Không có ruộng cày hư, chỉ có trâu mệt chết!
Tiêu Duệ hiểu nghĩa mặt chữ của câu này, nhưng nó có nghĩa bóng là gì, thân là một người cổ đại thứ thiệt, mặc dù kiếp trước được Dư Lộ hun đúc văn hóa hiện đại vài chục năm nhưng hắn vẫn không hiểu.
Mang theo nghi vấn như vậy, hắn đi nhanh về tẩm cung kêu Thôi Tiến Trung đi gọi người dám bắt nạt Dư Lộ đến.
Đáng thương Ngọc Oánh còn đang chờ nước tắm, kết quả bị chậm thì không nói, nàng đã cởi y phục ra lại phải mặc vào lại, kinh hồn táng đảm theo Thôi Tiến Trung đi gặp Tiêu Duệ.
Khi trở về lần nữa, Ngọc Oánh nhìn Dư Lộ như đang nhìn tổ tông của mình.
"Ngọc Oánh tỷ, ngươi về rồi à." Dư Lộ đi dạo một vòng để phát tiết tâm trạng kích động của mình trước rồi mới trở về, nhưng khi về cô lại không thấy Ngọc Oánh đâu. Lúc này thấy Ngọc Oánh trở về, cô không biết hiệu suất làm việc của Tiêu Duệ, nên trọng giọng của cô vẫn còn chút cẩn thận.
Ngọc Oánh vội cười xòa: "Ừ, ta về rồi. Ngươi đói không, ta định đi lấy cơm, ngươi muốn ăn gì, ta lấy cho."
Cái này... hiệu suất của Tiêu Duệ sao cao thế!
Hai mắt Dư Lộ sáng lên, nhìn Ngọc Oánh chảy nước miếng. Thật ra cô đâu chỉ bị bắt làm việc nặng chứ, thảm nhất là, mỗi cung nữ có một lượng cơm nhất định, lượng cơm của Ngọc Oánh không tính lớn, nhưng miệng nàng nhanh nên nàng luôn có nhiều thức ăn hơn một chút. Dư Lộ thấy thảm nhất là rõ ràng có thể ăn nhưng lại không ăn được một miếng nào.
Cô nhìn Ngọc Oánh cười hắc hắc: "Đều được, ta không kén ăn!"
Đều được, không kén ăn. Ý là lấy toàn bộ thức ăn của nàng, sao đó mang lên cho nàng ấy ăn thôi. Ngọc Oánh hiểu! Chẳng qua, nàng không dám tức giận, người này chính là người Thất Hoàng tử nhìn trúng, dù sao này đi làm thiếp thì cũng là độ cao cả đời nàng cũng không thể với tới.
Nàng không đắc tội nổi!
Đương nhiên, nàng nghĩ bình thường Dư Lộ rất ngốc, nếu nàng đối xử với nàng ấy khá hơn chút, khi nàng ấy xuất cung, có khi nào nàng ấy sẽ phát thiện tâm, mang nàng ra cùng không?
Ngọc Oánh không chỉ lấy phần cơm cho hai người mà còn móc tiền túi ra, mua cho Dư Lộ một con cá, một ít thịt kho tàu, lại thêm hai quả trứng gà, lúc này mới hộp đựng thức ăn có chút nặng về nơi nàng và Dư Lộ ở.
Mở hộp đựng thức ăn ra, ngửi mùi thơm kia, Dư Lộ say mê đến không biết làm sao cho phải. Cô cũng không có nhiều "ý xấu" như Ngọc Oánh, nhiều đồ ăn ngon như vậy một mình cô ăn cũng không hết, đương nhiên là hai người ăn chung.
Ngọc Oánh cảm động đến rơi nước mắt, "Dư Lộ, ngươi thật tốt bụng!"
Dư Lộ gật đầu, nói: "Nhưng trước kia ngươi không có tốt với ta."
Ngọc Oánh: "..."
Ăn một lát, Ngọc Oánh mở miệng lần nữa, "Dư Lộ, trước đây ta đối xử không tốt với ngươi, đều là do lỗi của ta cả. Về sau ta nhất định sẽ đổi, ta sẽ vô cùng vô cùng tốt với ngươi, coi như cha mẹ của ta vậy, ngươi có thể tha thứ cho ta sao?"
Lời của Ngọc Oánh khiến Dư Lộ không nuốt nổi cơm. Cô mới mười lăm tuổi thôi, cũng không muốn nhận một đứa con gái ngoan mười tám tuổi đâu.
"Ăn cơm của ngươi đi!" Cô nói: "Nếu không tha thứ ngươi, ta sẽ để ngươi ăn cơm cùng chắc, sao lại thế được."
Ngọc Oánh nghĩ, thấy cũng đúng, bèn cười rộ. Sau đó tính nhiều chuyện lại phát tác, đương nhiên cũng vì muốn tìm hiểu tình hình để chuẩn bị cho việc cùng xuất cung với Dư Lộ sau này, "Dư Lộ, ngươi, ngươi, ngươi theo Thất Hoàng tử thật hả?"
Động tác ăn cơm của Dư Lộ dừng lại.
Thật ra trong lòng cô rất muốn rất muốn, thế nhưng...
"Ta cũng không biết." Cô thành thật trả lời.
Ngọc Oánh nhìn Dư Lộ như nhìn một người não tàn, "Ngươi cũng không biết? Ngươi ngốc à! Gặp được việc này là may mắn lắm đấy, Thất Hoàng tử thích ngươi, đây chính là cái phúc của ngươi, ngươi nên thấy biết ơn mới đúng chứ!"
Dư Lộ thầm nghĩ: Thật ra ta cũng cố gắng biết ơn lắm ấy chứ.
"Nếu hắn muốn ta thật, hình như ta cũng không có cách từ chối đi?" Cô chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi.
Ngọc Oánh gật đầu, lập tức phản ứng lại, "Đúng, nếu ngươi không muốn chết thì không thể cự tuyệt."
Dư Lộ: "Ta đây chờ đi!"
Chỉ là việc này cũng không phải một sớm một chiều là xong.
Tuy Tiêu Duệ đã bàn xong với Vu Quốc Đống và Vu phu nhân, nhưng hắn vẫn cần tìm cách mang Dư Lộ ra khỏi cung của Huệ Phi một cách thần không biết quỷ không hay nữa. Sau đó, hắn còn phải thương lượng với Vu Quốc Đống cách khiến phụ hoàng và mẫu phi đều chọn Dư Lộ lúc tuyển phi.
Tiêu Duệ không khỏi nghĩ, may mà hắn không muốn lên cái ghế kia ngồi, nếu không, hắn không thể cưới bất cứ ai mình thích.
Nói đến việc thần không biết quỷ không hay mang Dư Lộ đi, Tiêu Duệ đã nghĩ ra cách rồi. Vương phủ của hắn sắp xây xong, đang cần người dọn dẹp lại, đương nhiên có thể mang một nhóm người từ trong cung ra.
Hắn đến xin Huệ Phi.
Huệ Phi thấy khó hiểu. Hoàng tử xuất cung xây phụ có thể mang một lượng cung nhân nhất định, nhưng không cần tìm bà, trực tiếp mang người đi là được rồi. Nhưng xem bộ dáng của con trai, hay là nó muốn người trong cung của bà?
Do người trong cung bà làm việc tương đối chuyên cần và nhanh nhẹn sao?
Tiêu Duệ giải thích: "Những người đó đương nhiên con sẽ lấy một ít, nhưng cũng chỉ có thể đặt ở vị trí vô hại. Hậu viện là nơi con và Vương phi ở về sau, đương nhiên người của mẫu phi sẽ đáng tin hơn chút."
Huệ Phi nghe xong lời này, trong lòng có chút bồn chồn. Thật ra, bà định xếp mấy người vào trong phủ của con trai. Thứ nhất là lo lắng cho con trai, thứ hai là sợ con trai bất hòa với bà, nên đặt mấy người bên trong cho yên tâm.
Nhưng lại không nghĩ rằng con trai lại cảm thấy dùng người của bà rất yên tâm.
Xem ra con trai ruột chính là con trai ruột, mặc dù thoạt nhìn thường ngày không thân với bà nhưng đến cùng thì vẫn tín nhiệm bà hơn. Huệ Phi nhịn nước mắt cảm động, gật đầu, phái cung nữ chưởng sự đi chọn người giúp.
Đương nhiên bản thân Tiêu Duệ không qua. Hắn phân phó Thôi Tiến Trung: "Ngươi đi nhìn xem, cũng không cần nhiều, miễn cho mẫu phi không có người để dùng. Cung nữ chọn ba bốn người, tiểu thái giám chọn hai người là được. Còn ma ma lớn tuổi thì ngươi cứ xem đó mà làm, không được thì chúng ta tìm ở ngoài."
Huệ Phi vội vàng phân phó cung nữ: "Không sao không sao, tận lực kêu mấy người có thể chọn ra hết, cứ lo bên chỗ Duệ Nhi trước đã."
Tiêu Duệ không khỏi lặng lẽ nhìn về phía Huệ Phi.
Đời này, thái độ của hắn thay đổi, dường như thái độ của mẫu phi cũng thay đổi theo.
Một lát sau Thôi Tiến Trung trở về, lặng lẽ đánh mắt với Tiêu Duệ, Tiêu Duệ triệt để yên tâm xuống. Hắn dùng bữa trưa với Huệ Phi xong, sau đó đưa người về Vương phủ.
Hắn là một Hoàng tử không có dã tâm, bình thường cũng không làm chuyện gì sai trái, bây giờ Vương phủ cũng sắp xây xong, Vương phi cũng sắp được chọn, nên Thừa Nguyên Đế cho mấy Hoàng tử ngày nghỉ đặc biệt dài. Dù sao, Vương phủ là nơi họ ở cả đời, đương nhiên phải xây cho tốt, ở mới thoải mái.
Xuất cung, để tránh cho Dư Lộ phải ngồi chen cũng mấy tiểu thái giám, Tiêu Duệ dứt khoát kêu Thôi Tiến Trung chọn ra bốn cung nữ lên cùng xe ngựa với hắn.
Thôi Tiến Trung đi qua truyền lời, mặt bốn cung nữ được chọn lập tức biến sắc. Thôi Tiến Trung nghĩ Tiêu Duệ nói mấy cung nữ dạy nhân sự xấu, cũng muốn cho Dư Lộ không quá nổi bật, nên ngoại trừ Ngọc Oánh là người Dư Lộ kéo tay nên chọn ra, hai người còn lại đều có bề ngoài sàng sàng với Dư Lộ.
Huệ Phi nghe cung nữ chưởng sự hồi bẩm, sắc mặt hơi cứng lại, sau đó thì để mặc. Con trai thích nữ nhân xinh đẹp, điều này không sao cả. Chỉ cần không làm bậy, thoải mái xin người với bà, vậy cũng... không tính là quá xấu.
Mà trong bốn cung nữ, hai người kia là kích động nhất, đều thấy vận may của mình sắp tới, sau này có thể xoay người làm chủ tử. Còn Dư Lộ, mặt cô biến sắc một phần vì xấu hổ, một phần khác là có chút ghen tị. Tên củ cải hoa tâm này, thế mà lại lập tức muốn bốn nữ nhân ngồi cùng hắn, hơn nữa lại còn là bốn mỹ nữ như hoa nữa!
Ngọc Oánh khác với ba người kia. Nàng cảm thấy mình đã ôm đúng bắp đùi, về sau chỉ cần theo sát Dư Lộ, chắc chắn sẽ được ăn ngon gả tốt.
Bốn cung nữ lên xe, tuy có hai người là có tà tâm nhưng khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Duệ, hai người đều không dám lỗ mãng. Hai người đàng hoàng ngồi trong góc, cách Tiêu Duệ rất xa. Ngọc Oánh thông minh, kéo Dư Lộ ngồi gần chút. Lúc ngồi xuống thì như là sợ vậy, mình thì ngồi xa xa nhưng lại đẩy Dư Lộ lại gần Tiêu Duệ hơn.
Tiêu Duệ không khỏi nhìn cung nữ to gan lớn mật này, lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Hai cung nữ kia thấy vậy, nhất thời hiểu lầm trong lòng, thì ra Thất Hoàng tử coi trọng nữ nhân này. Hai người tạm thời kết thành đồng minh, trừng Ngọc Oánh cả một đường.
Còn Tiêu Duệ, dưới tình huống như thế, hắn lặng lẽ bắt lấy tay Dư Lộ. Dư Lộ không dám tránh, cũng không muốn tránh, cúi đầu đỏ mặt, cứ như vậy đi đến Vương phủ.
Xe ngựa vào Vương phủ, đến cửa trong thì mới dừng lại.
Bốn cung nữ lần lượt xuống xe, đương nhiên Dư Lộ xuống cuối cùng. Tiêu Duệ nhẫn nại một đường, thừa lúc này vội vàng kéo tay cô, ôm cô vào lòng.
"Tiểu Lộ Nhi." Hắn nói, giọng nói đầy tình cảm.
Nam nhân còn cao hơn cô một cái đầu, nằm trong lòng hắn như vậy, trông hắn có vẻ rất cao lớn và rất mạnh mẽ, mà mình lại vô cùng nhỏ nhắn, như là sẽ được hắn bảo vệ mãi mãi.
Dư Lộ cảm thấy mình có chút thích hắn.
Nhưng nguyên nhân là vì hắn là đồng hương, hay là vì hắn nói hắn muốn cưới cô, muốn cho cô làm Vương phi, còn nói cả cuộc đời cũng chỉ có cô nữa? Hay là, chỉ vì hắn là Hoàng tử, thân phận tôn quý, lại có một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn chọn chồng nông cạn của cô?
Dư Lộ thực sự không biết.
Cho nên, lúc này cô cũng có chút muốn trốn tránh, đẩy Tiêu Duệ ra, vội vã nói: "Ta mới mười lăm tuổi thôi, ngươi cũng mới có mười sáu, bây giờ chúng ta không hợp để làm việc quá mức thân mật, chờ sau này rồi tính."
Tiêu Duệ mờ mịt, không phải kiếp trước nàng ấy gả cho hắn năm mười sáu tuổi sao?
Sao lúc ấy nàng chưa nói?
Kiếp trước nàng còn sinh cho hắn trưởng tử Tiêu Cảnh Thành năm mười bảy tuổi nữa.
Chẳng qua, sinh con xong, hình như cách ba năm, nàng mới đồng ý sinh tiếp.
Tiêu Duệ lắc đầu, ném ý tưởng này ra sau đầu, dù sao đời này hắn đã tìm được Tiểu Lộ Nhi, vậy rồi sẽ có Tiêu Cảnh Thành Tiêu Cảnh Châu và Tiêu Cảnh Tông cả thôi, không cần vội.
Nhưng khi xuống xe xong, hắn lập tức thấy vội.
Bởi vì Trần Chiêu Trần Bì mang theo mấy thị vệ khác sớm chờ ở cạnh xe ngựa, Tiểu Lộ Nhi vừa xuống xe liền nhìn về phía Trần Chiêu. Mà Trần Chiêu cũng đang nhìn Tiểu Lộ Nhi chăm chú.