"Bài vị?" Tôi hỏi nhanh, "Là của ai?"
"Là của mẹ nuôi Tăng Tĩnh, trên đó có viết 'linh vị Hiển nhũ mẫu kính yêu'.
"Chỉ có họ mà không có tên?" Tôi hỏi lại.
Ông Phương lắc đầu.
Tôi như nghĩ tới điều gì đó nói: "tôi nói điều này ông đừng sợ."
Ông Phương rất bình tĩnh: "Cô cứ nói đi, tôi già như vậy, có mưa gió nào mà chưa từng thấy qua?"
Tôi nói: "Ông Phương, ông suy nghĩ kỹ xem, căn nhà mà ông đi vào ở đảo quỷ, trên nóc cửa có treo tấm biển hay không?"
Ông Phương nhíu chặt mày, tuổi đã cao, trí nhớ cũng không còn tốt như xưa, ngẫm nghĩ hồi lâu mới chợt nhớ ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Tăng phủ! Tấm biển treo trên nóc cửa căn nhà ma đó là hai chữ 'Tăng phủ'.
Tôi thở dài nói: "Vậy là đúng rồi. Ông nhớ lại xem, trên bài vị lúc ông dâng hương viết cái gì?"
Ông Phương hai tay nắm lấy mép giường run rẩy nói: "Tôi nhớ rồi, tôi nhớ hết rồi. Bài vị của Tăng Tĩnh chính là bài vị tôi đã nhìn thấy ở đảo quỷ! Cô gái, Tăng Tĩnh là ma sao?"
Tôi lắc đầu: "Không phải."
"Chẳng lẽ là con trai của cô ấy?" Ông Phương cả kinh hỏi.
Tôi đứng dậy, vẻ mặt u ám: "Bọn họ đều không phải, nhưng bọn họ là bị ma quỷ nhập vào người."
Tôi bước ra khỏi phòng ngủ, Bạch Lộ, Trương Trì và những người khác đang ngồi trong phòng khách, chỉ có hai mẹ con Tăng Tĩnh không có ở đó.
Tôi hỏi: "Hai mẹ con kia đâu?"
Bạch Lộ nói: "A Huy nói đói bụng nên được mẹ nuôi đưa xuống bếp tìm thức ăn rồi."
Tôi biến sắc, hét lên với mấy người vệ sĩ đang canh cửa ngoài phòng ngủ: "Không xong rồi, mau đưa ông Phương ra khỏi nhà ngay!"
Những người đó lập tức chạy vào phòng ngủ, mới phát hiện dưới sàn phòng ngủ phủ đầy những cái đầu bằng dây rong, cuồn cuộn như sóng biển.
Những người kia hét lên rồi ngã xuống đất, những dây rong đen xuyên qua cơ thể họ, ngay lập tức họ biến thành những con quái vật lông đen.
Đám Bạch Lộ chạy tới, thấy cảnh này kinh hãi: "Cô Khương, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Sắc mặt tôi hơi tối lại, nói: "Ngôi nhà này đã bị hai con quỷ kia chiếm cứ rồi."
Vừa dứt lời, bốn phía trong vách tường liền mọc ra rong rêu rậm rạp, lao thẳng về phía ông Phương trên giường và mấy người chúng tôi đang đứng.
Ôn Noãn lấy thanh nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra, vẽ một vòng tròn trên không trung, vòng tròn tỏa ra một tầng ánh sáng vàng, những sợi rong rêu bên trong vòng tròn vỡ ra từng mảnh một, hóa thành sương đen biến mất không thấy gì nữa. Mà những sợi rong bên ngoài vừa chạm vào vòng tròn, cũng lập tức bị tiêu diệt.
Lúc Ôn Noãn chuẩn bị bước ra khỏi vòng tròn, tôi quay lại nói: "Cô bảo vệ bọn họ, tôi sẽ xử lý chúng."
Nói xong, tôi lấy ra ba tấm Phù Lục trừ tà, niệm chú trong miệng rồi nhanh chóng ném lên, ba Phù Lục bay lơ lửng trên không, vây quanh cái giường, chặn những dây rong ấy bên ngoài vòng tròn do Phù Lục tạo thành, nhưng khi những Phù Lục đó cháy xong, những dây rong đó mới leo lên giường tấn công ông Phương.
Ông Phương dường như muốn đứng dậy, tôi vội vàng nói: "Đừng nhúc nhích!"
Tôi mở lòng bàn tay ra, Kim Giáp tướng quân bay ra khỏi tay tôi, tại không trung bay lượn một vòng, rồi chui xuống gầm giường.
Dưới gầm giường truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, cả cái giường bay lên, lơ lửng giữa không trung, dưới gầm giường có một nữ quỷ, chắc hẳn là quỷ chết đuối, bị ngâm trong nước quá lâu nên cơ thể trương trắng lên, cái đầu phình to, khuôn mặt cực kỳ kh ủng bố.
Trong không khí tràn ngập mùi nước biển hôi tanh ghê tởm, Kim Giáp tướng quân nằm trên đầu nữ quỷ, mái tóc dài của nữ quỷ lập tức quấn lấy, tạo thành một cái kén to bằng nắm tay.
Trong nháy mắt đó, liên hệ giữa tôi và Kim Giáp tướng quân đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Tôi kinh hoàng, nữ quỷ này chẳng qua chỉ là Lệ Quỷ mà lợi hại như vậy, đến cả Kim Giáp tướng quân cũng thua thiệt?
Không được, tôi không thể không có Kim Giáp tướng quân.
Tôi rút kiếm gỗ đào ra, bỗng nhiên cảm giác được trên đỉnh đầu có cơn gió, cổ tay lập tức chuyển một cái, thay đổi phương hướng đâm kiếm gỗ đào về phía đỉnh đầu.
"Kít——" Một tiếng kít vang lên, kiếm đâm vào vai tên quỷ nhỏ, quỷ nhỏ này cũng chết đuối, nhìn lại dáng dấp vô cùng xấu xí.
Ta rút ra kiếm gỗ đào, lại rút ra một lá bùa khác.
Đây đều là quỷ nước, dùng Hoả Phù cũng vô dụng, lần này tôi lấy ra chính là "Thỉnh Thần Phù".
Đây là lần đầu tiên tôi vẽ Thỉnh Thần Phù và thành công ngay nhưng chưa từng sử dụng lần nào nên không biết nó có hữu ích hay không.
Tôi niệm Thổ Địa chú và Tụng Thần chú ba lần, sau đó truyền một tia Linh khí vào lá bùa, bùa oanh một tiếng rồi cháy lên thành tro, tôi đem tro tàn nuốt vào, bất ngờ cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ xuất hiện trong cơ thể.
Thanh kiếm gỗ đào trong tay tôi gợn lên một lớp ánh sáng vàng mờ ảo, tôi điểm mũi chân nhảy lên, thực sự đã nhảy được ba mét, đạp lên không trung một kiếm vung lên, cắt đầu quỷ nhỏ đang nằm trên trần nhà rơi xuống đất.
"A——" Nũ quỷ trên mặt đất nhìn thấy con trai mình hồn phi phách tán thì hét lên một tiếng dài chói tai, rồi nhảy lên, tất cả những cái đầu rong rêu trong phòng đều lao về phía tôi.
Ánh mắt tôi lạnh lẽo, nghiêm nghị nói: "Đồ ác thú!"
Thanh kiếm gỗ đào trong tay tôi sáng lên, tôi vung kiếm vẽ một bông hoa trong không trung, đem tất cả những cái đầu chém thành từng mảnh, sau đó tôi chĩa kiếm vào nữ quỷ, một luồng sáng vàng bắ n ra từ thanh kiếm, đâm xuyên qua lồ ng ngực cô ta.
Mái tóc dài trên đỉnh đầu nữ quỷ đứt tung, thân hình Kim Giáp tướng quân ngày càng to ra, nữ quỷ ngã xuống đất, giãy giụa vài cái rồi bất động, Kim Giáp tướng quân nhân cơ hội điên cuồng hút lấy quỷ khí, trước khi cô ta hồn phi phách tán thì đã bị hút thành một cái xác khô.
Nữ quỷ vừa chết, tất cả những dây đen xung quanh đều hoá thành sương đen và biến mất. Ngay sau đó, sức mạnh trong cơ thể tôi đột ngột mất đi, phảng phất cả người đều bị móc sạch, thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Tôi cười khổ, thỉnh thần nhập thân có thể tăng cường sức mạnh, nhưng lại tiêu hao linh khí nghiêm trọng, tôi hiện tại ngay cả một ngón tay cũng không thể nhấc nổi.
"Cô Khương!." Ôn Noãn vội vàng chạy tới đỡ tôi dậy, sau đó dùng một tay đè phía sau lưng tôi, tôi lập tức cảm nhận một luồng nhiệt truyền vào cơ thể, cảm thấy dễ chịu hơn, có chút sức lực, nhờ vào sự giúp đỡ của cô ấy mà lảo đảo đứng dậy.
"Cô Khương, cô cần nghỉ ngơi." Ôn Noãn truyền vào cho tôi quá nhiều linh khí, nên sắc mặt có chút tái nhợt, Bạch Lộ an bài cho chúng tôi nghỉ tại phòng khách, vừa nằm xuống liền ngủ suốt một ngày đêm.
Khi tỉnh dậy, cơ thể tôi đã hồi phục được một chút nhưng vẫn còn rất yếu, lại đói bụng nên choáng váng, Ôn Noãn nhanh chóng bưng cho tôi một bữa thịnh soạn, tôi ăn một hơi cho đến khi bụng tròn vo, các chén không chất đầy một bàn lớn.
Ôn Noãn bị hù sợ, cô ấy cẩn thận hỏi: "Cô Khương, cô, cô không sao chứ?"
Tôi không chút hình tượng mà vỗ nhẹ bụng mình: "Rốt cục cũng ăn no. Tôi có cảm giác như được sống lại vậy."
Bạch Lộ lịch sự hỏi: "Cô Khương, có muốn dùng đồ tráng miệng không?"
"Được thôi, tôi muốn bánh gato Hắc Sâm Lâm."
Ôn Noãn đầu đầy vạch đen: "Bụng cô có chịu nổi không?"
"Không thành vấn đề." Tôi đem bánh gato ăn sạch sẽ, sau đó hỏi: "Ông Phương thế nào rồi?"
Bạch Lộ có chút lo lắng: "Những đường gân đen trên người cha nuôi chưa biến mất, nhưng cũng không có lan ra thêm."
Tôi nói: "Không sao đâu, ăn thêm một viên 'Bát Độc Hồng Đan' là được. Chỉ là nguyên liệu điều chế khó tìm thôi."
Bạch Lộ vội vàng nói: "Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho cha nuôi, cho dù khó tìm đến đâu, tôi cũng nhất định sẽ tìm được."
Tôi nhờ anh ta mang giấy bút ra viết tám loại dược liệu có độc tính cực cao, Bạch Lộ cau mày nhìn: "Dược liệu độc như vậy..."
Tôi có chút không vui: "Mau chóng tìm đi. Ông Phương bị âm khí nhập thể quá lâu sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ."
Bạch Lộ chần chừ một chút rồi đi ra ngoài, anh ta cũng coi như có bản lĩnh, chỉ trong vòng chưa đầy ba tiếng đã tìm được đủ tám loại dược liệu.
'Bát Độc Hồng Đan' không khó điều chế, tôi đem dược sắp xếp lại, cho vào ấm thuốc và đun nhỏ lửa trong sáu tiếng, tôi cũng cho tro của bùa trấn tà vào thuốc, đun cho đến khi cô đặc lại. Phía trên thành ấm thuốc dính đầy cao thuốc màu đỏ, tôi lấy cao thuốc xuống, vo thành viên, xem như thành công.
Sau khi cho ông Phương uống thuốc, không lâu sau trong bụng ông ấy có tiếng động, âm thanh như sấm, lớn đến nỗi ngay cả kính cửa sổ cũng run nhè nhẹ.
Sau đó ông ấy bắt đầu đi ngoài, liên tục năm sáu lần, đi ra từng đám rong đen hình đầu người, nhìn thấy buồn nôn. Mà mỗi lần đi ngoài là những đường gân đen trên người càng ít đi.
Danh Sách Chương: