Cố Thâm ngày nào cũng sai người xem xét vết bỏng cho cô, còn vết đạn bắn ở vai cũng đã khỏi. Nhưng thỉnh thoảng cô có cử động mạnh thì nó lại nhói lên một cái, bây giờ khi nhìn vào trong gương nơi đó chỉ còn lại vết sẹo tròn tròn, chứng minh cho lần đầu tiên cô bước chân vào Cố gia.
Cũng là lần đầu tiên cô gặp Cố Thâm.
Vết sẹo này còn nhắc nhở cho cô nhớ rằng không bao giờ được quên đi mối hận thù gia tộc.
Hàn Kỳ Âm nhìn gương mặt mình trong gương. Ánh mắt này đã không còn vẻ ngây thơ trong trẻo như thuở ban đầu nữa, thay vào đó là một sự tĩnh lặng và nhạy bén với mọi thứ.
Đã bao lâu rồi kể từ cái ngày cả nhà cô bị giết đó? Hàn Kỳ Âm biết rõ nhưng cô không dám nghĩ tới, bởi vì chỉ cần nghĩ đến thôi, trái tim này lại nhói lên từng cơn đau đớn, đau gấp trăm, gấp ngàn lần vết thương mà cô phải chịu...
Đã bao nhiêu tháng ngày đằng đẵng cô điên cuồng điều tra, tìm kiếm mọi thông tin về bọn chúng, nhưng chúng giống như bóng ma, không hề có chút tung tích. Cho đến cái ngày mà cô bị Mộ Dung Nham đưa đến Mộ gia, trong sòng bạc đó, cô đã nhìn thấy bọn chúng.
Tình cảnh khi đó quá hỗn loạn vì bọn khủng bố, Cố Thâm đến và đưa cô trở về Cố gia, một lần nữa Hàn Kỳ Âm bị mất dấu bọn chúng, và cả người đàn ông lạ mặt kia...
Những vấn đề chồng chéo với nhau, bây giờ cô không biết tìm bọn chúng ở đâu, cũng không thể tiếp cận mạng lưới thông tin của Cố gia. Chỉ còn một cách duy nhất mà Hàn Kỳ Âm có thể nghĩ ra lúc này...
Đó chính là nhờ Mộ Dung Nham.
Mộ gia là hào môn thế gia ở Nga, mạng lưới thông tin chắc chắc cũng không tồi, nếu nhờ anh ta điều tra về những người ở sòng bạc ngày hôm đó, có lẽ sẽ lần ra được chút manh mối...
Nhưng cô không có cách nào liên lạc được với Mộ Dung Nham. Cố Thâm còn cảnh cáo cô không được có bất kì mối liên hệ nào với người đàn ông khác, cô không dám làm trái ý hắn, vậy thì chỉ còn cách bí mật liên lạc với anh ta mà thôi...
Vấn đề bây giờ là làm thế nào để liên lạc với anh ta mà không để Cố Thâm biết? Người nắm giữ mạng lưới thông tin ở Cố gia là Mạc Tư Huyền, cần phải nhân cơ hội anh ta không có mặt ở đây để tìm cách liên lạc với Mộ Dung Nham.
Sau một thời gian ở Cố gia, cô biết Mạc Tư Huyền thường sẽ đi đâu đó vào hai giờ chiều, và nửa tiếng sau anh ta sẽ quay trở về. Cô phải tranh thủ trong khoảng thời gian ba mươi phút đó để tiếp cận mục tiêu.
Hàn Kỳ Âm quyết định sẽ thực hiện vào hôm nay. Sáng nay Cố Thâm cũng rời đi như ngày hôm qua, nhưng mới sáng sớm cô đã thấy Tư Duệ và Khang Duật cùng một số thuộc hạ của Cố Thâm rời đi, bộ dạng vô cùng khẩn trương, không khí trong phòng ăn dù có che giấu nhưng Hàn Kỳ Âm vẫn nhận ra có một chút khác thường, còn ở đâu thì cô không giải thích được.
"Lão đại..." Cô nuốt nước bọt thử lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
Cố Thâm đưa mắt lạnh lùng nhìn cô.
Hàn Kỳ Âm chỉ vào bàn tay của mình, nói
"Ừm... Vết thương của tôi đã lên da non rồi, cũng không còn cảm thấy đau nữa. Hiện tại tôi có thể ngừng ăn cháo được chưa?"
Có trời chứng giám cô thèm ăn thịt lắm rồi, công nhận là ăn cháo thì mau lành, nhưng giờ vết thương đã sắp khỏi, cái miệng của cô thì vô cùng thèm, cứ phải nhìn mà không được ăn như thế này thì chẳng khác nào tra tấn. Nếu hôm nay Cố Thâm mà không đồng ý, thì có lẽ Hàn Kỳ Âm phải lén ăn trộm mất.
Hắn tao nhã cắt một miếng thịt bò rồi đưa vào miệng, giây lát sau mới trả lời dưới ánh mắt mong chờ của cô
"Ăn nốt hôm nay."
Hàn Kỳ Âm nghe xong thì vô cùng vui mừng "Thật... Thật không...? Cảm ơn lão đại!"
Câu nói của hắn dường như đã tiếp thêm động lực cho cô. Oh yeah! Qua ngày hôm nay Hàn Kỳ Âm cô sẽ được giải thoát, không còn phải nuốt món cháo chán ngắt này nữa rồi!
Thấy Hàn Kỳ Âm cười vui vẻ, Cố Thâm cũng không bộc lộ cảm xúc gì, đúng là vết thương của cô đã gần lành, hắn biết cô không nói dối, nên hắn mới đồng ý với cô. Còn không thì còn lâu hắn mới đồng ý.
Sự bắt ép của hắn trong mắt bốn người Tư Duệ, Hàn Thước, Khang Duật và Mạc Tư Huyền lại giống như là quan tâm đến cô.
Cho dù có không thích Hàn Kỳ Âm, muốn tống khứ cô đi, nhưng Cố Thâm lại muốn giữ cô lại, thì bốn người bọn họ cũng chẳng thể làm gì.
*
*
*
Cố Thâm như thường lệ ăn xong lại đi làm việc ngay lập tức, Hàn Kỳ Âm cảm nhận hắn ngoài thời gian ăn và ngủ ra thì tất cả thời gian còn lại đều dành cho công việc. Tất nhiên không tính thời gian giải quyết nhu cầu cá nhân. . Bạn có biết trang truyện == TrumTr uyen. COM ==
Giờ giấc sinh hoạt của hắn quả thực rất điều độ và có khoa học. Chẳng trách hắn lại có một thân hình hoàn mỹ như thế, mỗi tối hắn ôm cô đi ngủ, Hàn Kỳ Âm cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của hắn dưới lớp áo sơ mi, còn cả gương mặt cùng đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp của hắn...
Ở Cố Thâm, không có bất cứ thứ gì để chê cả. Tiền? Hắn có rất nhiều tiền. Địa vị? Hắn là lão đại trên vạn người, chỉ cần một câu nói của hắn thôi đã quyết định sự sống chết của bao con người. Nhan sắc? Điều này thì khỏi bàn tới. Trong cuộc đời Hàn Kỳ Âm từng tiếp xúc, Cố Thâm là người đẹp trai nhất...
Chỉ có duy nhất một điều, đó là hắn quá tàn bạo và lạnh lùng, Hàn Kỳ Âm không biết hắn nghĩ gì, và cũng không đoán được sắc mặt của hắn...