Mộ Dung Nham lại đến chậm một bước.
Khi anh biết Hàn Kỳ Âm đang ở đâu thì Cố Thâm đã đưa cô đi rồi.
Khóe môi anh lộ ra nụ cười khổ, đúng là ông trời trêu ngươi, tại sao một người đàn ông tàn nhẫn và lạnh lùng như vậy mà cô lại yêu hắn?
Mặt khác Mộ Dung Nham liên tiếp nhận được cuộc gọi giục giã từ ông Mộ trở về Mộ gia,việc anh đột ngột bỏ mặc tất cả để rời đi khiến cho các cổ đông phẫn nộ, liên tiếp đòi gặp mặt anh nói chuyện.
Giữa Mộ gia và Hàn Kỳ Âm, anh không muôn phải bỏ gì cả. Nhưng anh lại bắt buộc phải lựa chọn, cô đã chọn Cố Thâm, còn anh...
Mộ Dung Nham cảm tưởng mình đứng giữa dòng người đông đúc mà vẫn thấy thật lạc lõng. Người đi đường đều liếc nhìn anh, các cô gái hôm nay hết được ngắm nhìn tổng tài lạnh lùng lại đến mỹ nam tuấn tú, trong lòng thầm cảm thấy thật may mắn.
"Mộ thiếu, Ngài Mộ lại gọi điện ạ."
Thuộc hạ của anh báo lại, Mộ Dung Nham lát sau mới trả lời
"Về Mộ gia."
"Vâng."
Anh chỉ muốn được nhìn thấy cô cho thỏa nỗi nhớ, nhưng mà đến nhìn cũng chẳng nhìn được.
Siêu xe lướt băng băng trên đường, mang theo nỗi buồn trong tim Mộ Dung Nham...
"Hàn Kỳ Âm, nếu anh gặp em trước hắn thì em liệu có thích anh..?"
Đáng tiếc câu hỏi này lại không có câu trả lời, bởi vì trên đời này không có 'nếu như...'
*
*
*
Mi mắt Hàn Kỳ Âm nhẹ nhàng chuyển động, cô mệt mỏi mở mắt ra, đầu vẫn còn choáng váng, mất một lúc mới xác định được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Cô vừa cãi nhau với Cố Thâm và bị ngất đi, lúc bác sĩ đến nói rằng cô bị căng thẳng quá độ và mệt mỏi kiệt sức, cộng thêm việc bị kích động, sau này dặn hắn cần chú ý.
Vị bác sĩ đó nói xong thì vội lau mồ hôi rời đi, đúng là áp lực thật mà...
Hàn Kỳ Âm nhìn căn phòng quen thuộc, vòng tay quen thuộc đang ôm lấy eo mình. Cố Thâm nằm ở đằng sau áp sát vào cô, hơi ấm cùng mùi hương của hắn, và cả tòa biệt thự lộng lẫy này giờ đây lại khiến cô cảm thấy thật ngột ngạt.
Cô nhẹ nhàng xoay người để không làm hắn thức giấc, hơi thở ấm nóng của hắn ngay sát bên, gương mặt lúc ngủ trông vẫn thật đẹp như tạc, cô đưa tay lên khẽ vuốt tóc mai của hắn ra, đôi lông mày kiếm mỗi lần tức giận là khiến người khác sợ hãi, lúc ở bên cạnh cô đã có lần thật thoải mái mà cười đùa.
Cô không biết vấn đề giữa bọn họ xuất hiện từ khi nào, từ trước đó? hay là từ khi Ella xuất hiện? Bây giờ lí trí và cảm xúc của cô thật mâu thuẫn với nhau. Hồi trước cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn, đó dường như là niềm hạnh phúc, bây giờ trái tim này nằm bên cạnh cũng đập thổn thức vì hắn nhưng nỗi đau còn nhiều hơn thế. Hắn chiếm hữu một cách điên cuồng, khi cô nghe lời thì hắn rất dịu dàng chiều chuộng, còn khi cô giận hắn vì một chuyện gì đó thì hắn lại không chịu được mà bắt ép cô, không cần biết cô cảm thấy thế nào. Cô vì yêu hắn mà chấp nhận tất cả, nhưng sau này thì sao? Cô có thể chịu đựng được nữa không? Tình yêu là sự bao dung từ hai phía, còn Cố Thâm thì bá đạo độc tài bắt cô mọi giá phải làm theo ý mình.
Lúc nhìn thấy hắn, thú thật trái tim cô đã đập rộn ràng, vui mừng xen lẫn nỗi buồn, ngoài miệng nói là sẽ từ bỏ, nhưng bên trong thì không nỡ. Vốn dĩ cô định suy nghĩ thêm chứ chưa quyết định, vậy mà Cố Thâm lại ra tay với chú Từ ngay trước mặt cô, lúc đó, cô lại thấy thật thất vọng.
Cố Thâm còn lấy tính mạng bọn họ ra để uy hiếp cô, hắn biết cô không thể nào bỏ mặc Mộ Dung Tuyết và chú Từ. Hắn luôn là người thắng trên mọi cuộc giao dịch...
Hắn mở mắt ra, trông thấy Hàn Kỳ Âm đang nhìn mình, ánh mắt an tĩnh như một mặt hồ yên ả, giống như không có tia sáng. Cố Thâm nhớ lại lời của bác sĩ rằng cô bị căng thẳng và mệt mỏi, liền sai thuộc hạ đi chuẩn bị đồ ăn cho cô, cô cần phải ăn thật nhiều mới được, nhìn cô đã gầy đến mức vừa nãy hắn ôm còn sờ thấy cả xương sườn.
"Em có mệt không?"
Cố Thâm vuốt tóc cô, ngồi dậy ôm cô vào lòng.
Hàn Kỳ Âm không trả lời, nhưng cô cũng không vùng vẫy khỏi hắn nữa.
Hắn thầm vui mừng, nghĩ cô đã suy nghĩ thấu đáo, bằng lòng ở bên cạnh hắn, hai ngón tay nâng cằm cô lên rồi đặt môi xuống.
Một nụ hôn ban đầu là dịu dàng, sau đó là dần mạnh bạo, Hàn Kỳ Âm ngoan ngoãn hé miệng để hắn đưa lưỡi vào, lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi cô triền miên, Cố Thâm cắn mút bao nhiêu cũng không thấy đủ, dần dần bàn tay đã luồn vào trong áo cô.
Cô chống tay lên ngực hắn, hơi đẩy ra. Cố Thâm rời môi ra khỏi môi cô một chút, ánh mắt nhìn xem cô đang nghĩ gì.
Nhưng Hàn Kỳ Âm chỉ đẩy nhẹ hắn ra, ánh mắt vẫn bình lặng như nước, lại chẳng thèm nói năng gì.
"Em mệt sao?"
Cô lắc đầu.
"Đói?"
Chần chừ một chút, cô gật đầu.