Trần Bình An cột hồ lô nuôi kiếm vào bên hông, ngồi xếp bằng, quay đầu nhìn về phía đông, thấy ánh ban mai sáng ngời như lụa.
Tâm cảnh của hắn lúc này, hoàn toàn khác với lúc trước rời khỏi khe Giao Long đuổi theo đảo Quế Hoa. Một bên là tâm lý thất thường, lơ lửng bất định, còn một bên là trong lòng có dây buộc chặt.
Trần Bình An đứng lên, ngắm nhìn ánh bình minh. Hắn từng đọc được một câu trong du ký núi sông, đó là “bình minh rực rỡ như giá áo”, thật không biết người đọc sách làm sao có thể nghĩ ra hình ảnh đẹp như vậy.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về bên ngoài viện nhỏ Khuê Mạch. Có một thiếu nữ tuổi xuân mặc quần áo phục vụ, buồn chán đứng dưới một cây quế cành lá lưa thưa, ngẩng đầu nhìn lá quế trên một nhánh cây, đưa tay chỉ chỉ trỏ trỏ, có lẽ là đang đoán xem lá cây chẵn hay lẻ.
Trần Bình An nhìn theo ánh mắt của cô, nhếch miệng cười, lớn tiếng nói:
- Cô nương, là ba mươi hai lá.
Thiếu nữ ngỡ ngàng quay đầu, nhìn thấy tiểu kiếm tiên trên nóc nhà, hai má liền ửng đỏ, xem ra ánh bình minh trên trời cũng thiên vị mỹ nhân một chút.
Cô gái phục vụ bị người khác phát hiện mình lười nhác, kìm nén sự xấu hổ trong lòng, hỏi:
- Công tử muốn dùng bữa sáng bây giờ không?
Trần Bình An cười nói:
- Được rồi, làm phiền cô nương mang nhiều một chút, đang đói bụng.
Cô gái phục vụ chớp chớp mắt, nhìn thân hình Trần Bình An đáp xuống viện nhỏ, trong phút chốc đã không còn bóng dáng, tâm tình thiếu nữ bỗng cảm thấy tốt hơn. Mấy ngày trước đó mặc dù tiểu kiếm tiên này cũng khách sáo, nhưng cô vẫn rất sợ sệt, luôn cảm thấy mình đã làm một ít chuyện sai lầm sơ suất. Cho dù hắn chắc chắn sẽ không đi tố cáo với dì Quế, nhưng nhất định là nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng.
Trước đó hắn đã dặn dò cô, không gặp bất cứ người nào. Cho nên cô đã thành thật ngăn cản rất nhiều khách tới thăm viếng, kiên trì từ chối các nhóm thần tiên trên núi, không biết đã chịu bao nhiêu xem thường và liên lụy.
Trần Bình An ăn bữa sáng xong, bắt đầu luyện quyền trong sân. Luyện đi thế Hám Sơn quyền hết buổi sáng, đến buổi chiều thì một mình luyện kiếm. Vẫn là giả vờ cầm kiếm, trong tay không có kiếm, phần lớn là luyện Tuyết Băng Thức thiên về tấn công, bởi vì hắn cảm thấy chiêu kiếm thuật này rất thuận tay.
Sau khi bước vào cảnh giới thứ tư, tinh khí thần của hắn bắt đầu hướng nội. Sáu bước đi thế nhìn có vẻ nhẹ nhàng, giống như chim hồng đạp trên tuyết, nhưng mỗi lần gấp rút dừng lại một cách huyền diệu, quyền ý chân khí trút xuống lại càng nhanh chóng và mãnh liệt.
Sau khi chuyển sang luyện kiếm, Trần Bình An phát hiện tuyến đường vận chuyển khí tức của luyện quyền và luyện kiếm hoàn toàn khác nhau, nhưng “chân ý” thì lại giống nhau. Chuyện này khiến hắn càng an lòng, bởi vì hắn phát hiện chăm chỉ luyện quyền cũng là tu hành, hơn nữa có thể tu hành rất nhiều thứ.
Lúc trước Lý Hi Thánh vẽ bùa ở lầu trúc núi Lạc Phách, từng nói vẽ bùa là tu hành. A Lương bị người ta dùng một quyền đánh xuống nhân gian, trên thuyền cá côn đã nói, luyện quyền đến cực hạn cũng chính là luyện kiếm.
Buổi tối Trần Bình An luyện tập thủ ấn đứng thế. Lúc ăn khuya, Quế phu nhân lại không để cô gái phục vụ kia ra mặt, tự mình mang hộp đựng thức ăn tới.
Dì Quế dường như tâm sự trùng trùng, không biết phải mở miệng thế nào. Trần Bình An bèn lên tiếng trước:
- Dì Quế, lần này tôi đã giúp Phạm tiểu tử bảo vệ đảo Quế Hoa. Dì có thể giúp tôi dùng phi kiếm truyền tin cho hắn, nói tôi rất thích viện nhỏ Khuê Mạch, sau này nó sẽ thuộc về tôi hay không? Dì Quế, tôi cảm thấy Phạm tiểu tử sẽ không hẹp hòi, nhưng trưởng bối Phạm gia có lẽ sẽ không đồng ý. Đến lúc đó dì nói giúp tôi một chút nhé?
Dì Quế đầy bụng hoài nghi, cẩn thận quan sát thiếu niên, thấy vẻ mặt của hắn không giống như giả vờ, nhất thời trăm cảm xúc lẫn lộn, cười nói:
- Nếu từ đường họ Phạm không đồng ý, vậy dì Quế sẽ kéo Phạm tiểu tử đến đó kêu oan. Một người mắng chửi công kích, một người lăn lộn dưới đất, nhất định có thể thành công.
Bà ta ngồi bên cạnh Trần Bình An, thấy hắn ăn như hổ đói, bèn che miệng cười nói:
- Đảo Quế Hoa tách riêng ra một viện nhỏ, đây là chuyện hiếm trước kia chưa từng có. Dì Quế sẽ tự mình soạn một phần khế đất, dựa theo quy củ nha môn, mỗi bên giữ một phần. Hai ta trước tiên đóng dấu, chém trước tấu sau, đến lúc đó bảo Phạm tiểu tử ném vào từ đường tổ tông, sau đó bỏ chạy, mặc kệ đám lão già kia có đồng ý hay không.
Trần Bình An cười nói:
- Dì Quế, không cần khế đất đâu, giữa chúng ta không cần cái này.
Dì Quế nhìn chăm chú vào mắt thiếu niên:
- Thật sự không cần?
Trần Bình An đối diện với bà ta, gật đầu nói:
- Thật.
Phu nhân khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên ôm thiếu niên vào lòng. Quế phu nhân tư sắc bình thường nhưng khí độ ung dung, dịu dàng cười nói:
- Tuổi tác của ngươi xấp xỉ với Phạm tiểu tử, lúc trước chèo thuyền du ngoạn là khí khái anh hùng, hôm nay lại như vậy... ài, đúng là tất cả cô gái trên thế gian đều mềm lòng cả rồi.
Trần Bình An vẫn cầm đũa, nghiêng người qua, có phần giống với cây liễu già ở bờ sông Thiết Phù. Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Quế phu nhân đang khen ngợi mình, nhưng khen ở chỗ nào thì hắn không biết. Lòng dạ cô gái mềm hay không mềm, rốt cuộc là muốn nói gì? Là ví von của văn nhân sao?
Hơn nữa phương thức biểu đạt thiện ý của bằng hữu và hiền từ của trưởng bối như vậy, quả thật có điểm không ổn. May mà vai vế của hai người cách xa, tin rằng cho dù người ngoài nhìn thấy cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Dì Quế buông Trần Bình An ra, khẽ mỉm cười, thấy thiếu niên mặt không đỏ, tim không đập nhanh, chỉ có cặp mắt ngỡ ngàng, dáng vẻ đáng yêu. Bà ta nheo mắt lại, vị phu nhân xưa nay vốn đoan trang lần đầu lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người, trêu chọc:
- Ái chà, hóa ra cũng giống như Phạm tiểu tử, là một đứa trẻ.
Trần Bình An hơi lúng túng, đành phải cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng uống rượu.
Dì Quế mỉm cười đứng dậy rời đi, kết quả khi tới cửa lại nhìn thấy một ông lão xách rượu tươi cười nghiền ngẫm. Cả người ông lão đầy mùi rượu, lắc lư bầu rượu, bước vào trong viện, ngêu ngao cái gì “rượu mang niềm vui, xua tan nỗi buồn, cóc thỏ động tâm, cây quế cũng rung”.
Quế phu nhân bất đắc dĩ cười một tiếng, cũng không để bụng, khoan thai rời đi. Bóng cây quế một đường đi theo.
Ông lão chèo thuyền đột nhiên không còn vẻ say sưa, nghiêm túc nói:
- Trần Bình An, sư phụ ta đột nhiên tới đảo Quế Hoa, chỉ đích danh muốn tìm ngươi, nói là muốn chuyển lời cho ngươi. Ngươi có gặp không? Ta chỉ có thể xác định, sư phụ lão nhân gia không phải người xấu, trước giờ lòng dạ từ bi. Nhưng ta không thể xác định, một người tốt như vậy liệu có làm chuyện xấu một lần hay không. Sở dĩ không muốn lên núi đi đến viện nhỏ này...
Ông ta đột nhiên hơi xấu hổ:
- Theo lý mà nói, người làm đồ đệ như ta nên kiêng tên húy... Bỏ đi, vẫn nên nói cho ngươi nghe. Sư phụ lão nhân gia từng xem như là người chèo thuyền đầu tiên của đảo Quế Hoa. Sào đánh rồng hay những xe ngựa lầu cao bằng giấy xếp kia, đều là quy củ do ông ấy truyền lại. Sau này sư phụ đột nhiên biến mất, chỉ xuất hiện một lần vào năm trăm năm trước, tiện tay thu nhận một đệ tử ký danh là ta đây.
- Ta nhìn ra được... sư phụ lão nhân gia có phần tưởng nhớ Quế phu nhân. Nhưng không biết vì sao lại chọc giận Quế phu nhân, khiến bà ấy không cho phép sư phụ đặt chân lên đảo Quế Hoa nửa bước.
Lão chèo thuyền đột nhiên nói:
- Ta đoán sư phụ lão nhân gia, chính là người chèo thuyền được ghi chép trong điển tịch Đạo gia. Một lần ra biển là mấy trăm năm, chèo thuyền cho... người mà ngươi đã nói. Cho nên lần này ông ấy tới tìm ngươi, ta chỉ giúp báo tin. Có đi hay không, Trần Bình An ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ.
Trần Bình An suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
- Đi. Còn về Lục...
Lão chèo thuyền vội vàng nháy mắt, ngăn cản lời nói của Trần Bình An, thấp giọng nói:
- Bị một số người gọi thẳng tên húy, thánh nhân đạo pháp thông thiên sẽ có cảm ứng. Ngươi nghĩ xem, những gia đình quê mùa bình thường, vì sao thường bị cảnh cáo, không được gọi tên họ của trưởng bối đã chết? Chẳng lẽ chỉ xuất phát từ lễ nghi? Không đơn giản như vậy đâu.
Trần Bình An “ừ” một tiếng, đi theo lão chèo thuyền xuống núi.
Ông lão nói đùa:
- Không sợ ta có mưu đồ bất chính sao?
Trần Bình An ra vẻ thần bí, nhẹ giọng nói:
- Người khác có hại ta hay không, ta cũng có một chút cảm ứng. Tiền bối, như vậy chẳng lẽ nói ta có tiềm chất thánh nhân?
Ông lão phì cười. Thánh nhân và luyện khí sĩ năm cảnh giới cao, thực ra xem như hai loại người khác nhau. Muốn trở thành thánh nhân, nhất là thánh nhân tam giáo trong các trường phái học thuật, cho dù chỉ là thánh nhân tu vi cảnh giới thứ mười, e rằng cũng hiếm hơn nhiều so với luyện khí sĩ bước vào cảnh giới Ngọc Phác.
Sau khi xuống núi, đến gần bến thuyền, Trần Bình An và lão chèo thuyền cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng nằm trong tình lý... Quế phu nhân đang đứng ở bến thuyền, tay áo phất phơ, xa rời trần thế, giống như đang ngăn cản một người đàn ông trung niên dừng thuyền lên bờ.
Quế phu nhân là chủ nhân của thế giới nhỏ đảo Quế Hoa này, đương nhiên biết hai người Trần Bình An đang đến gần. Bà ta không muốn dây dưa với đối phương nữa, vẻ mặt nghiêm nghị, giận dữ nói với người chèo thuyền trung niên hiền lành kia:
- Mau biến đi, muốn nói chuyện thì ra biển mà nói. Ngươi đừng hòng đặt chân lên đảo Quế Hoa, nếu không ta sẽ liều mạng với ngươi.
Người đàn ông trung niên tướng mạo thô kệch, chính là người lúc trước chèo thuyền dưới chân kiếm tu Tả Hữu, cũng là ân sư truyền đạo của lão chèo thuyền bên cạnh Trần Bình An.
Ông ta vốn tính tình trầm lắng, sét đánh cũng trơ trơ, nhưng vị Quế phu nhân ở bến thuyền này lại là tử huyệt của ông ta. Thấy phu nhân không hợp tình người, lần đầu tiên hung dữ như vậy, ông ta chỉ cảm thấy giống như trời long đất lở, nhân sinh không còn mùi vị nữa.
Ông ta tức giận ném sào trúc, liên tục giậm chân kêu gào:
- Làm gì vậy. Chẳng qua lần đó bị bà từ chối, tổn thương tình cảm, cho nên mới uống rượu say. Rượu làm lớn gan, mới lén lút chạy đi ôm cây quế kia mấy cái. Đó cũng là do tâm trạng khó kiềm chế, về tình có thể tha thứ được... Chẳng lẽ bà còn không rõ ta là người thế nào sao, ngay cả tiên sinh cũng nói ta rất thật thà chất phác.
Quế phu nhân giận không kìm được, cười lạnh nói:
- Ấy ấy ấy, nói năng liền mạch, trước tiên dùng tình cảm để khiến người khác cảm động, sau đó lại dùng đạo lý để khiến người khác hiểu rõ, cuối cùng lôi chỗ dựa ra. Lợi hại, ai dạy ngươi nói năng như vậy thế?
Người đàn ông kia vất vả lắm mới lấy được can đảm, lúc này đều biến mất sạch sẽ, nặng nề nói:
- Thần Cáo tông Tiểu Kỳ...
Quế phu nhân đưa tay ra, nổi giận nói:
- Ngươi là một đại lão gia, còn có trách nhiệm và nghĩa khí hay không. Kỳ Chân giúp ngươi bày mưu tính kế, ngươi lại bán rẻ người ta như vậy, không có một chút do dự nào? Cút!
Người đàn ông trung niên giống như bị sét đánh, đặt mông ngồi xuống thuyền nhỏ, tay chân vung loạn, kêu lên:
- Không sống được nữa rồi, đời này không còn ý nghĩa nữa rồi!
Lão chèo thuyền dừng lại, nhất quyết không đi thêm bước nữa, đưa tay che mặt, không muốn nhìn thấy cảnh này... Ân sư phát rồ như vậy, đúng là sỉ nhục lớn của người làm đệ tử.
Ông ta đột nhiên xoay người:
- Đi thôi, đi thôi. Nếu còn nhìn tiếp, đạo tâm tan vỡ này của ta, cho dù lúc trước may mắn không bị lão giao long đánh nát, hôm nay cũng phải trả cho sư phụ rồi.
Người đàn ông kia gọi lão chèo thuyền:
- Thùng nước nhỏ, thấy sư phụ cũng không lên tiếng chào hỏi à?
Lão chèo thuyền bị gọi danh hiệu khi còn bé, đành phải dừng bước, “ài” một tiếng. Ông ta xoay người, kiên quyết không đối diện với sư phụ, nhanh như chớp chắp tay thi lễ, nói một câu “sư phụ vạn thọ, đệ tử bái biệt”, sau đó vội vàng bỏ chạy.
Trần Bình An đi thẳng tới bên cạnh Quế phu nhân, hai bên gật đầu cười một tiếng. Sau đó hắn ngồi xuống bên bờ bến thuyền, nhìn người đàn ông kia, thấy đối phương liếc mình một cái, lại liếc Quế phu nhân một cái. Hắn nổi gai ốc, nghĩ thầm ánh mắt của người đàn ông này có điểm không đúng. Sao lại giống như ánh mắt của đám phu nhân ở ngõ Nê Bình và ngõ Hạnh Hoa, lúc nhìn đàn ông nhà mình và mẹ của Cố Xán?
Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ. Một người nhìn rất thành thật, sao bụng dạ lại hẹp hòi như vậy? Chẳng trách Quế phu nhân lại không thích.
Trần Bình An hỏi:
- Tìm ta có việc à?
Người đàn ông trung niên lặp lại đại khái những lời đã nói với kiếm tu Tả Hữu trước đó.
Trước khi nói chuyện chân thành, ông ta khẽ giậm chân, sào trúc bắn lên rơi vào trong lòng bàn tay. Ông ta gõ mạnh xuống ván thuyền, dùng thần thông kinh hãi thế tục trong nháy mắt tạo ra hai vùng trời đất, cái nhỏ thì nằm sát ông ta và Trần Bình An, cái lớn hơn một chút thì bao trùm cả đảo Quế Hoa.
Làm như vậy, ngay cả một số đạo sĩ của núi Đảo Huyền và thánh nhân của Bà Sa châu, e rằng cũng không thể dò xét nơi này. Dù sao ông ta cũng là đại đệ tử ký danh của chưởng giáo Lục Trầm.
Không muốn tiếp một kiếm của kiếm tu Tả Hữu, hoặc là giống như một gã vô lại trước mặt Quế phu nhân, cũng không có nghĩa là người này thực lực không mạnh, đạo pháp không cao.
Quế phu nhân biết được lai lịch của người này, cho nên cũng không thấy lạ. Trong thế giới nhỏ bên cạnh, bóng dáng hai người trở nên mơ hồ, nói chuyện càng sẽ không lộ ra một chữ nào.
Sau khi Trần Bình An nghe xong, gật đầu nói:
- Được rồi.
Người đàn ông trung niên chậm rãi nói:
- Ngươi không muốn trở thành đệ tử thân truyền của tiên sinh nhà ta sao? Nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ thiếu ngươi một nhân tình lớn.
Trần Bình An nhìn người đàn ông này, dứt khoát ngồi xuống ven rìa bến thuyền, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, chỉ uống rượu mà không nói gì.
Người đàn ông kia một tay cầm sào trúc chống xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên cao, nhẹ giọng nói:
- Tiên sinh chưa bao giờ xem ta là đệ tử của ngài. Ta chỉ là một tôi tớ năm xưa chèo thuyền cho ngài mà thôi. Mấy đệ tử đích truyền của ngài khi tới thế giới này du lịch, đều sẽ chủ động tìm ta, còn sẵn lòng gọi ta một tiếng đại sư huynh. Nhưng trong lòng ta biết rõ, xưa nay tiên sinh ghét ta đầu óc chậm chạp, tư chất không tốt, ngay cả một chữ “tình” cũng không bỏ được.
- Ta đã tìm trên biển rộng vô số năm, muốn men theo dấu chân của tiên sinh, đi đến thế giới Thanh Minh kia, chính thức bái sư học nghệ. Nhưng tiên sinh vẫn luôn không muốn gặp ta. Hôm nay nếu ngươi đáp ứng, tâm tình của tiên sinh vui vẻ, chắc chắn sẽ chịu gặp ta.
Trần Bình An uể oải cười nói:
- Vậy ông có biết không, đệ tử mà tiên sinh nhà ông muốn thu là ta của hiện tại, chứ không phải là ta sau khi trở thành đệ tử của hắn.
Người đàn ông kia đưa tay vỗ đầu, vẫn nghĩ không ra, nổi nóng nói:
- Ta bị ngươi nói đến hồ đồ rồi. Những đệ tử môn sinh như các ngươi vì sao nói chuyện đều lạ lùng như vậy, không thắng thắn chút nào. Ngay cả Tạ Thực của Bắc Câu Lô Châu nói chuyện cũng văn nhã, những lời mắng người đều ẩn giấu trong lời khen người. Hại ta qua hơn một trăm năm mới hiểu ra, khi đó là hắn đang mắng ta đầu óc chậm chạp, cho nên mới không được Quế phu nhân thích.
Ông ta lập tức thở vắn than dài:
- Vẫn là trách ta quá ngốc, không thể trách người khác quá thông minh.
Trần Bình An uống một hớp rượu, cười nói:
- Sao không trách thế đạo này?
Người đàn ông kia đứng trên thuyền nhỏ, thiếu niên ngồi bên cạnh bến thuyền, hai người vừa lúc nhìn thẳng vào nhau. Ông ta nhếch miệng cười một tiếng.
Trần Bình An thay đổi đề tài:
- Đệ tử của ông bị thương nặng như vậy, ông không quan tâm sao? Hình như trước kia y còn đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, sau đó rơi xuống Kim Đan...
Người đàn ông kia tức giận nói:
- Ta là sư phụ chứ không phải cha hắn. Người đã năm trăm tuổi rồi, còn muốn ta chiếu cố từng li từng tí sao?
Trần Bình An để hồ lô nuôi kiếm xuống, vươn một ngón tay trái dừng lại trên không, sau đó tay phải kéo qua bên phải, giữa hai tay giống như có một cây thước vô hình:
- Đạo lý mà ta nói nằm ở đầu này, còn đạo lý mà ông nói nằm ở đầu kia. Dường như đều có đạo lý, nhưng thực ra đạo lý của ông không thể phản bác đạo lý của ta. Có biết tại sao không? Bởi vì đạo lý của ông không nên trong thoáng chốc đi xa như vậy.
Tay phải Trần Bình An chậm rãi nhích qua bên trái, chấm một cái ở giữa, sau đó lại chấm vào hai bên trái phải, mỉm cười nói:
- Nếu như đạo lý của ông nằm gần chỗ này, mới có thể xem là đạo lý thật sự. Lệch sang hai bên một chút cũng được... Nhưng khi đạo lý đứng ở vị trí đúng đắn, lại nên cân nhắc đạo lý nặng nhẹ và lớn nhỏ thế nào? Ông có biết thuật gia không? Không phải thuật trong âm dương thuật, mà là thuật trong thuật toán. Cộng thêm pháp gia, có hai cây thước đo nhỏ hơn này, vậy thì sẽ hữu dụng...
Người đàn ông kia hờ hững nói:
- Ngươi đừng mơ phá hư đại đạo của ta.
Ông ta tay cầm sào trúc, một lần nữa gõ mạnh xuống ván thuyền.
Trần Bình An tươi cười rạng rỡ, bởi vì mình lại đúng rồi.
Hắn đứng lên, không cố làm ra vẻ huyền bí và ăn không nói có nữa. Đêm qua hắn đã mơ một giấc mơ, đọc sách cả đêm, xa xôi thăm thẳm, huyền diệu khó giải thích.
Người đàn ông kia dường như cũng phát giác mình bị trêu đùa, hơi chán nản. Ông ta gãi đầu, cũng không giận cá chém thớt với Trần Bình An.
Trần Bình An chớp chớp mắt:
- Quế phu nhân thì sao. Ông đối xử với đệ tử của mình như vậy, bà ấy sẽ nhìn ông thế nào? Đạo lý này có đúng không?
Người đàn ông kia lập tức thông suốt, ánh mắt sáng lên, do dự một lúc, từ trong người lấy ra một quyển sách vàng được dây cỏ đơn sơ xâu lại:
- Đây là thứ ta vất vả kiếm được từ một nơi dưới đáy biển. Hãy đưa cho thùng nước nhỏ, nhớ là phải giao cho hắn ngay trước mặt Quế phu nhân, có làm được không?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Đương nhiên là được, ta có thể giúp ông nói thêm mấy lời hay.
Người đàn ông kia cười nói:
- Vậy vừa rồi ngươi tính kế ta, ta sẽ không ghi sổ nữa.
Trần Bình An cầm lấy sách vàng, cũng không xem qua, cẩn thận bỏ vào trong tay áo. Hắn liếc nhìn phu nhân giống như gần trong gang tấc, nhưng thực ra không ở cùng một thế giới. Bà ta đang nhìn đêm trăng sáng trên biển, vẻ mặt mơ màng.
Trần Bình An dời mắt đi, cảm thấy tò mò, nhỏ giọng hỏi:
- Vai vế của ông rất cao, lại sống nhiều năm như vậy, tại sao cứ chung tình với Quế phu nhân? Hơn nữa ông biết rõ thứ cản trở đại đạo của mình là chữ “tình” kia, nhưng vẫn chìm đắm trong đó?
Người đàn ông kia bị nói trúng tim đen, tức giận nói:
- Liên quan gì đến ngươi!
Trần Bình An xách bầu rượu đi dạo bên bờ, hỏi:
- Chúng ta nói chuyện, Quế phu nhân không nghe thấy chứ?
Người đàn ông kia gật đầu.
Trần Bình An vẫn thấp giọng nói:
- Khí chất của Quế phu nhân đương nhiên rất tốt, nhưng dung mạo... không xem là quá... xuất chúng, đúng không? Có thể nói cho ta biết cố sự giữa hai người không? Chẳng hạn như lúc đầu vì sao ông lại thích bà ấy, vì sao bà ấy lại ghét ông. Như thế nào mới xem là thích một người, chia chia hợp hợp ra sao. Tại sao ông lại chọc giận Quế phu nhân... Để ta rút ra bài học... à không đúng, để ta bày mưu tính kế giúp ông. Ông không biết đâu, ta quen biết rất nhiều cô nương, hiểu rất rõ về tình yêu nam nữ.
Người đàn ông kia trợn trắng mắt, nói:
- Thích một người, nếu có thể nói ra nhiều lý do như vậy, còn xem là thích cái gì. Nói chuyện với người phàm tục như ngươi thật nhàm chán, thùng nước nhỏ đúng là mắt mù mới uống rượu với ngươi.
Trần Bình An nhe răng trợn mắt.
Người đàn ông kia đột nhiên đưa tay đấm mạnh vào ngực, nói như đinh đóng cột:
- Còn nữa, trong suy nghĩ của ta, sắc đẹp của Quế phu nhân là nghiêng nước nghiêng thành, trên đời không ai có thể so sánh được. Thằng nhóc ngươi sau này nói chuyện hãy cẩn thận một chút, nếu còn dám nói xấu bà ấy, ta sẽ dùng sào trúc đánh cho ngươi thành kẻ ngốc!
Ông ta nhổ một ngụm nước bọt:
- Ánh mắt kiểu gì vậy, đẹp xấu cũng không nhìn ra được.
Người đàn ông trung niên dùng sào trúc đẩy thuyền, một mình chèo thuyền rời đi, trong nháy mắt đã đi xa trăm ngàn trượng.
Trần Bình An vỗ vỗ ngực, cao hứng gọi dì Quế một tiếng, nói:
- Đi thôi, ta đã kiếm được một quyển bí tịch cho lão tiền bối từ chỗ sư phụ của ông ấy.
Hắn không quên nói tốt cho người đàn ông trung niên kia, hơn nữa còn nói hai câu:
- Đúng là một người rộng rãi, chỉ là hơi thành thật một chút.
Quế phu nhân gật đầu, cười híp mắt nói:
- Ừ, tiếc rằng dung mạo không xem là quá xuất chúng.
Trần Bình An nuốt một ngụm nước miếng, cứng ngắc quay đầu nhìn một người một thuyền đã không thấy tung tích. Người đàn ông kia đúng là không phúc hậu...
Quế phu nhân vỗ nhẹ lên đầu thiếu niên, hiển nhiên không thật sự tức giận, ôn nhu nói:
- Nhìn cái gì, đi thôi.
Hai người đi kề vai dọc theo đường núi. Quế phu nhân thuận miệng hỏi:
- Qua một tháng nữa sẽ đến mục tiêu. Trần Bình An, ngươi có người quen ở núi Đảo Huyền không? Nếu như không có, đi Kiếm Khí trường thành sẽ hơi phiền phức, ở đó chiêu bài của Phạm gia và đảo Quế Hoa chúng ta không có nhiều tác dụng lắm. Hơn nữa ở núi Đảo Huyền có một số việc, cho dù có tiền cũng không thể sai khiến quỷ thần, bởi vì...
Nói đến đây, Quế phu nhân dừng lại một thoáng:
- Vị Đạo lão nhị kia đã lập ra một số quy củ kỳ lạ, ngàn năm vạn năm, không ai có thể vượt qua ranh giới nửa bước.
Trần Bình An không tin lắm:
- Trước giờ không có? Một người cũng không?
Quế phu nhân thở dài nói:
- Trong lịch sử có rất nhiều người đã thử, sau đó thi hài thần hồn của bọn họ, bị một vị đại thiên quân Đạo gia ném vào trong đầm sét nhỏ ở núi Đảo Huyền. Những người kia gần như đều là thiên tài tu đạo hàng đầu, con cháu hào phiệt chín châu lớn, tông môn tiên gia, cao nhân của các trường phái học thuật... không một ai có kết quả tốt, cũng không ai thay đổi được quyết định của vị đạo nhân kia.
Xem ra lúc trước ở khe Giao Long, đại thiên quân núi Đảo Huyền hiện ra kim thân pháp tướng, đã thi triển thần thông ngăn cách trời đất, khiến cho đảo Quế Hoa cũng không nhìn ra chân tướng.
Trần Bình An tâm sự trùng trùng, miêu tả lại đại khái hình dáng của vị kia đạo nhân. Vẻ mặt Quế phu nhân kinh ngạc:
- Ngươi làm sao biết được vị đại thiên quân núi Đảo Huyền này?
Trần Bình An nhếch miệng, cười khổ không thôi.
Ngay lúc này một vệt cầu vồng trắng phá vỡ trời đêm, lướt qua phía trên đảo Quế Hoa. Có người bỏ lại một câu nói:
- Tất cả mọi người ở Đảo Quế Hoa đi lên núi Đảo Huyền, đều được miễn tiền qua đường. Nếu có người muốn thông qua núi Đảo Huyền đi đến Kiếm Khí trường thành, cũng không cần tốn tiền.
Trần Bình An đột nhiên giơ tay lên, bàn tay nắm chặt, vui vẻ cười nói:
- Y thắng rồi!
Một tháng sau, hành khách đảo Quế Hoa đã có thể từ xa nhìn thấy đường nét hùng vĩ của ngọn núi cao treo ngược giữa không trung.
Trên biển rộng, cách mỗi đoạn không xa, lại có đủ loại thuyền vượt châu hình dáng nguy nga.
Theo thời gian trôi qua, núi Đảo Huyền hiện ra càng lúc càng sừng sững.
Sau khi hỏi thăm Quế phu nhân, vào một ngày trời còn chưa sáng, Trần Bình An đã lén lút rời khỏi viện nhỏ Khuê Mạch. Hắn ngồi trên nhành cao của cây hoa quế ở đỉnh núi, lắc lư hai chân, cố gắng ngước nhìn.
Trần Bình An ngồi trên nhành cao, mỉm cười tùy ý xuất quyền, thân thể lắc lư qua lại. Phía dưới cây có một cô gái trẻ tuổi sáng sớm đã đi lên đỉnh núi, thở dài lẩm bẩm nói:
- Ta vẫn cảm thấy tên này đúng là một kẻ ngốc.