“Chị à, tại sao?”
“Tại sao cái gì?” Tôi cau mày, hắn lại định bày trò gì nữa đây?
“Tôi không đẹp sao?” Hắn đột nhiên nắm lấy tay tôi: “Tại sao chị lại thích Chu Nguyên Hạo? Tại sao trong mắt chị, không bao giờ nhìn thấy tôi?”
Ánh mắt của hắn khiến tôi thoáng chua xót, nhưng tôi cố gắng cứng rắn, tự nhủ: Khương Lâm à Khương Lâm, cậu ta giỏi nhất là nói dối, đừng mềm lòng. Một khi mềm lòng, cậu ta sẽ nhảy ra cắn người.
“Mì cậu đã ăn xong rồi, còn lề mề gì nữa?” Ánh mắt tôi lạnh lùng, giọng điệu như băng: “Chẳng lẽ cậu đang câu giờ?”
Dĩnh Sơ bật cười: “Yên tâm đi, cô bé đó… tạm thời không sao đâu. Hồng Đế bắt được nó, còn có giá trị lợi dụng.”
“Lợi dụng gì?” Tôi vội vàng hỏi.
Hắn cười khẽ, bất ngờ đứng dậy và bắt đầu chậm rãi cởi đồ.
Cởi đồ? Chuyện gì thế này?
Tôi cảm thấy không ổn chút nào. Dĩnh Sơ luôn không bình thường, nhưng tôi không ngờ hắn lại không bình thường đến mức này.
Hắn cởi rất nhanh, chiếc áo biến mất trong chớp mắt, rồi lại cởi thắt lưng, quần tây trượt xuống theo đôi chân thon dài, để lộ cơ thể thanh mảnh và đẹp đẽ của hắn.
Hắn quả thực rất đẹp, đừng nhìn hắn mặc quần áo trông gầy, nhưng thực ra khi cởi đồ, cơ thể rất săn chắc. Cơ ngực, cơ bụng cực kỳ vững chãi, đường tam giác ngược thấp thoáng ẩn trong lớp quần nhỏ.
Tôi quay mặt đi không nhìn kỹ thêm nữa. Hắn cười nói: “Chị, tôi so với Chu Nguyên Hạo thì sao?”
“Cậu còn không xứng với ngón chân của anh ấy.” Tôi trầm giọng đáp.
Trong mắt Dĩnh Sơ hiện lên một nỗi đau khó tả cùng sự tự giễu: “Đúng vậy, trong lòng chị không ai có thể so sánh được với anh ta, dù tôi có làm gì đi nữa, chị cũng sẽ không bao giờ để ý đến tôi, ánh mắt của chị cũng sẽ không dừng lại nơi tôi dù chỉ một khắc.”
Tôi không thể chịu nổi nữa, lao tới túm lấy cổ hắn, đè hắn xuống bàn, giận dữ nói: “Sự kiên nhẫn của tôi đã cạn kiệt, lập tức nói cho tôi biết sào huyệt của liên minh Địa Ngục ở đâu! Nếu không tôi sẽ giết cậu ngay bây giờ.”
“Được thôi, chị giết tôi đi.” Hắn cười nói: “Chết dưới tay chị, tôi cũng coi như không uổng kiếp này.”
Tôi siết chặt cổ hắn, tay phải đã đặt lên ngực hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể moi tim hắn ra. Nhưng hắn không hề sợ hãi, ngược lại còn tỏ vẻ như đang tận hưởng.
Tôi nhận ra, mình không thể ra tay.
Cảm giác này khiến tôi vô cùng khó chịu.
Tôi quăng hắn xuống đất, lạnh lùng nói: “Tôi không có thời gian chơi với cậu, cũng không muốn làm bẩn tay mình. Cậu tự lo liệu đi.”
Tôi quay người bước ra ngoài, Dĩnh Sơ đột nhiên cất lời: “Kim Lăng, di tích Cố Cung triều Minh.”
Bước chân tôi khựng lại, quay đầu nhìn hắn.
Hắn chậm rãi đứng lên, nói: “Hồng Đế đã xây dựng một không gian quỷ ở đó, chắc chắn hắn đã đưa con gái chị tới đó.”
Tôi nhíu mày hỏi: “Nơi đó có ý nghĩa đặc biệt gì với Hồng Đế sao?”
“Không biết.” Dĩnh Sơ nhún vai, “Loại người như Hồng Đế, ai mà biết được hắn đang nghĩ gì trong đầu.”
Tôi im lặng một lúc, lên tiếng: “Lần này tôi sẽ tin cậu.”
Dĩnh Sơ cười khổ: “Tôi sẽ không lừa chị.”
Tôi cười nhạt: “Cậu lừa tôi còn ít sao?”
