"Hàn Kỳ Âm... "
Cố Thâm lại nhớ đến từng khoảnh khắc khi bọn họ ở bên nhau, khi cô đỏ mặt e thẹn gọi tên hắn, khi cô rên rỉ dưới thân hắn liên tiếp cầu xin, lại còn những lúc giận dỗi sau đó lại bị hắn trêu chọc. Tất cả biểu cảm dù nhỏ nhất trên gương mặt cô hắn đều nhớ rất rõ.
"Lão đại...anh nhẹ một chút..."
"Lão đại...anh có mệt không? Em bóp vai cho anh nhé..."
"Lão đại...anh thật sự rất đẹp trai...rất ngầu..."
"Cố Thâm....em yêu anh..."
"Bíp!!!"
Tiếng còi ing ỏi vang lên, xe của hắn suýt chút nữa đâm vào xe tải, tài xế xe tải nhoài người ra mắng
"Đi kiểu gì đấy hả?!"
Thật là...bây giờ đúng là ỷ mình có tiền muốn đi thế nào cũng được mà. Ông ta thầm rủa, còn người nghèo thì mãi mãi nghèo mà thôi.
Cố Thâm không trả lời, nếu là mọi khi hắn sẽ không tha cho ông ta, thẳng tay cho một phát súng. Nhưng hiện tại thì hắn không có tâm trạng nào để nghĩ tới chuyện khác nữa, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới cô.
Hàn Kỳ Âm lúc này ở trong xe bị giật mình bởi tiếng còi ing ỏi lúc nãy, cô trốn trong một thùng hàng của chiếc xe tải, cô thấy ở bên ngoài ghi chữ Trung Quốc, vậy là không nghĩ ngợi gì nhảy lên. Ở bên trong thùng hàng để các thùng hoa quả, có lẽ là đem xuất đi.
Trên người không mang theo tiền, cũng không có hộ chiếu, phải đi chui. Ở trong đây cũng không phải là quá tối, thỉnh thoảng có tia sáng lọt qua khe, ngồi một lúc lại thấy buồn ngủ thế là thiếp đi, sau đó bị tiếng còi lúc nãy làm giật mình tỉnh dậy.
Cô không hề biết rằng cô và Cố Thâm vừa đi lướt qua nhau và hắn đang lo lắng đi tìm cô cỡ nào, cô còn nghĩ rằng giờ này có thể hắn đang vui vẻ bên Ella rồi.
Hàn Kỳ Âm thở dài, cố gạt đi hình ảnh kia ra khỏi đầu, bây giờ điều quan trọng nhất là đứa con trong bụng. Cho dù Cố Thâm không còn yêu cô nữa thì cô cũng phải tự yêu lấy bản thân mình.
Chẳng phải ngày trước cô muốn rời khỏi hắn sao? Bây giờ rời đi rồi lại không nỡ...Nhưng mà cuộc đời này đâu phải lúc nào cũng thuận lợi, sẽ có những khó khăn và thử thách giúp chúng ta càng hiểu rõ mọi chuyện hơn.
Hai chiếc xe rẽ về hai hướng khác nhau, hai người tưởng chừng như gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời.
Cô muốn trở về Trung Quốc, về lại ngôi nhà nơi cô từng sinh sống, về lại chính nơi mà cô từng được sinh ra.
Chiếc xe tải cứ chầm chậm di chuyển, mỗi khi nó dừng lại cô đều hé mắt qua khe cửa nhìn xem đây là đâu, có vẻ như cô đã may mắn, chiếc xe này quả thật đến Trung Quốc.
Về lại quê hương rồi, cảm nhận không khí cũng khác hẳn. Thoải mái hơn, trong lòng cũng bớt muộn phiền.
Đợi đến lúc mở cửa xe, Hàn Kỳ Âm nấp sau mấy thùng hàng, nhân lúc bọn họ đi ăn không để ý tới, cô bèn lủi ra nhanh chóng, thuận lợi không ai phát hiện.
Không ngờ được một cô gái từng ở trong biệt thự có người hầu kẻ hạ, nay lại không một xu dính túi, lại còn đi chui. Vô không hề nghĩ tới có một ngày mình sẽ rời khỏi được Cố Thâm, lúc yêu hắn thì lại càng không, thế mà bây giờ lại thoát ra được.
Cô lại trở về cuộc sống như trước, là một người bình thường, không còn phải lo nghĩ về Cố gia.
Ngón tay bất giác chạm vào cổ, sờ thấy sợi dây chuyền mà hắn cho cô, Hàn Kỳ Âm hôm qua đã vứt thiết bị liên lạc đi nhưng lại không thể nào vứt đi nổi sợi dây chuyền này.
"Hàn Kỳ Âm...sợi dây chuyền này tượng trưng cho thân phận chính thức ở Cố gia, từ nay em sẽ ngang hàng với đám Tư Duệ... "
Lời nói lúc đó của hắn lại hiện về, cô vẫn còn yêu hắn đến nỗi mỗi khi nhớ lại là trong tim lại nhói đau. Thế là cất nó vào bên trong áo, không nghĩ tới nữa.
Cô không quên rằng ở Trung Quốc cũng là địa bàn của hắn, nhưng có lẽ hắn sẽ không biết cô có thể quay trở về đây. Dù sao cô muốn trốn tránh, cũng phải cải trang một tí.
Hàn Kỳ Âm vào một cửa hàng tiện lợi, lấy trộm một cái kéo rồi đi ra, bây giờ không có tiền thì đành phải như vậy. Cô lại vào siêu thị, chọn một phòng vệ sinh vắng người rồi đứng trước gương hít sâu một hơi, quyết định cầm kéo lên cắt phăng mái tóc dài.
Từng lọn tóc mượt mà rơi xuống. Cô cắt xong vứt vào thùng rác. Nhìn thấy một bộ quần áo lao công, cô lại thay đồ của mình ra rồi mặc đồ lao công vào, đội mũ lên, lúc này có lẽ không ai còn nhận ra được Hàn Kỳ Âm nữa.
Hàn Kỳ Âm đi ra ngoài, có thể nói là cô may mắn rất nhiều, chiếc xe tải đến thẳng Bắc Kinh, cô đi bộ đến ngôi nhà của mình ngày trước. Hồi trọng sinh lại cô không dám đến đây, sợ lại nghĩ về những kí ức đáng sợ đó, bây giờ thì lại mong muốn được trở về, tuy rằng ngôi nhà đã không còn, mảnh đất ấy cây cỏ cũng mọc lên um tùm. Mảnh đất này bỏ hoang không ai dám mua, bởi vì ở đây từng xảy ra một thảm án kinh hoàng.
Cô đi bộ hơn một tiếng mới đến nơi, trước mắt là mảnh đất bị bỏ hoang, nhưng hiện lên trong mắt cô lúc này lại là hình ảnh về ngôi biệt thự của An gia. Nơi cô đã từng sống.
"Ba...mẹ...con gái trở về rồi đây..."