Mục lục
Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thâm nhìn thấy bộ dạng khó nói mà còn liếc liếc đám Tư Duệ của cô, liền đoán ngay ra được Hàn Kỳ Âm không muốn nói trước mặt bọn Tư Duệ.

Được thôi. Vấn đề này hắn cũng không ép, chỉ cần cô nói hết ra, không lừa dối hay che giấu hắn điều gì, là được.

" Đợi quay trở về Cố gia. Chỉ có tôi và em, em phải nói cho tôi biết." Hắn nói.

Nói xong, Cố Thâm lại như cũ nhắm mắt lại.

Hàn Kỳ Âm hơi ngạc nhiên, Cố Thâm bằng lòng chờ đợi cô sao?

Hắn biết cô không muốn nói trước mặt bọn Tư Duệ, nên không ép cô. Đây là lần đầu tiên Cố Thâm không làm theo ý hắn, mà đồng ý với yêu cầu của cô.

Hàn Kỳ Âm áp mặt vào lồng ngực của hắn, tiếng tim đập bình ổn vang lên bên tai cô. Khóe môi cô hơi mỉm cười rất nhẹ khó nhận ra, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, từng cụm mây xanh ngắt hòa cùng với ánh nắng mặt trời đẹp đẽ...

Chưa bao giờ Hàn Kỳ Âm dám nghĩ tới cuộc đời mình lại rẽ sang một hướng khác như thế này. Từ bỏ cuộc sống yên ổn, gặp Cố Thâm, cùng hắn trải qua bao thử thách. Một người đàn ông như hắn, Hàn Kỳ Âm cũng chưa từng nghĩ tới, vốn dĩ cô nghĩ rằng mình cũng giống như bao cô gái bình thường khác. Lấy chồng, sinh con, sau đó hai người cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau, không cần quá giàu, ngày ngày chỉ cần được ở bên nhau là cô đã rất mãn nguyện rồi. Nhưng số phận đã khiến cô phải gặp hắn, hai con người tưởng chừng như không có bất cứ điểm chung nào lại bị ràng buộc với nhau. Mà Cố Thâm còn quyết định sẽ không bao giờ buông tha cho cô, vì thế Hàn Kỳ Âm bắt buộc phải thích nghi với hoàn cảnh này, thích ứng với tính cách của hắn.

Cánh tay cô bất giác vòng qua chủ động ôm lấy thắt lưng hắn. Chỉ một lần thôi...cô muốn quên đi tất cả mà dựa dẫm vào hắn, quên đi Cố Thâm đã từng lạnh lùng, tàn nhẫn như thế nào. Trong mắt Hàn Kỳ Âm bây giờ, hắn sẽ chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi...

Bàn tay Cố Thâm vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc cô không thay đổi, hắn không có thái độ khác khi Hàn Kỳ Âm vòng tay ôm lấy mình. Nhưng hắn vẫn có thể nhận ra sự thay đổi ở cô.

Singapore. Còn được gọi là đảo quốc sư tử, bởi vì sư tử chính là biểu tượng của quốc gia này. Nền kinh tế ở đây phát triển rất thịnh vượng. Sở dĩ gọi là đảo bởi vì quốc gia này được xây dựng từ một hòn đảo trên biển, nước ở đây bao quanh mọi nơi. Biệt thự của Cố Thâm cũng giống như là ở Trung Quốc, nằm trong một khu vực biệt lập to lớn, hắn không thích khu vực trung tâm sầm uất nên đã chõ xây dựng ở đây. Biệt thự này to và hoành tráng hơn rất nhiều so với ở Trung Quốc, hai bên còn có cây nhân tạo phát ra ánh sáng màu tím đẹp đẽ.

Trực thăng hạ cánh xuống nóc tòa nhà, thuộc hạ của hắn đã đợi sẵn, thấy hắn bước ra, đồng loại cúi người chín mươi độ cung kính chào

"Lão đại!".

Hắn phất tay ra hiệu, sau đó ôm eo Hàn Kỳ Âm đi xuống thang máy, tấm kính trong suốt của thang máy giúp cô có thể nhìn rõ được phong cảnh bên ngoài, linh vật đầu sư tử mình cá, kế đến là những công trình kiến trúc nổi tiếng như nhà hát Esplanade hình quả sầu riêng, cầu Helix mang thiết kế xoắn ốc nối liền Singapore Flyer và Marina Bay Sands...

Hàn Kỳ Âm chạm tay vào tấm kính,gương mặt không giấu nổi vẻ thích thú. Đẹp quá...hồi ở Nga cô còn chưa được đi tham quan đã suýt chút nữa mất mạng, bây giờ ở Singapore thì có thể thỏa thích ngắm cảnh rồi...

"Thích không?"

Cố Thâm đứng sau lưng cô, lồng ngực mạnh mẽ ấm áp dính sát với cơ thể mềm mại, đôi cánh tay luôn ôm trọn vòng eo mảnh khảnh, hơi thở nóng bỏng gần kề bên tai.

Hàn Kỳ Âm gật đầu, cười tươi

"Thích ạ..."

Ánh mắt long lanh phản chiếu đầy màu sắc, trong mắt cô lúc này chỉ có khung cảnh tráng lệ hút mắt, không để ý rằng Cố Thâm đang ôm lấy mình từ đằng sau, má kề má như đôi tình nhân mới yêu.

Làn da hắn chạm vào gò má mềm mại mịn màng, tóc mai cô còn khiến hắn hơi nhồn nhột, nhưng rõ ràng Cố Thâm đang hài lòng với biểu cảm này của cô. Hắn đưa một tay lên vuốt nhẹ gò má hồng hồng bên kia, thịt trong tay mềm mại như đào mật phi thường thoải mái. Cố Thâm liền há miệng cắn một cái, Hàn Kỳ Âm giật mình bấy giờ mới đặt sự chú ý lên người hắn, miệng nhỏ kêu khẽ

"A...lão đại...anh làm gì vậy?"

Hắn tuổi cẩu sao? Tự dưng bỗng nhiên cắn người?

Cố Thâm không trả lời, tiếp tục day day dấu răng của mình trên đó thể hiện chủ quyền. Hàn Kỳ Âm là người của hắn, hắn muốn cắn ở đâu thì cắn, cho đến khi chỗ đó đã đỏ bừng một mảng, còn có dấu răng hiện rõ, hắn mới hài lòng buông ra.

Hàn Kỳ Âm sờ sờ lên đó, dấu răng hiện rõ mồn một thế này, sau này cô dám đi gặp ai chứ? Tức thì gương mặt lộ ra vẻ uất ức

"Lão đại...anh cắn ở trên mặt tôi, thì tôi còn nhìn ai được nữa...". Ngôn Tình Hài

Đồng tử long lanh chớp chớp đáng thương, đúng là ở trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Kỳ Âm có một dấu răng thì thật kì quái. Nhưng Cố Thâm không bận tâm, hắn thích cả người Hàn Kỳ Âm đều có mùi hương của hắn, có dấu vết của hắn.

"Tôi nhìn là được."

Cố Thâm bá đạo nói.

Sau đó, hắn tiếp tục với gò má bên kia, một lát sau bên đó đã có một dấu răng tương tự. Hàn Kỳ Âm xấu hổ phải lấy hai tay che lại, nhưng Cố Thâm không đồng ý, cô đành phải vừa đi vừa phải hứng chịu ánh mắt kì lạ của thuộc hạ hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK