Mặc dù đã chia tay hơn bốn mươi năm, Chu Lộ vẫn trung thành với Chu Nguyên Hạo, anh vừa nói, Chu Lộ không thể không nghe theo, run rẩy nhận lấy viên thuốc, mắt lại đỏ hoe, một hơi nuốt xuống.
Viên thuốc trượt vào dạ dày, giống như uống một bình rượu lớn vừa mới hâm nóng, trong dạ dày ấm áp dễ chịu. Luồng khí nóng đó tỏa ra thấm vào từng ngóc ngách trong cơ thể Chu Lộ, khiến ông ấy cảm thấy thoải mái vô cùng.
Ông ấy thở hắt ra một hơi dài, trong đó mang theo mùi thối rữa nồng nặc. Mùi hôi đến nỗi Tiểu Hi chui đầu vào lòng tôi, thì thầm: “Mẹ ơi, hôi quá.”
Tôi vỗ lưng con bé, mở cửa sổ ra để thông khí.
Sau khi thở xong một hơi đục ngầu, Chu Lộ chỉ cảm thấy cả cơ thể nhẹ nhõm hẳn. Kinh mạch lưu thông, tinh thần phấn chấn.
Chu Lộ đã bị năng lượng tối hành hạ trong một thời gian dài, giờ đây chỉ cần một viên đan dược đã giúp ông ấy hồi phục hoàn toàn. Chu Lộ kích động đến nỗi tay run lên, đứng bật dậy: “Chu tiên sinh, tôi biết mà, các ngài đều là thần tiên, chắc chắn các ngài đã trở về tiên giới rồi, viên đan dược này cũng là tiên đan đúng không?”
Tôi mỉm cười không đáp. Mặt Chu Nguyên Hạo trầm xuống, hỏi: “Bang Vĩnh Thắng hiện giờ thế nào?”
Chu Lộ thở dài: “Thế lực ngày càng lớn mạnh, không chỉ ở thành phố Hoàng Lan, mà gần nửa đất nước cũng đã nằm trong tầm kiểm soát của họ.”
Tôi bắt đầu có vài phần kính nể đối với Chu Lộ. Thế lực của bang Vĩnh Thắng lớn như vậy, mà ông ấy có thể cầm cự suốt mười năm, cho thấy việc chọn ông ấy làm người kế thừa khi xưa không phải là sai lầm.
Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lúc, sau đó hỏi: “Sào huyệt của bang Vĩnh Thắng ở đâu?”
Chu Lộ ngẩn ra một lúc rồi nói: “Ngài định ra tay trừng trị bọn họ?”
“Trả lời vấn đề.” Chu Nguyên Hạo gắt.
Chu Lộ vội nói: “Tổng bộ của bang Vĩnh Thắng ở khu Tây Vĩnh. Bang chủ của họ tên là Trần Vĩnh Thắng, là một dị năng giả cấp A. Dưới trướng hắn có mười hai dị năng giả cấp B, ba mươi bảy dị năng giả cấp C, và vô số dị năng giả cấp D phân tán ở các chi nhánh.”
Chu Lộ gọi một cuộc điện thoại, chẳng bao lâu sau, hai thư ký đã mang tài liệu về bang Vĩnh Thắng đến. Chu Lộ đích thân cầm đưa cho Chu Nguyên Hạo xem.
Hai người thư ký không khỏi thầm kinh ngạc, bởi Chu Lộ vốn là một người nói một không hai, là một nhân vật đẳng cấp hoàng đế. Mặc dù thế lực của bang Vĩnh Thắng ngày càng lớn, và thế lực của Chu Lộ dần suy yếu, nhưng vị thế của ông ấy trên giang hồ vẫn rất cao.
Nhưng nhân vật như thế lại tỏ ra kính trọng một chàng trai trẻ đến vậy?
Chàng trai này là ai? có tài đức gì?
Chu Lộ đứng bên ghế sofa, khẽ cúi người nói: “Tiên sinh, tôi đã cài vài tay trong vào bang Vĩnh Thắng. Theo tin tức từ họ, Trần Vĩnh Thắng đã đột phá lên cấp S.”
Trong thế giới này không có người tu đạo, chỉ có dị năng giả, mà dị năng giả cấp S thì cả đất nước cũng chỉ có vài người.
Đối với dị năng giả cấp S, ngay cả quốc gia cũng phải nhường nhịn vài phần.
“Tôi biết rồi.” Chu Nguyên Hạo thản nhiên nói, “Ông về đi, làm tốt công việc của mình.”
Chu Lộ cúi đầu thi lễ, rồi lui ra ngoài.
Tôi ôm Tiểu Hi hỏi: “Anh định giải quyết bang Vĩnh Thắng?”
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: “Dám động vào người của anh, Trần Vĩnh Thắng này chẳng phải là chán sống rồi sao?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi nói: “Lâm Lâm, chờ anh một ngày, ngày mai anh sẽ đưa em đi viện bảo tàng.”
Tôi gật đầu: “Có cần em giúp không?”
Chu Nguyên Hạo cười khẽ: “Giải quyết một đám người như vậy, cần gì phải có người giúp.”
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, Chu Nguyên Hạo rời khách sạn, tiến đến khu Tây Vĩnh. Edit: FB Frenalis
Khu Tây Vĩnh có thể nói là khu đèn đỏ của thành phố Hoàng Lan, nơi này có đủ mọi loại hình giải trí và tội phạm.
Khi quay trở lại đây, khóe miệng Chu Nguyên Hạo hơi nhếch lên, mang theo chút hoài niệm.
Nhớ lại ngày trước, anh bị Chu Vân Mộc tính kế đưa đến thế giới này, lúc đó không một xu dính túi, để tìm cách trở về, anh đã ở đây một mình xây dựng thế lực.
Ban đầu, anh đánh đấm trong những trận đấu chui ở đây. Tất nhiên, với thực lực của anh, không ai có thể đánh bại được anh.
Anh tiến thẳng đến một cửa hàng tạp hóa. Cửa hàng tạp hóa ở khu Tây Vĩnh thường bán những thứ mà bên ngoài không mua được.
Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi sau quầy, ung dung sơn móng tay, không thèm liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Muốn mua gì?”
“Mạng của Trần Vĩnh Thắng.” Chu Nguyên Hạo lạnh lùng trả lời.
Người phụ nữ xinh đẹp giật mình. Quay phắt đầu lại, thấy trước mặt là một người đàn ông cao ráo vạm vỡ, dung mạo tuấn tú, cô ta lập tức hoa mắt.
“Ôi, cậu đẹp trai này ở đâu ra vậy.” Người phụ nữ xinh đẹp uốn éo bước đến. “Miệng lưỡi cũng khá đấy, cậu có biết cậu vừa nói gì không?”
“Tôi nói, tôi muốn mạng của Trần Vĩnh Thắng.” Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt lặp lại.
Người phụ nữ xinh đẹp bật cười ngặt nghẽo, cả người áp sát vào anh, hai tay đặt lên vai trái anh, bộ ngực đầy đặn cọ xát vào cánh tay anh, còn khẽ xoa một cái: “Cậu đẹp trai, chỉ với một câu này, cậu có thể chết không có chỗ chôn. Nhưng mà, nhìn cậu đẹp trai thế này, nếu cậu chịu hầu hạ tôi đây, tôi sẽ thỏ thẻ vài lời với lão Trần, tha cho cậu một mạng.”
“Cô là người của Trần Vĩnh Thắng?” Chu Nguyên Hạo hỏi.
“Đúng vậy.” Người phụ nữ xinh đẹp đáp, “Tôi là người hắn yêu thích nhất.”
“Nếu vậy, hắn sẽ tha cho tình địch của mình sao?” Chu Nguyên Hạo cười lạnh.
Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ xinh đẹp ghé sát vào tai anh, thì thầm: “Điều đó còn tùy xem cậu hầu hạ có tốt hay không, nếu cậu hầu hạ tốt, tôi tự nhiên sẽ có cách…”
Chưa nói dứt câu, trên người Chu Nguyên Hạo bùng lên một luồng sức mạnh, hất văng cô ta ra xa.
Người phụ nữ xinh đẹp thét lên một tiếng, nhục nhã hét lớn: “Cậu, cậu là dị năng giả!”
Cô ta quay người đập mạnh vào tường, ấn chuông báo động, giọng đầy oán độc: “Không biết tốt xấu, hôm nay tôi muốn xem thử cậu có bản lĩnh gì mà dám đến đây khiêu chiến.”
Chưa đầy mười giây sau, từ trong nhà kho của tiệm tạp hóa, mấy người đàn ông thân hình cường tráng xông ra, toàn bộ đều là dị năng giả cấp D.
Người phụ nữ xinh đẹp hét lên: “Hắn muốn mạng của lão đại, mau bắt hắn lại, giao cho lão đại xử lý!”
Những dị năng giả cấp D lập tức bao vây Chu Nguyên Hạo, trong tay họ là những quả cầu lửa, cầu nước, sấm sét… tất cả đều hướng về phía anh.
Trong mắt Chu Nguyên Hạo, những dị năng giả cấp thấp này chẳng khác gì một lũ sâu kiến.
Anh không thèm động tay, cứ thế bước thẳng vào trong nhà kho, trong khi tất cả dị năng tấn công đều trượt qua cơ thể anh, làm cửa tiệm tan nát không còn hình dạng. Thế nhưng, chẳng thứ gì có thể làm tổn thương đến một sợi tóc của anh.
Một vài dị năng giả trợn to mắt, không thể tin được.
Người phụ nữ xinh đẹp hét lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, chẳng lẽ định để hắn vào sao?"
Mấy người kia mới hoàn hồn lại, xông lên lần nữa, ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh lùng, mày cau lại: "Thật phiền phức."
Vừa dứt lời, tay anh nhấc lên, một đạo âm phong bay ra, những người kia còn chưa kịp phản ứng, đầu đã lăn từ trên cổ xuống đất.
Người phụ nữ xinh đẹp sững sờ một lúc, sau đó phát ra một tiếng thét chói tai.
Chu Nguyên Hạo bước vào phòng trong, bên trong trông giống như một phòng ngủ bình thường, anh đi thẳng đến bàn làm việc, đấm một cái vào bàn, chiếc bàn bằng thép bị đánh vỡ tan tành, bức tường phía sau bàn phát ra tiếng động nhẹ, để lộ ra một cái thang máy đi xuống.
Thang máy hiển thị tổng cộng năm tầng, nhưng anh căn bản không thể bấm được, vì cần phải quét vân tay.
Anh chặt đứt một bàn tay của dị năng giả, quét vân tay, nhưng chỉ có thể đến tầng hầm thứ nhất.
Dù sao cũng chỉ là dị năng giả cấp D, quyền hạn rất thấp.
"Đinh đong!."
Cửa thang máy từ từ mở ra, vô số viên đạn như mưa bắn về phía mình, Chu Nguyên Hạo sắc mặt không đổi phóng ra một lớp chắn năng lượng trong suốt, những viên đạn đó liền dừng lại giữa không trung, rung lên một hồi rồi rơi xuống đất.
Những người đàn ông bên ngoài cầm vũ khí hạng nặng đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, Chu Nguyên Hạo bước ra khỏi thang máy, tay nhẹ nhàng nâng lên, rồi lại từ từ hạ xuống, thân thể của những người này nổ tung thành từng mảnh vụn từ bên trong.
Chu Nguyên Hạo bước trên mặt đất đầy máu thịt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bảy dị năng giả chắn trước mặt mình, bảy người đó đều là cấp C, có nam có nữ, dáng người khác nhau.
"Chính là anh muốn lấy mạng Trần lão đại?" Người phụ nữ đứng giữa nhuộm tóc đỏ rực, trang điểm đậm, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.
"Đúng vậy." Chu Nguyên Hạo bình thản trả lời.
Người phụ nữ như nghe được chuyện cười lớn, khinh thường cười lạnh một tiếng: "Chỉ bằng anh?"