Cơ tiên sinh mỉm cười: "Cô cứ giữ đi, tôi không biết thổi sênh, nó ở chỗ tôi chỉ là một món đồ trang trí, nhưng trong tay cô lại có thể thể hiện phong thái kinh người."
Tôi cũng không từ chối, cười nói: "Nếu vậy, tôi xin nhận."
Tôi đưa tay ra: "Làm quen nhé, tôi tên là Khương Lâm."
Anh ta cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: "Cơ Uân, hân hạnh."
Tôi ngây người, ánh mắt rơi vào cổ tay anh ta, nơi đó có một vết đỏ mờ nhạt, trông giống như một vết sẹo bị kiếm chém.
Anh ta ôn hoà mỉm cười, vuốt ve vết sẹo đó: "Đây là vết bớt, để cô chê cười rồi."
Tôi vẫn còn chấn kinh trong lòng.
Cơ Uân lịch sự cười với tôi, nói: "Tôi còn có việc, không làm phiền mọi người nữa, cáo từ."
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Năm đó, tôi từng chỉ dạy kiếm thuật cho vị vương tử, trong lúc luyện tập, tôi từng lỡ tay làm bị thương ở cổ tay anh ta, sau khi chữa khỏi thì trên tay anh ta có một vết sẹo mờ nhạt.
Vị trí vết sẹo đó, giống hệt với trên tay Cơ Uân.
Lẽ ra, tôi có thể làm thuốc mỡ xóa đi vết sẹo trên tay anh ta, nhưng anh ta từ chối. Anh ta nói, sau này khi tôi rời đi, mỗi khi nhìn thấy vết sẹo thì sẽ nhớ đến tôi.
Cơ Uân này, có phải là kiếp sau của vị vương tử năm đó không?
Những người không phạm tội ác lúc sống, hoặc đã mãn hạn tù ở Địa Ngục đều có thể đầu thai chuyển kiếp, chỉ là sau khi chuyển kiếp, họ sẽ mất đi tất cả ký ức, đã hoàn toàn là một người khác rồi.
Nhưng, không có gì là tuyệt đối, đôi khi có một số thứ của kiếp trước cũng sẽ mang theo đến kiếp này, những vết bớt trên người mọi người, phần lớn đều là vết thương của kiếp trước.
Đây rốt cuộc là duyên phận gì đây.
Tôi cảm thán trong lòng, vốn tưởng rằng lần chia tay đó chính là vĩnh viễn, không ngờ còn có ngày gặp lại.
Chỉ là, gặp lại đã là người xa lạ.
Như vậy cũng tốt.
Đang cảm thán, một bàn tay từ phía sau đưa tới ôm lấy eo tôi, tôi nghiêng đầu nhìn lại, là Chu Nguyên Hạo.
Anh thì thầm bên tai tôi: "Anh không ngờ em lại biết thổi sênh."
"Những thứ em biết còn nhiều lắm." Tôi nói, "Thời gian của em quá dài, đã học rất nhiều thứ kỳ quái để giết thời gian."
Đáy mắt Chu Nguyên Hạo lóe lên một tia nguy hiểm: "Ánh mắt em nhìn Cơ Uân đó không đúng. Lâm Lâm, anh không thích em nhìn người đàn ông khác, em chỉ được nhìn anh thôi."
Tôi liếc anh một cái: "Em thích nhìn ai thì nhìn, anh quản được sao?"
Chu Nguyên Hạo híp mắt: "Xem ra lần trước phạt còn chưa đủ."
Tôi nghĩ đến hình phạt lần trước, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng cầu hoà: "Yên tâm, trong lòng em chỉ có mình anh, không chứa được người khác nữa."
Sắc mặt Chu đại gia lúc này mới tốt hơn một chút.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó." Chu Nguyên Hạo để tôi khoác tay anh, rời khỏi sảnh phụ.
****
Dinh thự Chu gia.
Mạc Phi Phàm nhìn hai người đang đánh đu trên sân, trong lòng rất không vui.
Tiểu Hi đứng trên xích đu, Vân Kỳ đẩy xích đu cho cô bé, cô bé vui vẻ cười khanh khách.
Tại sao khi chơi với chú, con không vui vẻ như vậy hả? Mạc Phi Phàm nghiến răng nghiến lợi nghĩ, tên Võng Lượng đó rốt cuộc có gì tốt?
"Tiểu Hi." Vân Kỳ bế cô bé lên, dịu dàng nói. "Chú Vân đưa con đến một nơi rất vui vẻ chơi có được không?"
Tiểu Hi vui vẻ gật đầu: "Được ạ, được ạ, đi đâu chơi ạ?"
"Con nhất định sẽ thích." Vân Kỳ nói, Tiểu Hi tràn đầy mong đợi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại ủ rũ: "Không được. Cha mẹ sẽ tức giận."
"Chúng ta không nói cho cha mẹ biết, được không?" Vân Kỳ dụ dỗ, Mạc Phi Phàm cảm thấy có gì đó không ổn, cau mày, sải bước tiến lên: "Tiểu Hi, đến chỗ chú đi."
Tiểu Hi ôm cổ Vân Kỳ: "Không muốn, con muốn chú Vân."
Mạc Phi Phàm dường như cảm nhận được điều gì, vội tiến lên muốn ôm cô bé, đột nhiên, một tia sáng đỏ lóe lên, Mạc Phi Phàm giật mình, lộn một vòng nhanh chóng né tránh, tia sáng đỏ đó đánh vào hòn non bộ phía sau anh ta. Hòn non bộ nhanh chóng tan chảy như đường đỏ.
"Anh rốt cuộc là ai?" Mạc Phi Phàm vừa kinh ngạc vừa tức giận, hét lớn.
Trước mặt "Vân Kỳ" đang ôm Tiểu Hi dâng lên từng lớp gợn sóng nhàn nhạt, sau lớp gợn sóng hiện ra một bóng người màu đỏ như máu.
Tóc đỏ như máu, áo choàng đỏ như máu, mắt đỏ như máu.
"Hồng Đế!" Mạc Phi Phàm kinh hãi, "Không thể nào, ngươi bị trấn áp ở tầng thứ mười tám Địa Ngục, ngươi không thể đến nhân gian!"
Trên mặt Hồng Đế mang theo một nụ cười nhạt, đưa tay xoa mặt Tiểu Hi. Tiểu Hi liền gục trên vai hắn, ngủ thiếp đi.
Mạc Phi Phàm nhìn kỹ khuôn mặt đó, kinh ngạc nói: "Chờ đã, khuôn mặt này của ngươi... Ngươi không phải Hồng Đế, ngươi là em trai của Chu Nguyên Hạo - Chu Nguyên Chính! Tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng này!"
Khóe miệng Hồng Đế nhếch lên, nét mặt mang theo vài phần yêu khí: "Cơ thể này rất hữu dụng, chính vì có nó, ta mới có thể tạm thời đến nhân gian."
Trong lòng Mạc Phi Phàm chấn động, Hồng Đế vậy mà lại nhập vào thân thể Chu Nguyên Chính! Bị quỷ vật thượng cổ cấp bậc như Hồng Đế nhập vào, sẽ gây ra tổn thương không thể đảo ngược đối với linh trí của người phàm.
Tương lai dù Hồng Đế rời khỏi cơ thể này, Chu Nguyên Chính cũng sẽ biến thành kẻ ngốc.
"Ta sẽ không để ngươi mang cô bé đi." Chín cái đuôi xòe ra sau lưng, Mạc Phi Phàm dùng tay kéo một cái đuôi xuống, trong tay biến thành một thanh trường kiếm phát ra ánh sáng trắng.
Có tiếng xé gió truyền đến, một bóng người từ trên không giáng xuống, trên người hiện lên ánh sáng vàng nhạt.
"Còn có ta." Ánh mắt Kim Giáp tướng quân hung dữ, "Ta cũng sẽ không để ngươi mang tiểu chủ nhân đi."
Hồng Đế nghiêng đầu nhìn về phía sau mình, không biết từ lúc nào Tống Tống cũng đã đến, một bông hoa đỏ xoay quanh người cô, cuối cùng tụ lại trong tay cô, ngưng tụ thành một thanh trọng kiếm màu đỏ.
Cô nắm chặt trọng kiếm, ánh mắt lộ ra sự dũng cảm không sợ chết, xem ra là chuẩn bị liều mạng rồi.
Hồng Đế nhếch khoé môi, trong đồng tử ánh sáng đỏ lóe lên: "Chỉ bằng đám ô hợp các ngươi, muốn giữ ta lại?"
Mạc Phi Phàm trầm giọng nói: "Thử xem."
"Vậy thì thử xem đi." Thân hình Hồng Đế lay động, từng tia sáng đỏ từ trong tay áo hắn bắn ra.
*****
Trong sảnh tiệc xa hoa.
Chu Nguyên Hạo bưng đĩa, cầm kẹp inox gắp cho tôi đầy một đĩa thức ăn, ôn nhu nói: "Ăn nhanh đi, em quá gầy, ăn nhiều một chút."
Khóe miệng tôi co giật hai cái: "Thế này còn gọi là gầy à, đây là thân hình khỏe mạnh có biết không."
Chu Nguyên Hạo cong khoé môi: "Không nuôi em mập lên một chút, đợi anh sống lại, em làm sao sinh đứa thứ hai cho anh đây."
Tôi suýt chút nữa phun cả canh đang uống ra, mặt đỏ bừng, "Ở nơi công cộng, chú ý hình tượng một chút được không?"
Chu Nguyên Hạo cười nói: "Có gì đâu, bọn họ nếu không thích xem, hoàn toàn có thể không xem."
Tôi lại liếc anh một cái: "Được rồi, nhanh ăn chút gì đi, ăn xong về sớm chút, tối nay em cứ thấy trái tim nhỏ bé này đập thình thịch không ngừng, sợ là sẽ có chuyện."
"Cũng được." Chu Nguyên Hạo gật đầu.
Tôi vừa gắp một miếng thịt bò, còn chưa kịp cho vào miệng, đột nhiên trong ý thức vang lên một giọng nói lo lắng: "Khương Lâm. Mau quay về, Hồng Đế đến rồi, hắn muốn bắt Tiểu Hi!"
Cái gì?
Sắc mặt tôi đột biến, buông đĩa xuống, vội nói: "Nguyên Hạo, nhanh, nhanh quay về, Hồng Đế đích thân đến bắt Tiểu Hi rồi."
Trong mắt Chu Nguyên Hạo lóe lên một tia sát khí, kéo tôi đi về phía sân thượng, chuẩn bị bay về dinh thự Chu gia.
Nhưng khi anh vừa bay lên, toàn thân bỗng run lên rồi lập tức ngã xuống.
Tôi vội vàng ôm lấy anh, lộn một vòng trên không trung, vững vàng đáp xuống, lo lắng hỏi: "Nguyên Hạo, anh sao vậy?"
Cơ thể Chu Nguyên Hạo đột nhiên trở nên trong suốt, rồi lại lập tức trở lại bình thường, vài giây sau, lại trở nên trong suốt.
Anh ôm ngực, đi về phía trước hai bước rồi quỳ xuống đất, nắm chặt cánh tay tôi: "Thân xác của anh... Có người đang tấn công thân xác của anh."
Thân xác của Chu Nguyên Hạo được cất giấu ở ngoại ô Yến Giang, không còn ở trong căn biệt thự trên đảo trước đó nữa, mà được cất giấu ở một nơi tuyệt đối an toàn, anh từng đưa tôi đến đó một lần, tôi là người duy nhất biết, ngay cả ông cụ Chu cũng không biết.
Tôi lập tức hiểu ra, đây là âm mưu của Hồng Đế, hắn đang bắt tôi lựa chọn, là quay về cứu Tiểu Hi, hay là đi cứu thân xác của Chu Nguyên Hạo.