Tôi thoát khỏi thế giới ý thức, bỗng phát hiện trong phòng có người, khiến tôi giật mình kinh hãi.
Khi chìm vào thế giới ý thức, sự cảm nhận bên ngoài của tôi giảm đi, vì vậy tôi đã thiết lập nhiều tầng trận pháp phòng thủ. Thế mà vẫn có người lẻn vào không một tiếng động.
“Ai?”
Tôi xoay người bật dậy, tay cầm sẵn cây búa.
Trong bóng tối, một bóng trắng chậm rãi bước ra.
Là Vân Kỳ.
Anh nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng: “Chuyện Tiểu Hi bị bắt, tại sao không nói với anh?”
Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy có chút áy náy, ánh mắt lảng tránh: “Em… không có cách liên lạc với anh.”
Vân Kỳ không biết nói gì. Một lúc lâu sau, khẽ thở dài: “Anh xem Tiểu Hi như con gái của mình. Sau này có chuyện gì, nhất định phải báo cho anh ngay lập tức.”
Tôi thầm thở dài trong lòng, Vân Kỳ, tội gì anh phải làm như vậy?
Anh cố ý làm tôi càng áy náy hơn sao? Edit: FB Frenalis
“Anh nghe nói, Hồng Đế giả dạng anh để lừa Tiểu Hi?” Ánh mắt của Vân Kỳ trở nên u ám hơn. Tôi gật đầu: “Hắn biết Tiểu Hi thích anh, nên không đề phòng anh.”
Câu nói này dường như khiến anh vui vẻ đôi chút, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều.
“Em đã tìm ra tung tích của Tiểu Hi chưa?” Anh hỏi.
Tôi gật đầu. Anh lại nói: “Không thể chậm trễ nữa, chúng ta đi thôi.”
“Chờ đã.” Mạc Phi Phàm bất ngờ lao vào, “Tôi cũng muốn đi!”
Theo sau anh ta là Tống Tống, cả hai đều rất kiên quyết.
“Không được.” Tôi sa sầm mặt, nghiêm giọng nói, “Bây giờ các người đứng còn không vững, có thể làm gì? Đi để chết à? Nếu Tiểu Hi quay về mà không thấy các người, tôi biết giải thích thế nào với con bé?”
“Nhưng mà…” Mạc Phi Phàm định nói gì đó, tôi lớn tiếng ngắt lời: “Im miệng, ở nhà dưỡng thương cho đàng hoàng. Khi chúng tôi trở về, nếu các người chưa khỏi thì đừng gặp tôi nữa.”
Mạc Phi Phàm thất vọng ra mặt, cúi đầu ủ rũ quay về phòng mình. Anh ta biến trở lại hình dạng cửu vĩ hồ, cuộn mình lại trong chiếc đuôi lông mượt mà, rồi dùng hai chân nhỏ ôm lấy đầu.
“Tại sao mình lại vô dụng như vậy! Tại sao! Tại sao!”
Tống Tống bước tới, bế anh ta lên từ tấm thảm mềm mại, vuốt ve an ủi: “Được rồi, đừng tự trách nữa. Dù sao tôi cũng thế, suy nghĩ thoáng lên đi.”
Mạc Phi Phàm tức giận nói: “Cô đang an ủi hay là chế giễu tôi?”
Tống Tống nhướng mày: “Ai nói tôi đang an ủi anh?”
Mạc Phi Phàm ôm đầu, cảm thấy cuộc đời này không thể sống nổi nữa.
Tống Tống ôm anh ta đặt lên giường rồi nằm bên cạnh, nói: “Ngủ sớm đi, mau khỏe lại mới có thể giúp Tiểu Lâm.”
Mạc Phi Phàm cuộn mình trong vòng tay cô ấy, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng.
Tôi gọi điện cho Cao Vân Tuyền, chẳng bao lâu sau anh ấy đã tới, khoác một chiếc áo choàng đen to rộng.
Bên dưới áo choàng là một bộ giáp sắt đen.
“Đây là…” Tôi linh cảm bộ giáp này không tầm thường, Cao Vân Tuyền mỉm cười: “Đây là bộ giáp được gia tộc họ Cao truyền qua nhiều thế hệ, nghe nói nó có từ thời thượng cổ, do tổ tiên chúng tôi truyền lại.”
Tôi mới nhớ ra, trong người Cao Vân Tuyền có dòng máu của tộc Hiên Viên, bộ giáp này chẳng lẽ là do vị tổ tiên nào đó truyền lại?
Tôi nhìn kỹ bộ giáp, kiểu dáng rất cổ xưa, không có bất kỳ hoa văn nào, một màu đen tuyền, dưới ánh trăng còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bộ giáp tốt thật! Tôi thầm cảm thán.
“Đi thôi.” Tôi nói, “Đích đến: Kim Lăng, di tích Cố Cung triều Minh.”
****
Ở một nơi xa xôi, trong không gian quỷ, trời đất tối tăm không có ánh sáng.
Cảnh vật nơi đây chẳng khác gì Địa Ngục, bầu trời đỏ như máu, mặt đất cũng đỏ rực, trên đó mọc những loại cây cỏ kỳ quái.
Ngay trên mảnh đất đỏ ấy có một tòa kiến trúc sừng sững, được xây bằng những viên đá màu đỏ, trông như được phủ lớp sơn tươi bằng máu, vô cùng khủng khiếp.
Trên đỉnh của tòa kiến trúc, bên trong một căn phòng ngủ, mọi thứ đều màu đỏ, ngay cả chiếc giường lớn sang trọng cũng treo rèm đỏ, trải thảm nhung đỏ.
Tiểu Hi tỉnh dậy từ giấc ngủ nhưng không thấy cha mẹ hay Mạc Phi Phàm, cô bé kéo theo chiếc chăn, dụi dụi đôi mắt mơ màng chầm chậm bước đi.
Cô bé nhìn thấy một bóng người cao lớn đang nằm trên chiếc giường xa hoa. Tấm rèm đỏ hơi mờ, buông xuống che phủ lấy thân hình thấp thoáng hiện ra.
“Mẹ ơi?” Giọng Tiểu Hi mềm mại dễ thương, “Mẹ, mẹ ở đâu?”
Cô bé hít hít mũi, ngửi thấy một mùi máu tanh, khiến cô bé vừa sợ hãi vừa lo lắng.
Đột nhiên, bóng người trên giường khẽ động.
Tiểu Hi chạy tới, vén tấm rèm lên hỏi: “Chú là ai? Chú có biết mẹ cháu ở đâu không?”
Người nằm trên giường là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, mùi máu tanh nồng nặc chính là từ cơ thể hắn phát ra.
Tiểu Hi nhìn gương mặt hắn, cảm thấy có chút quen thuộc: “Chú ơi, chú trông giống cha cháu lắm.”
Người đàn ông trên giường mở mắt, nhìn cô bé một cách lạnh nhạt. Trên người hắn mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, bên trong không mặc gì, cổ áo hơi mở lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Tiểu Hi giơ bàn tay nhỏ nhắn chạm vào ngực hắn. Cơ thể hắn đột nhiên cứng lại, nhưng không né tránh.
"Chú ơi, chú có bị thương không?"
Người đàn ông vẫn không nói gì.
Tiểu Hi mở to đôi mắt ngây thơ, nói: "Chú ơi, có đau không, cháu thổi cho chú nhé?"
Ánh mắt người đàn ông thoáng hiện lên vẻ phức tạp.
Lúc này, hắn vừa là Chu Nguyên Chính, vừa là Hồng Đế.
Sau khi bị Hồng Đế nhập vào, tuy ý thức bị Hồng Đế hoàn toàn áp chế, nhưng tình cảm của hắn cũng ảnh hưởng một chút đến Hồng Đế.
Hồng Đế cảm thấy khó tin, hắn lại nảy sinh một loại tình cảm kỳ lạ với cục bột nhỏ mũm mĩm này.
Đôi lông mày kiếm anh tuấn nhíu lại, đây là tình cảm của Chu Nguyên Chính sao? Không ngờ, kẻ luôn hận anh trai mình lại có tình cảm với con gái của anh trai?
Thật phiền phức.
Hắn khẽ nheo mắt, đè nén cảm giác khác thường trong lòng, lạnh nhạt nói: "Đi đi."
Tiểu Hi bĩu môi, nằm nhoài bên giường nói: "Cháu muốn về nhà. Cháu muốn cha mẹ, chú đưa cháu về nhà đi."
Sắc mặt Hồng Đế trầm xuống: "Không thể."
Môi Tiểu Hi càng bĩu cao hơn, ngồi phịch xuống đất, òa khóc: "Chú không đưa cháu về nhà, chú là người xấu."
Hồng Đế lạnh lùng nhìn cô bé khóc, khóc đến trời đất mịt mù, mặt trời mặt trăng mất hết ánh sáng.
Thật ồn ào!
Hồng Đế nhíu mày, trở mình không nhìn cô bé nữa.
Tiểu Hi bình thường được nuông chiều, chỉ cần cô bé khóc, cha mẹ và Mạc Phi Phàm, dì Tống Tống đều sẽ vây quanh dỗ dành cô bé vui vẻ, nhưng lần này dù cô bé có khóc thế nào cũng không có ai đến dỗ.