Mục lục
Cô Gái Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Frenalis

Anh cúi đầu xuống nhìn về phía tôi, nheo mắt lại, trong mắt ánh lên sự phẫn nộ cùng thù hận ngút trời. "Nếu có một ngày ta thoát khỏi nơi đây, ta nhất định sẽ tự tay đâm ngươi, cũng để ngươi nếm trải cảm giác bị dung nham thiêu đốt."

****

"Lâm Lâm." Chu Nguyên Hạo kéo tôi ra khỏi huyễn cảnh kỳ lạ đó. Tôi bừng tỉnh ngẩng lên nhìn anh, trong những hình ảnh đó, anh còn nói muốn giết tôi?

"Lâm Lâm." Chu Nguyên Hạo không hề hay biết chuyện gì, nắm lấy tay tôi, ôn nhu nói. "Nếu anh có thể phục sinh, chúng ta sẽ kết hôn, được không?"

Tôi nhìn vào mắt anh, nhưng đôi mắt đầy thù hận trong huyễn cảnh lại đột ngột hiện ra trước mặt. Tôi theo bản năng tránh tay anh, ánh mắt thoáng chút hoảng hốt.

"Lâm Lâm?" Chu Nguyên Hạo hỏi, vẻ mặt khó hiểu. "Em sao vậy?"

Tôi che giấu sự bối rối trong mắt. "Không, không có gì. Chuyện tương lai thì để tương lai tính, cầu hôn sao lại tùy tiện như vậy?"

Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng thở ra, cười nói. "Cũng đúng, em yên tâm, đợi anh phục sinh sẽ cho em một bất ngờ."

Tôi nhìn ánh mắt anh, không giống như đang giả vờ, thầm nói với lòng mình: "Khương Lâm à Khương Lâm, Nguyên Hạo tốt với ngươi như vậy, ngươi không thể vô duyên vô cớ nghi ngờ anh ấy được."

******

Sau hai tiếng rưỡi bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô. Trịnh thúc đã đợi sẵn ở đó, mỉm cười: "Đại thiếu gia, chào mừng cậu trở về. Cô Khương, chào mừng cô đến thủ đô."

Một chiếc Ferrari GTC4Lusso màu bạc đậu ở bãi đỗ xe. Trịnh thúc nói: "Đây là chiếc xe cậu thích nhất, trong thời gian cậu vắng nhà, tôi đều đặn bảo dưỡng nó."

Chu Nguyên Hạo vuốt ve thân xe như đang chạm vào mặt người yêu, cười nói: "Tốt lắm, Trịnh thúc có lòng."

Trịnh thúc cúi đầu. "Đây là việc tôi nên làm."

Tôi ngồi vào ghế phụ, ghế da thật êm ái vô cùng. Tôi chợt nghĩ, trước đây anh toàn đi xe sang thế này, hiện tại đi cùng tôi trên chiếc xe van cũ kỹ, thật là làm khó anh rồi.

Chu gia nằm trong khu nhị hoàn của thủ đô, là một tòa biệt thự mang phong cách phương Tây, có lẽ được xây dựng từ thời dân quốc, trông giống như ngôi nhà trong bộ phim kinh dị "The House That Never Dies" mà tôi từng xem, nhưng lớn hơn một chút.

Trịnh thúc bước tới bấm chuông cửa, bên trong vang lên giọng một người phụ nữ: "Ai đó?"

"Chị Lý, mở cửa nhanh lên, đại thiếu gia trở về rồi." Trịnh thúc nói.

Bên trong im lặng một lúc, cánh cửa sắt mở ra một khe hẹp, để lộ khuôn mặt của một phụ nữ trung niên. Bà ta khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc quần áo trắng, làn da trắng nõn, được chăm sóc khá tốt.

Bà ta nhìn Chu Nguyên Hạo, trên mặt thoáng hiện vẻ sợ hãi, nhưng đã nhanh chóng che giấu đi, mở cửa ra. "Đại... đại thiếu gia, cậu về rồi à, mời vào."

Chúng tôi bước vào cửa, trong sân có một người làm vườn đang tỉa cây. Ông ta lén nhìn chúng tôi, rồi sợ hãi quay đi.

Tôi nhíu mày, liếc nhìn Chu Nguyên Hạo, nhưng anh vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

"Đại thiếu gia, lão gia tử nói, cậu về thì đến phòng làm việc gặp ông ấy." Bà Lý đi theo chúng tôi, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định.

"Tôi biết rồi." Chu Nguyên Hạo nhàn nhạt nói.

"Vậy, vậy tôi xin phép." Bà Lý nói xong vội vã chạy đi như bị chó đuổi.

Chu Nguyên Hạo thấp giọng nói với tôi: "Trước đây người làm trong nhà đều tránh anh, bây giờ anh thành quỷ rồi, họ càng tránh xa hơn."

Lòng tôi dâng lên nỗi xót xa, không thể tưởng tượng nổi trước đây anh đã sống những ngày tháng như thế nào ở trong căn nhà này. Tôi nắm tay anh, đan mười ngón tay vào nhau, định nói vài lời an ủi, nhưng anh chỉ thờ ơ nói: "Không sao, anh cũng lười phải xã giao với họ, không làm phiền anh thì càng tốt."

Ngôi biệt thự này có ba tầng, ở giữa là phòng khách. Lên tầng hai, tầng ba, hành lang tạo thành một vòng vuông bao quanh phòng khách. Đứng ở hành lang trên tầng, có thể nhìn rõ toàn bộ phòng khách bên dưới.

Phòng của ông nội Chu nằm ở hành lang phía Bắc. Chu Nguyên Hạo bước tới gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói trầm thấp của người già: "Vào đi."

Chu Nguyên Hạo đẩy cửa, thấy ông nội Chu đang ngồi trước bàn, trên bàn là một bàn cờ vây đang đánh dở.

"Ông nội." Chu Nguyên Hạo bước tới gọi.

"Nguyên Hạo về rồi đấy à." Ông nội Chu nói. "Nhanh, lại đây xem, lần này ông nên đi bước nào để phá thế cờ này?"

Chu Nguyên Hạo bước qua, ngồi đối diện ông, cúi xuống xem xét một hồi, rồi cầm một quân cờ đặt vào một vị trí. Tôi tiến lại gần xem nhưng không hiểu gì.

Thế mà ông nội Chu lại vỗ tay khen: "Hay, hay lắm, nước cờ này nhìn như tự sát, nhưng thật ra là lấy độc trị độc. Ông biết ngay là con sẽ đi nước này."

Chu Nguyên Hạo cười. "Ông nội, lâu rồi không gặp, nhìn ông vẫn khỏe mạnh."


"Xương già này còn dùng được." Ông nội Chu cười nói, rồi nhìn chúng tôi. "Xem ra hai đứa cũng rất tốt, rất hòa hợp."

Mặt tôi đỏ bừng, gọi: "Ông nội!"

Ông nội Chu cười lớn. "Được rồi, được rồi, không trêu hai đứa nữa. Tết này đáng lẽ nên để hai đứa tự do tận hưởng thế giới riêng, nhưng ông già rồi, tuổi càng cao càng thích cả nhà sum vầy, quây quần bên nhau ăn Tết."

Nói đến đây, ông nội Chu nhìn về phía Chu Nguyên Hạo, thở dài: "Ông biết ba con bất công, làm việc không phải lẽ, nhưng dù sao vẫn là ba con."

Chu Nguyên Hạo bình thản nói: "Ông nội, lời này ông nên nói với ông ta, chứ không phải con."

Ông nội Chu nghẹn lời, lại thở dài: "Ông có ba đứa con trai, hai con gái, thương nhất là ba con, chỉ tiếc, nó quá cứng nhắc, nhận định điều gì là đúng sai sẽ không thay đổi. Haiz..."

"Ông nội." Chu Nguyên Hạo thấy ông buồn, không khỏi gọi một tiếng. Ông nội Chu xua tay: "Ông biết con ủy khuất. Yên tâm, Tết này nếu ba con còn làm vậy, ông sẽ không tha cho nó."

"Cảm ơn ông nội." Chu Nguyên Hạo cúi đầu nói.

"Được rồi," Ông nội Chu chuyển đề tài, "Đây là lần đầu tiên con bé đến Chu gia, con dẫn nó đi xem xung quanh đi."

"Vâng." Chu Nguyên Hạo nắm tay tôi ra ngoài, dẫn tôi đi một vòng trong nhà, cuối cùng lên một căn phòng ở tầng ba. Căn phòng tràn ngập hương nắng dịu nhẹ, dễ chịu vô cùng.

Căn phòng được bài trí theo phong cách dân quốc, pha trộn giữa Trung Hoa và phương Tây. Trên tường đối diện treo một bức tranh, vẽ một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy liền áo màu trắng, tay cầm quạt tròn cổ điển.

Người phụ nữ trong bức tranh thật sự rất đẹp, vô cùng đẹp. Chỉ cần nhìn vào bức tranh, người ta sẽ bị đôi mắt đen xinh đẹp của bà ấy cuốn hút sâu đậm.

Chu Nguyên Hạo bước tới, lấy ra ba nén hương đốt lên, vái ba cái rồi cắm vào lư đồng.

"Đây là... mẹ của anh?" Tôi nhẹ giọng hỏi.

Chu Nguyên Hạo khẽ gật đầu, tôi cũng cầm ba nén hương vái một cái, nói: "Nguyên Hạo, mẹ anh đẹp như vậy, mắt ba anh có bị mù không?"

Chu Nguyên Hạo im lặng không nói.

Tôi nói tiếp, giọng lớn hơn một chút: "Nếu em là đàn ông, cưới được người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chắc chắn mỗi ngày nâng niu trong lòng bàn tay, không nỡ để bà ấy chịu một chút ấm ức nào, sao có thể ra ngoài tìm tiểu tam tiểu tứ chứ."

Vừa dứt lời, cửa liền mở ra, Chu Vân Mộc đứng bên ngoài sắc mặt rất khó coi, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm tôi.

Tôi liếc mắt nhìn ông ta, lộ ra một nụ cười giễu: "Ông Chu, xin lỗi, tôi không biết ông đã về. Ông biết đó, tôi không khéo ăn khéo nói, cũng không biết nói dối."

Sắc mặt Chu Vân Mộc càng thêm khó coi vô cùng.

Ông ta hít một hơi thật sâu, nhìn Chu Nguyên Hạo nói: "Đây là phụ nữ mà ngươi chọn sao? Thật là vô giáo dục!"

"Ông Chu nói vậy không đúng rồi." Tôi không hề tức giận chút nào, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, đáp trả: "Tôi không cho Nguyên Hạo đội nón xanh, cũng chẳng bắt cá hai tay, sao nói là vô giáo dục được chứ?"

Lời nói của tôi như một cái tát vào mặt ông ta. Hừ, chính ông ta đã hại chết người đàn ông của tôi, khiến anh chỉ có thể tồn tại dưới dạng hồn ma, vậy mà còn đòi tôi phải niềm nở và nói những lời dễ nghe với ông ta sao?

Mơ mộng hão huyền!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK