Cô chạm vào cánh tay của hắn đang vòng qua eo mình, cố nén nước mắt đang không ngừng rơi xuống, nói
"Lão đại...em.."
"Hàn Kỳ Âm!"
Cố Thâm hét lên, sau đó xoay người cô lại để cô đối diện với mình
"Tại sao em phải bận tâm về những chuyện đó?! Tại sao em phải để ý đến bọn chúng? Tôi là lão đại, không phải bọn chúng. Còn nữa, tôi đã nói sẽ tha cho ông ta, tôi đã nói sau này tôi sẽ chú ý. Chuyện của Ella là do cô ta hạ thuốc tôi, tôi không hề thích cô ta. Cố Thâm này chỉ cần em! Hàn Kỳ Âm em có hiểu không?!"
Hàn Kỳ Âm khóc không thành tiếng, Cố Thâm ngược lại gằn giọng
"Hàn Kỳ Âm, nếu em dám rời khỏi tôi, tôi sẽ giết ông ta, phá nát cái quán này, tôi sẽ khiến những người bên cạnh em đau khổ. Mộ Dung Tuyết cô ta cũng đang nằm trong tay tôi.."
Hắn uy hiếp cô. Đe dọa cô, không. Hắn đã nói là sẽ làm. Sống trên đời này hắn đã học được một điều là phải tranh đấu để giành được thứ mình muốn, phải tàn nhẫn, nếu không sẽ có một ngày hắn sẽ mất tất cả.
Hắn đã yêu cô đến mức phải uy hiếp cô để cô ở bên cạnh mình...
"Anh vừa nói gì? Anh đã nói là anh sẽ thay đổi, bây giờ anh lại lấy bọn họ ra để uy hiếp em...?!"
Hàn Kỳ Âm hét lên, vùng ra khỏi hắn.
"Đúng."
Cố Thâm lạnh lùng trả lời.
"Em đừng quên trong bụng em còn đang mang thai con của chúng ta. Hàn Kỳ Âm em sống là người của Cố Thâm tôi! Chết cũng phải là người của tôi!"
Cô không thể nào tin nổi vào tai mình nữa, lắc đầu kịch liệt
"Anh điên rồi..."
"Đúng! Tôi điên rồi! Tôi điên vì em rồi! Lí do mà bọn họ sống là vì em, mạng sống của bọn họ là do em quyết định. Nào, em chọn đi..."
Hàn Kỳ Âm cảm giác trái tim mình vỡ vụn từng mảnh, vừa yêu hắn mà lại vừa hận hắn. Hắn đã ép cô tới nhường này...
"Chi bằng để em chết đi, kết thúc tất cả..."
"Nếu em chết. Tôi sẽ giết bọn họ."
Hắn không ngờ cô lại lấy cái chết của mình ra để uy hiếp lại hắn, Hàn Kỳ Âm đang mang thai sẽ kích động hơn bình thường, nhưng vì đứa con làm sao mà cô có thể chết, bị hắn nhìn thấu, lại không còn cách nào thoát ra. Bỗng nhiên một cơn đau đầu dội lên, khung cảnh trước mặt xoay mòng mòng, choáng váng. Hàn Kỳ Âm thấy trước mắt tối sầm, thân hình lảo đảo được Cố Thâm nhanh tay đỡ lấy.
"Người đâu!"
Hắn vừa ôm chặt cô trong lòng vừa chạy ra khỏi con hẻm. Thuộc hạ của hắn nhanh chóng lái xe đến, "Về Cố gia!" bọn họ chưa từng nhìn thấy lão đại lo lắng mất kiểm soát thế này.
Cố Thâm ôm cô trong lòng, người cô đã gầy đi bao nhiêu mà hắn bế mà không có chút cảm giác gì, trong lòng lại thầm tức giận chú Từ vì đã để cô làm việc như vậy. Hắn lại muốn phá nát quán của ông ta nhưng nhớ lại những gì cô đã nói, thế là bèn kìm lại. Gương mặt cô gầy đi thấy rõ, không còn gò má phúng phính nữa mà thay vào đó đôi phượng mâu càng thêm to tròn rõ ràng nổi bật, nét đẹp từ trong sáng thuần khiết dịu dàng lại chuyển sang có chút lạnh...
Theo thói quen lại vuốt ve mái tóc của cô, nhưng giờ đây mái tóc dài đã không còn. Cố Thâm nhíu mày, hắn vẫn thích mái tóc dài trước đây của cô hơn. Xem ra Hàn Kỳ Âm thực sự không phải giận dỗi bình thường mà đang rất giận hắn, trước đây cô luôn rất nghe lời, lại còn những nịu gọi hắn "lão đại" mỗi khi ân ái, hôm nay cô lại khác hẳn, lại còn muốn lấy cái chết ra để uy hiếp hắn...
"Hàn Kỳ Âm...em đừng mong cả đời này thoát khỏi tôi..."
Hắn cúi đầu hôn nhẹ vào đôi môi anh đào của cô, nâng niu như vật báu. Chiếc xe đen chạy băng băng về tòa biệt thự lộng lẫy, lần thứ nhất là cô nhảy ra đỡ đạn cho hắn bị đưa đến, lần thứ hai là chính Cố Thâm bắt cô về. Hắn ôm chặt cô trong lòng, lau đi vệt nước mắt còn đọng lại, để mặt cô áp vào ngực mình, Cố Thâm ngắm nhìn gương mặt gầy gò của cô, trong đôi mắt lạnh băng như đá tảng kia cuối cùng cũng không tránh khỏi thương xót.
Hàn Kỳ Âm cứng đầu, hắn sẽ là búa đập vỡ sự cứng đầu đó. Còn cô sẽ là móng tay nhọn chọc vào nơi yếu mềm nhất của hắn, là người duy nhất nắm giữ trái tim hắn, cũng là người cả đời này bị trói buộc bên cạnh hắn.
Hắn không biết thế nào là thấu tình đạt lý, hắn chỉ biết sẽ làm mọi thứ để cô ở bên cạnh mình.
Chiếc xe dừng lại trước cửa ngôi biệt thự, Mạc Tư Huyền đã đứng bên ngoài, anh ta đã nhận được tin báo, trông thấy Hàn Kỳ Âm được Cố Thâm bế vào anh ta không nói gì mà cúi đầu khi hắn đi lướt qua, sau cùng mới thở dài.
Hàn Kỳ Âm, cô có được tình yêu của lão đại, không biết là phúc hay khổ đây...
Mạc Tư Huyền vẫn nghĩ nếu hai người bọn họ mà xảy ra tranh chấp, không ai chịu nhịn ai thì thế nào? Bình thường Hàn Kỳ Âm rất nghe lời Cố Thâm, nhưng một khi cô đã xù lông lên thì lại rất cứng đầu, nói gì cũng vô ích.