Trần Bình An đến gần một tòa nhà lớn, trước cửa có đặt một pho tượng Thạch Cảm Đương (1) dùng để trấn tà, cao cỡ nửa người, hình dáng như võ tướng. Trần Bình An biết đây là nhà lớn của Lý gia, trên đường Phúc Lộc đại phú đại quý này, phương pháp trừ tà của các nhà gần như đều khác nhau, ngay cả thần giữ cửa dán trên cửa lớn cũng chia ra văn võ, cho nên rất dễ phân biệt được.
Hắn nhanh chóng nhìn quanh, lại tiếp tục đi tới. Phía trước là Tống gia, qua khỏi Tống gia là dinh quan giám sát làm gốm. Ở tường ngoài nơi tiếp giáp của hai nhà Lý Tống có mọc một cây hòe, cành khô uốn lượn, nhành lá um tùm, mặc dù không có vẻ từng trải lâu năm như cây hòe già trong trấn nhỏ, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy không tầm thường.
Theo như cách nói của người thế hệ trước, cây hòe này và cây hòe già che trời ở trung tâm trấn nhỏ vốn cùng nguồn gốc, cây kia được gọi là hòe tổ tông, còn cây trước mắt thiếu niên được gọi là hòe con cháu.
Sở dĩ Trần Bình An đến Lý gia chứ không phải Lư gia đứng đầu trấn nhỏ của Lư Chính Thuần, là do khi thiếu niên rời khỏi dinh quan, quản sự lớn tuổi trên đường đưa tiễn không biết vô tình hay cố ý hàn huyên một chút chuyện nhà chuyện cửa. Nào là nhân tài đọc sách của Triệu gia trên con đường này là Triệu Dao đã rời khỏi trấn nhỏ, số phận sau này nhất định sẽ thành trạng nguyên làm quan lớn. Nào là Tống gia bên cạnh có một vị tiểu thư đã đến tuổi lấy chồng, nhưng ngay cả may vá cũng không biết, chỉ thích múa đao vung giáo, nào giống với một vị thiên kim tiểu thư, ngươi nói xem có buồn cười không? Trong một đống chuyện vặt vãnh lý thú, ông lão có xen vào một tin tức nhỏ bé không đáng kể. Nhà Lý gia vừa đón một vị khách thân phận tôn quý, đó là một bé gái trắng ngần giống như một món đồ sứ của vua vậy, sau này chỉ cần đừng “con gái dậy thì thay đổi hoàn toàn”, nhất định sẽ thành một mỹ nhân xinh đẹp. Cũng không biết sau này nhà nào may mắn, có thể cưới một đứa con dâu như vậy vào cửa.
Khi đó trên đường rời khỏi nhà sau của dinh quan, ban đầu thiếu niên chỉ nghe không nói, không biết vô tình hay cố ý đi rất chậm, hơn nữa vẫn luôn cẩn thận quan sát kiến trúc bố cục của dinh quan. Cuối cùng thỉnh thoảng hỏi một hai câu ngoài đề, giống như một kẻ nghèo rớt mồng tơi tò mò về sự giàu có xa hoa của những họ lớn thế gia kia. Quản sự lớn tuổi biết thì sẽ nói toàn bộ, dùng Tống gia bên cạnh và Lý gia xa hơn một chút làm ví dụ, nói cho thiếu niên biết phân bố đình viện và đủ loại quy củ của những gia đình lớn.
Trong lòng thiếu niên biết rõ dụng ý thực sự của quản gia.
Có điều từ đầu đến cuối Trần Bình An vẫn không muốn hành động theo như ý nguyện của bọn họ.
Lúc này dọc theo mép đường chạy chầm chậm về phía trước, Trần Bình An thấy chung quanh không có ai, đột nhiên tăng tốc chạy thẳng về phía cây hòe già kia. Hắn tung người nhảy một cái, lại liên tiếp đạp bốn lần vào thân cây chạy lên trên mới có dấu hiệu hết đà. Nhưng khi đó thiếu niên thân hình khoẻ mạnh đã có thể đưa tay bắt lấy một nhánh hòe, trong nháy mắt thiếu niên linh hoạt như một con vượn trong núi sâu đã ngồi trên môt cành cây đâm ngang, sau đó vững vàng đứng dậy, tiếp tục trèo lên. Trong thời gian nháy mắt vài lần, Trần Bình An đã ngồi xổm trên một nhánh hòe đâm nghiêng, đền gần tường viện cao hơn hai trượng. Thân thể thiếu niên ẩn giấu trong lá hòe um tùm, nín thở tập trung, nhíu mắt quan sát, cũng không vội lẻn vào bên trong.
Trên đường cùng Ninh Diêu từ cầu mái che trở về trấn nhỏ, Trần Bình An đã hỏi rất nhiều vấn đề.
Chẳng hạn như trong phạm vi trấn nhỏ, dưới tình huống bình thường, con vượn già núi Chính Dương kia có thể chạy nhanh bao nhiêu, nhảy cao bao nhiêu? Thân thể của hắn rốt cuộc cứng chắc đến đâu, mình đồng da sắt thế nào? Nếu ta đánh một quyền chẳng khác nào gãi ngứa cho con vượn già, vậy đổi thành giàn ná hay cung gỗ, tại khoảng cách hai mươi bước và bốn mươi bước, sẽ phân biệt tạo thành tổn thương lớn đến đâu? Loại “thần tiên” như con vượn già núi Chính Dương có tồn tại sơ hở chí mạng hay không, chẳng hạn như con ngươi, hạ bộ hay cổ họng? Nếu đối thủ liều mạng bị thương cũng muốn dốc hết sức giết người, ta liệu có chết chắc hay không?
Lúc ấy Ninh Diêu thiếu chút nữa đã bị thiếu niên hỏi đến mức chỉ hận mình không phải là người câm điếc.
Theo như cách nói của thiếu nữ áo đen, dù là nhân sĩ luyện khí hay võ phu thuần túy, ở chỗ này cảnh giới của người tu hành càng cao thì sẽ phải chịu áp lực càng lớn. Chỉ có thể tử thủ giống như bị kỵ binh xông cửa, hoàn toàn dựa vào một hơi liên tục không dứt để chống đỡ, một khi mở miệng sẽ phải chịu tổn thương như nước biển chảy ngược. Thử nghĩ một chút, đối diện với nước lũ hung dữ mạnh mẽ tràn tới, ngươi mở một cái lỗ nhỏ trên đê nhìn thử xem sao?
Nhưng cuối cùng Ninh Diêu vẫn nói như định đóng cột, nếu thiếu niên và con vượn già núi Chính Dương một đấu một, Trần Bình An không có một chút phần thắng nào.
Trong bóng râm của cây hòe, ánh mắt thiếu niên kiên nghị, sắc mặt lạnh nhạt, thầm nói: “Không được để con vượn già đến gần mười bước, ít nhất phải kéo dài khoảng cách này.”
Ninh Diêu đã nói, chỉ cần con vượn già không chó cùng rứt giậu thì Trần Bình An sẽ có cơ hội sống sót.
Nhưng Trần Bình An trả lời, hắn muốn ép cho con vượn già phải ra tay giết mình, nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì.
Nhất định phải ép cho con vượn già núi Chính Dương nổi giận, khiến lão không tiếc vận dụng chân khí trong cơ thể, mới có thể thật sự làm hao tổn tu vi vất vả tích góp ngàn năm của lão. Có lẽ con vượn già cảm thấy mạng của dân chúng trấn nhỏ như hắn và Lưu Tiện Dương chẳng đáng một xu, nhưng Trần Bình An rất muốn biết, đến khi con vượn già trơ mắt nhìn tu vi đạo hạnh của mình biến mất, liệu có đau lòng hay không, có cảm thấy đáng giá hay không.
Đương nhiên tiền đề của tất cả chuyện này, đó là khi vừa đối mặt mình không thể bị người ta dùng một quyền đánh chết.
Thiếu niên nhìn xuống bóng người lui tới giữa hành lang phòng ốc trong nhà lớn, lẩm bẩm:
- Cho dù không chạy thoát, nhất định cũng phải chịu được thêm mấy quyền.
Trần Bình An cũng không cho rằng mình có thể gi.ết chết con vượn già, càng không nghĩ tới mình có thể sống sót được.
- --------
Trong nhà lớn Lý gia, bé gái đến từ núi Chính Dương cũng là cháu gái ruột của lão tổ Đào gia, được Lý gia từ trên xuống dưới cung phụng như Bồ Tát. Lý gia đã an bài nhiều nha hoàn hạng nhất hạng hai trong biệt viện, những thiếu nữ này vốn là con của nô tỳ sinh ra trong nhà chủ, tay chân sạch sẽ nhanh nhẹn, quan trọng nhất là hiểu rõ ngọn nguồn, thân thế trong sạch, có thể từ đời tổ tiên đã trung thành với Lý gia rồi.
Biệt viện này nằm ở vị trí trung tâm, không dựa sát vào đường Phúc Lộc.
Bé gái tên là Đào Tử, xưng hô thân mật là Quả Đào, là hạt dẻ cười của mấy vị lão tổ kiếm tiên núi Chính Dương. Đương nhiên không phải là do dáng vẻ tính tình ngây thơ đáng yêu, mà là do trình độ kiếm đạo trong tương lai của cô bé, có tư cách để núi Chính Dương không tiếc dồn nhiều tài nguyên vào.
Năm trăm năm qua, so với các đời lão tổ núi lớn của núi Chính Dương, cả phẩm chất, thiên phú, tính tình và cơ duyên của Đào Tử đều xem như đứng đầu. Nói đơn giản thì cô bé Đào Tử sẽ là một tồn tại thần kỳ có rất nhiều ưu điểm, nhưng lại không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Đây mới là “trăm năm có một” đúng như ý nghĩa, chứ không phải khen ngợi tượng trưng như đám dân quê mùa.
Bé gái đã không còn vượn già Bàn Sơn bên cạnh, một mình ở nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng không sợ người lạ hay mất bình tĩnh, chỉ cảm thấy hơi buồn chán, còn có chút nuối tiếc. Nghe giọng điệu của Viên gia gia, dường như không có cách nào mang một ngọn núi ở đây đi, chuyện này khiến bé gái rất chán nản thất vọng. Lúc Tô tỷ tỷ của núi Chính Dương bước vào năm cảnh giới trung, đã được lão tổ tặng cho một ngọn núi làm lễ vật, trở thành lãnh địa tư nhân của Tô tỷ tỷ. Ngọn núi kia chính là do Viên gia gia từ vạn dặm xa xôi tự mình vác về, dặt ở phía đông bắc núi Chính Dương, mặc dù không lớn nhưng bé gái vẫn rất hâm mộ.
Cô cảm thấy ở trong thư phòng hơi khó chịu, bèn đi đến nhà chính, hai tay đặt phía sau người, ra vẻ cụ non ngẩng đầu nhìn tấm biển một hồi lâu.
Sau người bé gái luôn có hai nha hoàn thanh tú theo sát. Một người trong đó từ nhỏ đã được Lý gia phát hiện có tư chất không tầm thường, cho nên được bồi dưỡng trọng điểm thành người trong võ đạo, có được chút thành tựu. Thực ra đối với dòng chính của Lý gia, hành vi này chẳng khác gì nuôi dưỡng chim hoa cá bướm, cũng không hi vọng sau này thiếu nữ kia có thể trở thành một vị tông sư võ đạo. Trong nhà lớn tường cao cũng không thiếu chuyện đầy tớ lớn mạnh hơn chủ nhân, huống hồ ban ơn vừa phải thì người ta sẽ không ỷ lại, nếu tầm mắt của nô tỳ đầy tớ quá cao, tiềm lực quá lớn, chưa chắc đã là chuyện tốt với truyền thừa đời sau của gia tộc.
Bé gái đi về hướng cửa lớn, nhảy nhót tung tăng vòng tới vòng lui trong viện, cũng không tự tiện rời khỏi viện khiến đám người hầu khó xử. Viên gia gia đã nhắc nhở cô, người của vườn Phong Lôi cũng đã đến trấn nhỏ, trước khi ông ta giải quyết đối phương thì cô không nên rời khỏi tòa nhà này. Bé gái mặc dù còn ít tuổi nhưng từ nhỏ đã nghe quen tai, nhìn quen mắt những nguy cơ tứ bề, biến hóa khó lường của việc tu hành trên núi, hơn nữa gia giáo rất nghiêm, cho nên cô không phải là loại trẻ con cứng đầu khiến bề trên phải bận tâm lo lắng.
Bé gái rất buồn chán cuối cùng nằm xuống bàn đá. Trên bàn có đặt một cái lồng chim, bên trong có một con chim hình như được gọi là chim ưng bắt rắn, cụp đầu ủ rũ, lông vũ chán chường không sức sống, trông rất khó coi. Trước đó bất kể bé gái trêu chọc thế nào thì con chim ưng bắt rắn này cũng không có phản ứng, cho nên cô cũng cảm thấy nhàm chán không thú vị. Lúc này cô thật sự không có chuyện gì để làm, mới huýt gió trêu đùa con vật lông cụp kia.
Trong lồng có đặt hai chiếc lọ sứ đựng thức ăn do lò gốm Lý gia chế tạo, xinh xắn tinh xảo, một chiếc trang nhã đựng nước, còn một chiếc xinh đẹp đựng đồ ăn.
Nhưng sau khi con chim ưng bắt rắn kia bị người ta bắt thì lại không dính giọt nước, không đụng hạt gạo, đã sắp hai ngày rồi.
Trong trấn nhỏ chim ưng bắt rắn rất ít khi bị người ta bắt được, thỉnh thoảng có mấy lần bị bắt, cho dù là chim non hay trưởng thành đều sẽ nhịn ăn mà chết, không một ngoại lệ.
Chim ưng nuôi thế nào cũng không sống được, càng không chịu theo sự điều khiển của người khác.
Bé gái huýt gió thấy con chim ưng bắt rắn kia vẫn không có phản ứng, cuối cùng hoàn toàn không còn kiên nhẫn nữa, đứng dậy xoay người rời đi.
Tiếng đồ vật rơi vỡ bỗng vang lên.
Một chiếc lọ đựng thức ăn trong lồng chim đột nhiên vỡ nát.
Bé gái đầu tiên là ngây ra trong phút chốc, sau đó gần như theo bản năng túm lấy một nha hoàn cao gầy, kéo cô ta chắn ở trước người mình.
Tỳ nữ vóc người cao gầy hình dáng đầy đặn, chỉ cảm thấy cổ tay mình giống bị như dây sắt quấn chặt, đau đến mức thiếu chút nữa đã thét lên.
Nha hoàn thấp bé hơn một chút thì ánh mắt sắc bén, ngay lập tức tự mình đứng chắn trước người bé gái, nhanh chóng nhìn quanh.
Chiếc lọ đựng thức ăn thứ hai trong lồng lại nổ tung, giống như tiếng pháo vang lên trên bàn.
- Có thích khách, ở trên nóc nhà chỗ viện Thanh Hinh!
Lần này tỳ nữ luyện võ có thành tựu cuối cùng đã phát hiện được đối phương, nhìn thấy trên nóc nhà lân cận có một bóng dáng đang nửa ngồi xổm.
Vị tỳ nữ này bắt đầu chạy lấy đà, vách tường của biệt viện cũng không cao, cô đạp chân nhảy lên, hai tay nắm lấy mép tường, dựa vào sức lực hơn người nhanh chóng leo lên đầu tường.
Cô lập tức cảm thấy hơi khó khăn. Biệt viện này và viện Thanh Hinh đối diện cách nhau không xa, nhưng tên thích khách kia ngồi trên nóc nhà chính của viện Thanh Hinh, mà viện Thanh Hinh lại ở gần đường Phúc Lộc, người nọ rất dễ dàng trèo tường ra ngoài. Cho nên gần như trong nháy mắt cô đã đưa ra quyết định, không nhảy xuống vách tường chạy về hướng viện Thanh Hinh kia, mà lại dọc theo đầu tường khom người chạy tới, sau đó nhảy lên nóc biệt viện của mình. Trong thời gian này tỳ nữ vẫn luôn đề phòng tên thích khách kia đánh lén.
Rất kỳ quái, tên thích khách kia đã không quấy rối bước chân của cô, cũng không lập tức rút lui.
Mái hiên giữa hai nhà cách nhau khoảng ba trượng.
