Mục lục
Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm xuống, bầu trời không một gợn sao, mà trong lòng mỗi người, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Hàn Kỳ Âm sau khi trở về phòng cũng trằn trọc không ngủ được nữa. Không biết giờ này Cố Thâm đang làm gì? Mà thôi, ngoài làm việc ra thì hắn còn có thể làm gì nữa.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó, bàn tay nhỏ luồn xuống dưới đệm lấy tập tài liệu mà trước đây nhặt được của Cố Thâm ra xem. Hắn có biết tập tài liệu này bị mất không nhỉ? Nếu hắn biết thì sao không hỏi. Cũng không trừng phạt cô?

Hàn Kỳ Âm phe phẩy nó trong tay, bây giờ cô nên nói với hắn. Bởi vì cô đã hứa sẽ không lừa dối hắn nữa, cũng tránh cho việc sau này hắn biết được lại trừng phạt cô.

Nhưng có lẽ việc này nên để ngày mai thì hơn, bây giờ trên người Hàn Kỳ Âm ở đâu cũng là vết thương, nếu phải chịu thêm một trận nữa của hắn, e rằng cái mạng này cô cũng không giữ nổi nữa.

Cố Thâm cũng đã hứa là sẽ không giết cô, vấn đề là với tính cách này thì lần này hắn sẽ ném cô vào chuồng rắn hay vào hố lửa đây? Hình ảnh lúc hắn một tay bóp chết con rắn vẫn còn đọng lại trong đầu cô, nếu như...hắn mà bóp cổ cô, có lẽ cũng chẳng tốn sức là bao.

Hàn Kỳ Âm sờ lên cái cổ mỏng mảnh của mình, bất chợt hơi rùng mình một cái. Đúng lúc này, có tiếng động rất nhẹ phát ra từ bên ngoài, còn từ hướng cửa sổ. Hàn Kỳ Âm cảnh giác nhẹ nhàng mở cửa sổ bước ra ban công, ngó nghiêng xung quanh nhưng lại không thấy ai. Hay là do cô thần hồn nát thần tính, ở đây là Cố gia, làm gì có ai đột nhập vào được chứ?

Đang định đi vào thì một bàn tay không biết từ đâu lôi ngược Hàn Kỳ Âm quay trở lại ban công. Cô bị bịt chặt miệng nên không thể hét lên, chỉ có thể cật lực vùng vẫy, nhưng khi anh ta cất tiếng bên tai, Hàn Kỳ Âm đã lập tức im lặng mở to mắt.

"Em vẫn hung dữ như ngày nào nhỉ?"

Thẩm Hạo thấy cô không vùng vẫy nữa, liền buông cô ra. Hàn Kỳ Âm kinh ngạc nhìn anh

"Sao anh lại vào được đây?"

" Mà không...tại sao anh biết em ở đây?"

Cô dồn dập hỏi, Thẩm Hạo xuất hiện ở Cố gia nếu bị Cố Thâm phát hiện, hắn sẽ không tha cho anh.

Thẩm Hạo mỉm cười, trái ngược với vẻ lo lắng của cô, anh nhìn cô đầy âu yếm rồi nói

"Em đừng lo, đây là góc khuất camera không thấy được đâu. Anh chỉ muốn gặp em mà thôi."

"Em vẫn khỏe."

Hàn Kỳ Âm giấu hai tay được băng bó ra đằng sau, nhưng Thẩm Hạo vẫn nhìn ra vết thương nơi bả vai của cô. Ánh mắt anh nháy mắt trở nên lạnh lùng, trong giọng nói hàm chứa tức giận, còn cầm lấy hai bàn tay cô giữ chặt

"Thế này mà em bảo là không sao? Hắn đã làm gì em? Để anh tới tìm hắn tính sổ."

Hàn Kỳ Âm vội vàng giữ lấy anh, Thẩm Hạo vốn dĩ tính cách nóng nảy, anh mà nói đi tìm Cố Thâm tính sổ, có lẽ sẽ làm thật cũng nên.

"Đừng mà... Thẩm Hạo. Em không có vấn đề gì, chỉ là xây xước ngoài da thôi."

Trong lòng Thẩm Hạo bừng bừng tức giận muốn đi đòi lại công bằng cho cô, nhưng Hàn Kỳ Âm đã giữ chặt lấy tay anh. Sự mềm mại từ cánh tay cô cùng mùi hương ngọt ngào khiến Thẩm Hạo hơi sững người lại, nháy mắt biểu cảm trở nên thiếu tự nhiên, Hàn Kỳ Âm nhận ra bèn buông tay anh đứng sang một bên giữ khoảng cách nhất định.

"Anh nên rời khỏi đây thì hơn, nếu để Cố Thâm biết được, thì anh sẽ gặp nguy hiểm mất."

Cô nhẹ giọng khuyên nhủ anh.

Thẩm Hạo là người đã luôn đỡ đần, giúp đỡ cô sau khi cô trọng sinh. Cũng chính anh là người đã dạy cho cô các thế võ, khiến thân thủ của cô tăng lên không ít. Thẩm Hạo giống như một người anh trai, đối xử với Hàn Kỳ Âm tốt đến mức làm cô thấy e ngại, cô không có gì để báo đáp anh. Quyết định vào Cố gia là một mình cô quyết, Hàn Kỳ Âm chưa nói cho anh biết về chuyền này, bởi vì cô không muốn anh cũng phải dây vào một người như Cố Thâm.

"Thẩm Hạo. Cảm ơn anh vì đã quan tâm đến em, thời gian trước em đã làm phiền anh nhiều rồi, em lại chẳng có gì để có thể báo đáp..."

Cô cúi đầu xoắn hai tay vào nhau.

Trên mặt Thẩm Hạo lộ ra nụ cười khổ, tấm lòng của anh, sao cô còn chưa chịu hiểu? Hàn Kỳ Âm luôn muốn tạo khoảng cách với anh, cho dù có khổ sở, cô cũng muốn tự mình chịu đựng, không dám làm phiền đến anh.

" Kỳ Âm...anh không ngại nguy hiểm. Anh chỉ cần ở bên cạnh em là đủ...nghe anh, rời khỏi đây đi."

Hàn Kỳ Âm né tránh ánh mắt thâm tình của Thẩm Hạo, lắc đầu nói

"Em không thể."

"Thẩm Hạo. Anh biết tính em rồi mà, em sẽ không giờ bỏ cuộc hay rời khỏi đây đâu."

Bây giờ cả kể có muốn, thì cô cũng không thể nào thoát khỏi bàn tay của Cố Thâm. Hắn đã vĩnh viễn nắm chặt cô trong lòng bàn tay, vì thế Hàn Kỳ Âm không muốn làm liên lụy đến Thẩm Hạo.

" Kỳ Âm..."

"Thẩm Hạo...em xin anh đừng nói nữa, anh hãy rời khỏi đây đi. Cảm ơn anh vì đã đến đây thăm em, nhưng có lẽ...chúng ta không nên gặp nhau nữa."

Có thể sự dứt khoát của cô khiến anh thấy tổn thương, nhưng bây giờ ngoài cách này ra, cô không còn cách nào khác.

Thẩm Hạo mất rất nhiều thời gian mới tìm được cô, sau đó lại nghe ngóng được ở bên cạnh lão đại Cố gia đột nhiên xuất hiện một cô gái, lúc nhìn thấy cô, anh đã không tin vào mắt mình. Cho đến bây giờ gặp được cô, thì Hàn Kỳ Âm lại nhẫn tâm đuổi anh đi.

Hàn Kỳ Âm quay gót bước vào, Thẩm Hạo đột nhiên ôm lấy cô từ đằng sau

"Kỳ Âm. Đừng đi, anh yêu em."

Giọng nói anh hơi nghẹn lại, giống như năn nỉ cô đừng rời xa.

Hàn Kỳ Âm bị bất ngờ, trong lòng là sự cảm động cùng chua xót không thôi. Hình ảnh của Cố Thâm lại hiện lên, cô cắn môi rồi hít sâu một hơi nói

"Thẩm Hạo. Em xin lỗi. Em...không thích anh."

"Em... Thích Cố Thâm. Em còn ngủ với hắn rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK