu đè xuống hai bên thái dương hắn, hình như đang giúp hắn giảm đau đầu. Tuy không nhìn thấy mặt nữ nhân kia, nhưng nhìn cách ăn mặc, hẳn là tiểu thiếp mà Thành Vương sủng ái nhất.
"Thân thể Vương gia thế nào?" Nhiễm Trần Lý đã qua nửa đời người, thật đúng là chưa nhìn thấy bệnh nào kỳ quái như vậy.
Sắc mặt Tiêu Duệ lạnh lùng, giơ tay đuổi Thôi Tiến Trung và mấy nha hoàn ra ngoài rồi mới nhìn Nhiễm Trần Lý. Nét mặt lúc thì buồn bực, lúc thì áy náy, khiến Nhiễm Trần Lý nhìn đến mơ mơ màng màng, hắn mới thở dài một tiếng.
Nhiễm Trần Lý không dám hỏi, lẽ nào Vương gia không xong rồi?
Đâu có nghe thấy trong cung truyền đến tin tức gì không tốt đâu ta, ngay cả vị Thái y nào trong cung đến xem bệnh cho Vương gia ông cũng không nghe thấy. Ông còn tưởng Vương gia không tìm Thái y xem bệnh, hiện nay giả bộ bệnh là để trì hoãn hôn sự với Y Vân nữa.
"Sao Nhiễm đại nhân lại đến đây?" Tiêu Duệ bỗng mở miệng, khỏe khoắn mười phần, hoàn toàn không giống như đang bệnh.
Trước khi đến Nhiễm Trần Lý đã nghĩ rất tốt, mặc kệ Thành Vương là bệnh thật hay bệnh giả, con gái nhà ông đều là trắc phi Thánh Thượng tứ hôn cho Thành Vương. Hôn kỳ sắp đến, dù bị bệnh thì cũng phải cưới con gái của ông vào cửa, nếu không dậy nổi, làm xung hỉ cũng không phải không thể.
Chuyện con gái đã định thân, tới hôn kỳ lại không xuất giá chẳng phải sẽ khiến ông mất mặt, làm hại ông và con gái của ông sao?
Nhưng bây giờ, ông không hiểu Tiêu Duệ đang có chiêu trò gì, lời thúc ép lại không dám nói. Ông cười mỉa, nói: "Lo lắng thân thể của Vương gia ngài nên cố ý qua thăm, có cần hạ quan giúp một tay không, hay cần dược liệu gì, hạ quan có thể đi thu xếp dùm."
"Không có!" Chân mày Tiêu Duệ cau chặt, chữ không vui hiện rõ trên mặt.
Nhiễm Lý Trần bỗng nhiên hoảng hồn, đúng là bị hai chữ lạnh lùng này làm cho sợ, không biết nói tiếp thế nào. Vẫn là Dư Lộ cũng kinh ngạc với phản ứng của Tiêu Duệ, hoảng sợ quay đầu, vừa lúc bị Nhiễm Trần Lý thấy, ông mới phản ứng kịp.
"...Vương gia, lần này hạ quan tới là để..."
"Nhiễm đại nhân! Bản vương bị bệnh!" Tiêu Duệ bỗng cắt lời Nhiễm Trần Lý, hất tay Dư Lộ ra, bỗng nhiên ngồi dậy, sinh long hoạt hổ, nơi nào giống như bị bệnh?
Nhiễm Trần Lý hoảng sợ định quỳ xuống, chỉ là nghĩ đến tương lai mình rốt cuộc coi như là cha rể của Thành Vương, liền nắm tay thật chặt để nhịn xuống, "Vương, Vương gia..."
"Bản vương bị bệnh." Tiêu Duệ nhìn Nhiễm Trần Lý, lại lặp lại một lần, "Lẽ nào Nhiễm đại nhân không nhìn ra sao?"
Nhìn không ra! Ngài căn bản không giống như đang bị bệnh, đây không phải là trợn mắt nói dối sao? Nhiễm Trần Lý thật muốn trừng Tiêu Duệ một cái. Nếu Tiêu Duệ không phải Hoàng tử mà là người thường, ông càng muốn đi lên đá một cái để con rể tương lai này đàng hoàng chút.
Sắc mặt Tiêu Duệ càng khó coi hơn, giống như hắn đang bị bệnh nặng gì thật vậy, "Nhiễm đại nhân, vì tốt cho con gái của ngươi, cửa hôn sự này vẫn không thành thì tốt hơn."
Bị bệnh? Bệnh khiến không thể thành thân với Y Vân?
Đó là bệnh gì? Nhiễm Trần Lý nhìn Tiêu Duệ, ánh mắt chậm rãi đi xuống, đặt ở giữa hai chân Tiêu Duệ.
Chẳng lẽ Vương gia không được?
Tiêu Duệ hừ mạnh một cái. Nhiễm Trần Lý lại nhìn mặt hắn, thấy bộ mặt kia đen như sắp có cuồng phong bạo vũ, ông cảm thấy da đầu tê dại như muốn nổ tung, cũng không nhớ nổi thân phận tương lai của mình nữa, quỳ sụp xuống.
"Vương, Vương gia... Hôn, hôn sự của ngài và tiểu nữ đều định cả rồi, giờ, giờ nhất định phải gả đi mới được đó." Nếu ông dám không gả con gái đi, Hoàng thượng có thể tha cho ông sao?
Tiêu Duệ lạnh lùng nói: "Nhiễm đại nhân không thương yêu con gái của mình sao?"
Nhiễm Trần Lý hiểu ý của Tiêu Duệ, mồ hôi lạnh toát ra, lập tức làm ướt áo trong của ông. Gió tháng Hai còn mát, làn gió thổi từ cửa vào khiến ông rùng mình một cái.
Tiêu Duệ thấy diễn đủ rồi, bỗng đổi sang giọng điệu áy náy, "Nhiễm đại nhân đứng lên đi. Cũng là bản vương có lỗi với Nhiễm Nhị cô nương. Vậy thì... tiểu nữ nhi của ngươi còn chưa đính hôn đúng không?"
Nhiễm Trần Lý nghe thấy Tiêu Duệ không có ý trách tội hắn, lại nghe hình như muốn tìm mối hôn sự tốt cho tiểu nữ nhi nhà ông, vội vàng nói: "Đúng vậy, đúng là chưa có đính hôn."
Tiêu Duệ nói: "Nhiễm đại nhân cố gắng bên Tam ca chút đi ha."
Nhiễm Trần Lý hơi sửng sốt, vội vàng cảm ơn, sau đó không dám nhìn Tiêu Duệ nữa, chạy trối chết.
Dư Lộ đứng dậy đi đến một bên, quan sát Tiêu Duệ từ trên xuống dưới vài lần, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Nhiễm đại nhân đây là không gả con gái cho ngươi?"
Tiêu Duệ vén chăn lên, thản nhiên trả lời: "Nếu không thì là gì?"
Dư Lộ vẫn còn hơi mơ hồ, cô đặt ánh mắt ở giữa hai chân Tiêu Duệ, "Lý do gì? Ngươi... ngươi lừa hắn, nói ngươi bị bệnh ở phương diện kia?"
Nam nhân bị bệnh này không phải đều nên giấu đi sao? Sao hắn còn tùy tiện nói ra ngoài vậy? Không đúng không đúng, hắn bị bệnh này từ lúc nào thế? Sao cô không biết?