Tỳ nữ vừa nhìn chằm chằm động tĩnh của tên thích khách kia, vừa lặng lẽ lui lại trên mái hiên, cuối cùng nhanh chóng hít thở sâu một hơi, chuẩn bị chạy lấy đà.
Trong lòng cô bỗng rung động, thích khách ở xa xa đối diện với mình lại là một thiếu niên gầy gò ăn mặc giản dị?
Bên hông thiếu niên hông cột hai bọc hành lý nhỏ, không nhìn thấy hung khí trên tay, chắc là đã giấu đi, tỳ nữ cảm thấy nhiều khả năng là giàn ná.
Cô cũng rất nghi hoặc, nếu như bắn trúng đầu mình, không dám nói là mất mạng tại chỗ, nhưng chắc chắn sẽ bị thương không nhẹ. Với sự chuẩn xác gần như k.hủng bố của thiếu niên, hai lần cố ý bắn vỡ lọ đựng thức ăn cho chim, chẳng lẽ lại không thể bắn trúng mình hay cô gái nhỏ của núi Chính Dương kia?
Bé gái trong viện tức giận nói:
- Ngu xuẩn! Cẩn thận kế dụ hổ rời núi! Mau trở lại!
Bắt thích khách nghiêm hình bức cung đương nhiên rất quan trọng, nhưng đề phòng bất trắc giữ được tính mạng càng quan trọng hơn.
Bé gái buông cánh tay nha hoàn cao lớn kia ra, sau đó giơ tay lên, tát mạnh khiến cho thiếu nữ đang khiếp sợ kia tỉnh táo lại:
- Còn ngươi nữa, mau đi thông báo! Có biết không, nếu như ta chết thì tất cả mọi người trong nhà các ngươi đều phải chết theo!
Tỳ nữ trên nóc nhà cũng không lập tức nhảy vào trong viện, lại lớn tiếng hô lên:
- Có thích khách!
Sau đó cô bắt đầu chạy băng băng, nhảy lấy đà ở ven rìa mái hiên, sau đó cả người nhảy vọt về phía nóc nhà viện Thanh Hinh đối diện.
Dựa vào một chuỗi động tác leo trèo chạy nhanh của tì nữ, thiếu niên thích khách có thể phán đoán được đại khái lực tay, lực chân và sức mạnh của cô. Hắn ngồi xổm xuống nhặt lên hai mảnh ngói, tay phải ném ra, vừa lúc đập vào đầu thiếu nữ. Thiếu nữ vẫn đang ở giữa không trung, theo bản năng dùng hai cánh tay đan xen ngăn cản trước đầu. Sau hai tiếng “bộp bộp”, tỳ nữ cảm thấy đau đến thấu xương, lực lượng vượt xa tưởng tượng của cô, cả người đang vọt tới trước lập tức bị cản trở. Ngay khi cô đang hối hận vì mình cậy mạnh, gắng gượng đáp xuống mái hiên đối diện, lại bị người ta đánh một quyền vào bụng, ngửa mặt về sau rơi xuống.
Nhưng thích khách kia lại bỗng nhiên níu lấy cổ chân cô, dừng lại một chút sau đó mới buông tay ra.
Tỳ nữ không thể xem là rơi xuống đất bình yên, nhưng dù sao cũng không bị thương nặng.
Cả người và đầu óc của cô đều quay cuồng.
Khóe mắt thiếu niên vẫn luôn quan sát tình huống chung quanh, phát hiện bốn phía đã xuất hiện những điểm đen, lập tức xoay người bỏ chạy.
Tốc độ nhanh, bước chân lớn, tiết tấu chuẩn, nhất là phối hợp hoàn hảo với từng lần hô hấp. Nếu như tỳ nữ kia nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng thiếu niên cũng giống như cô, tập võ nhiều năm, thấm nhuần đã lâu, chắc chắn không phải là người ngoài nghề.
Bóng dáng thiếu niên trên nóc nhà nhanh chóng biến mất, giống như một con chim bay nhẹ nhàng, một con chim ưng bắt rắn đã ra khỏi lồng.
- --------
Khoảng chừng một nén nhang sau, ông lão cường tráng vội vàng chạy về nhà lớn Lý gia, sát khí bừng bừng.
Từ gia chủ Lý gia là Lý Hồng đến nha hoàn trong biệt viện, ai nấy đều không dám thở mạnh. Nhất là tỳ nữ luyện võ kia quỳ dưới đất, hai má sưng vù, không nói một lời, vẻ mặt cũng không dám có một chút oán hận nào.
Tâm tình của bé gái đã bình tĩnh như thường, sau khi nhìn thấy ông lão thì thở dài, lắc đầu chê trách:
- Viên gia gia, người của Lý gia dường như toàn là một đám rác rưởi. Sao ông lại dám giao phó cháu cho bọn họ?
Vượn Bàn Sơn quỳ một chân xuống đất vẫn còn cao hơn bé gái, ông lão tóc trắng áy náy nói:
- Tiểu thư, lão nô sai rồi.
Ông lão quay đầu sang, trầm giọng nói:
- Lý Hồng!
Gia chủ họ Lý ở trấn nhỏ biết một chút ngôn ngữ thông dụng chính thống của Đông Bảo Bình Châu, vừa khéo đó cũng là ngôn ngữ của tu sĩ núi Chính Dương. Người đàn ông rất có tiếng nói trong gia tộc này đành phải cười khổ xin lỗi:
- Lần này đúng là sai lầm của Lý gia tôi, không thể thoái thác được. Theo như tình hình trước mắt chúng tôi nhận được, thích khách là một thiếu niên, có lẽ cũng không phải là người tu hành. Bên phía dinh quan tạm thời không có tin tức hữu dụng, chỉ nói là sẽ tăng thêm nhân thủ đắc lực bảo vệ tòa nhà ngày đêm.
Đào Tử ngẫm nghĩ nói:
- Thích khách kia không giống như tới để giết ta.
Sau đó lại bổ sung một câu:
- Ít nhất không phải là hôm nay.
Trái tim của gia chủ họ Lý đã sắp nằm yên lại nhảy lên cổ họng.
Bạch Viên nhíu mày hỏi:
- Thiếu niên kia có phải vóc người gầy yếu, làn da đen nhẻm, chỉ cao ngang mức này, ừm, còn mang giày cỏ?
Tỳ nữ quỳ dưới đất ra sức gật đầu.
Bạch Viên nhếch miệng cười, ánh mắt âm trầm:
- Giỏi thật! Hóa ra là tới để khiêu khích thị uy!
Lão khoát tay nói:
- Các ngươi không cần nhúng tay vào chuyện này nữa, ta đã biết thân phận của thích khách kia, đó là một thiếu niên bình thường ở ngõ Nê Bình.
Bé gái thấp giọng nói:
- Viên gia gia, đừng xem thường nhé.
Vượn Bàn Sơn do dự, đứng dậy dặn dò gia chủ họ Lý:
- Vậy hãy bảo dinh quan lấy ra một phần tài liệu hộ tịch đưa đến phủ Lý gia, tra rõ ngọn nguồn tổ tông mười tám đời của thiếu niên kia. Còn về phương diện nhân thủ bảo vệ ngôi nhà này, chỉ cần ít mà tinh anh chứ không cần nhiều mà tạp nham!
Ông lão lặng lẽ nhấn giọng, cười lạnh nói:
- Lý Hồng, khuyên ngươi nên mời cột chống trời của nhà ngươi ở đây ra mặt đi, đừng coi thường chuyện này. Nếu tiểu thư nhà ta xảy ra chuyện không may, ngay cả con súc sinh già trong mắt các ngươi là ta cũng không gánh nổi, họ Lý của ngươi chắc là gánh được à?
Gia chủ họ Lý vội vàng chắp tay xin lỗi, thấp thỏm lo âu nói:
- Viên lão tổ nói vậy Lý gia tổn thọ mất.
Vượn hộ sơn núi Chính Dương lâm vào trầm tư, lẩm bẩm:
- Là thằng nhóc của vườn Phong Lôi kia mượn cơ hội gây sự? Hay là mưu đồ của Tống Trường Kính ở dinh quan?
Ông lão cuối cùng lắc đầu, chỉ cảm thấy hoang đường buồn cười:
- Bất kể là ai xúi giục hắn tới tìm chết, các ngươi cũng không biết tìm một con tốt thí giỏi hơn một chút sao. Một con châu chấu nhỏ không được mấy lạng thịt, dùng để nhét kẽ răng à? Cũng được, đang lo không có cơ hội giết người, cái cớ này không tệ, trước tiên gi.ết chết tên quê mùa ở ngõ Nê Bình kia, sau đó giải quyết luôn tiểu tạp chủng của vườn Phong Lôi là được.
Ông lão cười nói với bé gái:
- Tiểu thư, lần này lão nô nhất định sẽ giúp cô giải quyết cục diện rối rắm này, nhất định sẽ không để xảy ra chuyện bất ngờ nữa.
Bé gái cười rạng rỡ, giơ nắm tay lên khích lệ tinh thần con vượn hộ sơn núi Chính Dương này.
Trước khi đi ông lão nhìn sang gia chủ họ Lý. Lý Hồng cười khổ nói:
- Tôi sẽ lập tức đi mời lão tổ tông rời núi, tự mình làm tùy tùng bên cạnh Đào tiểu thư.
Ông lão gật đầu, bước nhanh rời đi.
Lão dứt khoát cắn mồi câu, men theo dây câu đi về hướng ngõ Nê Bình.
Tuyên bố ta đã mắc câu, ngươi cứ tới giết là được.
Nếu ở bên ngoài trấn nhỏ thì con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương này còn không dám coi thường người khác như vậy, nhưng trong vùng trời đất này thì pháp thuật thần thông và đồ vật pháp bảo đều bị cấm sử dụng, vì vậy lão lại có ưu thế rất lớn. Đây cũng là nguyên nhân mà núi Chính Dương không điều động một vị lão tổ kiếm tiên.
Con vượn già đi thẳng tới, khi gần đến ngõ Nê Bình thì lão mới ý thức được một chuyện: “Không phải thiếu niên trong ngõ chỉ đơn thuần muốn báo thù cho bằng hữu đấy chứ?”
Trước đó con vượn già vẫn luôn suy nghĩ sâu xa, liên quan đến âm mưu đầu mối ẩn giấu phía sau, bây giờ đột nhiên nhận ra có khả năng này, lại cảm thấy rất hoang đường.
Con vượn già cười, nhanh chóng nghĩ rõ đạo lý trong đó: “Nếu là vậy thì có thể hiểu được. Cũng đúng, không phải người tu hành thì không sợ chết, dù sao chỉ là một cái mạng hèn mà thôi.”
Nhưng vì cẩn thận nên lão vẫn không nghênh ngang từ đầu này đi vào ngõ Nê Bình.
Bất kể thế nào chuyến này đã xem như không uổng công, tên tiểu tạp chủng được vườn Phong Lôi coi trọng kia, chẳng qua là sống lâu hơn tên quê mùa ở ngõ Nê Bình một lát mà thôi.
Đi một vòng lớn, con vượn già từ ngã rẽ gần nhà Cố Xán đi vào ngõ Nê Bình.
Thực ra lão rất hoài nghi, thiếu niên thích khách kia rốt cuộc có gan ở lại nhà tổ chờ chết hay không.
Nếu thông minh nhát gan một chút thì sẽ có thể chết sau tên trẻ tuổi của vườn Phong Lôi kia.
Con vượn già nhếch miệng cười.
Sau đó nụ cười trong nháy mắt cứng đờ.
Ngõ Nê Bình dưới hoàng hôn, con đường nhỏ đã có vẻ âm u lờ mờ.
Ông lão cường tráng bỗng ngẩng đầu.
Một thiếu niên gầy gò không biết từ lúc nào đã đứng ở nơi cao trong ngõ nhỏ phía trước, hai chân đạp vào lỗ hổng vừa đào ra không lâu ở hai bên vách tường, vừa lúc có thể mượn lực được.
Thiếu niên đeo túi đựng tên, trong tay cầm một chiếc cung gỗ đã kéo căng, tên nhọn nhắm thẳng vào mắt con vượn già.
Cả người thiếu niên im hơi lặng tiếng, giương cung như trăng tròn, giống như ngay cả hơi thở nhỏ nhất cũng biến mất.
Đến mức vị tổ sư hộ sơn của núi Chính Dương này chỉ có thể dựa vào khứu giác nhạy bén đối với nguy hiểm, mới phát giác được sự tồn tại của thiếu niên trên đỉnh đầu.
Không cho con vượn già nhiều cơ hội phản ứng.
Mũi tên kia bắn đến, gào thét xé gió, thế mạnh lực trầm.
Sau khi thiếu niên bắn ra một mũi tên, cũng không có lựa chọn thứ hai, nhanh chóng rụt cổ đeo chiếc cung gỗ kia nghiêng trên vai, mũi chân phát lực, từ vách tường hai bên đan xen mượn lực nhảy lên mái hiên, trong nháy mắt đã biến mất.
Con vượn già bỏ bàn tay che trước trán xuống, chỉ thấy mũi tên kia đâm vào lòng bàn tay không sâu, có thể thấy một vết thương lờ mờ.
Nhưng lão cũng nghĩ lại mà sợ.
Nếu như trong trấn nhỏ, lão bị người khác gần trong gang tấc bắn một mũi tên trúng con ngươi, vậy thì đúng là thảm kịch gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không lỉnh.
Lão rút mũi tên ra, bẻ gãy nó, sau đó tiện tay ném xuống ngõ Nê Bình.
Hai bàn tay ông lão nắm chặt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ngõ nhỏ, sắc mặt tái xanh, cổ họng phập phồng, phát ra những tiếng kêu trầm thấp dồn nén, giống như một con hung thú viễn cổ đang cực kỳ giận dữ.
Ông lão lập tức dùng cả tay và chân trèo lên nóc nhà, nhưng chỉ vừa ló đầu lên, trong nháy mắt lại có mũi tên thứ hai bắn đến.
Ông lão đã có phòng bị chỉ khẽ giơ tay lên, mặc cho mũi tên đâm vào cánh tay một chút, cười gằn bước nhanh tới trước.
Thiếu niên lại cất cung gỗ vào, xoay người bỏ chạy.
Trên mái nhà liền nhau ở một bên ngõ Nê Bình vang lên những tiếng vỡ vụn lớn.
Dù sao bước chân của ông lão vẫn lớn hơn thiếu niên rất nhiều, dần dần thu hẹp khoảng cách. Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ nhanh chóng đuổi kịp thiếu niên gầy gò thân hình nhanh nhẹn kia.
Ông lão trong nháy mắt phát lực, cả người vọt lên không bổ nhào về phía trước, một bàn tay lớn như quạt hương bồ vươn về phía đầu của phía thiếu niên.
Thiếu niên giống như mọc mắt sau người, lúc ngàn cân treo sợi tóc lại vặn eo, cả người cong lại, sau đó chuyển hướng nhảy sang nóc nhà đối diện ngõ nhỏ.
Sau khi nhẹ nhàng đáp xuống, hắn lại tiếp tục ba chân bốn cẳng chạy như điên.
Động tác của con vượn già cũng cực kỳ nhanh nhẹn mạnh mẽ, cố gắng đổi hướng nhảy lên nóc nhà phía tay phải bên kia ngõ Nê Bình.
Thiếu niên đột nhiên dừng bước.
Lúc con vượn già ý thức được chuyện không ổn thì đã muộn.
Hóa ra tòa nhà kia không ai cư trú, lâu năm không tu sửa nên đã sớm rách nát, làm sao chịu nổi cú nhảy nặng hơn hai trăm cân của con vượn già này.
Theo tiếng “rào rào”, cả người lẫn ngói đều rơi vào trong nhà.
Con vượn già rơi xuống, lập tức chống một tay xuống đất, xoay đầu tránh khỏi mũi tên gian xảo âm hiểm kia.
Mũi tên cắm thẳng xuống đất.
Đủ thấy không phải sức lực của thiếu niên không đủ mạnh, mà là con vượn già thật sự da thô thịt dày quá mức.
Thiếu niên đứng trên nóc nhà ven rìa lỗ hổng, động tác thuần thục cất cung gỗ vào, giơ ngón giữa lên mắng con vượn già:
- Lão súc sinh! Xxx mẹ ngươi!
Đột nhiên sắc mặt thiếu niên trở nên quái lạ, tát cho mình một cái, nhỏ giọng nói:
- Như vậy không phải mình bị thiệt à!
Con vượn già đột ngột đứng dậy, nhưng thiếu niên đã chạy đi xa.