Ở Tầm Phương viện, ngoài viện trong viện đều không một bóng người, chỉ có Hương Lê, Thạch Lưu và Anh Đào đang quỳ ở phòng chính. Lúc này Tiêu Duệ đã mang người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người, nhưng không ai dám đứng lên.
Chuyện Dư Lộ trốn chạy đã thành định cục, dù Hương Lê và Thạch Lưu có bất mãn gì với cách làm của Anh Đào thì cũng không làm gì được. Chủ tử chạy trốn, thân là hạ nhân, kết cục thế nào, các nàng đều biết.
Bả vai gầy yếu của Anh Đào run run, nước mắt rơi như hạt châu bị đứt, mãi không dừng lại được. Nàng quay đầu nhìn, thấy trong viện trống rỗng liền tiến đến trước mặt Thạch Lưu, lặng lẽ kéo ống tay áo Thạch Lưu.
“Cái gì?” Giọng Thạch Lưu mang theo tiếng nức nở.
Anh Đào nhỏ giọng nói: “Thạch…Thạch Lưu tỷ, Vương gia sẽ xử phạt chúng ta thế nào? Có, có phải chúng ta sẽ chết không?”
Hai mắt Thạch Lưu nhắm lại, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống, nàng rầu rĩ nói: “Không biết.”
Anh Đào quay sang nhìn Hương Lê.
Hương Lê lại cúi đầu. Không muốn chết. Ai muốn chết chứ, trong khi mình còn trẻ như vậy. Chết, liền xong hết mọi chuyện, cái gì cũng mất. Nếu còn sống, mặc dù là hạ nhân, nhưng vẫn còn hy vọng vô tận.
Anh Đào tuyệt vọng, nàng phẫn hận đập tay xuống đất, nói: “Dư chủ tử đúng là quá đáng! Chúng ta hầu hạ nàng ta như vậy, nàng nói đi là đi, không để ý gì đến sống chết của chúng ta gì cả!”
Hương Lê nhếch miệng, không có nói tiếp. Nàng giống Anh Đào, trong lòng trách Dư Lộ, nhưng cũng không giống vậy, nàng càng tự trách mình hơn. Thân là nha hoàn, thời thời khắc khắc đều phải hầu hạ chủ tử, sao nàng không thể phát hiện sự khác lạ của Dư chủ tử sớm hơn chút?
Thạch Lưu thút thít, cũng nói: “Dư chủ tử, nàng cũng không muốn, chắc chắn nàng ấy không biết nếu nàng đi thì chúng ta sẽ thế nào. Nếu không…nếu không…nàng cũng sẽ không thưởng ngân phiếu cho chúng ta.”
Anh Đào hận nói: “Biết đâu trong lòng nàng ta hổ thẹn nên mới cho, cho người nhà chúng ta để đi nhặt xác!”
Thạch Lưu không có người nhà, cha mẹ nàng chết sớm, chỉ để lại mỗi đứa con gái là nàng. Nghe xong lời này liền buồn bực nói: “Ngươi nói bậy! Dư chủ tử mới không phải là người như vậy!” Lại nói: “Vả lại, nếu nàng ấy thực sự là người như vậy, nàng cũng không cần hổ thẹn. Nàng là chủ tử, chúng ta là hạ nhân, chủ tử chạy dưới mắt chúng ta, là do chúng ta không chiếu cố tốt, như vậy là không làm tròn bổn phận, chết cũng đáng đời!”
“Đừng nói nữa!” Hương Lê quát lên: “Giờ lúc nào rồi, các ngươi vẫn cãi nhau được nữa. Chờ đi, biết đâu Vương gia chỉ đánh chúng ta mấy đại bản thôi thì sao.”
Nếu vậy thì may mắn quá, Anh Đào và Thạch Lưu đều không nói nữa, trong lòng thì im lặng khẩn cầu, cầu chỉ bị đánh mấy đại bản thôi.
Lâm Thục đến sớm hơn Tiêu Duệ, vừa lúc nghe rõ lời của ba nha hoàn. Nàng đang định nói, nhưng Lý ma ma lại lắc đầu.
Im lặng chờ một lát, quả nhiên Tiêu Duệ mang theo Trần Chiêu và mấy người nữa bước đến. Hắn bất ngờ khi thấy Lâm Thục, nên có hơi giật mình.
“Sao ngươi cũng tới?” Hắn hỏi Lâm Thục.
Lâm Thục hành lễ, nói: “Thiếp đã gả cho Vương gia, giờ hậu viện Thành Vương phủ có việc, tự nhiên thiếp không thể ngồi yên được. Nghe nói là chuyện liên quan đến Dư muội muội, nên thiếp muốn qua nhìn một cái, có khi có thể giúp gì đó.”
Tiêu Duệ lạnh lùng từ chối: “Không cần, chuyện này ta tự xử lý, ngươi về đi.”
Bị từ chối trực tiếp như vậy, mặt Lâm Thục biến sắc, cảm thấy hơi sượng mặt. Nhưng khi định nói gì nữa thì bị Lý ma ma nhẹ nhàng kéo vạt áo, nàng đành phải đè bất mãn xuống, cúi đầu.
“Vương gia…lúc nào qua đây?” Giọng nàng giống như đang lẩm bẩm, đúng là mất mặt, nhưng không thể không nói. Nàng tới bởi vì không muốn trông phòng trong ngày vui này, không muốn bị người chế giễu.
Tiêu Duệ trầm mặc một lát mới nói: “Xong việc liền qua.”
Xong, là xong lúc nào?
Là tìm được, rồi trừng phạt là xong sao? Nếu không tìm được thì sao?
Trong lòng Lâm Thục có rất nhiều nghi vấn, nhưng nghĩ đến lời của Lý ma ma, vẫn không hỏi trực tiếp.
Lâm Thục hành lễ cáo lui xong, Tiêu Duệ nhấc chân vào phòng.
Ba nha hoàn thấy hắn, đều gập người xuống, dán trán xuống mặt đất lạnh như băng. Lạnh đến cứng cả cổ, toàn thân run run, nhưng không ai dám ngẩng đầu.
Cửa phòng thượng hạng bị khép lại, Trần Chiêu canh giữ ở cửa. Một tay nắm đao bên hông, mắt nhìn tiểu viện trống không, có lúc lại thấy mờ mịt, có lúc lại cười lạnh lùng.
Thật tốt, mọi việc đều theo kế hoạch của hắn.
Tiêu Duệ ngồi xuống ghế, trong tay cầm chén trà, thần sắc thản nhiên nói: “Các ngươi là hầu hạ cạnh nàng, có phát hiện nàng ta có chỗ nào không đúng không?”
Không có.
Ba nha hoàn đồng loạt lắc đầu, tuy các nàng biết, Vương gia càng bình tĩnh, nghĩ là ngài ấy càng tức giận. Nhưng cũng không thể nói dối được.
Tiêu Duệ đặt chén trà lên bàn vang ‘cạch’ một tiếng, nói: “Vậy có thấy nàng ta thân thiết với người nào không? Lần đào tẩu này, là ai giúp nàng?” Hắn không tin, nữ nhân như Dư Lộ có thể một mình chạy thoát.
Ba người vẫn lắc đầu, các nàng không biết thật.
Tiêu Duệ bỗng nhiên cười, lạnh lùng, hắn đứng dậy, đi đến người gần nhất là Anh Đào. Như là ngại bẩn vậy, hắn lấy một tấm khăn trên người đặt lên tay rồi bóp cổ Anh Đào.
Hắn tức gần chết, nhưng vẫn kìm lấy không phát hỏa, lúc này bóp cổ Anh Đào bằng hết sức lực nên sắc mặt hơi dữ tợn. Anh Đào còn chưa phản ứng kịp đã cảm thấy không thở được, nàng há miệng, hai tay không ngừng vùng vẫy, nhưng nhớ kỹ thân phận này không dám đụng phải Tiêu Duệ.
Hương Lê và Thạch Lưu sợ choáng váng, hai người ôm nhau, ngay cả câu giúp đỡ cũng không dám nói.
Tiêu Duệ không bóp chết Anh Đào ngay lập tức, đến lúc hai mắt Anh Đào đều trắng dã mới buông lỏng, cắn răng hỏi: “Ngươi hầu hạ như thế nào? Chủ tử đã trốn, các ngươi lại cái gì cũng không biết?”
Hắn nói, trừng mắt nhìn Hương Lê và Thạch Lưu.
Ba nha hoàn sợ đến mức không dám khóc.
Anh Đào càng như vậy, nàng run lẩy bẩy, cảm thấy như cái chết ở ngay trước mắt. Nhưng biết làm sao được, nàng phải làm gì đây, cái gì nàng cũng không biết, đúng là Dư chủ tử không thân với ai ở bên ngoài thật mà.
Tiêu Duệ bỗng buông lỏng tay, lạnh lùng gọi tên Trần Chiêu.
Trần Chiêu đẩy cửa đi vào.
“Mang các nàng xuống đánh, đánh đến lúc chịu nói thật mới thôi!” Tiêu Duệ đứng dậy, bước chân hơi lảo đảo, nhưng lời nói ra lại vô cùng cay nghiệt, “Nếu cái gì cũng không nói, trực tiếp đánh chết!”
Trần Chiêu lập tức tiến lên kéo Anh Đào, Hương Lê và Thạch Lưu ra bên ngoài.
Thấy sắp bị kéo ra khỏi phòng, Anh Đào bỗng giãy dụa kịch liệt,” Vương gia, Vương gia, ngài không thể như vậy, ngài không thể giết nô tỳ! Nếu…nếu Dư chủ tử biết, nàng, nàng sẽ không tha thứ ngài!”
Anh Đào nói qua nhanh, một mình Trần Chiêu kéo ba người, dù Hương Lê Thạch Lưu không dám giãy dụa, nhưng hắn không còn tay khác để che miệng Anh Đào.
Tiêu Duệ nghe thấy lời này, trên khuôn mặt lạnh lùng bỗng hiện lên nụ cười nhạt, tha thứ, lời này đúng là hay đấy. Dư Lộ sẽ không tha thứ hắn, Dư Lộ dám chạy trốn, nàng phải chuẩn bị đủ cho việc bị hắn chán ghét mà vứt bỏ mới đúng! Nha hoàn của nàng đúng là có bản lĩnh, giống y nàng vậy, đều nuôi ra tính không biết trời cao đất rộng, dám nói không tha thứ hắn!
Hắn bỗng gọi Trần Chiêu lại, chỉ vào Hương Lê và Thạch Lưu nói: “Hai đứa này, trước giam lại. Đứa còn lại, đánh, đánh chết cho ta!” Nói đến phần sau đã là rống lên.
Anh Đào không dám tin nhìn Tiêu Duệ, cả người run rẩy. Nhưng Trần Chiêu không cho nàng cơ hội nói chuyện nữa, thả Hương Lê và Thạch Lưu ra, đưa tay đánh nàng bất tỉnh.
Trong phòng hoàn toàn im lặng lại, Tiêu Duệ từ từ ngồi xuống ghế.
Dường như lần rống giận lúc nãy đã khiến hắn mất quá nhiều tinh lực, giờ hắn cảm thấy toàn thân như nhũn ra, không muốn nhúc nhích.
Gian phòng này…hắn quay đầu lại, thấy bàn ăn cơm nhỏ ở gian ngoài. Cái bàn vuông nhỏ, Tiểu Lộ Nhi của hắn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, im lặng ăn như là đang ăn sơn hào hải vị.
Vẫn là cái bàn nhỏ này, lần trước nàng chọc giận hắn, hắn liền đặt nàng trên bàn. Dưới con mắt trợn to vì sợ hãi của nàng, cúi đầu mạnh mẽ hôn nàng.
Trên nhuyễn tháp kia, hắn lười biếng ngồi trên đó, Tiểu Lộ Nhi ngồi bên cạnh luống cuống cắt dưa hấu, sau đó xiên từng miếng cho hắn ăn. Hắn chạy gấp về từ sơn trang nghỉ mát, một tháng không thấy, nàng lại lớn không ít. Nàng ngồi trên chiếc ghế con, hắn lau tóc dùm nàng, lau đi lau lại, rồi hắn không nhịn được, ôm nàng đặt lên nhuyễn tháp…
Tiêu Duệ nhắm nghiền hai mắt. Trong đầu xuất hiện hình ảnh chiếc giường La Hán, Dư Lộ co ro nằm trên đó. Hắn ôm nàng đặt lên giường, nhìn nàng hồi lâu. Lông mi của nàng, mắt của nàng, miệng của nàng, tất cả đều vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nàng nói thích hắn.
Bởi vì thích hắn nên mới chống chọi hắn như vậy, vì hắn có nhiều nữ nhân, nàng không thích điều đó.
Hắn mặc kệ nàng hồi lâu, nàng suy nghĩ minh bạch, biết mình làm sai, còn nói cho hắn một kinh hỉ.
Nhưng kinh hỉ đâu? Kinh thì có, nhưng không có hỉ.
Nữ nhân to gan lớn mật này!
Nàng cứ chạy trốn như vậy, tại sao phải làm thế? Trốn đi đâu chứ?
Nàng chỉ là một nữ nhân, sao biết bên ngoài có bao nhiêu thứ hiểm ác được, nàng còn có bộ dáng như vậy nữa, nếu không có người che chở, nàng sao có thể sống yên ổn ở bên ngoài cho được!
Tiêu Duệ bỗng mở mắt, đưa tay xoa ấn đường. “Thôi Tiến Trung!”
Thôi Tiến Trung vội vàng cong người chạy vào, nói thật nhỏ: “Vương gia.”
“Phía Trần Bì có tin tức gì chưa?” Tiêu Duệ hỏi.
Thôi Tiến Trung lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Còn chưa có.”
“Ngươi qua đó giám sát.” Tiêu Duệ đứng lên, nói: “Ta về Chính viện.”
Lâm Thục một mực chờ đợi, không nghĩ tới thực sợ chờ đến lúc Tiêu Duệ trở về.
Nghe tiếng thỉnh an bên ngoài, nàng lộ ra một nụ cười mệt mỏi. Phất tay kêu Lý ma ma lui xuống, mình thì đến bên giường, vén chăn nằm ở bên trong.
Minh Nguyệt dẫn Tiêu Duệ tiến đến, thấy Lâm Thục đã nằm xuống, nhỏ giọng nói với Tiêu Duệ: “Vương gia, nô tỳ hầu ngài đi rửa mặt một lát.”
Trời lạnh thế này, lại mặc đơn bào ở ngoài lâu như vậy, nếu không ngâm nước ấm chắc không chịu nổi. Minh Nguyệt nghĩ, phải phân phó trù phòng làm nước gừng mới được, nếu không bị cảm lạnh mất.
Tiêu Duệ không nói gì, chỉ khoát tay đi đến giường, để nguyên quần áo nằm bên ngoài.
Minh Nguyệt không dám khuyên nhiều, đành phải lui ra ngoài.
Lâm Thục thấy bên cạnh trầm xuống, rồi có khí lạnh kéo tới. Nàng xê dịch vào trong, cảm thấy qua gần nửa canh giờ*, cũng không nghe thấy động tĩnh gì mới mở mắt lén nhìn sang.
Tiêu Duệ nhắm mắt nằm ở đó, hơi thở đều đều như đang ngủ.
Đây là phu quân của nàng, một phu quân đã có ba thiếp, còn một trắc tri chưa cưới vào cửa. Phu quân này, vì tiểu thiếp chạy trốn mà trực tiếp bỏ qua nàng, biến mất trong đêm tân hôn. Nhưng nàng lại không thể đi tranh cãi, mà phải đi lấy lòng hắn, vì đây là bầu trời của nàng trong tương lai, người quan trọng nhất trong cuộc sống của nàng.
Phải đi lấy lòng hắn thật sao? Giống như lời Lý ma ma nói, học mẫu thân?
Nhưng…nhưng rõ ràng nàng là Chính thê của hắn, chuyện lấy lòng nam nhân là chuyện của tiểu thiếp mới đúng. Nàng, nàng chỉ cần làm tốt vị trí Chính thê, chỉ cần trông coi thật tốt hậu viện của hắn, chỉ cần tương kính như tân với hắn, như vậy không được sao?
Nhưng mà…lời của Lý ma ma, cũng có đạo lý.
Huống hồ, nếu làm hắn vui, đạt được niềm yêu thích của hắn, sau này con mình cũng sẽ giống như đệ đệ, được cưng chiều, có được tất cả. Mà không phải giống như Minh Nguyệt, ngay cả một thân phận thật cũng không có, chỉ có thể làm nha hoàn.
Hai mắt Lâm Thục sáng rồi tối, sau đó run run vươn tay ôm hông Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ bỗng nhiên mở mắt ra.
Tuy hắn nhắm mắt lại nhưng không có ngủ, quanh đi quẩn lại trong đầu đều là hình ảnh hắn ở chung với Dư Lộ trong Tầm Phương viện. Những hình ảnh này khiến hắn càng bất an, giống như lời Anh Đào được phóng đại vô số lần, hắn thực sự cảm thấy, nếu đánh chết Anh Đào, Dư Lộ sẽ không trở về nữa.
Tay Lâm Thục khiến hắn giật mình.
“Vương gia…” Lâm Thục nhỏ giọng nói: “Ngài có lạnh không…nếu có…để thiếp…”
Tiêu Duệ lấy lại tinh thần, đẩy tay Lâm Thục ra, vừa vén chăn mang giày vừa hô với bên ngoài “Thôi Tiến Trung, Thôi Tiến Trung, lăn ra đây cho gia” rồi chạy ra khỏi phòng ngủ.
Tay Lâm Thục đặt trên chăn, chiếc chăn mềm mại như tơ lụa, nhưng nàng cảm thấy, tay như đang đè lên mũi đao. Lấy hết dũng khí chủ động, lại bị bỏ qua như vậy, xấu hổ, khiến nàng hận không thể hét lên.