Mục lục
Cô Gái Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đừng!" Tôi hét lên một tiếng, không chịu buông tay vẫn níu chặt lấy áo anh, ngẩng đầu nhìn anh, toàn thân run rẩy, "Còn không bằng trực tiếp ném tôi vào, để tôi chết nhanh hơn."

"Nghĩ chết nhanh?" Chu Nguyên Hạo cười lạnh, "Cô cảm thấy, ta sẽ để cho cô nhẹ nhàng như vậy mà đi chết sao? Coi như cô chết rồi, ta cũng phải cầm tù linh hồn của cô, để linh hồn của cô vĩnh viễn chịu khổ."

Tâm can tôi như bị xé nát, đau đến không nói ra lời, qua một lúc lâu, tôi mới nắm lấy ống quần của anh, dùng ánh mắt đau khổ nhìn anh: "Thành Hạo, anh hận tôi như vậy sao?"

Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói bên tai tôi: "Ta hận không thể chém cô thành muôn mảnh."

Tôi hít sâu một hơi: "Coi như kiếp trước tôi thật có lỗi với anh, nhưng tôi cũng đã trả giá đắt, tôi đã là một người phàm rồi, anh, anh không thể bỏ qua cho tôi sao?"

Giọng tôi run rẩy, hai mắt mở to, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn anh, tôi đang đánh cược, cược anh đối với tôi vẫn còn một chút tình cảm, nếu như ngay cả chút tình cảm đó cũng chỉ là tôi vọng tưởng, thì đó chính là số phận của tôi, hôm nay tôi nhất định phải chết ở chỗ này.

"Bỏ qua cho cô?" Chu Nguyên Hạo hơi nheo mắt, tôi liền vội vàng gật đầu, trong mắt tràn ngập sự cầu xin đáng thương nhất, anh lại cười lạnh một tiếng: "Trong từ điển của Thành Hạo Quỷ Đế, không có từ "bỏ qua"."

Anh xách tôi lên, tôi nhìn thoáng qua dòng dung nham phun trào dưới chân, nhiệt khí xông tới đã làm hai chân tôi bỏng rộp.

Không, tôi không muốn chết, càng không muốn tàn phế.

Tôi liều lĩnh nhào về phía anh, hôn lên môi anh.

Thân thể Chu Nguyên Hạo lập tức cứng đờ, tôi không quan tâm mà ôm chặt cổ anh, dùng đầu lưỡi cạy mở môi anh, luồn vào trong quấn lấy đầu lưỡi anh.

Kỹ năng hôn của tôi đều là anh dạy, tôi hiểu anh rất rõ, mỗi một động tác đều có thể chạm đến nơi mềm mại nhất trong anh.

Anh sững sờ gần một phút mới hoàn hồn, hung hăng ném tôi xuống đất, lộ ra vẻ mặt cực kì chán ghét.

"Phi Viêm, trước đó ta vẫn cho là cô rất có cốt khí, không nghĩ tới trước sự sống chết, cô thế mà lại là loại người không biết liêm sỉ này."

Nước mắt lưng tròng, tôi đương nhiên biết đây là hành vi rất không biết liêm sỉ, nhưng là nỗi sợ hãi tột cùng trước cái chết, tôi không muốn cứ như vậy vô duyên vô cớ chết ở chỗ này.

Ngay cả chính tôi cũng không ngờ, vì mạng sống, tôi có thể làm ra chuyện như vậy.

Có lẽ, đối tượng là anh nên tôi mới có thể làm vậy, nếu đổi một người khác, có lẽ tôi tình nguyện chết cho rồi.

Tôi cắn răng, quyết định đánh cược thêm một lần nữa, tôi dùng ánh mắt bất lực bi thương nhìn anh, dùng giọng nói đáng thương nhất run rẩy gọi tên anh: "Thành Hạo...."

Anh lại nhíu mày, tôi nhìn thấy đáy mắt anh có một tia giãy dụa, trong lòng khẽ động, anh đối với tôi là vẫn có cảm giác.

Tôi bò về phía trước hai bước, nắm lấy ống quần anh, đặt khuôn mặt mình lên đùi anh, tiếp tục dùng giọng nói đau khổ bi thương bất lực gọi tên anh, cầu xin anh tha cho tôi một mạng.

Anh trầm mặc một hồi, cười lạnh nói: "Rất tốt, ta thích nhìn cô như thế này, đường đường thủ lĩnh trấn ngục quân Phi Viêm tướng quân, lại như chó vẫy đuôi mừng chủ dưới chân ta, coi như đây là mưu kế của cô, cũng thành công lấy lòng ta."

"Người đâu." Anh cao giọng gọi.

Mấy bóng quỷ đi đến, tất cả đều là Nhiếp Thanh Quỷ.

"Ném cô ta vào thạch lao cho ta." Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói, " canh chừng cho cẩn thận, nếu để cô ta chạy, các ngươi liền xuống dung nham mà đợi đi."

"Vâng." Bóng quỷ lôi tôi ra ngoài, ném vào nhà giam trước đó tôi tỉnh lại, tôi nằm trên mặt đất, muốn đứng lên nhưng toàn thân đau đớn, cử động một chút cũng tê dại.

Tôi ôm lấy hai chân bị thương, vùi mặt vào đầu gối, đau đớn, bi thương, khuất nhục như nước lũ bao phủ lấy tôi.

Tại sao, tại sao lại thành ra như vậy? Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, tất cả đều thay đổi, những gì tôi có đều như ảo ảnh vỡ vụn.

Người thân, người yêu, thậm chí cả sinh mạng, đều sắp mất đi.

Tôi đang hối hận, chợt nghe tiếng cửa đá mở ra, tôi ngẩng đầu lên, thấy Khương Kha chậm rãi bước vào, lòng tôi thắt lại, sau đó rụt rè tức giận nói: "Cậu tới làm gì?"

Hắn liếc nhìn tôi không nói gì, đi đến trước mặt tôi, nắm lấy hai chân tôi, tôi vùng vẫy nhưng đau đến tận xương tủy, hắn lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích."

"Cậu lại muốn dùng cách gì để tra tấn tôi?" Tôi căm hận nói, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

Hắn lấy ra một chiếc hộp ngọc, vừa mở ra, một mùi hương nhàn nhạt lan tỏa, bên trong là một hộp đầy chất cao màu đen.

Hắn lấy một chút chất cao, cẩn thận bôi lên đầu gối của tôi.

Tôi nhìn hắn chăm chú, hắn như đang tỉ mỉ sửa chữa một món đồ sứ quý giá, vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng.

"Vì sao?" Tôi hỏi, "Tại sao cậu lại muốn đến bên cạnh tôi, tại sao phải giả làm em trai của tôi?"

Hắn nhướng mày, nở một nụ cười quỷ quyệt: "Bởi vì tôi biết chị muốn thân nhân, khao khát tình thân, cho nên tôi mới đến bên cạnh chị, làm một người em trai tốt để chị tận hưởng tình thân tốt nhất, rồi sau đó, cướp đi tất cả của chị."

Hắn ngừng lại một chút, đôi mắt phượng xinh đẹp lóe lên tia sáng yêu dị: "Chỉ khi đứng ở vị trí cao nhất, mới có thể ngã đau nhất."

"Cậu!" Mỗi lời hắn nói đều khiến trái tim tôi đau nhói, khiến tôi vô cùng thống khổ, trong cơn phẫn nộ tột cùng, tôi giơ tay lên, chỉ muốn tát thật mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp kia của hắn.

Nhưng cuối cùng tôi không đánh xuống, thân phận tù nhân, tôi chỉ là cá nằm trên thớt, một cái tát này còn chưa chạm đến hắn, e rằng hai chân tôi lại bị bẻ gãy lần nữa.

Tôi từ từ hạ tay xuống, im lặng nhìn hắn một lúc: "Đã cậu hận tôi như vậy, vì sao còn muốn chữa thương cho tôi? Cậu không phải nên hận không thể để tôi chịu khổ sao?"

Hắn cười lạnh: "Đừng tự mình đa tình, thân thể con người rất yếu ớt, nếu chị cứ thế chết đi thì thật đáng tiếc. Chữa lành vết thương cho chị, có thể chơi thêm một thời gian nữa."

Tôi nghiến chặt răng, hắn rõ ràng là một ác quỷ đáng sợ, tại sao trước kia tôi lại xem hắn như một thiên sứ đáng yêu?

Là tôi quá ngu ngốc sao? Hay là hắn che giấu quá giỏi?

Thoa xong vết thương trên đùi, hắn lại định cởi quần áo của tôi.

Tôi tức giận nói: "cậu muốn làm gì?"

"Còn có thể làm gì, đương nhiên là thoa thuốc cho chị. Chị còn gãy hai xương sườn nữa phải không?"

"Không cần!" Tôi hét lên.

Hắn cười: "Một trong hai xương sườn gãy của chị nằm rất gần phổi, nếu không chữa trị, chỉ cần cử động nhẹ cũng có thể đâm thủng phổi. Chị sẽ chết vì ngạt thở trong đau đớn tột cùng. Chị vì mạng sống, không tiếc vẫy đuôi mừng chủ trước bệ hạ, ngay cả tôn nghiêm của một tướng quân trấn ngục cũng không cần, vậy mà, chị còn quan tâm đến việc bị người khác nhìn thấy cơ thể sao?"

Tôi trầm mặc một lúc lâu, sau đó chậm rãi cởi áo, tự nhủ với bản thân đây chẳng có gì to tát, cứ xem như đang để bác sĩ khám bệnh.

Hắn nhìn chăm chú vào cơ thể tôi, dường như mê mẩn, tôi tức giận nói: "Cậu không phải muốn chữa thương bôi thuốc sao? Nhìn kỹ như vậy chẳng lẽ đang chẩn bệnh?"

Hắn cười, nụ cười mang theo vẻ ngây thơ của một thiếu niên tuấn tú: "Chị, chị vẫn đẹp như vậy, dù nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ."

Tôi tức giận trừng mắt liếc hắn, định mặc lại quần áo, hắn giữ tay tôi lại: "Chị đừng cử động, để tôi giúp chị nối lại xương."

Tôi tức giận nhìn hắn, với thực lực của hắn, giúp tôi nối xương căn bản không cần chạm vào tôi.

"Chị, nằm xuống." Hắn nhẹ nhàng nói.

Là tù nhân, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống, hắn ấn vào ngực tôi, sờ đến chỗ xương gãy, sau đó dùng lực nhấn một cái.

"A!" Tôi hét lên vì đau đớn, liếc nhìn Khương Kha, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười quỷ dị, dường như rất vui vẻ.

Tôi âm thầm nghiến răng, tên khốn này, hắn cố ý!

"Đừng cử động, còn một cái nữa." Hắn cười nói.

Ác mộng, đây thực sự là một cơn ác mộng.

Tôi nhắm mắt lại, mặc kệ bàn tay hắn đặt trên ngực tôi sờ soạng lung tung, sau đó lại là một tiếng rắc giòn tan, tôi đau đến cong người.

"Tốt rồi." Hắn nói bên tai tôi: "Lần này chị sẽ không chết."

Tôi quay mặt đi không muốn nhìn thấy hắn, hắn lại làm ra vẻ đáng thương: "chị, tôi vừa mới chữa trị vết thương cho chị, chị liền không để ý đến tôi sao? Chị thật là nhẫn tâm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK