Sau đó chúng tôi trở về thủ đô.
Mấy ngày chúng tôi không có mặt, cuộc chiến thương trường ở thủ đô rất sôi động, Lâm Duẫn dùng thủ đoạn cứng rắn của mình, mạnh mẽ mở ra một con đường máu cho tập đoàn Chu Thị, những con sói hoang muốn thừa cơ vơ vét, chia sẻ một miếng thịt, không những không thành công, ngược lại còn tổn thất nặng nề.
Lâm Duẫn cũng từ một người vô danh, bỗng nhiên trở nên nổi tiếng khắp thủ đô, tôi vừa về đến nhà, anh ta đã vội vàng đến gặp tôi.
Anh ta đắc ý nhìn tôi, đôi mắt sáng như sao, không biết vì sao, tôi lại có cảm giác như một con chó lớn vừa cắn đuổi bọn cướp nhòm ngó chủ nhân, sau đó vẫy đuôi xin thưởng.
Tôi day trán, người này và thương nhân máu lạnh mà người ta đồn đại không phải là cùng một người chứ?
"Làm tốt lắm." Thấy anh ta tràn đầy mong đợi, tôi cố gắng nở nụ cười khen ngợi.
Lâm Duẫn rất vui mừng: "Vậy... cô Khương, có phải có thể..."
Tôi gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Lâm Duẫn càng thêm vui mừng, kích động lấy ra một cái bát vàng từ trong ngực ra: "Tôi đã bắt được một Lệ Quỷ, phong ấn trong này, nếu được, có thể bây giờ liền..."
"Không được." Tôi lên tiếng ngăn lại.
Lâm Duẫn ngây ra, trong mắt thoáng qua một tia thất vọng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: "Vậy... không biết cô Khương khi nào rảnh?"
Tôi lấy ra chiếc Hấp Hồn Linh, nói với anh ta: "Anh làm tốt như vậy, linh lực của một Lệ Quỷ làm sao đủ, muốn truyền thụ linh lực, thì truyền của Nhiếp Thanh Quỷ đi."
Lâm Duẫn một lần nữa sững sốt. Sau đó vui mừng khôn xiết, rối rít cảm ơn: "Cảm ơn cô Khương."
Tôi lắc lắc cái chuông, thả ra một Nhiếp Thanh Quỷ từ bên trong. Trong Hấp Hồn Linh này, tôi đã thu vào không ít quỷ vật, biết sau này sẽ có ích, nên không hóa chúng thành nước mủ.
Nhiếp Thanh Quỷ vừa rời khỏi chuông, liền lộ rõ vẻ hung dữ lao về phía Lâm Duẫn.
Hắn cũng thông minh, biết chọn quả hồng mềm mà bóp.
Tôi giơ tay lên dùng lực kéo hút hắn lại, nắm lấy cánh tay hắn, bắt đầu dùng Hấp Tinh Đại Pháp hút lấy linh khí trong cơ thể hắn.
"Lại đây." Tôi đưa tay về phía Lâm Duẫn, Lâm Duẫn có chút ngại ngùng, chần chừ chưa đưa tay ra. Tôi xạm mặt lại, thầm nghĩ: anh bao nhiêu tuổi rồi, còn ngại ngùng cái gì.
Sau đó, anh ta như lấy hết can đảm bước tới, tôi nắm lấy tay anh ta, anh ta lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh cường đại tràn vào cơ thể mình.
Luồng sức mạnh đó nhanh chóng lưu động trong kinh mạch, không ngừng rửa sạch kinh mạch của anh ta, sau vài vòng, kinh mạch của anh ta đã lớn hơn gấp đôi.
"Cạch."
Anh ta như nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn, linh khí trong đan điền điên cuồng tuôn trào.
Đột phá rồi, anh ta bị kẹt ở tam phẩm lâu như vậy, cuối cùng cũng đột phá lên tứ phẩm.
Lâm Duẫn hưng phấn không thôi, tôi nhận thấy linh khí truyền cho anh ta đã đạt đến mức tối đa mà anh ta có thể chịu đựng, liền thu tay lại, hút hết toàn bộ linh khí còn lại vào cơ thể mình.
Lâm Duẫn vội vàng ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu ổn định tu vi.
Mãi đến vài tiếng sau, tu vi của anh ta mới ổn định lại, vui mừng đứng dậy, cúi đầu thật sâu với tôi: "Cảm ơn! Ân tình lớn lao của cô Khương, tôi nhất định khắc ghi trong lòng, không bao giờ quên."
Tôi phẩy tay nói: "Chỉ cần anh thật lòng đi theo tôi, sau này còn có lợi ích lớn hơn cho anh."
Lâm Duẫn vui mừng khôn xiết, cảm kích: "Cô yên tâm. Lâm Duẫn tôi đời này nguyện ý đi theo cô, tuyệt đối không hai lòng."
Tôi gật đầu, giả vờ mệt mỏi: "Đi xuống đi, làm tốt công việc của anh."
"Được." Lâm Duẫn đương nhiên ngàn vạn lần cảm ơn rồi rời đi, trong lòng tôi cảm thán, không ngờ tôi cũng có lúc thu nhận được đàn em trung thành.
Tôi ra khỏi thư phòng, đi đến căn phòng dưới lầu, mở cửa ra, nhìn thấy Chu Nguyên Chính đang ngồi trên giường, hai mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự.
Ông cụ Chu ngồi bên cạnh, nắm lấy tay anh ta, nước mắt lưng tròng.
Tôi cảm thấy chua xót, ông cụ Chu phát hiện tôi đến, lau nước mắt, rồi nói: "Trước đây ông luôn cảm thấy Vân Mộc quá thiên vị, trong mắt trong lòng luôn chỉ có Nguyên Chính, Nguyên Hạo quá đáng thương, không ai yêu thương nên ông liền dồn hết tâm trí vào Nguyên Hạo. Bây giờ nghĩ kỹ lại, ông đã bỏ bê đứa cháu này quá lâu rồi."
Tôi im lặng không biết nói gì.
Ông cụ Chu quay đầu lại, ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi: “Tiểu Lâm, thật sự không có cách nào sao?”
Tôi không nỡ làm ông thất vọng, chỉ nói: “Ông nội cứ yên tâm, Nguyên Hạo đã phát lời thề, nhất định sẽ tìm được cách giúp Chu Nguyên Chính khôi phục tinh thần.”
Ông cụ khẽ thở dài, gật đầu nói: “Được. Được, thấy hai anh em họ có thể hòa thuận, tương trợ lẫn nhau, ông có chết cũng an lòng.”
Tôi vội nói: “Ông nội, ông vẫn còn khỏe mạnh lắm, còn lâu mới đến lúc già. Đợi khi Nguyên Chính khỏe lại, ông còn phải chứng kiến anh ta lấy vợ sinh con, cháu chắt đầy nhà nữa.”
Ông cụ đỏ mắt, nói: “Ông có thể nhìn thấy ngày đó sao?”
“Tất nhiên là có thể.” Tôi như đang an ủi ông, cũng như đang tự an ủi chính mình, “Chắc chắn là được.”
Ông cụ dài giọng thở dài. Trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tức giận cũng căm hận: “Thằng nghịch tử đó đâu rồi, chết chưa?”
Tôi đáp: “Chu… Chu tiên sinh vẫn còn sống.” Edit: FB Frenalis
Ông cụ dộng mạnh cây gậy rồng xuống đất, tức giận nói: “Chu gia chúng ta sao lại có thể sinh ra một thằng nghịch tử vô tình vô nghĩa, không nhận thân thích như vậy! Nếu ông còn gặp lại nó, nhất định tự tay thanh lý môn hộ.”
Thấy ông kích động như vậy, tôi lo lắng ông sẽ lại lên cơn đau tim, nên an ủi vài câu, rồi đưa ông về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng ông cụ có treo một bức ảnh gia đình của cả nhà Chu gia. Tôi nhìn vào khuôn mặt của Chu Vân Mộc trong bức ảnh, không khỏi nhíu mày.
Trong không gian quỷ của Hồng Đế, người của liên minh Địa Ngục không nhiều, Chu Vân Mộc rất thâm hiểm, hiểu rõ đạo lý “chồn có ba hang”.
Trụ sở thực sự của liên minh Địa Ngục không nằm trong không gian quỷ đó.
Vậy thì, nó sẽ ở đâu?
*****
Ở một ngọn núi sâu nào đó trên đất Hoa Hạ. Trên đỉnh núi quanh năm phủ đầy tuyết trắng, bên trong một hang động bị tuyết che lấp, có một đường hầm dẫn thẳng đến căn cứ trong lòng núi.
Trong một căn phòng ở căn cứ, ánh đèn trắng chập chờn. Đây là một căn phòng rất bình thường, chỉ có bàn ghế tầm thường nhất, nhưng dưới chiếc giường sắt bỗng lăn ra một khúc xương trắng hếu.
Nhìn như một chiếc xương sườn, từ chiếc xương đó bắt đầu mọc ra xương ức, xương sống, xương tay, xương chân, thậm chí là xương sọ, tạo thành một bộ xương hoàn chỉnh.
Từng sợi cơ như những con rắn nhỏ quấn quanh bộ xương, dần dần hình thành một thân người hoàn chỉnh. Đôi mắt mở ra, trong đồng tử hiện lên một màu đỏ như máu.
Hắn chậm rãi đứng dậy, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Người này chính là, Chu Vân Mộc.
Hắn lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo mặc vào, mở cửa bước ra ngoài. Có hai người đang đứng hầu sẵn, cúi đầu rất cung kính.
“Chủ nhân, ngài đã trở lại.” Hai người đồng thanh cung kính nói.
Chu Vân Mộc gật đầu, hỏi: “Bà chủ đâu? Vẫn đang náo loạn sao?”
Hai người trả lời: “Bà chủ tự nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai.”
Chu Vân Mộc nhíu mày, đi thẳng đến một căn phòng, trước cửa có một người hầu canh giữ, người hầu mở cửa ra. Mộ Dung Thiến mặc bộ đồ màu trắng ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt, quầng mắt thâm đen, tóc hơi rối, đôi má vốn đầy đặn giờ đã hóp lại, trông rất tiều tụy.
Vừa nhìn thấy Chu Vân Mộc, bà ta liền nhảy dựng lên, như một người đàn bà điên lao tới túm lấy cổ áo hắn, hét lên: “Trả con trai lại cho tôi, trả Nguyên Chính lại cho tôi, trả con cho tôi!”
Chu Vân Mộc nắm lấy hai tay bà ta, lạnh lùng đẩy ngã xuống đất, thờ ơ nhìn bà ta từ trên xuống dưới: “Nếu không phải vì cô còn giá trị lợi dụng, cô nghĩ tôi sẽ giữ lại cô sao?”
Mộ Dung Thiến giận dữ gào lên: “Tôi sẽ không để anh dùng tôi để uy hiếp nhà Mộ Dung đâu. Ban đầu đúng là tôi bị mờ mắt bởi vẻ bề ngoài của anh, tưởng rằng anh là người đàn ông tốt của đời mình. Không ngờ anh lại là một tên tiểu nhân thâm độc, không nhận thân thích!”
“Mắng hay lắm.” Chu Vân Mộc cười lạnh. “Cô nói không sai, tôi là tiểu nhân thâm độc, còn cô thì là gì? Những việc cô làm sau lưng tôi, tưởng tôi không biết sao?”
Mộ Dung Thiến kinh hãi: “Anh, anh có ý gì?”
Nụ cười của Chu Vân Mộc thoáng hiện vài phần tàn nhẫn: “Mang vào.”
Một thuộc hạ mang theo một cái thùng thủy tinh trong suốt bước vào, trong thùng đựng đầy dung dịch formaldehyde, bên trong ngâm một cái đầu người.
Là đầu của một người đàn ông.
“Quang Bình!” Mộ Dung Thiến hét lên một tiếng đau đớn thấu trời, lao tới trước thùng thủy tinh, đầu người bên trong rất đẹp trai, nhưng lúc này khuôn mặt vô cùng dữ tợn, hai mắt trợn trừng, con ngươi gần như sắp lồi ra khỏi hốc mắt.
Có thể thấy trước lúc chết, anh ta đã chịu đựng nỗi đau đớn lớn như thế nào.
“Quang Bình, Quang Bình.” Mộ Dung Thiến ôm chặt lấy thùng thủy tinh, khóc lóc rất thảm thiết. Chu Vân Mộc nhìn bà ta đau khổ, cúi người thấp xuống, nói: “Rất đau lòng phải không? Đúng vậy, tôi muốn cô phải đau lòng. Đây chính là cái giá cô phải trả khi cắm sừng tôi.”
Mộ Dung Thiến hét lên: “Chu Vân Mộc, tôi sẽ liều mạng với anh!” Bà ta bất chấp tất cả lao về phía hắn, Chu Vân Mộc đạp một cú vào ngực bà ta, đá bà ta văng ra.
Mộ Dung Thiến ngã đập vào thùng thủy tinh, làm cái thùng đổ xuống, dung dịch và đầu người lăn ra ngoài, văng khắp nơi.
“Quang Bình, Quang Bình của em.” Mộ Dung Thiến nhặt đầu người lên ôm chặt vào lòng, tinh thần có vẻ đã không còn tỉnh táo, bà ta run rẩy nói: “Quang Bình, Chu Vân Mộc thật đáng sợ, anh đã từng hứa sẽ bảo vệ em, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này, đến một nơi không ai có thể tìm thấy chúng ta.”
Chu Vân Mộc lạnh lùng nhìn bà ta như đang nhìn một đống rác, sau đó quay người rời khỏi, trở về phòng của mình.
Hắn ngồi sau bàn làm việc im lặng một lúc lâu, bỗng mở ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh.
Bức ảnh dường như đã nhiều năm, có chút ố vàng, trên đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng. Người phụ nữ ngồi trong nhà kính trồng hoa, phía sau là những cây lan do bà tự tay trồng, bà cầm một cuốn sách trong tay, khóe môi nở nụ cười ôn hoà, đôi mắt thanh tú dịu dàng, ánh nắng xuyên qua những lớp lá trà đan xen chiếu lên người bà, để lại những đốm sáng lốm đốm trên làn da trắng như ngọc.
Người phụ nữ này, chính là mẹ của Chu Nguyên Hạo.