- Cha, các người nói chuyện xong rồi à?
Nguyễn Cung mở bình rượu ra, không cần uống mà chỉ ngửi thôi đã cảm thấy nhức đầu. Đúng là rượu hoa đào, nhưng nào phải là rượu hoa đào thượng đẳng cần hai lượng bạc, rõ ràng là loại rẻ nhất chỉ tám đồng bạc. Khóe mắt ông ta liếc thấy khuê nữ giống như có tật giật mình, hai tay vân vê góc áo, ánh mắt láo liên, rõ ràng đang sợ mình lật tẩy. Trong lòng ông ta thở dài, đành phải giả vờ như không phát hiện được gì, ngửa đầu uống một ngụm rượu, đúng là một bụng bực bội khó chịu. Ông ta chậm rãi nói:
- Nói xong rồi, xem như ổn thỏa. Lát nữa ta sẽ bảo người đến dinh quan giám sát làm gốm, tìm quan viên Đại Ly tên là Ngô Diên kia lấy hai tấm bản đồ địa thế, đoán chừng sau khi Trần Bình An khôi phục tinh thần sẽ đến xin ta.
Nguyễn Tú giống như trút được gánh nặng, mỉm cười đáp một tiếng, hai chân khép lại vươn thẳng ra, thoải mái duỗi eo mỏi, dựa lưng vào chiếc ghế trúc nhỏ bóng loáng mát mẻ.
Nguyễn Cung nghĩ đến mình sẽ gây dựng cơ nghiệp ở đây, vạn sự khởi đầu nan, điềm báo cũng không tệ, cho nên tâm tình tốt hơn mấy phần, nói một câu khen ngợi Trần Bình An hiếm thấy:
- Thằng nhóc ở ngõ Nê Bình kia, tính tình tuy đơn giản nhưng thực ra lại không ngốc.
Nguyễn Tú vui vẻ cười nói:
- Cha, đó gọi là đại trí giả ngu, hiểu không?
Nguyễn Cung cười ha hả, không nói gì. Nhưng trong lòng ông ta lại oán thầm, đại trí giả ngu cái búa ấy.
Ông ta nhìn về khe suối nhỏ phía xa, hai ngón tay kẹp cổ bình rượu khẽ lắc lư:
- Có mấy lời cha không tiện nói thẳng với hắn, tránh cho hắn nghĩ nhiều mà lầm lẫn, ngược lại biến khéo thành vụng. Ngày mai con gặp hắn thì hãy nói.
Nguyễn Tú tò mò hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Nguyễn Cung trầm mặc một lúc, xách bình rượu lên uống một hớp nhỏ rượu mạnh, lúc này mới nói:
- Con nói với hắn đừng trông mong vào núi Long Tích, cho dù là người trong năm cảnh giới cao không có bối cảnh, cũng chưa chắc dám mở miệng đòi lấy núi này. Một khối Trảm Long Đài lớn như vậy, miếu Phong Tuyết và núi Chân Vũ đã tốn không ít công sức, cộng thêm thân phận của cha hôm nay mới miễn cưỡng nuốt được. Bây giờ còn không ít người thầm đỏ mắt, nấp ở sau màn nghiến răng nghiến lợi. Đương nhiên con không cần giải thích cặn kẽ với Trần Bình An, cứ dứt khoát nói rõ với hắn đừng nên nghĩ đến núi Long Tích.
- Thêm nữa lần này triều đình Đại Ly bán núi giá rẻ, dù sao cũng chỉ có hơn sáu mươi ngọn, Trần Bình An hắn nhiều nhất chỉ có thể mua năm ngọn, nếu nhiều hơn thì ta cũng rất khó bảo vệ hắn và núi của hắn cho chu toàn. Thứ ba cha cũng vừa mới quyết định, muốn đòi Đại Ly ba ngọn núi dùng núi Thần Tú làm chủ. Con bảo Trần Bình An lúc kiểm tra bản đồ địa thế, hãy để ý tới những ngọn núi lớn nhỏ xung quanh núi Thần Tú, núi Khiêu Đăng và đỉnh Hoành Sáo. Cha không phải là người không nói đạo lý, sẽ không bảo hắn dùng hết tiền mua những ngọn núi ở gần, chỉ cần hắn lấy ra nửa số tiền đồng kim tinh là đủ rồi. Hơn nữa nếu hắn thật sự thông minh, mua thêm một ít ngọn núi xoay quanh ba ngọn núi của cha đây mới là đúng đắn.
