Mục lục
Cô Gái Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi lập tức ném quả cầu lửa Địa Ngục xuống đầu tên cương thi, ngọn lửa lập tức thiêu cháy hắn thành tro bụi.

“Móa nó, bọn này rốt cuộc là ai, lợi hại vậy.” Một cương thi hét lên.

“Chẳng lẽ là đệ tử của những đại môn phái tu đạo?”

“Đều dừng lại hết cho ta!” Bỗng nhiên, một tiếng gầm giận dữ vang lên, tôi đánh lui một tên cương thi rồi lùi lại vài bước, cùng Chu Nguyên Hạo tựa lưng đứng vững, nhìn lại thấy hai tên cương thi mạnh mẽ kéo Tư Nam tiến tới.

Tư Nam bị trói chặt bằng một dây leo, tôi nhận ra đó là Thôn Thiên Đằng từ Địa Ngục, bị nó trói, ngay cả Quỷ Vương cũng khó thoát thân.

Mặt tôi tối sầm, Lục Uy Quyền quả nhiên đến từ Địa ngục.

“Nếu còn dám động đậy, ta sẽ giết cô ta.” Một gã trung niên râu ria đang đặt ngón tay trên cổ Tư Nam, móng tay dài đen nhánh có thể cắt đứt cổ cô ấy bất cứ lúc nào.

Tôi cắn chặt răng nhìn Chu Nguyên Hạo, Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lát rồi ném roi Hắc Long Quang xuống đất, tôi bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

“Thu tấm gương kia lại!” Gã râu ria tiếp tục nói.

Tôi đành phải thu hồi tấm gương, mấy tên cương thi lập tức xông tới, dùng Thôn Thiên Đằng trói chặt tôi và Chu Nguyên Hạo lại.

Đúng lúc này, trên đầu đột nhiên vang lên một tiếng “bùm”, một luồng ánh sáng giáng xuống đập mạnh vào mái nhà, quả thực tạo thành một lỗ lớn trên đó, tiếp tục rơi xuống.

Sau đó, Lục Uy Quyền từ trên trời đáp xuống, toàn thân đầy máu, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu như ma quỷ từ Địa Ngục bò ra.

Tôi hít một ngụm khí lạnh, người bị đá vào tòa nhà đang xây dở vừa rồi chính là Tư Không Thiếu Trạch?

Lục Uy Quyền này quá mạnh.

Lục Uy Quyền chế nhạo: “Thực lực của ngươi không gì hơn cái này, trước mặt ta không chịu nổi một đòn. Nể tình ngươi cũng là Hạn Bạt, ta không giết ngươi, hạn ngươi trong một ngày rời khỏi địa bàn của ta. Nếu gặp lại ngươi, ta sẽ tự tay hủy diệt.”

Hắn liếc nhìn Tư Nam nói: “em gái ngươi, tạm thời ở lại chỗ ta làm con tin.”

Nói xong, ánh mắt hắn rơi vào tôi, lộ rõ vẻ tham lam: “Thật là mỹ thực tuyệt hảo.”

Dứt lời, hắn khẽ vươn tay, tôi cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ kéo mình về phía hắn.

Chu Nguyên Hạo kinh hãi: “Đồ khốn, buông Lâm Lâm ra!”

Lục Uy Quyền lạnh lùng nhìn anh, không thèm để ý. Chu Nguyên Hạo liều mạng giãy giụa, nhưng Thôn Thiên Đằng càng giãy càng siết chặt, không cách nào thoát ra được.

Ngay lúc đó, Khương Kha từ phía sau tháp nước lao ra, không màng sống chết xông tới, nhảy lên ôm lấy eo tôi: “Chị, em tới cứu chị!”

“Em làm được gì, mau quay lại!” Tôi giận dữ hét lên.

“Không được!” Khương Kha kiên quyết nhìn tôi, “Em vất vả lắm mới tìm được thân nhân, chị đi đâu, em sẽ theo đó. Nếu hắn muốn ăn chị, thì hãy ăn thịt em luôn đi!”

Lục Uy Quyền cười lạnh, môi nhếch lên một vòng cung quỷ dị: “Tốt, tốt, tình cảm chị em thật sâu đậm. Được, ta sẽ thỏa mãn các ngươi, để các ngươi đều trở thành thức ăn của ta.”

Dứt lời, hắn búng tay một cái, giữa không trung xuất hiện một đoàn sương mù màu đen, cuốn chúng tôi và những tên cương thi cùng Tư Nam vào trong.

Ngay thời khắc mấu chốt, con ngươi Chu Nguyên Hạo bỗng lóe lên ánh sáng đỏ, toàn thân phát sáng, hét lớn kéo đứt Thôn Thiên Đằng.

Anh ngẩng đầu, mắt tràn đầy sát ý lạnh lùng.

Lục Uy Quyền nhìn anh, nhanh chóng tiến vào đám sương mù đen. Chu Nguyên Hạo phóng tới đám sương mù đen, nhưng ngay khi anh sắp tới, sương đen bỗng nhiên tan biến không còn dấu vết.

Chu Nguyên Hạo kinh hãi, lộ ra vẻ thất bại, đánh một quyền mạnh xuống đất, gần như làm sập sàn nhà.

Lúc đó, anh nghe thấy tiếng động, Tư Không Thiếu Trạch từ dưới đất bay lên, nhưng bị thương nặng, máu thấm đẫm đồng phục an ninh, biến thành màu tím đen kỳ dị.

Tư Không Thiếu Trạch thấy người quan trọng nhất bị bắt, khuôn mặt hiện lên phẫn nộ mãnh liệt, gào thét dưới ánh trăng, giống một loại hung thú thượng cổ.

“Bình tĩnh lại.” Chu Nguyên Hạo bỗng nhiên quát lớn, “Hành động theo cảm tính không giải quyết được gì, hắn bắt bọn họ đi, chúng ta sẽ cướp lại, đơn giản vậy thôi. Trước hết, anh cần chữa trị vết thương."

*****

“Chị, tỉnh dậy.” Trong cơn mơ màng, có người lay vai tôi. Tôi mở mắt ra, thấy vẻ mặt lo lắng của Khương Kha.

“Tiểu Kha, chúng ta đang ở đâu?” Tôi nhìn quanh, dường như là một ngôi biệt thự hoặc trang viên xa hoa.

Khương Kha lắc đầu: “Em không biết, tỉnh lại đã ở đây.”

Chưa nói hết lời thì cửa bật mở, Lục Uy Quyền bước vào, nhìn tôi thỏa mãn: “Ngươi tỉnh rồi, tốt lắm, ta thích ăn thịt người khi họ còn tỉnh táo.”

Tôi lập tức thấy lạnh sống lưng, giận dữ mắng: “Biến thái!”

“Biến thái?” Lục Uy Quyền cười, “Từ ngữ thế gian thật thú vị.”

Khương Kha sợ hãi nhưng vẫn chắn trước mặt tôi, hai tay mở ra: “Ta sẽ không để ngươi hại chị của ta!”

Lục Uy Quyền cười lạnh: “Tiểu mỹ nhân, ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Ngay sau đó, Khương Kha bị hắn bắt lấy, khuôn mặt đau đến vặn vẹo. Tôi nghiến răng nhìn Lục Uy Quyền, bày ra tư thế tấn công: “Buông cậu ấy ra!”

Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Ngươi bướng bỉnh, rất hợp thẩm mỹ của ta. Ta thích những con mèo nhỏ không thuần phục. Đúng rồi, còn ngươi nữa.”

Hắn cúi đầu nhìn Khương Kha, nắm tóc ép cậu ngẩng đầu lên: “Thật đẹp, hai chị em các ngươi như hai con mèo Saudi lộng lẫy, ta thích nhất loài mèo này.”

Lục Uy Quyền tỏa ra áp lực khủng khiếp khiến tôi rùng mình.

Hắn ném một con dao ngắn xuống chân ta: “Nhỏ máu vào cái ly trên bàn, không thì ta sẽ cắt cổ em trai ngươi.”

Khương Kha lo lắng: “Chị, đừng!”

Tôi nghiến răng, cầm con dao ngắn lên cắt vào lòng bàn tay mà không cần suy nghĩ. Máu từ vết thương chảy ra theo ngón tay mảnh khảnh của tôi chảy vào trong ly.

Một ly đầy máu, mùi hương lan tỏa khắp không khí. Lục Uy Quyền tỏ ra mê mần, ngay cả Khương Kha cũng thoáng chốc hoảng hốt.

Lục Uy Quyền đẩy Khương Kha về phía tôi, cầm lên ly máu nhấm nháp một ngụm, mặt mũi tràn đầy sự say mê: “Mỹ vị, thật sự vô cùng mỹ vị. Khương Lâm, ta không nỡ giết ngươi, giữ các ngươi làm con mèo nhỏ để lúc nào cũng có thể thưởng thức mỹ vị nhân gian.”

Nói xong, trên gương mặt hắn lộ ra sự mờ ám: “Đương nhiên, lúc hứng thú, ta cũng có thể ‘nhấm nháp’ các ngươi.”

“Khốn kiếp!” Tôi lớn tiếng mắng.

Hắn không thèm để ý, ngồi xuống ghế sofa, bưng ly máu của tôi tinh tế thưởng thức.

Tôi ôm chặt Khương Kha, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn.”

Khương Kha kiên quyết: “Em muốn nhìn, em phải nhớ kỹ mặt tên ác ma này, chỉ cần em không chết, một ngày nào đó em sẽ vặn đầu hắn xuống.”

(Chướng mắt tên này dễ sợ, giả tạo bực cả mình, tui edit mà phải chịu cảnh gặp tên này dài dài)

Tôi cười khổ, điều đó không thể nào.

Tôi vẫn còn giận dỗi với Chu Nguyên Hạo, không ngờ trong tình cảnh này, người đầu tiên tôi nghĩ tới vẫn là anh. Trong sâu thẳm bên trong, tôi luôn tin rằng anh sẽ tới cứu tôi.

Thật là một kẻ ngốc! Tôi tự chửi mình, lâm vào tình yêu thật sự không còn lý trí.

Rất nhanh, ly máu chỉ còn thấy đáy, Lục Uy Quyền vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt đi qua lại trên người chúng tôi: “Đối với cương thi như ta, ăn và X là một. Vì vậy, ta thích vừa làm vừa ăn.”

Hắn tiến tới bắt lấy cánh tay Khương Kha. Tôi kinh hãi, một quyền đánh tới mặt hắn. Hắn vung tay lên, tôi lập tức bay ra ngoài, đập mạnh vào tường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK