Nhưng mà, anh ta là một kẻ điên, anh ta muốn hủy diệt cả thế giới, biến nhân gian thành Địa Ngục để ma quỷ hoành hành.
Tôi không thể vì tư lợi cá nhân mà tha cho anh ta.
Lúc này, trong lòng tôi vô cùng mâu thuẫn.
"Lâm? Sao không uống? Lạnh rồi sao? Để ta đi hâm nóng lại nhé." Hồng Đế đưa tay định bưng bát canh đi, tôi lại bưng bát canh lên, ngửa đầu uống một ngụm.
Ngon quá!
Tôi chưa bao giờ uống canh ngon như vậy! Quả thật là ngọc dịch quỳnh tương!
Tôi không nhịn được, húp sùm sụp hết cả bát canh.
Uống xong canh, Hồng Đế dịu dàng nhìn tôi: "Lâm, thật không ngờ, cuối cùng người trở về trước lại là em."
Anh ta khẽ thở dài: "Trước khi rời khỏi thế giới này, ta đã từng bói một quẻ tương lai cho chính mình. Quẻ tượng nói rằng, hàng vạn năm sau, sẽ có một tộc nhân trở về thánh địa tìm Hồng Viêm Mộc, mục đích chính là để giết ta."
Tôi hít một hơi thật sâu, đứng bật dậy, nhưng cảm thấy một trận choáng váng, cơ thể lảo đảo lại ngồi xuống.
Tôi bị lừa rồi!
Làm sao tôi có thể tin rằng Hồng Đế để lại một tia ý thức, chỉ là để đợi tôi trở về, chăm sóc tôi?
Anh ta để lại tia ý thức này, là để giết tôi.
Sắc mặt Hồng Đế hoàn toàn lạnh xuống, không còn dịu dàng như lúc nãy, anh ta lấy từ trong tay áo ra một cành Hồng Viêm Mộc. Cành cây đó đã được vót nhọn, anh ta lại lấy dao găm ra, khắc một chữ "Lâm" lên cành cây.
Chữ đó, rất giống với chữ viết trên đĩa đồng, là chữ của tộc Quỷ Đỏ.
"Lâm, trong cuộc đời dài đằng đẵng của ta, em từng là bạn đồng hành duy nhất của ta, ta đã từng nghĩ em sẽ trở thành bạn đời của ta, không ngờ, người muốn giết ta lại là em."
Anh ta cầm Hồng Viêm Mộc chậm rãi đi đến trước mặt tôi, cúi đầu lạnh lùng nhìn tôi: "Nếu đã như vậy, ta chỉ có thể giết em trước."
Dứt lời, anh ta giơ Hồng Viêm Mộc lên đâm về phía ngực tôi.
Đột nhiên, một đôi cánh khổng lồ từ trên trời giáng xuống chém đứt mái nhà, đầu cánh sắc bén như dao đâm mạnh xuống, xuyên qua ngực Hồng Đế.
Động tác của Hồng Đế khựng lại, từ từ quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người cao lớn lơ lửng giữa không trung, trong mắt lộ ra vẻ kiêng dè.
Tiếp theo, cơ thể anh ta bắt đầu hóa thành những mảnh vụn màu đỏ, tan biến vào khoảng không vô tận.
"Nguyên Hạo." Tôi yếu ớt khẽ gọi.
Chu Nguyên Hạo thu cánh lại, đáp xuống trước mặt tôi, ôm ngang tôi lên, thở dài: "Ai bảo em mềm lòng?"
Tôi đuối lý, chỉ có thể im lặng.
Chu Nguyên Hạo ôm tôi bay lên không trung, tôi cúi đầu nhìn căn nhà nhỏ đó, trong lòng cảm thấy xúc động, như thể rất lâu rất lâu về trước, tôi cũng đã từng sống trong một căn nhà như vậy.
Là thời viễn cổ, sống cùng Hồng Đế sao?
"Em đang nghĩ gì vậy?" Chu Nguyên Hạo ghé sát tai tôi, ánh mắt hiện lên tia nguy hiểm, "Sao, vẫn còn đang nghĩ đến Hồng Đế?"
Khóe miệng tôi giật giật, nói: "Làm gì có chuyện đó, anh, anh nghĩ nhiều rồi."
"Nếu đã như vậy, em chột dạ cái gì?" Anh bất mãn hỏi.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng: "Em có lúc nào chột dạ đâu?"
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, mang tôi rời khỏi thánh địa, ngay khi chúng tôi ra ngoài. Lỗ hổng trên ngực Tiểu Hi đột nhiên khép lại, cô bé cũng ngủ thiếp đi.
Hồng Viêm Mộc đã có trong tay, nhưng nếu không biết tên thật của Hồng Đế, tất cả đều là vô ích, vẫn không thể giết chết hắn.
Tôi và Chu Nguyên Hạo bố trí trận pháp, mang theo Tiểu Hi trở về thế giới của chúng tôi, mặc dù ở thế giới đó đã qua mấy ngày. Ở đây lại chỉ qua một hai tiếng đồng hồ.
Chu Nguyên Hạo bị thương nhẹ khi xuyên qua không gian, tạm thời dưỡng thương ở nhà, còn tôi lại lo lắng về Hồng Viêm Mộc.
Hồng Đế giấu tên thật của mình rất kỹ, nghĩ đến người có thể biết tên thật của hắn, chỉ có tôi, mà tôi lại hoàn toàn không nhớ chuyện trước kia, phải làm sao đây?
Tôi trầm tư mấy ngày, mấy ngày nay xem tin tức trên tivi, khắp cả nước đều đang xảy ra thiên tai, có nơi bị lũ bùn, có nơi động đất, còn có nơi vốn cây trồng phát triển tốt, lại rất kỳ lạ, chỉ sau một đêm đột nhiên chết hết, trên sông Trường Giang bắt đầu nổi lên từng mảng cá chết, rất nhiều phụ nữ mang thai bảy tám tháng thì thai nhi chết trong bụng mẹ.
Thậm chí, khắp cả nước bắt đầu xuất hiện một số động thực vật kỳ lạ, những động thực vật này đều có tính công kích, mới chỉ vài tuần trôi qua mà đã có hơn một nghìn người bị chúng giết chết.
Các chuyên gia được mời trên tivi vẫn đang thao thao bất tuyệt, nói rằng sự xuất hiện của các loài mới là điều tốt, người dân đừng lo lắng.
Edit: FB Frenalis
Trong khoảng thời gian này, khắp cả nước đã tăng cường thêm không ít cảnh sát và quân đội, để ngăn chặn những loài mới xuất hiện từ rừng núi đi ra, tiến vào thành phố tàn sát giết người.
Tôi xem mà kinh hãi, sao lại như vậy?
"Bốn cột trụ không gian tuy đã bị phá hủy một cái, nhưng vẫn còn ba cái, ba cái này chống đỡ bảy năm rưỡi hòa bình không thành vấn đề, tại sao lại xuất hiện nhiều thiên tai như vậy?"
Những thiên tai này rõ ràng là dấu hiệu của sự mất cân bằng giữa hai giới, Địa Ngục bắt đầu xâm chiếm nhân gian.
Tôi lập tức gọi điện thoại cho Tôn Chấn, ba cột trụ không gian hiện tại do quân đội trấn giữ. Tôi hỏi anh ta có chuyện gì không, anh ta tự mình đi xem, trả lời tôi rằng các cột trụ không gian đều không có vấn đề.
Thật kỳ lạ!
Tôi trầm ngâm hồi lâu, đến nước này, chỉ còn một cách duy nhất.
Hôm đó sau khi triền miên với Chu Nguyên Hạo xong, tôi ôm eo anh nhẹ nhàng nói: "Nguyên Hạo, em định đi Địa Ngục một lần nữa."
Chu Nguyên Hạo cau mày: "Em muốn đi tìm Hồng Đế?"
"Không phải." Tôi ấn ngực anh, nghiêm mặt nói, "Em muốn đi gặp Thiên Đạo."
Cơ thể Chu Nguyên Hạo cứng đờ, dường như không thể tin được.
Trong lòng bọn họ, Thiên Đạo là thứ không thể nhìn thấy sờ thấy, con người muốn giao tiếp với Thiên Đạo, chỉ có thể dùng phương pháp bói toán.
Bây giờ nghe nói, tôi muốn đi "gặp" Thiên Đạo, anh đương nhiên ngạc nhiên.
Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của tôi, hỏi: "Nguy hiểm không?"
"Rất an toàn."
Anh khẽ thở dài, đáp: "Được."
Tôi ngẩng đầu lên, dịu dàng hôn lên môi anh, ghé sát vào tai anh thì thầm: "Đợi em trở về."
Nói rồi, tôi đứng dậy mặc quần áo, bố trí trận pháp và tiến vào Địa Ngục.
*****
Tầng thứ chín Địa Ngục.
Tướng quân phủ vẫn yên tĩnh như thường ngày, nhưng trong doanh trại Trấn Ngục Quân lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Tôi bước vào doanh trướng trung quân, Tư Đồ Tường sải bước đến chào tôi, tôi phất tay: "Không cần đa lễ, gần đây tình hình trong Địa Ngục thế nào?"
"Tình hình rất không tốt." Sắc mặt Tư Đồ Tường nghiêm trọng nói, "Hồng Đế tỉnh lại làm chấn động hai giới, một số quỷ vật cường đại cổ xưa đã ngủ đông từ lâu trong Địa Ngục bắt đầu ngo ngoe hành động. Hơn nữa khe nứt không gian giữa hai giới cũng ngày càng nhiều, mặc dù chúng tôi tuần tra khắp nơi, nhưng cũng có không ít quỷ vật trốn vào nhân gian."
Anh ta dừng một chút, lại nói: "Tướng quân, thuộc hạ rất lo lắng, e rằng không lâu nữa Địa Ngục sẽ xâm chiếm nhân gian, hậu quả không thể tưởng tượng được."
Sắc mặt tôi u ám, im lặng một lát rồi nói: "Tư Đồ, anh truyền lệnh xuống tăng thêm nhân lực, tuần tra chặt chẽ trong mười tám tầng Địa Ngục, có thể ngăn chặn được bao nhiêu thì ngăn chặn, không thể để quỷ vật cấp cao trốn lên nhân gian."
Tư Đồ Tường chắp tay: "Vâng, tướng quân. Nhưng... đây dù sao cũng không phải là biện pháp lâu dài."
"Cái này tôi tự có chừng mực." Tôi phất tay, "Lui xuống đi."
Sau khi Tư Đồ Tường lui ra, tôi không khỏi ấn thái dương đang đau nhức. Thiên Đạo, sao ngài lại dung túng cho chuyện như vậy xảy ra chứ?
Tôi lại dặn dò Trấn Ngục Quân một số việc, liền vào tướng quân phủ của mình, trên đỉnh tướng quân phủ có một căn gác mái, trên cánh cửa đá đen khắc nhật nguyệt tinh tú, sông núi đồng hoang.
Tôi nhẹ nhàng đẩy một cái, cánh cửa đá đen lặng lẽ mở ra.
Không gian bên trong rất lớn, bốn góc là bốn cây cột đá khổng lồ được chạm khắc những phù văn tinh xảo, ở giữa là đài thiền định hình tròn. Trên đỉnh đầu là một khoảng không đen kịt, trong khoảng không có vô số ngôi sao hội tụ thành một dòng sông bạc, lấp lánh trên nền trời đêm đen.
Đây, là phòng tu luyện của tôi. Kiếp trước, tôi thường xuyên tu luyện bế quan ở đây, có khi, một lần bế quan là mười năm, hai mươi năm.
Đây, cũng là nơi tôi và Thiên Đạo giao tiếp.
Tôi chậm rãi bước lên đài thiền định, khoanh chân ngồi xuống, tiến vào trạng thái thiền định. Dòng sông sao trên nền trời đêm đen cũng bắt đầu chậm rãi xoay chuyển.
Trước đó là một vùng nước đọng, mà giờ đây lại trở nên sống động, tràn đầy sức sống.
Ngay lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai: "Lâm, vì sao con lại đến đây."
Tôi thầm nói trong lòng: "Thiên Đạo, con đã khởi động ba cột trụ không gian, nhân gian còn bảy năm nữa, tại sao Địa Ngục lại đột nhiên xâm chiếm nhân gian?"
Thiên Đạo im lặng không lên tiếng, trong lòng tôi lo lắng, không nhịn được thúc giục: "Thiên Đạo? Tại sao lại như vậy, xin ngài chỉ rõ."
Rất lâu, lâu đến mức tôi cho rằng ngài đã rời đi, giọng nói đó lại vang lên bên tai tôi: "Ta... khí số đã tận."
Tôi đột nhiên run rẩy, suýt nữa ngã xuống.
Cái gì?
Thiên Đạo khí số đã tận?
Tôi quả thực không dám tin vào tai mình, mỗi thế giới đều có quy tắc riêng của nó, trải qua hàng trăm tỷ năm, loại quy tắc này cũng sẽ có ý chí của riêng mình, đó chính là Thiên Đạo.
Thiên Đạo rất công bằng, tiêu chuẩn hành sự của ngài là "quy tắc". Ý nghĩa tồn tại của ngài cũng là duy trì "quy tắc".
Thiên Đạo, là cơ sở tồn tại của thế giới này, thế giới không thể không có quy tắc.
Một khi Thiên Đạo thất thường, quy tắc biến mất, như vậy, thế giới này sẽ bị hủy diệt, hoặc xuất hiện quy tắc mới.
Nhưng nếu là trường hợp thứ hai, trong quá trình từ Thiên Đạo cũ biến mất đến Thiên Đạo mới hình thành, đối với cư dân của thế giới này mà nói, là vô cùng đau khổ, rất nhiều loài sẽ diệt vong, lại có rất nhiều loài sẽ xuất hiện.
Giống như năm đó ở thế giới song song kia, linh khí biến mất, chính là do quy tắc cũ diệt vong gây ra, những quỷ đỏ chúng tôi dựa vào linh khí mà sống, hoặc là diệt vong, hoặc là rời khỏi thế giới đó, đi tìm vùng đất mới.
Mà bây giờ, thế giới chúng ta đang sống. Cũng phải trải qua những năm tháng tăm tối như vậy sao?