- Cuối cùng con nói cho hắn biết, nếu có thể giữ lại được mấy đồng tiền thì hãy mua vài cửa tiệm ở trấn nhỏ. Thời gian tới chắc hẳn sẽ có rất nhiều cửa tiệm không tệ muốn sang tay, bởi vì nhiều gia đình trong trấn nhỏ có quan hệ với bên ngoài muốn chuyển đi, cho nên giá cả chắc chắn không đắt, nhiều nhất là một đồng tiền mà thôi.
Nguyễn Tú thử dò hỏi:
- Cha, hay là cha mua lại tiệm Áp Tuế đi? Không phải cha đã thu lại hai túi tiền đồng của con rồi sao, cha trả cho con một đồng trước, chỉ một đồng thôi được không?
Nguyễn Cung giả vờ cười nói:
- Tiền đồng do cha tích góp, con cũng đừng nghĩ đến nữa, khuyên con nên từ bỏ hi vọng đi. Đúng rồi, con có thể bảo Trần Bình An móc tiền túi mà, bây giờ hắn mới là ông chủ lớn ở trấn nhỏ chúng ta.
Nguyễn Tú không do dự nói:
- Như vậy sao được, hắn nhà nghèo, mười mấy lượng bạc cũng phải mượn người khác.
Khóe miệng Nguyễn Cung co giật, thật sự không nhịn được nữa, quay đầu hỏi:
- Hả, tiền của cha không phải là tiền, còn Trần Bình An thì phải?
Nguyễn Tú cười hì hì nói:
- Con và hắn cũng không quen thân mà.
Nguyễn Cung thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu. Như vậy mà còn không quen thân? Không quen thân mà con có thể bán rẻ lương tâm cho cha mình uống loại rượu nát này, sau đó đút tiền vào túi riêng, chỉ vì muốn cho tên khốn kiếp kia mượn tiền? Khuê nữ con cảm thấy phải quen bao nhiêu mới tính là thân? Nguyễn Cung dốc mạnh một ngụm rượu trắng mùi vị bình thường, đứng lên nói:
- Dù sao những gì nên nói thì cha đều nói rồi, con hãy lựa lời ngày mai nói với Trần Bình An đi.
Người đàn ông bước nhanh rời đi, thực ra dùng cái mông để nghĩ cũng biết, những gì nên nói và không nên nói, ngày mai khuê nữ đều sẽ nói hết.
Nguyễn Cung càng nghĩ càng ấm ức, không mắng con gái được, cũng không đánh được thằng nhóc vác cái cuốc nhỏ đào chân tường tường kia. Ông ta đành phải thấp giọng mắng chửi, đi dạo đến một khoảng đất trống chung quanh không người, vứt bỏ bình rượu dù khó uống cũng phải uống sạch kia, thân hình vọt lên, trong nháy mắt đã đáp xuống tiệm bán rượu hoa đào trong trấn nhỏ.
Lúc này tiệm đương nhiên đã đóng cửa nghỉ bán, ông ta gắng sức gõ cửa. Rất nhanh có một vị phu nhân cặp mắt lim dim ngái ngủ từ hậu viện rời giường mở cửa, chửi mát những câu chẳng hề khách khí như “nóng lòng tìm chết đầu thai”, “hơn nửa đêm uống rượu, sao ngươi không uống nước tiểu đi, còn không tốn tiền”, “buổi tối dám gõ cửa quả phụ, không sợ lão nương đánh gãy ba cái chân của ngươi à”.
Nguyễn Cung đứng ở cửa sắc mặt âm trầm, không nói lời nào.
Sau khi thấy là Nguyễn sư phụ ở tiệm rèn, phu nhân mượn ánh trăng liếc nhìn cánh tay đầy cơ bắp của người đàn ông trung niên. Bà ta lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt quyến rũ như tơ, rất nhiệt tình kéo cánh tay của đối phương, đúng là cứng rắn như sắt. Phu thân như nắng hạn gặp mưa rào càng tươi cười thân thiết, lúc dẫn đường lại lảo đảo muốn ngã vào lòng Nguyễn Cung. Đáng tiếc người đàn ông rèn sắt không hiểu phong tình, chỉ nhẹ nhàng đỡ vai của bà, cuối cùng ông ta bỏ lại bạc, cầm hai bầu rượu bước nhanh rời đi.
Phu nhân đứng ở cửa, vẻ mặt đầy châm chọc, lớn tiếng trêu đùa:
- Một người đàn ông cường tráng như vậy, kết quả lại y chang như cái họ! Nhuyễn sư phụ, à không, Nguyễn sư phụ, sau này tới tiệm nhà ta mua rượu phải thu tiền gấp đôi rồi! Nếu ngày nào đó Nguyễn sư phụ cứng eo, nói không chừng ta sẽ không thu đồng nào, rượu uống miễn phí, người ngủ cũng miễn phí.
Nguyễn Cung thờ ơ đi đến cuối đường, thân hình nhoáng lên, không trở về cửa tiệm phía nam trấn nhỏ mà lại đi về phía bắc, đến trước một ngọn núi nhỏ.
Đều là sứ vỡ chất đống thành núi.
Nguyễn Cung tùy tiện tìm một nơi, khoanh chân ngồi xuống cách ngọn núi nhỏ này ba mươi bước.
Một giọng nói vang lên cách đó không xa:
- Trùng hợp như thế, ngươi cũng ở đây.
Nguyễn Cung gật đầu, ném một bầu rượu qua.
Ông lão chụp lấy bầu rượu, đánh giá một chút, tấm tắc nói:
- Lúc này đến tiệm Lưu quả phụ mua rượu, là đàn ông thì đều phải chịu thiệt một chút.
Nguyễn Cung đương nhiên không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn hỏi:
- Dương lão tiên sinh, thiếu niên bên cạnh quan giám sát tân nhiệm Ngô Diên rốt cuộc là thần thánh phương nào. Ta không nhìn ra sâu cạn, bề ngoài lại chẳng khác gì với người thường.
Ông lão chính là lão Dương ở tiệm Dương gia, uống một hớp rượu nói:
- Không biết thân phận, nhưng có một câu châm ngôn rất hay, “người tới không thiện, người thiện không tới”, đúng không?
Lão Dương nói xong câu này lại mỉm cười ngẩng đầu nhìn lên.
Trên đỉnh núi sứ có một thiếu niên áo xanh đang đứng, hai tay khép vào trong tay áo, ấn đường có nốt ruồi, mặt mày rạng rỡ.
Thiếu niên vươn một tay từ trong tay áo ra, lắc lắc nói:
- Vào cửa phải chào người, vào miếu phải bái thần. Ta là người hiểu quy củ, trước tiên ra mắt Nguyễn sư, sau đó tới gặp Dương lão, lễ nghĩa không hề sơ suất.
Lão Dương không tiếp tục uống rượu, không biết từ chỗ nào tìm được một sợi dây thừng, cột bầu rượu vào bên hông, rít một hơi thuốc lá, cười nói:
- Lên núi vào sông, vẽ bùa chấn nhiếp. Chỉ không biết ngươi vẽ bùa ma quỷ hay là bùa thần tiên?
Thiếu niên thu tay lại, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cười híp mắt nói:
- Bất kể Dương lão và Nguyễn sư hiểu lầm thế nào, tóm lại lần này ta đến nhà, chào hỏi hai vị xong bảo đảm sẽ không gặp lại nữa. Ừm, nếu có thì chắc là khi xây dựng miếu Thành Hoàng, tạm thời do ta phụ trách, sẽ phải tiếp xúc qua loa với hai vị. Còn như lầu Văn Xương và miếu Võ Thánh gì đó thì ta không phụ trách, ta chỉ quản được một miếu Thành Hoàng lớn bằng hạt vừng hạt đậu mà thôi.
Dựa theo cách nói của dân gian, trong ranh giới một huyện, huyện lệnh toàn quyền quản lý tất cả sự vụ ở dương gian, còn Thành Hoàng gia bằng đất ngồi tít trên cao sẽ phụ trách quan sát buổi đêm và âm tà trong trong phạm vi quản hạt.
Nguyễn sư nhíu chặt chân mày. Đối phương là Lễ bộ cung phụng của triều đình Đại Ly? Hay là luyện khí sĩ của Khâm Thiên giám?
Nhưng cho dù lai lịch là Lễ bộ, Khâm Thiên giám hay nơi nào đó ở hoàng cung Đại Ly, đã dám đứng trên đỉnh núi sứ như vậy, ít nhất phải là một vị tu sĩ tầng mười đứng ở nơi cao nhất trong năm cảnh giới trung.
Cho nên thiếu niên này chắc chắn không phải là thiếu niên.
Tu sĩ thanh tú ấn đường giống như có một điểm chu sa, nhìn lão Dương nói:
- Lão tiên sinh, người xưa đã nói, cẩn thận có thể lái được thuyền vạn năm.
Lão Dương rít mạnh một hơi thuốc lá, cuối cùng chỉ nhả ra một ngụm khói rất mỏng manh, hơn nữa còn lặng lẽ nhanh chóng tiêu tan trong trời đất.
Hai tay của thiếu niên thanh tú vẫn giấu trong tay áo, nhưng ống tay khẽ động, giống như mười ngón tay đang bấm quyết.
Nguyễn Cung thở dài nặng nề:
- Nể mặt ta, hai vị hãy bỏ qua lần này. Nếu không ba người chúng ta hỗn chiến, chẳng lẽ muốn đánh nát phạm vi ngàn dặm sao?
Hai tay thiếu niên lập tức rời khỏi tay áo, giơ lên cao, rất có phong thái gió chiều nào che chiều nấy, cười hì hì nói:
- Ta thì không có vấn đề gì.
Lão Dương hít một hơi, hai luồng khói xanh tím không dễ nhận ra nhanh chóng bay vào mũi ông lão.
Ông lão cười lạnh nói:
- Ngươi biết không ít.
Thiếu niên đưa tay nhéo nhéo mũi:
- Chỉ vừa đủ không nhiều không ít, chẳng hạn như ta biết nên gọi ông là Thanh... đại tiên sinh, chứ không phải Dương lão tiên sinh gì đó.
Thiếu niên cố ý bỏ sót một chữ.
Không phải đùa giỡn hay hứng thú, mà là khi chữ kia sắp thốt ra khỏi miệng, hắn rõ ràng cảm nhận được sát ý của ông lão, kiên định và quyết đoán, cho nên hắn quyết định tạm thời nhường một bước.
Thân thể thiếu niên ngửa về phía sau, cười nói:
- Từ biệt ở đây, hi vọng sẽ không gặp lại nữa. Đường dương quan, cầu độc mộc (1) hay là cửa âm phủ, đường ai nấy đi, hiển lộ thần thông.
Thiếu niên áo xanh ngã xuống phía sau, không còn thấy tung tích.
Nguyễn Cung trầm giọng nói:
- Có thể là năm cảnh giới cao!
Lão Dương cười nhạo nói:
- Có gì mà ngạc nhiên, không phải Nguyễn Cung ngươi cũng thuộc năm cảnh giới cao sao. Đông Bảo Bình Châu có nhỏ thì cũng cũng là một trong chín châu, đừng nói là luyện khí sĩ tầng mười một mười hai, cho dù là tầng mười ba cũng không phải không có.
Tâm tình Nguyễn Cung không hề nhẹ nhõm, lắc đầu nói:
- Dù sao ta chỉ mới bước vào tầng mười một, cảnh giới còn chưa vững chắc. Mặc dù xuất thân từ Binh gia, giỏi về đạo công phạt và thuật chém giết, nhưng...
Ông lão lắc đầu, xoay người rời đi, tay cầm tẩu thuốc, nuốt mây nhổ khói:
- Ngươi nên biết hài lòng, tu sĩ trên thế gian đâu chỉ có ngàn vạn, tu sĩ tầng mười đã là thứ quý hiếm, huống hồ là năm cảnh giới cao. Suy cho cùng là ngươi e ngại tên kia, nhưng tên kia chẳng lẽ không e ngại ngươi sao. Đồ sứ đụng đồ ngọc, thực ra hai người các ngươi đều thiếu tự tin.
Nguyễn Cung suy nghĩ một thoáng, cảm thấy cũng đúng. Tính tình ông ta vốn không cố chấp, bèn dứt khoát không quan tâm đến lai lịch của thiếu niên kỳ quái kia nữa, hai bên nước giếng không phạm nước sông là tốt nhất, ôn hòa có thể phát tài.
Một tiếng “ầm” vang lên, thân hình Nguyễn Cung phóng lên cao, sau khi đến biển mây lại nhanh chóng đáp xuống bên khe suối.
Lão Dương chậm rãi dạo bước trở về trấn nhỏ, cười cười nói:
- Đúng là tuổi trẻ hăng máu.
- --------
Một thiếu niên áo xanh đi trong ngõ trấn nhỏ, thấp giọng nói:
- Lệnh cấm đi lại ban đêm phải có, phu đi tuần và báo canh phải có, chợ búa cũng phải có, rất nhiều việc cần làm ngay, huyện lệnh đại nhân của chúng ta phải bận rộn rồi.
Thiếu niên thanh tú ấn đường có nốt ruồi, ngón tay nhẹ nhàng quay quay một xâu chìa khóa cũ, đi vào một con ngõ tên là Nhị Lang, nằm rất gần ngõ Hạnh Hoa. Tương truyền nơi này đã từng xuất hiện hai nhân vật rất lợi hại, nhưng đó rốt cuộc là ai, đã làm những chuyện gì thì không người nào nói được. Lâu ngày lại thành đề tài câu chuyện dưới cây hòe già lúc trước, đám cụ già cố làm ra vẻ huyền bí kể lại cho người khác nghe.
Hôm nay cây hòe già vừa ngã, sự nhộn nhịp của trấn nhỏ dường như trong thoáng chốc giảm đi rất nhiều. Đám trẻ con không có nhiều cảm xúc, người trẻ tuổi thì lại cảm thấy tầm mắt rộng rãi, tự dưng có thêm một mảnh đất trống lớn, đúng là chuyện tốt, chỉ có đám người già hoài cổ thỉnh thoảng lại thở ngắn than dài.
Ngõ Nhị Lang và ngõ Hạnh Hoa không có gia đình đại phú đại quý nào, nhưng so với trên không bằng, so với dưới lại dư dả. Chẳng hạn như dân chúng ở gần ngõ Nê Bình nhìn thấy người ở hai con ngõ này, phần lớn đều không thể ngẩng đầu lên. Mã bà bà và cháu trai Mã Khổ Huyền ở ngõ Hạnh Hoa, gia cảnh xem như rất tốt trong trấn nhỏ rồi.
Thiếu niên dừng lại trước cửa một căn nhà, trên cửa chính dán hai thần giữ cửa vẽ màu mới tinh. Hắn ngẩng đầu nhìn một vị thần giữ cửa giáp bạc tay cầm đoản kích, uy phong lẫm liệt, một chân nhấc lên, trừng mắt giận dữ, cười nói:
- Áo gấm về làng cũng chỉ như vậy.
Thiếu niên mở cửa bước vào, đó là một căn nhà không lớn nhưng tinh xảo, trên đầu có một cửa sổ mái nhà ngay ngắn, dưới đất có một ao nước, thông gió rất tốt. Tầng hai có hành lang ghế dựa, thích hợp ban đêm nhìn sao, mùa đông ngắm tuyết. Thiếu niên rất hài lòng, lẩm bẩm:
- Không tệ, không tệ, đúng là một nơi tu thân dưỡng khí tốt.
Hắn mang một cái ghế gỗ chạm hoa đến, ngồi bên cạnh bờ ao, rung tay áo rào rào. Một đống đồ sứ vỡ rơi ra, lớn thì như nắm tay còn nhỏ thì như hạt gạo, nhiều vô số kể. Cuối cùng đồ sứ đầy ắp, có lẽ một cái sọt cũng không chứa hết, toàn bộ trôi nổi trên ao nước bên dưới cửa sổ mái nhà.
Thủ đoạn này là tay áo có càn khôn đúng như ý nghĩa.
Thiếu niên nhìn xung quanh, dụi dụi ấn đường, lẩm bẩm nói:
- Bắt đầu từ đâu đây?
- Từ ngươi vậy.
Cuối cùng hắn chọn một mảnh sứ đỏ thẫm vừa mắt nhất, tâm ý khẽ động, nó liền từ trong đống sứ bay ra, an tĩnh dừng lại trên không trước người hắn một thước.
Sau đó không ngừng có sứ vỡ từ ngọn núi nhỏ kia bay đến trước người thiếu niên, cuối cùng được hắn nhẹ nhàng đặt ở một nơi, giống như đang chắp vá một món đồ sứ.
- --------
Ngày hôm sau ở tiệm rèn, Nguyễn Tú giao cho Trần Bình An hai tấm bản đồ. Một tấm cũ kỹ giấy đã ố vàng, phía trên là những dãy núi nhấp nhô, nhưng tên núi đều là Giáp Nhất, Ất Tam... Tấm bản đồ mới thì hương mực còn thơm dịu, tên gọi cũng không khô khan nhạt nhẽo, chẳng hạn như núi Long Tích, núi Chân Châu, núi Thần Tú, cuối cùng còn có thêm một “huyện Long Tuyền Đại Ly”.
Nguyễn Tú chỉ vào những địa danh tên núi kia, lần lượt giải thích và giới thiệu cho Trần Bình An, cuối cùng nhắc nhở:
- Mặc dù nhìn trên bản đồ chỉ lớn bằng móng tay, nhưng khi ngươi vào núi sẽ phát hiện có thể nhiều đến mấy dặm đường. Bởi vì sau khi động tiên Ly Châu rơi xuống lãnh thổ Đại Ly, mặt đất chấn động rất lớn, thậm chí có một số ngọn núi dưới chân không vững trực tiếp sụp đổ tan vỡ, điều này sẽ khiến trên đường ngươi đi xuất hiện rất nhiều bất ngờ, ngươi nhất định phải cẩn thận.
Trần Bình An cẩn thận cất hai tấm bản đồ, cuối cùng vác một cái gùi giống như lần trước dẫn bọn Trần Đối vào núi, áy náy nói với Nguyễn Tú:
- Lần này tôi tranh thủ đi đến khu vực núi Khiêu Đăng và đỉnh Hoành Sáo trên bản đồ, đoán chừng ít nhất phát mất nửa tháng, nhiều nhất là một tháng sẽ trở lại đây.
Nguyễn Tú nhẹ giọng nói:
- Lâu như vậy à, thức ăn ngươi mang theo làm sao mà đủ?
Trần Bình An nhịn cười:
- Tôi ở trong núi quen rồi, trái cây chim thú gì đó đều có thể ăn, cũng có thể tìm được, bảo đảm sẽ không bị đói.
Nguyễn Tú gật đầu cười nói:
- Cha ta đã đồng ý cho ngươi mượn mười mấy lượng bạc, sau khi ngươi rời núi ta nhất định sẽ đưa cho ngươi.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, vẫn thành thật nói:
- Nguyễn cô nương, cô cũng đừng đày đọa chính mình nữa. Tiền thì tôi có thể nghĩ cách, cô sẽ không kiên trì mười ngày nửa tháng không ăn bánh ngọt của tiệm Áp Tuế đấy chứ?
Sắc mặt Nguyễn Tú đỏ lên, không nghĩ ra hắn làm sao biết được chân tướng.
Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ cười không nói gì. Hắn nghĩ thầm với tính khí của Nguyễn sư phụ, cho mình mượn bạc mới là chuyện lạ, vì vậy không phải hắn mắt sáng như đuốc, mà là Nguyễn cô nương che giấu thật sự không cao minh.
Trần Bình An thấy nàng có vẻ mất mát, vội vàng an ủi:
- Nguyễn cô nương, ý tốt tôi xin nhận, cảm ơn.
Nguyễn Tú hé miệng cười, đột nhiên nói:
- Ta tiễn ngươi.
Trần Bình An đã bước nhanh rời đi, quay đầu khoát tay nói:
- Không cần, tôi rất quen đường, nhắm mắt cũng có thể đi được.
Thiếu nữ tóc đuôi ngựa khẽ “ừm” một tiếng, sau đó vẫy tay từ biệt hắn.
Trần Bình An rời khỏi tiệm Nguyễn gia, dọc theo khe suối chạy như bay về hướng thượng du.
Hắn không có hứng thú với mấy ngọn núi gần sát trấn nhỏ. Mặc dù không lớn, giá cả cũng không mắc, nhưng hắn không muốn mua ở chỗ này. Cách trấn nhỏ thật sự quá gần, không thể đứng ở đầu gió như vậy. Hơn nữa lúc trước Nguyễn sư phụ từng ám thị mấy câu, khu vực này có mấy ngọn núi như núi Địa Chân, đỉnh Viễn Mạc, tài nguyên của núi ban đầu cũng không tệ, đáng tiếc nhiều năm như vậy đã bị đào gần sạch rồi, cho nên chỉ còn mã ngoài. Phải tiếp tục đi về hướng tây, đến ngọn núi Chân Châu kia mới có chuyển biến tốt.
Trần Bình An đi đủ một ngày một đêm, trong đó chỉ nghỉ ngơi không tới hai canh giờ. Cuối cùng hắn trèo lên một đỉnh núi nhỏ, hít thở sâu một hơi, giữa tim phổi đầy mùi thơm của rừng núi cỏ cây.
Thiếu niên giày cỏ ưỡn ngực, giậm mạnh chân, khí khái hào hùng nói:
- Đây là của ta!