"Em rất khó chịu khi tôi hôn em?"
Cố Thâm hỏi, thanh âm trầm xuống.
Hàn Kỳ Âm không ngờ hắn lại hỏi thế, hắn biết rằng bọn Tư Duệ không thích cô mà còn hôn cô trước mặt bọn họ, đây không phải là cố tình làm khó dễ cô hay sao?
Cô mím môi không trả lời. Cố Thâm tiếp tục bá đạo nói
"Không thích thì cũng phải thích."
Hàn Kỳ Âm "Lão đại. Tại sao anh không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác?"
Cô không nhịn được hỏi. Cố Thâm hơi cau mày, lá gan nào của cô to lên mà dám nói với hắn như vậy?
"Anh không hề quan tâm xem người khác cảm thấy thế nào, anh chỉ biết nghĩ đến bản thân."
Tư Duệ há hốc mồm, chờ Cố Thâm nổi giận. Nhưng hắn chỉ nhìn cô lạnh lùng
"Cảm xúc của bọn họ quan trọng lắm sao?"
"Đúng vậy! Em biết anh là lão đại, nhưng anh không thể chèn ép người khác một cách quá đáng như vậy..."
"Tôi đang chèn ép em à?"
Giọng nói của Cố Thâm đã hạ xuống âm độ.
"Không phải...ý của em là...khi anh làm điều gì đó thì nên quan tâm một chút đến cảm xúc của người khác..."
Hàn Kỳ Âm lí nhí nói. Ôi mẹ ơi vừa nãy dây thần kinh nào của cô bị chạm vậy, nỗi tủi hờn tự dưng làm cô bộc bạch hết ra, không sợ hắn nữa.
Hắn có nghĩ rằng cô đang lên mặt dạy đời hắn hay không? Cố Thâm là lão đại, tính cách hắn thế nào cô hiểu rõ, muốn hắn quan tâm đến cảm xúc của người khác ư, không có cửa.
Cố Thâm nhìn cô chằm chằm, sống lưng Hàn Kỳ Âm lạnh toát. Lần này thì xong rồi, hắn sẽ ném cô ra khỏi trực thăng không biết chừng.
Nhưng ngược lại với suy đoán của tất cả mọi người, Cố Thâm lại kiên nhẫn hỏi lại cô
"Vậy em cảm thấy thế nào?"
Cô sững người. Cố Thâm lại đi hỏi cô đang cảm thấy thế nào sao? Hắn đang để ý đến cô ư?
"Không...không phải...thế nào là sao, lão đại, ý anh là gì?"
Cố Thâm suy nghĩ một chút rồi nói
"Hôn. Tôi hôn em khiến em khóc, em không thích? Không muốn? Hay là ở đây có bọn Tư Duệ?"
Bàn tay của hắn ghì chặt lấy eo cô, không cho cô chạy trốn, bắt Hàn Kỳ Âm phải nhìn thẳng vào mình mà trả lời. Bỗng nhiên hắn thay đổi một trăm tám mươi độ thế này làm cô không thể biết được hắn đang nghĩ gì nữa.
"Trả lời tôi."
Cố Thâm ghé sát mặt vào cô hơn.
"Không phải là không thích..."
Hàn Kỳ Âm nhắm tịt mắt đáp lại hắn.
Vậy thì có nghĩa là cô không muốn hắn hôn cô trước mặt bọn Tư Duệ.
"Được. Vậy sau này tôi sẽ không hôn em trước mặt bọn họ nữa."
Kinh ngạc. Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Lão đại mà lại thuận theo Hàn Kỳ Âm, có lẽ cô là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Cô cũng không tin được những lời mà mình vừa nghe, đây có lẽ là sự nhân nhượng lớn nhất của hắn dành cho một người. Hắn không tức giận mà chịu hạ cái tôi xuống, chịu lắng nghe cô, Hàn Kỳ Âm cảm nhận Cố Thâm đang dần dần thay đổi vì cô.
Vừa nãy hắn tuy tức giận nhưng cũng không bỏ mặc cô, sau đó còn vì câu nói kia mà chấp thuận cô. Đám Tư Duệ nghĩ rằng chỉ có một mình Hàn Kỳ Âm còn sống sót sau khi dám nói như vậy với hắn, nếu là một người khác, kết quả không cần đoán cũng biết. Đến bọn họ còn chưa từng dám nói thẳng vào mặt hắn như vậy.
Điều này chứng minh rằng vị trí của Hàn Kỳ Âm trong lòng Cố Thâm vô cùng quan trọng, đủ để hắn đặt cô lên trên cả cái tôi của mình.
Hàn Kỳ Âm ngượng ngùng nhìn vào mắt hắn, trong đó vẫn chỉ có sự lạnh lùng không xao động. Nghĩ đến chuyện của Mộ Dung Nham ban nãy, cô muốn giải thích với hắn
"Lão đại...chuyện ban nãy, Mộ Dung Nham...em xin lỗi, đáng lẽ em nên đẩy anh ta ra, không nên cho anh ta ôm mình."
"Nhưng anh yên tâm! Trong lòng em chỉ có một mình anh! Là thuộc hạ của Cố gia, là người của Cố lão đại."
Hàn Kỳ Âm kiên định nói thêm.
Cố Thâm nhếch môi lên "Tôi biết. Em dám rời đi, tôi sẽ chặt chân em, xích em lại."
Độc ác như vậy sao...
"Lão đại, vết thương của anh..."
Hàn Kỳ Âm lảng sang vấn đề khác, Cố Thâm tựa người vào ghế, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô
"Không sao. Đợi trở về Cố gia sẽ xem tình hình."
Cô tựa người vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập vững chãi bình ổn, mọi chuyện vừa xảy ra nhanh như một giấc mơ. Cố Thâm gặp nạn, sau đó thì hai bọn họ suýt chết, sự xuất hiện của Mộ Dung Nham, và cảm xúc của cả hai người...tất cả dường như xoay vần trong đầu cô, cuối cùng chìm vào trong bóng tối, ở trong vòng tay của người đàn ông này.
Cố Thâm nhìn thấy cô đã ngủ, ra hiệu cho bọn Tư Duệ nói nhỏ đi, trên bầu trời, hoàng hôn nhuộm đỏ rực, yên bình và đẹp đẽ.