"A...a..."
"Nhẹ một chút...con...a.."
Hắn hôn lên đôi môi đang rên rỉ kia, đưa lưỡi vào cuồng nhiệt khuấy đảo. Hắn biết lượng sức của mình, sẽ không tổn hại gì đến đứa bé.
Hàn Kỳ Âm chống tay lên ngực hắn, hai bầu ngực căng tròn mãnh liệt thở gấp, Cố Thâm chế trụ một bên nắm lấy, ở dưới càng động nhanh. Gương mặt đẹp như tạc mồ hôi lấm tấm, vành mắt đỏ lên vì dục vọng.
"Hừm."
"A..."
Cả hai cùng đồng thanh kêu lên, Cố Thâm nằm xuống một bên ôm lấy cô, hắn vừa rút ra thì dịch thủy đã tràn ra ngoài. Hàn Kỳ Âm xấu hổ vô cùng, lấy hai tay che mặt. Cố Thâm kéo lấy tay cô, lại cắn lấy bờ môi ngọt ngào, bế bổng cô lên bước vào phòng tắm.
Hàn Kỳ Âm ngồi trong lòng hắn, bồn tắm to rộng cho cả hai người, cả phần gáy và lưng của cô đều tràn đầy dấu hôn, ở sau bả vai là vết sẹo mờ mờ do đạn bắn lúc trước.
Cố Thâm đứa ngón tay lên vuốt ve chỗ đó, cô giật mình lấy tay che đi
"Lão...lão đại..."
Cô không muốn hắn nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên người, lúc làm tình đặc biệt càng muốn che đi, Cố Thâm thích nhìn gương mặt cô lúc hắn 'yêu' cô nên hắn không làm từ đằng sau.
"Không sao."
Hắn gỡ tay cô ra, sau đó cúi đầu hôn lên chỗ đó, cô hơi run rẩy. Giọng nói của hắn từ đằng sau vô cùng trầm thấp
"Đây là minh chứng cho lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Cô nhớ lại, lúc đó đúng là không biết lấy đâu ra sức mạnh lao ra đỡ đạn cho hắn, vào Cố gia.
"Lão đại...lần đầu tiên anh gặp em, anh có cảm xúc gì?"
"Không có cảm xúc gì cả."
Đúng là không hề có chút cảm xúc gì, lúc đó hắn chỉ coi cô là người tầm thường không đáng để bận tâm.
Hàn Kỳ Âm hơi bĩu môi, Cố Thâm véo một cái vào gò má mềm mại
"Còn em thì sao?"
"Ưm...là sợ..."
"Tôi đáng sợ lắm à?"
Gương mặt hắn sầm xuống, Hàn Kỳ Âm vội nắm lấy tay hắn
"Không phải thế mà..."
"Thế thì là thế nào?"
Hàn Kỳ Âm không biết nên giải thích thế nào cho vừa lòng hắn, vắt óc suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra được
"Thực ra là em còn thấy anh rất đẹp trai..."
Thế này cũng không tính là nói dối đi?
Ánh mắt Cố Thâm nghi ngờ, cô càng khẳng định thêm
"Là siêu cấp đẹp trai, vô cùng có khí chất, lại còn đặc biệt ngầu..."
Chết rồi...không còn từ nào để diễn tả nữa...
Cố Thâm nhướn mày nhìn cô bô lô ba la, ừ hữ một cái, hắn đúng là rất thích làm khó người khác, đặc biệt là làm khó cô.
"Lão đại, anh lại muốn trêu chọc em có phải không?"
Hàn Kỳ Âm thấy hắn đang nhìn mình, khóe môi nhếch lên như có như không. Thẹn quá hóa giận không thèm nói gì nữa, quay phắt mặt đi.
"Giận rồi sao?"
Vòm ngực mạnh mẽ săn chắc áp vào bờ lưng nhẵn mịn, hơi nóng cùng cơ bắp của hắn bao trùm lấy cô.
"Em làm sao dám giận anh."
Miệng nhỏ nói thế mà không thèm nhìn hắn.
Cố Thâm thay cho lời nói bằng các nụ hôn nóng bỏng, phủ lên làn da cô tấm áo mới.
"Tôi không cho em giận."
Hàn Kỳ Âm "..."
Đúng là quá bá đạo mà...
Cô ngăn lại bàn tay đang sờ mó trên người mình
"Không được. Em mệt lắm rồi."
Đã làm hơn ba tiếng rồi, người cô mỏi đến nỗi xương cốt đều rã rời.
Cố Thâm dừng động tác lại, nhịn xuống dục vọng muốn đè cô ra thêm lần nữa. Được rồi, là vì cô đang mang thai, nếu không thì cô còn lâu mới thoát được.
Hai người ôm nhau thêm một lúc, thấy Hàn Kỳ Âm im lặng nãy giờ hắn cúi xuống nhìn, cô đã tựa vào ngực hắn thiu thiu ngủ. Cố Thâm liền bế cô ra khỏi bồn tắm, cô động đậy một chút tay tự giác ôm lấy cổ hắn mà vẫn nhắm mắt ngủ được. Tóc cô còn ướt, vậy là Cố Thâm lại phải lau khô tóc cho cô, cả quá trình đều nhẹ nhàng vô cùng, lau xong thì cô cũng ngủ say rồi.
Hắn đắp chăn cho cô, sau đó mới vuốt ve gương mặt mềm mại, hôn lên môi hồng một cái mới rời đi.
Cố Thâm đóng cửa, Thất Lãnh luôn đứng canh ở ngoài, hắn ra hiệu cho anh ta. Áo sơ mi đen của Cố Thâm như hòa cùng với bóng đêm, biến mất sau hành lang tối tăm. Khi cô đang say ngủ thì hắn lặng lẽ xử lí mọi chuyện, mùi máu dính trên áo luôn được hắn thay ra sạch sẽ mới đến gặp cô.