Mục lục
Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn chúng muốn làm gì? Ám sát Cố Thâm sao?

Nhưng Cố Thâm là lão đại của Cố gia, hắn đâu phải người bình thường. Muốn giết hắn đâu phải chuyện dễ, đến Nam Huyền Dạ còn phải kiêng dè hắn, phải chăng cô đã nghe lầm?

Vì thế Hàn Kỳ Âm cố gắng đến gần hơn để nghe xem bọn chúng nói gì mà không màng đến nguy hiểm của bản thân.

Khi cô đã gần nghe rõ hơn thì một đồng tiền casino rơi ra khỏi mép túi chiếc váy, tạo thành tiếng "cạch!" trên sàn, đồng thời bọn chúng lập tức im bặt, ánh mắt tức thì nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Hàn Kỳ Âm bụm chặt miệng để không phát ra âm thanh, đáy lòng thầm kêu xui xẻo, bóng hắn chầm chậm tiến về phía cô, ở đây cũng không thấy có chỗ nào trốn được. Vậy thì chỉ có cách đối mặt thôi... cô hít sâu một hơi rồi quyết định, chuẩn bị sẵn sàng tư thế sẽ tung một cước vào hắn rồi bỏ chạy.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này thì một bàn tay mạnh mẽ đã kéo Hàn Kỳ Âm vào một căn phòng, anh ta nhanh chóng đóng cửa lại rồi ép cô vào tường, bàn tay còn lại thì bịt chặt miệng cô.

Hàn Kỳ Âm mở to mắt ngạc nhiên quan sát anh ta, trái tim trong ngực vẫn đập thình thịch từng tiếng chưa hoàn hồn. Đồng tử long lanh chớp chớp quan sát gương mặt đang gần kề cô, trong bóng tối cô chỉ thấy nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng, sống mũi cao, bởi vì anh ta đội mũ và đeo khẩu trang nên cô không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt ấy.

Nhưng bàn tay người đàn ông này rất có lực, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén nhìn ra hướng cửa, cả người toát lên một tư vị nguy hiểm không kém đám người kia.

Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân xa dần, không gian chìm vào yên ắng trở lại thì anh ta mới buông cô ra.

Hàn Kỳ Âm thấy anh ta kéo mũ xuống thấp hơn khi bắt gặp ánh mắt cô, trong bóng tối đôi mắt anh ta vô cùng lạnh lùng, chỉ nói với cô một câu rồi nhanh chóng quay người rời đi

"Mau đi khỏi nơi này, ở đây rất nguy hiểm." Anh ta nói bằng tiếng Trung.

Cô còn chưa kịp hỏi thì anh ta đã mở cửa đi mất, dù sao cũng nên cảm ơn người ta một câu...

Nhìn anh ta đã đi khuất, thân thủ nhanh nhẹn như báo, Hàn Kỳ Âm cũng mau chóng chạy ra khỏi căn phòng đi tìm Mộ Dung Tuyết, cô đã nán lại ở đây được một lúc lâu rồi.

Cô chỉnh trang lại quần áo đầu tóc rồi thản nhiên bước ra như không có chuyện gì xảy ra, xung quanh đông đúc nên cũng không có ai để ý đến cô nữa mà tập trung vào chơi. Hàn Kỳ Âm Đi đưa mắt tìm kiếm Mộ Dung Tuyết, thấy cô ta đang đánh bạc, xung quanh là năm, sáu người đàn ông vây quanh.

Hàn Kỳ Âm chạy đến len vào giữa đám đông định gọi Mộ Dung Tuyết thì cổ tay cô lại một lần nữa bị nắm lấy, lần này là một người đàn ông trung niên bụng phệ, đã béo lại lùn, ánh mắt nhìn cô thèm thuồng, liếm môi.

"Em gái...đi chơi với anh không?"

Ông ta thô bỉ nói, còn không kiêng kị đem ánh mắt quét qua từ đầu đến chân cô.

Hàn Kỳ Âm nổi da gà giật mạnh tay ra, tuổi của ông ta phải đáng tuổi cha chú cô mà hành động lại bất lịch sự như thế.

Ông ta bị cô giằng ra nên có hơi lảo đảo, thân hình núc ních mỡ khó nhọc bám vào cạnh bàn, vừa nãy ông ta uống nhiều rượu, có hơi men vào mới dám tiếp cận cô, ông ta đã để ý từ lúc Hàn Kỳ Âm bước vào sòng bạc, làn da trắng ngần mềm mại ở trong tay lúc nãy khiến cho dục vọng trong người không thể kìm chế được, càng đến gần muốn sờ mó cô hơn.

Hàn Kỳ Âm lạnh mặt định thụi cho ông ta một cú vào chỗ đó, hạng đàn ông này thì cần phải đánh cho tỉnh ra, dùng lời nói chỉ có vô ích. Trước đây cô làm việc trong quán bar cũng thế, thời gian đầu hầu như toàn bị trêu ghẹo, nhưng sau khi biết cô không dễ đụng vào thì mấy người đàn ông đó liền thức thời không dám chòng ghẹo nữa.

Bàn tay của ông ta sáp đến định sờ vào ngực cô, Hàn Kỳ Âm giơ chân ra định đạp cho ông ta một cái thì bất ngờ một tiếng nổ lớn vang lên, cả casino rúng động như có động đất, cô phải bám vào cái bàn gần đó để không bị ngã, còn người đàn ông kia đã lăn quay xuống đất nằm một bên.

Sau đó không để cho mọi người hiểu có chuyện gì xảy ra thì hàng loạt tiếng súng "đoàng! Đoàng!" thi nhau vang lên, đám người ở trong tức thì chen chúc nhau chạy ra ngoài một cách hỗn loạn. Hàn Kỳ Âm cũng bị dòng người chen lấn xô đẩy, vừa tìm kiếm Mộ Dung Tuyết vừa gọi cô ta

"Mộ Dung Tuyết! Mộ Dung Tuyết!"

Nhưng trong đám người đông đúc, cô không hề thấy bóng dáng Mộ Dung Tuyết. Mà một nhóm người mặc đồ đen, che kín mặt, người nào người nấy cầm súng vừa xả súng vừa uy hiếp đã xuất hiện ngoài cửa, dồn đám người chạy ra ngoài vào trong.

Không xong rồi!

Trong đầu cô lại hiện lên câu nói cảnh báo của người đàn ông lúc nãy, nói thật với thân thủ của Hàn Kỳ Âm thì vẫn có thể thoát ra ngoài, nhưng còn Mộ Dung Tuyết? Cô không thể bỏ mặc một mình cô ta ở lại.

Nhìn đám người man rợ này, cô đoán được ngay là bọn khủng bố. Mà lúc này Mộ Dung Nham đã biết tin cô đang ở sòng bạc, lại còn bọn khủng bố bất ngờ tấn công nơi đó. Anh nóng lòng như lửa đốt đem người đến đó nhanh nhất có thể, người đi đường nhìn thấy phải đến mười chiếc siêu xe màu đen lao vun vút với tốc độ chóng mặt thì đều sợ hãi nhường đường sang một bên.

Nếu Hàn Kỳ Âm mà xảy ra bất cứ chuyện gì... Anh thề sẽ xử lí Mộ Dung Tuyết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK