"Xem nào..."
Mộ Dung Tuyết vào thang máy, ấn xuống tầng có phòng bếp. Trong thang máy của Cố gia còn được dát vàng, thực sự xa hoa hết cỡ...may là bồn cầu thì không, nếu không thì có lẽ cô không dám đi vệ sinh mất.
"Ting."
Thang máy đến nơi, chậm rãi mở ra. Mộ Dung Tuyết ngó nghiêng bên ngoài, không có ai mới nhẹ nhàng bước ra, Hàn Kỳ Âm nói nhà bếp ở tầng này, nhưng hành lang dài và rộng như vậy, cô biết tìm ở đâu?
Lòng lại sợ chạm mặt Cố Thâm, Mộ Dung Tuyết cứ cảm thấy sờ sợ hắn. Thế là thận trọng lén lén lút lút từng bước đi tìm.
"Rốt cuộc là ở đâu nhỉ..."
"Mỏi chân quá..."
Cơm vừa ăn vào bụng giờ đã tiêu hóa hết không biết chừng. Thấy trước mặt là một lối rẽ, cô vui mừng chạy nhanh đến đó, ngay lập tức va phải một lồng ngực rắn chắc, đau đến chảy nước mắt.
"A..."
Mộ Dung Tuyết ngã phịch xuống đất, đưa tay ôm lấy mũi của mình, áo khoác trên người vì cú ngã lúc nãy mà tuột ra, lộ ra thân hình nõn nà, bên trong còn không mặc áo lót, vải ren đen thấp thoáng thấy cảnh xuân bên trong.
Mạc Tư Huyền sững sờ khi thấy Mộ Dung Tuyết xuất hiện ở đây, còn ăn mặc thiếu vải như thế này. Anh cứ tưởng Cố Thâm đã đá đít cô đi từ lâu, ai ngờ...
"Đi đứng kiểu gì vậy?!...Á Mạc Tư Huyền?!"
Mộ Dung Tuyết theo tính cũ hướng đến người trước mặt lớn tiếng mắng, nhận ra đó là Mạc Tư Huyền thì sững người lại ba giây, sau đó thấy ánh mắt anh rơi trên người mình thì bèn nhìn xuống, cảnh xuân hiện ra lồ lộ. Trong đầu Mộ Dung Tuyết như nổ bùm một tiếng, vội vàng kéo áo lại che đi với vận tốc ánh sáng. Nhưng hành động này trong mắt Mạc Tư Huyền lại càng giống như giả vờ nhiều hơn, cố tình ăn mặc như vậy, trước đó lại còn cưỡng hôn rồi câu dẫn anh. Cô gái này đúng là nhiều mưu mô, toan tính...
"Không cần phải che nữa đâu, tôi nhìn thấy hết rồi."
Mạc Tư Huyền cất tiếng nói không cảm xúc.
"Ăn mặc như vậy lại còn phí công che lại, tôi thấy cô cũng tốn sức tính toán quá đấy..."
Anh nói đầy hàm ý.
Mộ Dung Tuyết mím môi đứng bật dậy
"Ai thèm tính toán với anh?!"
"Chứ không phải cô nói thích tôi à?"
Mạc Tư Huyền nhướn mày, Mộ Dung Tuyết câm nín.
"Mộ Dung Tuyết tôi có cần phải làm như thế không? Bày mưu tính kế câu dẫn anh? Nếu thế thì chỉ cần đến tìm thẳng anh là được, cần gì phải đến đây?"
Cô dõng dạc nói.
"Hơn nữa tôi mà là người như thế, sớm đã đè anh xuống 'làm' rồi tung tin đồn rồi. Còn ở đây phí hơi giải thích sao?"
Mạc Tư Huyền nhếch môi không nói năng gì lôi tuột Mộ Dung Tuyết vào một căn phòng chứa đồ. Căn phòng chật chội, còn tối, chỉ có ánh sáng từ khe cửa lọt qua.
Hai thân thể kề sát vào nhau, thân người mềm mại của Mộ Dung Tuyết như lọt thỏm trong vòng tay của Mạc Tư Huyền, nhịp tim trong lồng ngực cô đập mạnh đến nỗi có thể nghe thấy được, mùi bạc hà trên người anh càng khiến cô đỏ mặt, hơi thở nóng bỏng của anh gần sát bên tai cô.
"Anh làm gì vậy?"
Cô ngại quá muốn đẩy anh ra.
"Không phải cô nói muốn đè tôi ra 'làm' sao?"
Buổi sáng còn lớn miệng lắm, bây giờ thì lại co rúm vào như con mèo, khóe môi Mạc Tư Huyền là nụ cười càng sâu.
"Làm...làm gì chứ? Anh đang nói gì vậy? Thả tôi ra..."
Tay nhỏ chống lên lồng ngực rắn chắc như phải bỏng, lại bèn thả tay xuống. Mạc Tư Huyền cười khẩy một tiếng, lại càng gần hơn
"Mộ Dung Tuyết, tôi không phải là người dễ dàng để cô trêu chọc. Nếu cô có gan, cứ thử xem..."
Mạc Tư Huyền nói xong còn thổi một cái vào tai cô, Mộ Dung Tuyết như run rẩy, nhận ra là Mạc Tư Huyền đang muốn trả đũa lại mình. Bèn giận quá hóa liều, ngại ngùng không còn nữa, một phát kéo đầu Mạc Tư Huyền lại cưỡng hôn thêm lần nữa.
Anh bất ngờ muốn đẩy cô ra mà Mộ Dung Tuyết như con sam bám lấy, thân thể mềm mại thơm ngát kề sát, bộ ngực đẫy đà sau lớp áo ngủ mỏng tang dính sát vào ngực anh. Ở trên đầu lưỡi ngọt ngào tách môi Mạc Tư Huyền ra, vừa chạm vào lưỡi cô, anh đã cứng đờ người, đôi mắt sau cặp kính dần tối lại. Trong lòng hít sâu một hơi từ bị động chuyển sang chủ động, đè nghiến thân hình của cô vào tường, ở trên môi lưỡi cuồng dã cắn mút.
"Ưm..."
Mộ Dung Tuyết bấy giờ mới giật mình, nhưng để rút lại thì đã quá muộn. Mạc Tư Huyền hôn mạnh bạo đến nỗi khiến môi cô phát đau, đầu lưỡi như bị hút lấy, cô giãy dự muốn thoát ra, anh lại lấy tay ôm chặt vòng eo thon nhỏ, vừa chạm vào làn da mịn màng đó, lại như bị xui khiến muốn vào sâu thêm. Mộ Dung Tuyết càng hoảng, nghĩ mình đùa hơi quá trớn rồi, đôi tay Mạc Tư Huyền đã tiến lên đến bộ ngực đầy đặn sau lớp áo ren, cô không mặc áo lót nên càng thuận tiện xoa nắn, khoảnh khắc chạm vào ngực Mộ Dung Tuyết chính là lúc dục vọng trong Mạc Tư Huyền châm ngòi.
"A...không..."
Mộ Dung Tuyết cắn mạnh một cái vào lưỡi Mạc Tư Huyền, vị máu tanh dần lan tỏa, Mạc Tư Huyền cuồng dã mạnh bạo đã dừng lại, thấy tay mình đang để trong áo cô thì chợt rút ra. Trên ngực dường như mất đi hơi ấm, hơi run rẩy, cô vội vàng nắm chặt lấy áo khoác che lại, bộ dạng lúc nãy của anh đã thực sự khiến cô hoảng sợ, tuy rằng cô thích anh nhưng đối với chuyện này vẫn còn sợ hãi.
Mạc Tư Huyền bình ổn lại hơi thở, ánh mắt trở lại điềm tĩnh như trước nhìn Mộ Dung Tuyết, nói
"Mộ Dung Tuyết. Cô vẫn còn chưa biết tôi là người như thế nào, đừng nói lời thích một người dễ dàng thế."
Nói xong, đã mở cửa rời đi, chỉ để lại một mình cô trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo.