Chu Nguyên Hạo ngẩng đầu lên, phát hiện một chiếc máy chiếu đang chiếu hình ảnh lên bức tường phía sau anh.
Máy chiếu bắt đầu phát những gì đang diễn ra trong khách sạn, một vài dị năng giả đang mai phục xung quanh phòng tổng thống, trong tay cầm vũ khí sẵn sàng xông ra bất cứ lúc nào, giáng cho mục tiêu một đòn chí mạng.
Anh lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ trí thức: "Xem ra các người muốn tôi cùng các người xem kịch hay, cũng được, tôi sẽ xem những thuộc hạ của cô có thể làm ra chuyện gì."
Lúc này, tôi đang ở trong phòng tổng thống cho Tiểu Hi ăn cơm, Tiểu Hi luôn rất ngoan ngoãn, không bao giờ giống những đứa trẻ khác lúc ăn cơm chạy lung tung khắp nơi, người cho ăn còn phải đuổi theo khắp phòng.
Tiểu Hi ôm một con búp bê trong lòng, yên lặng ăn, tôi đút cho con bé miếng cuối cùng, lau miệng nhỏ cho con rồi nói: "Tiểu Hi, chơi một trò chơi với mẹ được không?"
Tiểu Hi vui vẻ gật đầu: "Được ạ, chơi gì ạ?"
"Rất đơn giản, con chui vào trong chăn, bất kể nghe thấy tiếng gì cũng đừng chui ra khỏi đó, nếu con không nhịn được mà chui ra, coi như thua, được không?" Tôi xoa đầu con bé, nói.
"Được ạ được ạ, thật vui." Tiểu Hi ngoan ngoãn chui vào trong chăn, dùng chăn quấn mình thành một cục, "Mẹ ơi, con sẵn sàng rồi."
Khóe miệng tôi nhếch lên: "Nhớ nhé, chỉ cần chui ra là coi như thua đấy, nhìn trộm cũng tính đấy."
"Con biết rồi, mẹ."
Ngay khi Tiểu Hi vừa đắp chăn lại, nụ cười trên mặt tôi lạnh đi, chậm rãi quay người lại, hai người đàn ông xuất hiện trong phòng, một người có thân hình rất cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, là kiểu lực lưỡng như Schwarzenegger, người còn lại có thân hình rất gầy gò, gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương.
Tôi nhàn nhạt hỏi: "Các người muốn lên một mình hay cùng nhau lên?"
Người đàn ông cao lớn gầm lên. Sóng âm mạnh mẽ ập đến, tạo ra những gợn sóng trong không khí.
Tôi lật cổ tay, một cây búa xuất hiện trong tay, tôi vung lên, chiếc búa đập vào sóng âm.
Ầm!
Cây búa tạo ra một loạt tia lửa giữa không trung, sau đó đánh tan sóng âm, tiếp tục tiến về phía trước đập mạnh vào đầu người đàn ông cao lớn.
"Bốp!" Đầu của người đàn ông cao lớn vỡ vụn.
Trong căn cứ ngầm của bang Vĩnh Thắng, người phụ nữ trí thức nhìn cảnh tượng trên màn hình với vẻ mặt không thể tin được.
Chu Nguyên Hạo nhếch môi, thản nhiên nói: "Người phụ nữ của tôi, có thể là kẻ yếu đuối sao?"
Khuôn mặt của người phụ nữ trí thức rất khó coi, cô ta cố gắng mở miệng: "Vậy thì sao, tôi muốn xem cô ta mạnh đến mức nào."
Ngay khi cây búa đập vỡ đầu người đàn ông cao lớn, người đàn ông gầy gò liền ra tay.
Hắn lợi dụng lúc cây búa bay ra và tôi không có vũ khí trong tay, lập tức nhảy lên, một luồng ánh sáng tối xuất hiện trong tay hắn, luồng ánh sáng đó chia thành vô số tia sáng giữa không trung, sau đó phong tỏa mọi đường lui của tôi, đâm vào mọi điểm yếu hại trên cơ thể tôi.
Tôi cau mày, đó là năng lượng tối, nếu là người khác bị những năng lượng tối này đánh trúng thì cơ thể sẽ nhanh chóng bị ăn mòn, lở loét, thậm chí phân hủy.
Người đàn ông này là một dị năng giả hệ bóng tối, hơn nữa đã đạt đến cấp A.
Chỉ tiếc, hôm nay hắn gặp phải tôi.
Tôi tập trung toàn bộ linh lực vào trán, thiên nhãn nóng lên, phát ra ánh sáng đỏ.
Tất cả những năng lượng tối đó đều bị thiên nhãn hút vào, người đàn ông gầy gò kinh hãi nhìn tôi cùng thiên nhãn trên trán tôi, toàn thân run rẩy: "Cô, cô... là quái vật."
Tôi mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn: "Đúng vậy, tôi đúng là một quái vật."
Một tia sáng đỏ bắn ra từ thiên nhãn, đánh vào người hắn, hắn lộ ra vẻ mặt cực kỳ đau đớn và sợ hãi, từ từ bay lên dưới ánh sáng đỏ, sau đó nổ tung, biến thành vô số hạt cát rơi xuống đất.
Tôi chậm rãi quay đầu lại nhìn vào camera được lắp trong bóng đèn, để lại cho họ một nụ cười lạnh lẽo u ám, sau đó bóng đèn phát nổ.
Trong căn cứ của bang Vĩnh Thắng, hình chiếu trên tường đã hoàn toàn biến thành trắng xoá.
Người phụ nữ trí thức kinh hãi nhìn Chu Nguyên Hạo, lùi lại hai bước: "Anh, các người rốt cuộc là ai?"
Chu Nguyên Hạo không trả lời, chỉ sải từng bước về phía cô ta.
Một lúc sau, anh bước vào thang máy với một cánh tay. Và trên tầng bốn dưới lòng đất, la liệt xác chết đang nằm.
Cuối cùng đến tầng năm dưới lòng đất, thang máy ding một tiếng, cửa vừa mở ra, một quả cầu năng lượng tối mạnh mẽ bay tới, Chu Nguyên Hạo khẽ cau mày, giơ tay đỡ lấy.
Kẻ địch đối diện không thể tin vào mắt mình, anh vậy mà... vậy lại đỡ được!
Quả cầu năng lượng tối này là sát chiêu lớn nhất của hắn, kể từ khi hắn thăng cấp S, quả cầu năng lượng tối mà hắn ngưng tụ đủ sức phá hủy một thị trấn nhỏ.
Nhưng mà... anh cứ thế dùng tay đỡ được! Edit: FB Frenalis
Đây là quái vật khủng khiếp nào từ đâu chui ra vậy.
Chu Nguyên Hạo dùng sức, quả cầu năng lượng tối co lại thành một khối lớn bằng nắm đấm, sau đó bị anh bóp nát.
Anh lạnh lùng nhìn Trần Vĩnh Thắng.
Trần Vĩnh Thắng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt vuông vức tiêu chuẩn chữ điền. Lông mày rậm, mắt to, nhưng giữa lông mày ẩn chứa sự hiểm độc trong đó. Hắn im lặng vài giây, sau đó quỳ xuống.
"Tôi, Trần Vĩnh Thắng nguyện dâng toàn bộ bang Vĩnh Thắng cho tiên sinh, từ nay về sau, đi theo bên cạnh tiên sinh. Chỉ nghe theo mệnh lệnh của tiên sinh."
Trần Vĩnh Thắng là người biết thời thế, Chu Nguyên Hạo một mình đơn thương độc mã, một mình khiêu chiến tất cả cao thủ dưới trướng hắn, ngay cả quần áo cũng không dính máu, đây là một quái vật mạnh đến mức nào, đã như vậy, nếu hắn muốn sống sót thì phải đầu nhập vào dưới trướng anh, nói không chừng thấy hắn còn hữu dụng thì sẽ trọng dụng hắn.
"Ngươi muốn làm thuộc hạ của ta?" Chu Nguyên Hạo thản nhiên hỏi.
Trần Vĩnh Thắng vội vàng gật đầu: "Vâng, thưa tiên sinh, thực lực của ngài đã chinh phục hoàn toàn tôi, có thể trở thành thuộc hạ của ngài là vinh hạnh lớn lao của tôi."
"Rất tốt." Chu Nguyên Hạo gật đầu, "Ta chấp nhận tấm lòng của ngươi, nguyện ý nhận ngươi làm thuộc hạ của ta."
Trần Vĩnh Thắng mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện mình bay lên, cúi đầu nhìn xuống thì thấy thân hình cùng cái cổ đang không ngừng phun máu của mình.
Hắn, hắn bị chặt đầu?
Bốp.
Cái đầu rơi xuống chân Chu Nguyên Hạo, anh giơ chân lên giẫm nát, lạnh lùng nói: "Đáng tiếc, ta là Quỷ Đế, thuộc hạ của ta đều là quỷ. Người của thế giới này, sau khi chết linh hồn sẽ hoàn toàn biến mất, sẽ không biến thành quỷ, ngươi cũng không thể làm thuộc hạ của ta."
Nói xong, anh bỏ đi, những người sống sót trong căn cứ ngầm nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, nhìn anh ra khỏi căn cứ, dần dần đi xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, không ngừng thở hổn hển.
Sống lưng bọn họ ướt đẫm mồ hôi lạnh, như thể vừa mới được vớt lên từ dưới sông.
Quá đáng sợ, người thanh niên trẻ này quá đáng sợ, rốt cuộc bọn họ đã chọc giận một sát thần như thế nào.
Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn không có cảm giác chân thật, thật sự không dám tin, tổ chức dị năng giả từng một thời huy hoàng như bang Vĩnh Thắng, vậy mà chỉ trong một đêm đã bị nhổ tận gốc.
Bọn họ càng không tin, vị sát thần đã giết rất nhiều người này, đến phút cuối lại tha cho bọn họ.
Sự phấn khích khi sống sót và sự sỉ nhục khi bị coi như sâu kiến khiến họ vừa vui vừa buồn. Vội vàng thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi căn cứ ngầm, còn người dân khu Tây Vĩnh vẫn chưa biết tổ chức khiến họ nghe mà biến sắc kia, đã biến mất không một dấu vết.
Chu Nguyên Hạo trở về khách sạn, gọi Chu Lộ đến, bảo ông ấy tiếp quản thế lực của bang Vĩnh Thắng, những thứ bất hợp pháp đều xử lý hết, chỉ kinh doanh những thứ hợp pháp, Chu Lộ vâng dạ đồng ý, cung kính và khiêm nhường.
Sau khi Chu Lộ đi, chúng tôi đến bảo tàng. Giám đốc năm đó đã qua đời, chúng tôi đi dạo một vòng trong bảo tàng, nhưng không thấy chiếc đĩa đồng đó đâu.
Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc xin gặp vị giám đốc mới. Vị giám đốc mới là một phụ nữ ăn mặc trí thức, trông rất thông minh và năng động. Bà ấy tiếp đón chúng tôi rất lịch sự, khi nghe chúng tôi nói về chiếc đĩa đồng đó, bà ấy có vẻ rất ngạc nhiên.
"Tôi đã làm việc ở đây mười ba năm rồi, chưa bao giờ nghe nói về một chiếc đĩa đồng như vậy", bà giám đốc nói.
Tôi vội vàng nói: "Bốn mươi năm trước, bố mẹ tôi đã từng đến nhà hàng trong bảo tàng và nhìn thấy nó. Họ cảm thấy rất có duyên với nó. Lần này chúng tôi trở lại, bố mẹ tôi đã dặn chúng tôi đến xem lại nó."
"Bốn mươi năm trước?" Bà giám đốc nói. "Vậy thì để tôi hỏi những người đã nghỉ hưu."
Bà ấy ngay lập tức gọi điện thoại, hỏi một số nhân viên đã nghỉ hưu, sau đó trả lời với chững tôi: "Chiếc đĩa đồng mà cô nói, chỉ có chú Long lớn tuổi nhất có chút ấn tượng. Chú ấy nói rằng hơn ba mươi năm trước, chiếc đĩa đồng đó đã bị đánh cắp và vẫn chưa được tìm thấy."
"Cái gì? Bị đánh cắp?" Tôi kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Nó chỉ là một chiếc đĩa đồng, nhưng lại không suôn sẻ như vậy.
Sau khi trở về, Chu Nguyên Hạo đã bảo Chu Lộ đi điều tra, không lâu sau, Chu Lộ gọi điện đến, nói rằng đã tìm ra. Hơn hai mươi năm trước, chiếc đĩa đồng đó đã từng xuất hiện tại phiên đấu giá ngầm ở thành phố Hoàng Lan, được đại gia hàng đầu thành phố Hoàng Lan là Sở Thiên Nam mua lại với giá cao, đã cất giữ hơn hai mươi năm mà không chuyển nhượng.
Địa vị và thân phận của Chu Lộ ở thành phố Hoàng Lan đều rất cao, ông ấy đã đứng ra liên hệ với Sở Thiên Nam, nói với ông ta rằng chúng tôi hy vọng được xem qua chiếc đĩa đồng.
Lúc đầu ông ta kiên quyết không đồng ý, ngay cả mặt mũi của Chu Lộ cũng không cho, Chu Nguyên Hạo nói, để Chu Lộ nói với ông ta rằng chúng tôi biết chữ trên đĩa đồng, để tôi dịch câu đầu tiên trên đĩa đồng gửi đến tay ông ta.
Sở Thiên Nam lập tức đồng ý.
Chúng tôi đến biệt thự của ông ta ở ngoại ô thành phố, dưới sự dẫn dắt của thư ký, bước vào thư phòng.
Sở Thiên Nam là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, trông rất cường tráng, tóc mai đã điểm vài sợi bạc, nhưng ánh mắt sắc bén, trông rất thông minh.
Trên bàn làm việc trước mặt ông ta có chiếc đĩa đồng đó.
"Thưa tiên sinh, Chu tiên sinh và cô Khương đã đến." Thư ký khẽ cúi đầu, cung kính nói.
Sở Thiên Nam ngẩng đầu lên lạnh lùng liếc nhìn chúng tôi, tôi thầm kinh ngạc, người đàn ông này lại khiến tôi có cảm giác huyết mạch tương liên.