"Khoan đã."
Bầu không khí đang nóng bỏng thì bỗng nhiên bị tiếng nói của cô cắt đứt.
Cố Thâm ngừng lại trên cổ cô, hơi thở ấm nóng phả vào bờ vai trắng nõn.
"Hừm?"
Ánh mắt hắn nhìn cô, Hàn Kỳ Âm đỏ mặt lắp bắp
"Lão đại...thế này có tính là quá nhanh không?"
"Quá nhanh cái gì?"
Hắn còn không hiểu sao...
Hàn Kỳ Âm như có như không liếc xuống phía dưới của hắn, không thấy có phản ứng gì...thế là lại nhìn lên gương mặt hắn. Mặt không đỏ, hơi thở bình ổn, rốt cuộc là hắn có hiểu bọn họ đang chuẩn bị làm gì hay không...?
"Nói. Em đang nghĩ gì?"
Cố Thâm còn cố tình hỏi.
Cô không muốn phải nói toạc móng heo ra, ôi tại sao vấn đề này hắn lại chậm chạp đến vậy...đây đâu phải là chuyện con gái nên nói ra chứ...
Hàn Kỳ Âm chống tay lên ngực hắn kéo giãn khoảng cách, hắng giọng một cái rồi mới nói
"Lão đại...ý của em là, nếu chúng ta tiếp tục, anh có biết chúng ta sẽ làm gì hay không? Như thế không phải là quá nhanh hay sao?"
Lửa đã châm vào ngòi, cô sợ lúc đó mình cũng không kìm chế được. Mà nhìn Cố Thâm cao lớn mạnh mẽ thế kia...
Nét mặc Cố Thâm trầm tư một lát, hắn bắt đầu phân tích lời cô nói. Ý của Hàn Kỳ Âm có phải giống như đám ở trong quán bar của hắn quấn lấy nhau, sau đó cô gái bắt đầu rên rỉ ở bên dưới người đàn ông...
Thì ra là thế...
Hắn đã hiểu rồi. Có điều hắn thấy bọn chúng chỉ cần một vài phút, thậm chí chỉ là một buổi tối trong quán bar để làm chuyện đó. Thuộc hạ của hắn còn thích tuyển mấy cô gái uốn éo trước mặt bọn đàn ông.
Vì thế, dựa vào chuyện Cố Thâm đã biết Hàn Kỳ Âm một thời gian, hắn không thấy nhanh. Vốn dĩ hắn đâu có biết tình yêu cần trước tiên cần phải trải qua bao nhiêu giai đoạn mới có thể tiến tới chuyện đó.
Thế nên Cố Thâm đã trả lời
"Không nhanh."
"Ở trong quán bar của tôi, tôi thấy bọn họ chỉ cần một lát là ôm lấy nhau."
Hắn nói, vẻ mặt còn hết sức tự nhiên, giống như là điều đó là hoàn toàn đúng.
Hàn Kỳ Âm nghe xong suýt chút nữa cắn vào lưỡi mình. May mà trước đây cô từng làm trong quán bar của hắn nên hiểu đó có nghĩa là gì, còn hiểu Cố Thâm dựa vào bọn họ mà suy đoán. Nếu không cô sẽ nghĩ rằng hắn không nghiêm túc với mối quan hệ này.
"Không phải. Lão đại, chuyện đó không giống..."
Ôi mẹ ơi cô biết giải thích với hắn như thế nào đây?
Vẻ mặt Hàn Kỳ Âm vô cùng bối rối, cô không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả. Cố Thâm thấy vẻ mặt khó nói của cô, hắn suy nghĩ một lát rồi nói
"Em không muốn thì thôi."
Hắn sẽ không bắt ép cô. Nếu là trước đây thì Cố Thâm không cần hỏi cũng sẽ làm theo ý mình, nhưng hiện tại đã khác.
Hàn Kỳ Âm câm nín.
"Lão đại...anh có hiểu em đang muốn nói gì không?"
"Tôi sẽ suy nghĩ. Nếu không, tôi có thể hỏi Mạc Tư Huyền."
Cố Thâm đáp một câu xanh rờn.
Hàn Kỳ Âm kích động "Không được!"
Chuyện...chuyện tế nhị của hai bọn họ mà hắn lại đi nói cho Mạc Tư Huyền ư?!
Cô thật sự đánh giá quá cao khả năng của Cố Thâm trong chuyện tình cảm rồi. Ai lại đi nói chuyện này ra cơ chứ? Cô còn không tưởng tượng nổi hắn sẽ hỏi như thế nào...
"Sao vậy? Không biết thì phải hỏi. Không được giấu dốt."
Cố Thâm xoa đầu cô, "Bọn họ cũng không phải người ngoài."
Hắn chỉ cần bắt bốn người họ không được nói ra ngoài thì không một ai dám nói.
Đúng lúc này cả bốn người Tư Duệ đồng loạt hắt xì một cái.
"Nhưng chuyện này khác. Em không muốn bất cứ ai biết cả...lão đại, xin anh đấy..."
Hàn Kỳ Âm chớp chớp đôi mắt long lanh, cô thực sự, thực sự không muốn Cố Thâm đem chuyện này ra hỏi. Hơn nữa cô cũng chưa muốn công khai rằng cô và hắn đang yêu nhau.
"Lão đại, em sẽ từ từ giải thích cho anh. Được không? Khi nào thì sẽ là thời điểm phù hợp..."
Cố Thâm cân nhắc một chút...."Được."
Hắn đồng ý.
Cô cười một cái rồi ôm lấy cổ hắn "Lão đại. Cảm ơn anh."
Cô hiểu hắn đã hứa là sẽ không nuốt lời, chỉ cần Cố Thâm đích thân nói ra là cô an tâm rồi.
Hắn lật người nằm sang một bên ôm lấy cô vào lòng "Để tôi ôm em ngủ một lát."
Cả ngày hôm nay mệt mỏi, còn làm việc đến khuya, cần đến thuốc ngủ là cô rồi.
Nhưng Hàn Kỳ Âm vừa mới ngủ dậy. bây giờ bụng cô lại đói, thế là bèn nhú đầu ra khỏi lòng hắn, thủ thỉ gọi
"Lão đại..."
"Ừm?"
"Em đói rồi."
Hàn Kỳ Âm xoa xoa bụng nhỏ, từ lúc Cố Thâm gặp nạn đến giờ, bọn họ chẳng được ăn bữa nào tử tế.
"Ngủ đi. Mai ăn."
Bây giờ muộn rồi. Hắn không có thói quen ăn muộn như thế.
"Nhưng mà...em đói lắm, đói thì không ngủ được...lão đại..."
Không biết cô đã học được chiêu nũng nịu này với hắn từ bao giờ. Thế là khoảng hai giờ sáng, nhà bếp Cố gia bỗng sáng đèn, đầu bếp ngáp ngủ dậy nấu ăn, tự hỏi tại sao lão đại lại muốn ăn giờ này...